Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 97

Sau đó cuộc sống trường học của Ngọc Nhi có thật sự thảm hay không tôi cũng không rõ. Chỉ biết, một tuần liền cô nàng khóa trái mình trong phòng, không ra đường, cũng không gặp ai, mẹ kế ngọt nhạt đủ điều cũng không thể lôi cô nàng ra ánh sáng được!

Tôi nhíu mày thở dài, bàn tay vàng, hào quang nữ chính.. vân vân mây mây gì đó mà lại bị dập tắt đơn giản thế sao? Đừng đùa! Tôi nhất định không tin!!

Giống hôm tết đó,vừa thả lỏng cảnh giác phát đã bị cắn trộm rồi. Chắc chắn cô ta đang ở phòng ủ mưu bày kế bẩn! Tuyệt đối không nên lơ là!!

Nhưng công nhận thời thế thay đổi nhanh đến chóng mặt.. Trường cấp ba đã thiếu đi một Trình Phương, nay lại mất thêm một nữ thần Ngọc Nhi đúng là yên ổn hơn hẳn! Hơn nữa bạn Đăng Khoa lại tiếp tục đi nghỉ dưỡng chưa đến trường, cuộc sống cứ phải gọi là hồng phơi phới luôn!! Hahah

~~Cô bạn Họa Tranh liễu yếu đào tơ thì càng ngày càng nổi tiếng và được mọi người săn đón. Không chỉ xinh đẹp đáng yêu còn có ma lực thu hút mọi ánh nhìn, thành ra trong trường từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ gay đến les đều dành cho cô nàng những cái nhìn thiện cảm.

Dưng mà quý độc giả tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài đó lừa! Tiếp xúc mới biết câu nói mà Hạ Vũ nói là chính xác, Họa Tranh chính là biến thái trong biến thái! Cô nàng có một sở thích duy nhất: đóng giả hiền lương thục đức lừa gạt người! Càng lừa được sâu đến khi bóc mặt nạ trước mặt cho họ sốc lại càng vui vẻ!!

Đúng là người giàu rảnh rỗi, suy nghĩ kiểu này quá thoát tuyến, mị không thể hiểu nổi...

“Ô Ngọc Nhi!!!” Mẹ kế thấy nữ chính sau bao ngày tự nhốt mình hôm nay lại xuống ăn sáng thì vui mừng súyt chảy nước mắt.

Ừm, tất nhiên là phải mừng rồi, thiếu nữ chính thì bên đó thiếu nhân lực, trên bàn ăn bị Tuấn Anh và tôi vô tình chèn ép chịu sao được. Nhất là khi bây giờ bố hờ đã sáng mắt và chẳng thèm bênh vực bà ta nữa.

“Bố mẹ, anh chị.” Ngọc Nhi uể oải chào một lượt. Thái độ thì vậy, chứ vẻ ngoài tôi thấy cô nàng chẳng mệt mỏi tí nào. Khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp mị nhân, trang điểm dịu dàng làm nổi bật đôi mắt to tròn ướt nước và bờ môi hồng anh đào căng mọng.. Nhìn qua là đủ thấy yêu thương rồi!

Hôm nay chủ nhật mà, tự dưng trang điểm rồi mặc đẹp như vậy.. Bôi đủ kem chống nhục rồi nên muốn ra ngoài sao??

Tôi nhướn mày nhìn qua, nữ chính khoác trên mình bộ váy liền màu xanh dương có hoa nhỏ rất đẹp, rất vừa vặn.. Haha ~ Váy liền à? Sao không mặc chân váy nữa?? Đảm bảo sau vụ đó cô nàng bị ám ảnh với chân váy cho xem!!

Có khi nào là cả đời không dám mặc chân váy không ta??

“Em cười gì vậy??” Tuấn Anh ra vẻ thấy người là dị ứng, nhíu mày khiển trách “Có gì vui chứ?”

“Lâu không thấy Ngọc Nhi..” Tôi vẫn bụm miệng cười đến nỗi sặc cả nước, bố hờ phải dùng khăn lau vội cho tôi, sau đó đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng một cách thân thiết.

Mẹ con nữ chính thấy một màn này thì nhức mắt, bực bội. Nhất là Ngọc Nhi, em gái nhất định hiểu tôi cười cái váy của cô ta nên tím mặt lại, sắt đá lườm!

Hihi~ Lườm cũng vô ích ~ Xấu hổ, lêu lêu

~~”Hôm nay thấy em ấy nên em vui quá!!”

“Con kìa..” Bố hờ trách cứ “Không giống con gái gì cả!”

“Đúng vậy!” Mẹ kế hùa vào xét đoán “Như vậy sau này sao về nhà người ta làm dâu chứ!? Đúng là mẹ con mất sớm quá không dạy được con tử tế mà..”

“Còn bà nữa..” Ai dè bà ta chưa nói hết câu đã bị chặn lại, bố hờ quay mặt qua nạt “..Con gái mình quản chưa tốt nói gì con người khác? Lớn thế này rồi còn ở đâu kiểu dỗi hờn đó hả??”

“Tôi...” Mẹ kế tính phản bác gì đó nhưng vì hiểu rõ ánh mắt của bố hờ là gì nên đành ngậm miệng, uất ức lườm tôi. Chậc, đúng là thói đời, ghét không nói được thành ra ôm hận. Có điều bà ta cũng chỉ là nhân vật phụ như tôi, làm được gì chứ?? “A này ông à, hôm nay tôi tính đi..”

“Đi đâu?” Bố hờ nhăn mặt buông dao nĩa xuống “Lại mua sắm? Hình như dạo này bà vung tay hơi quá trán rồi! Còn vài khoản chi không rõ nguồn gốc, ăn xong bà lên nhà tính toán rõ cho tôi!”

“Cái này..”

“Con xin phép ra ngoài!” Nữ chính ăn chưa được mấy miếng đã buông súng đầu hàng, nhăn mày đứng dậy “Mọi người cứ tiếp tục!”

“Ơ này Ngọc Nhi!! Con gái à, con gái...”

“...”

.

.

.

Khu Đông đang gấp rút được hoàn thành nên Trung Kiên bận đến bù đầu, tiêu biểu như việc hôm nay là ngày nghỉ, vậy mà anh ta cũng không thể ở nhà cùng tôi tiêu dao khoái hoạt gì gì đó được. Ngồi ngốc trên ghế dài nhìn Tuấn Anh và chị Vân ra khỏi cửa đi hẹn hò, bố thì đi chơi golf với bạn, liếc đến máy tính thì thấy hình Hạ Lam đang sung sướng theo chân Đăng Khoa tiếp tục hành trình truy phu gian khổ..

Chậc..

Rảnh rỗi quá rồi!

Tôi.. Tôi cũng nên tìm việc làm đi thôi!!!

Nghĩ là hành động, tôi thay bộ đồ lịch sự một chút, sau đó nhờ bác tài đưa ra ngoài một chút.

Cả buổi sáng loanh quanh trong thành phố, tôi mua quần áo và thức ăn rồi cùng bác tài đến mấy cô nhi viện lớn. Nhìn khung cảnh và đám trẻ con ở đây thật sự có cảm giác hoài niệm quá khứ.

Chúng thật sự rất giống tôi trước kia, đều bị bỏ rơi, đều có tâm hồn non yếu dễ bị tổn thương.. có khác chỉ là điều kiện ở chỗ này có vẻ tốt hơn một chút, và những người chăm sóc kia có vẻ rất thật tâm.

Vì tôi tới lần đầu nên đám nhóc không quen lắm, chỉ đứng xa xa nhìn ngó bằng ánh mắt to tròn ngây ngô đầy tò mò. Lúc phát kẹo cho chúng, chúng cũng chỉ lẳng lặng cầm lấy cảm ơn rồi quay người đi mất..

Có lẽ sau này sẽ khá hơn, nhất định sau này có thời gian tôi sẽ năng tới đây!!

Sau khi quyên góp một chút cho các cô nhi viện, tôi lên xe rời đi. Nhìn thoáng qua đồng hồ, không còn sớm nữa. Nhưng về nhà thì làm gì có ai.. Thôi thì đi mua di động, tiện thể ghé qua nhà hàng luôn vậy!

Nhờ phúc của Tường Vy mà giờ toàn bộ nhân viên trong nhà hàng đều biết chủ của nó không phải bác quản gia cũ nhà Trung Kiên mà chính là tôi đây. Nhưng chuyện này có vẻ cũng không gây ra động thái gì lớn lắm thì phải.

Xem, cái thế giới này là thế giới nào chứ?

Tổng tài nhiều như rau muống, ra chợ tùy ý chọn cũng được vài bó. Người trẻ tuổi làm tổng tài còn nhiều hơn gấp vạn lần, kiểu sao trên trời luôn, đếm hoài không hết!

Đã vậy người trẻ tuổi lại còn có bố mẹ giàu như Vi Tịnh Nhi tôi đây mà mở được mấy cái nhà hàng cũng chẳng phải điều gì quá sốc.

“Ô cô chủ tới kìa!” Mấy cô nhân viên chân không chạm đất chạy qua chạy lại phục vụ khách hàng trong quán.

Đã qua 10h30, chuẩn bị tới giờ cao điểm ăn trưa rồi. Hơn nữa hôm nay còn là ngày nghỉ cuối tuần, chính vì vậy mà khách khứa lại càng đông đúc, đủ các loại người.

“Cô chủ!”

“Chào cô!”

“...” Tôi cười ngại ngùng, trốn vào bếp “Mọi người cứ làm việc, không cần quan tâm đến tôi!”

“Cô chủ tới sao?” Bác quản gia cũ nhà Trung Kiên.. Chậc, thôi đi, đã sắp hết cả trăm chương truyện rồi, tôi lại nhờ vả người ta lâu như vậy cũng nên cho người ta tí danh phận chứ nhỉ! Được, thì gọi bác ấy là giám đốc, giám đốc Thành “Hôm nay có thực phẩm mới chuyển từ thành phố S về, đều là đồ ngon lắm! Đáng tiếc cậu Khoa không ở.. nếu không cậu ấy nhất định nấu đồ ăn cho cô!”

“Cậu Khoa thật đẹp trai!” Mấy cô phục vụ vừa vào nghe nhắc tới Đăng Khoa đã hớn hở khen.

Ai bảo đàn ông đẹp nhất khi làm việc mình yêu thích chứ, đây bạn Khoa đã đẹp sẵn rồi, lúc vào bếp càng tỏa cmn sáng.. Đèn cao áp còn thua số KW của anh ta ấy chứ. Gái mê là phải!

“Đúng! Lạnh lùng các kiểu nữa!”

“Ôi, lâu lắm không thấy cậu ấy quay lại.. Nhớ cậu ấy quá!”

“Cậu Khoa..”

“Tôi thấy cậu Kiên cũng rất đẹp!”

“Này, hoa có chủ đừng động!!!”

“...”

Chúng tôi đi loanh quanh xem xét một hồi, sau đó đến khu thực phẩm tươi sống nhìn qua một chút. Đúng là cực phẩm, đều là đồ tươi ngon hết, nếu như tay chân khá khẩm một chút, nhất định tôi sẽ nấu bữa trưa cho Trung Kiên!

Ừm, gọi cho anh ta một chút vậy, sim mới số mới, trêu Trung Kiên sama tí nào!

“Anh à?” Chuông vừa đổ hai tiếng đã có người nhấc máy, tôi bóp mũi méo giọng nói kiểu trèo trẹo.

“Ừ..” Trung Kiên hơi ngẩn ra, sau đó tiếp ngay “Em mới mua điện thoại sao?”

“Anh biết em là ai không?” Tôi vẫn cố chấp bóp mũi giả giọng gạt người “Anh nhớ em không?”

“Mới thân mật hôm trước xong, làm sao quên được chứ?” Tên nào đó cười vui vẻ, không vì tôi đùa dai mà tức giận “Tịnh Nhi! Định lừa anh? Về đổi giọng đi!”

“Sao anh biết chứ!????” Sốc!! Giọng mị khác lắm mà!

“Vợ, vợ ăn gì chưa?” Trung Kiên ngọt ngào “Anh đang đi ăn, chiều đón em qua xem một chút, đến ngày 20 là khai trương được rồi!”

“Em ăn sáng muộn nên chưa đói!” Tôi thất bại thở dài đi lên cầu thang tầng hai, ý muốn lên phòng cũ của mình ngồi buôn dưa cho thoải mái “Đã xong rồi sao? Anh làm việc cũng thật là nhanh!”

“Tất nhiên! Khen chồng em có mà khen cả ngày!” Tên mặt dày nào đó ha hả cười.. Trung Kiên, anh đảm bảo xung quanh anh không có ai chứ? Tôi thật sự lo lắng cho hình tượng của anh đó! “Bắt đầu từ ngày mai đã có hộ dân chuyển vào khu rồi, trung tâm mua sắm của anh cũng đã tính ngày khai trương.. Nơi này nhất định sẽ là thiên đường mới của người bình dân!”

“Dự định hôm nào vậy? Có trùng ngày với nhà hàng không anh?” Nghe giọng Trung Kiên hào hứng tự dưng tôi cũng vui lây “Anh..”

*ÀO!!

“Ra ngoài!” Vừa lên đến cầu thang tầng kế tiếp đã bị mấy tiếng động này làm giật mình.

Tôi nhìn về phía đó, chỉ thấy một nữ tiếp viên đang chật vật đứng cạnh cửa, cả người sũng nước, liên miệng nói xin lỗi với khách hàng phía trong.

Chuyện gì vậy??

“Trung Kiên, em có chút việc!” Tôi cúp máy, nhanh chóng đi về phía đó “Chiều chúng ta gặp!”

Bình thường mấy chuyện rắc rối với khách thế này tôi sẽ không ra mặt, nhưng lúc này chính mắt mình chứng kiến mà không tới xem thế nào thì thật sự quá vô trách nhiệm!

Đưa cho nữ nhân viên đó một chiếc khăn tay, tôi nhỏ giọng hỏi có chuyện gì. Ngờ đâu chưa nói hết câu đã bị người phía trong làm cho sốc: “Yo, chị gái, chị cũng tới đây ăn trưa sao??”