Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 13

Xin thề có trời đất chứng giám, tôi không phải sắc nữ!

Thế nhưng đảm bảo ở lâu trong cái thế giới toàn trai đẹp, nhìn đâu cũng thấy trai đẹp, nhan nhản trai đẹp.. kiểu này, muốn không nổi sắc tâm cũng khó!

Đại Việt cao đến 1m9, dáng người chuẩn đét đèn đẹt, đã thế anh ta còn khoác lên mình bộ đồ đúng chất vệ sĩ: tóc ngắn đen, bộ vest đen và một đôi giày tây cũng đen nốt! Từ đầu tới chân luôn!

Đã thế người này còn có làn da rám nắng nữa chứ.. Đảm bảo anh ta mà đứng trong bóng tối không ai nhìn ra đâu là người đâu là màn đêm luôn!

“Chào hỏi chút đi!” Tuấn Anh tiểu thụ chỉ đứng thấp đến tai Đại Việt, nhìn qua xứng đôi vô cùng.. khụ khụ, lộn! Lại bắt đầu ship cặp đam mỹ đấy! Tôi phải tỉnh lại ngay thôi!! Đây là Ngôn Tình! Ngôn Tình H văn 100%!! “Em gái tôi, Tịnh Nhi!!”

“Đã biết!” Đại Việt có vẻ vô cùng không thích khi bị người khác chạm vào người, anh ta lạnh lùng gạt tay Tuấn Anh sau đó liếc một cái sắc lẻm về phía tôi.

Khiếp!

Lạnh gáy!

Vốn tôi không tin vào mấy thứ kiểu như mắt sắc như dao hay cái nhìn mang sát khí.. vân vân gì đó mà mấy truyện kiếm hiệp hay miêu tả. Nhưng đến giờ tôi biết tôi sai rồi!! Quá sai luôn!!!

“Chào.. “ Tôi nhướn mày, ngập ngừng lên tiếng. Người đàn ông xuất sắc thế này nhìn kiểu gì cũng hơn nam chính Đạt mê SM kia.. không hiểu anh ta có nằm trong hậu cung nam phụ của nữ chính không ta??

Tạm thời nhớ không ra..

Một chút nữa về phòng tôi nhất định ngoan ngoãn ôn lại tình tiết truyện! Cam đoan luôn!!

“Cô đảm bảo mình cần vệ sĩ chứ?” Anh ta mặt không đổi sắc hỏi tôi một câu vô cùng đúng trọng tâm.

“Sao lại không?” Tuấn Anh không nể mặt cắt ngang “Nhìn em gái tôi đi! Nó yếu ớt thế này làm sao tự bảo vệ mình được?? Không nói nhiều nữa!! Mau vào nhà!!!”

“Anh trai à.. “ Tôi nhăn mày muốn phản bác nhưng người anh trai đáng kính kia không cho tôi lấy nửa phần cơ hội, đã quay người đi thẳng “Em không nghĩ mình cần vệ sĩ đâu.. “

“Đúng ý tôi đấy!” Đại Việt nhún vai bỏ lại một câu sau đó cũng quay người nối gót theo Tuấn Anh.

Má...

Cạn lời với các anh main nam....

.

.

.

Không giống như tôi đoán là mình sẽ có một cái đuôi theo 24/7, Tuấn Anh nói Đại Việt sẽ quay trở lại làm vệ sĩ chính thức cho tôi sau vài ngày nữa vì bây giờ anh ta đang bận làm một phi vụ gì đó. Bây giờ chỉ là chào hỏi làm quen trước..

Được thôi, vậy là tạm thời tự do thêm được vài ngày, đến khi anh ta quay lại tôi sẽ từ từ nghĩ cách để chuyện vệ sĩ vệ siếc này chấm dứt trong im lặng.

Trừ Tuấn Anh lo cho tôi, phản ứng của mọi người trong nhà cực kì lãnh đạm. Ngoại trừ bố có hỏi thăm qua một chút thì tuyệt nhiên không ai còn nhắc hay để tâm đến nữa. Vậy cũng tốt, dù sao cũng là chuyện lừa người, chẳng hay ho gì nếu cứ bị nhắc đi nhắc lại..

Thế nhưng, ai nói cho tôi biết lão Trung Kiên kia là mắc chứng gì được không??? Từ lúc vạch trần tôi đến giờ, anh ta thấy ai nhắc động đến vụ đó là lại nhìn tôi tủm tỉm cười là ý gì??

Ý GÌ Ì Ì???

.

.

.

Tôi thích nghi khá tốt, chỉ vài ngày mà gần như đã quen hẳn với nơi đây. Nói thật chứ, từ sướng thành khổ thì mới khó chịu, chứ từ khổ thành sướng như kiểu của tôi đây không quen mới lạ!

Có điều, thân thể và tâm hồn này có vẻ vẫn chưa dung hòa được hoàn toàn với nhau. Tôi vẫn mắc chứng đói lúc nửa đêm và cộng thêm khó chịu khi về sáng.

Thế cũng tốt, vừa tầm dậy được lúc 3h theo ý chỉ của sư phụ đầu bếp.

Đúng đấy, thế giới này không khó sống, chỉ cần bạn né hết nam nữ chính phụ trong truyện ra là được rồi!

Từ lúc tôi chuyển lớp đến giờ, tần suất gặp bọn họ ít hẳn đi, đúng là may mắn vô hạn..

“Nghe nói con học nấu ăn?” Bàn ăn tối nay chỉ có tôi và bố, nghe nói mọi người hôm nay cùng nhau đi dự một bữa tiệc xã giao nào đó của giới thượng lưu.. Ông ấy vì đau chân mà phải ở nhà và để con trai cùng vợ hai của mình đi thay.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì dạ tiệc tối nay chính là một dạ tiệc đấu giá trang sức để làm từ thiện. Nam phụ Trung Kiên của chúng ta chuyên tâm đấu giá cho được đôi hoa tai ngọc lục bảo mà nữ chính vừa nhìn đã thích, nhằm mục đích tặng cho Ngọc Nhi để tăng độ hảo cảm.

Và cũng chính trong vụ dạ tiệc tối nay Trung Kiên sẽ thấy ông bạn quý nam chính của mình chơi quy tắc ngầm với nữ chính! Chẳng cần quà cáp hay nói lời yêu đương gì hết, Đạt sama nhà chúng ta cường hôn nữ chính, sau đó còn lôi kéo Ngọc Nhi vào nhà vệ sinh hòng làm trò đồi bại mà hai bên đều thích..

Trung Kiên đau lòng vô hạn khó chịu đứng qua một bên mà nhìn nhận Ngọc Nhi là người phụ nữ của bạn thân mình.

Ai ngờ Ngọc Nhi chống cự theo kiểu lạt mềm buộc chặt, chạy khỏi nhà vệ sinh và va phải Trung Kiên. Anh ta thấy vậy thì khí thế lại hừng hực và lao vào yêu nữ chính điên cuồng..

Cũng coi như một bước tiến lớn trong truyện đi!

Và.. nếu tôi nhớ không nhầm, thì cũng chính dạ tiệc này Ngọc Nhi đã gặp và ghi hận với vài ba nữ phụ khác nữa. Chậc, kệ họ đi, ai rảnh mà quan tâm nhiều đến thế chứ?

“Vâng..” Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, nhưng người bố này vô cùng lãnh đạm không liếc con gái ruột của mình lấy một cái.

Hừ, có cũng như không thế này á??

Đã vậy tôi việc gì phải kể cho ông ta chuyện của tôi???

“Cũng được.. Đầu bếp sắp về Pháp rồi, con cố gắng học một chút!” Ông ấy thở dài, đôi mắt tự dưng nhuốm hơi buồn man mác “Trước đây, cũng vì mẹ con mà ông ấy mới chịu ở lại cùng chúng ta.. Bây giờ thì khác rồi, không ai có thể giữ người đàn ông ấy lại..”

“Là thế nào ạ??” Ấy! Tình tiết này mới nha!!

Thì ra là có gian-tình với bà chủ nhà à??

Bảo sao mà chủ động nhận tôi làm đồ đệ, chứ xem, bình thường người nào có công thức chế biến đặc biệt mà không giữ riêng cho mình?

Đây ông ấy lại tận tình chỉ bảo tôi từng li từng tý một, mặc dù phải dậy từ 3 giờ sáng đi chợ mua đồ, nhưng chính việc mua đồ ấy cũng là tinh hoa phải học! Chọn cái gì tươi ngon, cái gì phù hợp cho món nào.. đủ cả!

Hơn nữa, đám người giúp việc trong nhà thấy tôi đi theo sư phụ học nghề còn ghen tị không thôi. Nói cái gì mà: Ông ấy chưa bao giờ nhận đồ đệ, rồi thì đồ đệ đầu tiên và duy nhất của ông ấy là một phế nhân, sư phụ đầu bếp thật đáng thương...

“Con còn nhỏ.. “ Bố lắc đầu thần bí “.. Không thể hiểu được đâu!”

Sau đó chậm rãi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, mặc kệ tôi ở lại ngẩn người.

Muốn chửi bậy!!!!

Nếu biết tôi đây chưa đủ khả năng hiểu thì còn nói ra làm gì??

Khơi dậy sự tò mò của tôi chắc???

Hừ! Hừ!! Hừ!!!

Đáng ghét!!!!!!

.

.

.

Ôm nỗi uất hận mà đi về phòng, tôi quyết định giải quyết xong đống bài tập rồi mới đi ngủ!

Tịnh Nhi này cũng bê bối lắm cơ, quyết định bỏ học nên toàn bộ sách vở đều đem đốt hết sạch không chừa lại cái gì. Hại tôi phải mặt dày xin xỏ Tuấn Anh đưa đi mua lại toàn bộ sách vở. Cũng may anh ta hào phóng, không chỉ sách mà bàn ghế rồi tủ kệ các kiểu đều mua cho tôi đủ cả!!

Mới vào năm học chưa lâu, Tịnh Nhi của chúng ta thì không thể giống nữ chính. Chẳng cần học, chỉ cần yêu mà chuyện điểm số cũng tự động Max! Cô nàng học hành vô cùng ẹ, và muốn ở lớp chọn thì phải làm đồ tiêu khiển cho người ta..

Cũng may là mình xuyên vào nhân vật này chứ không với cái bộ não đã chục năm rồi không động đến sách vở mà xuyên qua nữ chính học giỏi thì tôi tiêu là cái chắc!

*Cốc cốc cốc!

“Ai đó??” đang hăng say chiến-đấu trên mặt trận sách vở, tự dưng phía ngoài vang lên một trận gõ cửa.

Ai vậy?

Ai đến giờ này?

Mọi người đều đi dạ tiệc, chẳng lẽ bố Tịnh Nhi khi nãy đang kể dở chuyện xong bỏ đi, giờ hối hận nên tìm tôi hàn huyên tiếp?

*Cốc cốc cốc!

“Ai đó hả??” Tôi hơi sốt ruột, quái, gõ cái gì mà gõ? Hỏi thì không nói, lẽ nào tình tiết truyện lại thay đổi nên giờ em Ngọc Nhi về sớm đang tức tối và muốn trút giận lên đầu tôi?

Hừ, đâu có dễ thế?

Không lên tiếng thì ở ngoài!!

Chị đây còn không muốn bị ma bắt đâu!!!

Ung dung tiếp tục học tập theo tư duy và đường lối của Đảng và nhà nước, tôi bỏ ngoài tai hoàn toàn tiếng gõ cửa bất lịch sự đáng ghét kia.

Mãi một lúc thật lâu sau đó, phía ngoài mới vang lên tiếng nói trầm ổn của một người đàn ông đáng ghét, có làn da mặt dày hơn tường thành: “Tịnh Nhi, em bị táo bón đấy à?? Mở cửa cho anh mau!!!!”