Tôi khó chịu mở mắt ra, nhổm người dạy, vừa đứng dậy thì đã nhìn thấy Huệ Phi chạy nhào đến ôm lấy tôi đầy xúc động.
Lúc này nhìn ra cửa, tôi mới nhận ra mình đã ngủ lâu đến thế rồi, trời đã sụp tối, bên ngoài đèn lồng thắp đầy trãi dọc hành lang xa tít.
"Em không sao thật rồi, Tuệ Nhi"
Tôi khẽ mỉm cười khẽ đẩy chị ta ra
"À! Giờ ta phải gọi em là muội muội rồi"
"Phải rồi, sao tỷ biết mà đến tìm muội hay vậy?"
Tôi dìu chị ấy ngồi xuống giường rồi phất tay cho cung nữ lui ra ngoài.
"Chuyện Hoàng Thượng sắc phong muội làm Quý Nhân cả hoàng cung này không ai là không biết..."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chị ta, chỉ mới có một đêm mà tin tức loang nhanh đến mức độ như vậy rồi sao?
Không hiểu những vị phi tần kia sẽ cảm thấy thế nào khi từ một ả cung nữ hèn mọn lại hóa thành một vị Quý Nhân đây nhĩ, chim sẻ hóa phượng hoàng ư?
Tôi khẽ mỉm cười, tiếng đóng cửa của Ngữ Ngữ làm tôi giật mình quay trở lại thực tại.
"Chuyện này...." Tôi ấp úng, rõ ràng thì đáng nhẽ ra chị ta sẽ tỏ vẻ tức điên lên và vô cùng khó chịu thì đằng này trông kìa, chị ta vô cùng hoan hỷ có khi nét mặt lại ưu nhã điềm đạm nhìn tôi không giống như đầy sát khí và tà tâm.
Chị ta đã "tu luyện" đạt được mức thượng thừa rồi à? Cung nữ kề cận mình quyến rũ chồng mình, nay được sắc phong làm "vợ bé" vậy mà dững dưng chạy đến Nguyệt Tú cung thăm hỏi. Tôi không khỏi nghi ngờ vụ án này, nhưng so với tính cách chị ta thì chắc do tôi lại suy đoán lung tung rồi, ngỡ như chị ta là một người bao dung, biết hiểu điều gì nên làm và không nên làm.
"Tỷ không trách muội chứ? Muội không có ý muốn.... À ý muội là muội không ham thích gì những chức vị trong cung như thế này đâu, tỷ đừng hiểu lầm muội..."
"Không sao, không sao! Tỷ sao lại bận tâm, ngược lại tỷ lại vô cùng vui khi có một tỷ muội như muội cùng nhau tâm sự như thế này, huống hồ đâu phải chỉ có muội là phi tần của Hoàng Thượng ngoài tỷ. Ngoài muội ra, hậu cung có hơn 4500 Thể Nữ, 4000 Tài Nhân, 3000 Mỹ Nhân nhưng không phải ai cũng được Hoàng Thượng sủng hạnh, thậm chí Hoàng Thượng vẫn chưa từng gặp mặt hết bọn họ. Quý Nhân thì chỉ duy có muội, còn Phi thì cũng chỉ khoảng 10 người thôi."
Câu nói của chị ta làm tôi điêu đứng, cơ thể tôi như bị sét xẹc ngang qua làm hỏng toàn bộ dây thần kinh vận động, tôi không nghĩ hậu cung nhiều phi tần đến vậy.
Đợi một lúc mới hoàn hồn lại, thả lỏng người tiếp tục "hàn thuyên" với Huệ Phi.
Tôi nghĩ chắc hẳn những vị "tỷ tỷ" ấy sẽ không ôn hòa mà nhường nhau như Huệ Phi đang đối với tôi đâu.
Như Doan Lệ Phi, chị ta mất con rồi đâm ra điên loạn đổ lỗi cho Huệ Phi, thật đáng sợ, cả khi bị điên vẫn không quên tình địch của mình.
"Vậy là tốt rồi...! Muội không cần phải lo lắng nữa về chuyện sẽ bị ức hiếp khi các vị tỷ tỷ nhìn thấy nhan sắc của muội nữa rồi..."
Chị ta nói rồi xoa đầu tôi, tôi chực chụp ngay tay chị ta, khiến thần sắc chị ta nhanh chóng thay đổi:
"Vậy tỷ không muốn đưa muội ra khỏi cung có đúng không?"
"Sao muội lại nói vậy?"
"Muội không muốn ở lại nơi quái quỷ này, sớm muộn cũng không thể nào sống hạnh phúc ở hoàng cung lạnh lẽo này được"
"Nhưng... còn Hoàng Thượng..."
Huệ Phi ấp úng, đôi mày thanh tú của chị ta chau lại đầy khó xử
"Có phải... tỷ sợ... Hoàng Thượng sẽ trách phạt tỷ?" Tôi nhấn mạnh từng câu chữ mình thốt ra.
Quả nhiên sắc mặt chị ta đanh lại thấy rõ, nếu như là một cung nữ tầm thường, chị ta đưa tôi ra khỏi cung thì cũng sẽ chẳng bị trách phạt gì, bất quá bị Thái Hậu mắn rồi sau đó cố gắng dỗ ngọt lão bà bà đó thì chuyện lớn cách mấy cũng cho qua.
Còn tôi giờ đây đã trở thành phi tần của tên Hoàng đế ấy, chị ta dám giúp tôi bỏ trốn, e rằng tôi sẽ không biết thế nào, huống hồ tên Hoàng đế ấy đang có cảm tình với tôi, vã lại còn chưa... cùng tôi qua đêm với thân phận vợ chồng thì có lẽ nào hắn chịu buông tha?
Vậy thì tôi thật sự không yên được khi ở đây rồi, tôi sợ mình ở lâu hơn nữa sẽ hóa điên như Doan Lệ Phi, ngày ngày lo sợ có người hãm hại mình, ăn không ngon vì sợ có người hạ độc, thậm chí có mang Long chủng thì cũng sợ có người rắp tâm hãm hoại.
"Tỷ...tỷ..." Chị ta ấp úng, tôi cũng hiểu tâm trạng của chị ta. Đành chịu, nhưng tôi sẽ cố tìm cách thoát khỏi nơi này trước khi mình mất mạng. Tôi không muốn làm oan hồn không tan nơi này đâu.
"Được rồi, muội không ép tỷ đâu, muội hiểu mà. Bất cứ ai cũng có quyền bảo toàn tính mạng của mình rồi mới giúp được người khác..." Nói rồi tôi ôm Huệ Phi vào lòng.
Khi Huệ Phi tạm biệt tôi và bước ra khỏi Nguyệt Tú cung thì cái chất giọng eo éo khốn kiếp chết đạp của tên tiểu thái giám tiếp tục vang vọng lên...
"Hoàng Thượng giá lâm...."
Tôi thừ người ra, chẳng muốn ngã người xuống giường nữa...
Cho đến khi hắn bước đến trước mặt tôi, tôi vẫn giữ nguyên nét mặt bùn thảm...
Đứng dậy cúi người hành lễ...
"Thần thiếp...." Chưa kịp nói gì hắn đỡ lấy tay tôi
"Ai đã chọc giận nàng vậy mỹ nhân?"
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, cố ý không buông
"Chẳng có ai đâu ạ!"
"Vậy... nàng giận ta... đến thăm nàng trễ phải không?"
Tôi không hơi đoi co với hắn, tôi vẫn mặt lạnh như tiền, không thèm đáp lại.
Bỗng nhiên bụng tôi sôi ùng ục, quên mất mình chưa ăn gì.
"Nàng chưa ăn sao?"
Ồ! tôi không nghĩ bụng tôi kêu to như vậy.
Hắn liền vẫy vẫy tay tên thái giám đứng gần đó, tên thái giám ấy rón rén chạy nhanh đến cúi đầu chờ sai bảo:
"Mau kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn cho Cao Quý Nhân..."
Xong hắn quay sang nhìn tôi.
Tên thái giám nhanh nhẩu chạy mất dạng, còn tôi thì cũng ngó theo dáng người eo ẻo cũng "chị ta" vừa cười khúc khích mà không làm chủ bản thân.
"Dáng đi của Tiểu Khải làm nàng buồn cười đến vậy sao hả Mỹ Nhân?"
Hắn nâng cằm tôi lên, hồ như muốn trao cho tôi một nụ hôn say đắm nhưng hắn chợt kìm lại, hôn nhẹ lên má tôi.
"Tối nay, ta muốn nghỉ ngơi tại Nguyệt Tú cung..."