Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 76

Tường Vy gật đầu xác nhận với tôi.

Cô hầu gái xinh đẹp với mắt thẩm mỹ sâu đo màu đỏ ở

Đôi mắt to linh động nhuộm một tầng mệt mỏi, hõm sâu và hằn trên khuôn mặt như nét khắc lỗi của một người thợ tồi. Cánh mũi cao thẳng trơ ra trên sườn mặt gầy gò. Đôi môi thâm lại, khô nứt như thiếu sự sống. Cánh tay và cặp đùi trắng xanh, gầy khẳng khiu..

Dám chắc sau vụ việc cô ta gây ra với Tịnh Nhi này, Tuấn Anh đã ra tay dạy dỗ cô ta không ít rồi. Hôm đó tôi nhớ có xin anh trai tha cô ta đi, nhưng Tuấn Anh thương em hơn mạng, biết có kẻ muốn từ từ hại chết em gái anh ấy, cớ gì anh ấy phải nương tay?

Theo đúng nguyên tác thì Tuấn Anh cũng chẳng phải người dễ dàng đụng vào đâu. Xem đi, nếu anh trai đơn giản, thì N mối quan hệ với những kẻ nguy hiểm như Đại Việt, Hòa An, Tuấn Đạt.. từ đâu mà có?

Chẳng phải người ta vẫn nói: Vật họp theo loài hay sao?

Cũng may anh trai ở phe của tôi..

Nhưng rốt cuộc anh ấy đã làm gì?? Như vậy có phải quá đáng lắm không.. Y xuy!!! Bớt bao đồng đi! Cô ta suýt giết thân thể này rồi đó! Tôi cũng không phải kiểu nhân vật thánh mẫu đâu mà suy nghĩ theo hướng ấy!!

“Sao?” Tường Vy uể oải nheo mắt “Cô không làm được?”

“Như thế nào?” Tự dưng sự cảm kích trong lòng nhạt dần, cô ta cứu tôi để đổi chác hay sao? Ơn cứu mạng có thể đem ra để đổi kiểu này chẳng phải rẻ mạt lắm à? “Cô nói đi, nếu trong khả năng của tôi, nhất định tôi sẽ làm!”

.

.

.

Lúc tôi trở về nhà hàng đã qua 7h từ lâu.

Điện thoại thì hết pin, quần áo thì bẩn thỉu, thân thể mệt đến rã rời. Lúc này thật sự chỉ muốn vứt bỏ tất cả, nằm sóng soài trên giường và ngủ một giấc thật sâu.

Sau đó muốn giải quyết chuyện gì thì giải quyết!

Cảm xúc cứ lên lên xuống xuống làm tôi nhức nách lắm rồi!

“Này! Em đã quên mất anh luôn rồi đúng không???” Vừa xuống khỏi cửa xe, đã bị một người chặn lại.

Người đó khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc với chiếc cằm hoàn mỹ và cặp mắt sắc tối nam tính. Thân thể cao lớn thẳng tắp được bao bọc trong bộ vest màu xám vô cùng vừa vặn với người.

Anh ta có vài phần nét mặt giống tôi, có khác chỉ khác ở đôi mắt, của tôi là màu xanh dương còn anh ta là nâu tối.

Phải!

Còn ai khác ngoài anh trai thân yêu!!!

CMN!!

Sao tôi lại quên được chứ, Tuấn Anh đã nói tối nay 7h xuống máy bay sau đó trở về nhà hàng của tôi cùng ăn tối. Tất cả cũng chỉ tại cái đầu ngốc này!! Mẹ ơi.. Anh à, em xin lỗi!!!!!

“Anh vừa già vừa xấu như vậy..” Cô Vân phía sau cũng vui vẻ bước đến, thân thiết phê bình “Tại sao em ấy phải nhớ đến anh chứ?”

“Em dám nói chồng mình như thế à?” Tuấn Anh không cáu giận, cười ngọt ngào ôm lấy eo cô Vân “Hư quá! Phải phạt!”

“Anh đó..”

“Em... “

Mị cạn lời!

Cái tình cảnh như trong phim Hường Quốc này sao tự dưng lại xuất hiện ở đây vậy?? Đã thế ông anh trai thân yêu sau khi “vợ” đến đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em gái mình rồi! Vậy mà còn dám nói là cuồng em gái, yêu em gái hơn mạng?? Có khỉ ý! Anh ta chính xác là trung khuyển công!!!!

Nhìn kiểu cách này, hẳn nhiên anh chị đang trong thời gian yêu đương, ái tình nồng nhiệt đây.. Chuyện gì làm tình cảm của họ tiến triển nhanh dữ vậy? Tôi nhớ không nhầm, trước khi Tuấn Anh đi công tác thì bọn họ cùng lắm mới chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi mà...

Tuấn Anh đi công tác...

Công tác..

Thôi rồi!

Thì ra là thế!!!

Chắc chắn vụ đi công tác kia đã làm thuốc thúc đẩy cho bọn họ đây mà! Nghĩ lại thì đúng là từ lúc Tuấn Anh đi, cô Vân cũng nghỉ việc, không chủ nhiệm chúng tôi nữa, sau đó cũng không thấy cô ấy xuất hiện trở lại. Hỏi bọn Hạ Lam Hạ Vũ thì bọn họ nói cái gì mà gia môn bất hạnh, ý chỉ cô Vân bỏ nhà theo giai có đúng không???

Trời ơi!

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn cô Vân ngọt ngào đáng yêu thế kia chẳng ai ngờ được đó là mẫu người có thể buông bỏ mọi thứ vì tình yêu!

Nếu đúng như tôi đoán.. Anh trai có vẻ lãi to rồi! Tìm được một người con gái yêu thương mình đến vậy..

“Hai người..” Tôi hắng giọng “Ở đây có trẻ nhỏ!”

“Ahaha~ “ Tuấn Anh cười trừ trong lúc vẫn liếc mắt đưa tình với cô Vân.. À, không! Bây giờ tôi phải thay đổi cách gọi đi thôi, người này đã không còn là giáo viên của tôi nữa rồi mà là người yêu của anh trai tôi!! Chị Vân mới đúng!!! “Vào thôi, anh đã gọi món rồi! Đều là thứ em thích cả đó!”

Phòng ăn trên tầng, tầm nhìn hướng thẳng về phía thành phố đèn hoa rực rỡ.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, phục vụ bàn phía ngoài đã lịch sự tiến vào, lần lượt bày các mín khai vị Tuấn Anh đã gọi lên, sau đó mở rượu, thuần thục rót ra ba cái ly lớn sáng bóng. Hương rượu lâu năm tỏa ra khắp phòng, dễ chịu cực kì.

“Có chuyện này..”

“Tịnh Nhi!” Tuấn Anh chưa nói hết câu, cánh cửa phía ngoài đã bật mở, một người đàn ông cao lớn anh tuấn vội vã đi vào, vừa đi vừa hốt hoảng gọi tên tôi “Em đây rồi!”

“Trung Kiên?” Tuấn Anh nhanh như chớp, dùng khinh công bay đến chặn ngang tay của Trung Kiên, vẻ mặt như nở hoa, nhưng sát khí tỏa ra lại làm cho người khác thấy bế tắc “Cậu đi đâu mà vội vàng quá vậy?”

“Anh xin lỗi!” Trung Kiên cũng nhanh chẳng kém, lựa thế thoát khỏi tay Tuấn Anh tiến tới nắm chặt tay tôi “Khi nãy anh mới xem điện thoại, ngày hôm nay có vài việc quan trọng ngốn thời gian của anh quá.. Em không sao chứ?”

“Em không sao!” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhìn kĩ thấy Trung Kiên đầu bù tóc rối, phờ phạc cả người mới giật mình nhận ra anh ta đang rất mệt mỏi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện gì mà lại có thể rút của Trung Kiên nhiều sức lực như vậy? Theo tôi nhớ thì việc kinh doanh của tập đoàn nhà họ Nguyễn luôn luôn suôn sẻ mà.. Lẽ nào anh ta dính đến tôi nên bị lây đen đủi rồi?

“Chút nữa anh sẽ giải thích rõ ràng cho em nghe!” Trung Kiên nhìn lại tôi một lượt, lúc này mới thở phào. Đáy mắt là sự áy náy cùng hối hận vô hạn. Hmm~ Anh không cần như thế, dù sao tôi cũng đã hai mấy tuổi đầu rồi, có nhiều chuyện nên tự làm tự chịu! “Em cũng phải kể rõ cho anh lý do em đi tới đó mới được!”

“Có chuyện gì sao?” Cô.. À, chị Vân thấy Tuấn Anh đứng ngây một góc thì vội vã đi tới can ngăn “Hai người hôm nay thật lạ!”

“Khi nãy em đã đi đâu hả?” Tuấn Anh được vợ thân thiết dìu về chỗ ngồi thì cũng dịu lại không ít, nghiêm túc hỏi “Mãi tới tối mới về!?”

“Cô ấy bị lạc đến khu ổ chuột ở thành Đông!” Trung Kiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, đưa tay thành thục mở khăn gọi phục vụ “Bị người truy bắt!”

“Thành Đông?” Tuấn Anh nhíu mày “Là khu ở trước đây của người đó?”

“Phải!” Trung Kiên gật đầu, không khí đột ngột trở nên ngưng trọng “Là chỗ ở hồi nhỏ của cậu ta. Cậu ta vẫn luôn tiếc nuối kỉ niệm nên không bao giờ động đến!”

“Loạn quá rồi!” Tuấn Anh xiết chặt nắm tay, nghiến răng “Dám truy bắt cả em gái của Tuấn Anh này! Quả thật là muốn chết!!! Tôi không thể tha cho bọn chúng được!”

Này, cho mị thắc mắc chút được không?

Cái người đó mà các vị đang nhắc đến là ai vậy hả??

“Dạo này cậu ta ăn no rửng mỡ, làm càn lắm!” Trung Kiên nhếch môi, nguy hiểm nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly của tôi “Hôm nay tôi đã bỏ nguyên một ngày thanh trừng bớt vài cánh tay của cậu ta, chắc chắn giờ này cậu ta đang loạn lên vì tức đây!”

“Ồ, cậu ra tay?” Tuấn Anh hứng thú chạm cốc với Trung Kiên trong khi hai người con gái xinh đẹp mỹ miều chúng tôi chỉ biết ngây ra trơ mắt nhìn nhau ai oán.

Thứ nhất, ly đó của mị!

Thứ hai, người đó là ai???

Thôi ngay kiểu nói chuyện mập mờ này đi mấy cha!!

“Cậu làm thế nào? Sao tự dưng quyết định làm?”

“Bẫy kinh tế thôi mà!” Trung Kiên nhướn mày, có vẻ không muốn nói nhiều đến vấn đề này “Vì cậu ta dám gây rắc rối cho Tịnh Nhi ở trường! Làm vậy là để cảnh cáo!!”

Gây rắc rối cho tôi ở trường??

Ý là.. Đăng Khoa ấy hả???

Trung Kiên anh ta vừa thanh trừng băng đảng của Đăng Khoa??? OMG!! Theo nguyên tác thì đây chính là hắc bang lớn nhất châu lục đó!! Trung Kiên bình thường không phải đều là khôn khéo đối đáp sao hả? Tự dưng đợt này máu thế, loại bỏ tay chân của Đăng Khoa luôn???

Vì.. Tôi sao?

“Vậy còn khu phía Đông?”

“Tôi đang sắp xếp!” Trung Kiên nói nhẹ tựa lông hồng, giải tỏa cả khu phố mà dễ như lật bàn tay thế sao? “Dù sao chỗ đó chính quyền cũng ngứa mắt lâu rồi, chẳng qua sợ hơi gió của Đăng Khoa nên không dám hành động thôi. Tôi dự tính mua chỗ đó để xây chung cư! A này, Tịnh Nhi muốn xây thêm nhà hàng khu Đông không? Anh sẽ bán cho em với giá ưu đãi!”

“Giá ưu đãi là thế nào?” Tôi cúi đầu ăn món khai vị, trong lòng không rõ là thứ xúc cảm gì. Vừa ngọt ngào lại vừa lo lắng.. Liệu Đăng Khoa có trả thù Trung Kiên không? Anh ta là bang chủ hắc bang, chắc chắn cũng chẳng phải loại hiền lành gì..

“Nấu đồ ăn cho anh!” Trung Kiên híp mắt cười, nhìn tôi sủng nịnh, sau đó vô sỉ thêm hai tiếng “Cả đời!”

“Vì một mảnh đất mà em gái tôi phải theo cậu cả đời?” Tuấn Anh bĩu môi chen vào “Cậu đúng là loại con buôn muốn ăn cả xương người khác!”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Em gái tôi, tôi muốn gả cho ai thì gả!!”

“Thôi nào!” Chị Vân nhẹ nhàng khuyên giải “Hai người coi Tịnh Nhi là gì vậy hả?”

“Đùa thôi mà...” Tuấn Anh vội quay ra nịnh nọt vợ mình, cam đoan anh ta mà có đuôi giờ này nhất định sẽ vẫy tít! “À.. Nói đến chuyện này..”

“...”

“Tịnh Nhi, em muốn có quà không?” Tuấn Anh quay qua phía tôi, đôi mắt sâu rực sáng “Một món quà đặc biệt!”

“Dạ?”

“Cho em một người chị dâu!!”

“...”

“Nói cho hai người biết, tôi và Vân.. Chuẩn bị kết hôn!”

*Chuẩn bị ăn cỗ