Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 102

Quanh đi quẩn lại thời gian đã trôi thật nhanh.

Từ lúc mọi rắc rối đều được thanh trừng cuộc sống của tôi tươi mát hơn hẳn. Trình Phương biến mất, Ngọc Nhi cũng không còn xuất hiện nữa. Trường học lúc này mới được gọi là thiên đường chân chính.

Hôm đó, sau khi mẹ con Ngọc Nhi bị đá khỏi thành phố, bố hờ đau lòng rơi nước mắt trọn một đêm. Tự khóa mình trong phòng vừa uống rượu vừa đốt thuốc, muốn tự ngược thân thể để bớt đi nỗi đau về tinh thần.

Anh em chúng tôi dù muốn dù không cũng phải tới an ủi ông ta một vài câu. Nói mãi tâm trạng của bố hờ mới khá lên được, và tới tận lúc Tuấn Anh tạo bất ngờ cho ông ta bằng cách tiết lộ cho ông ta biết nhà hàng của tôi ở khu Trung Tâm thì cảm xúc mới cân bằng trở lại.

Khu Đông của Trung Kiên khai trương đồng loạt từ phố mua sắm đến trung tâm thương mại, nhà hàng, rạp hát... Đều có đầy đủ cả. Khu vực này đa phần để phục vụ dân nghèo nên giá cả rất vừa phải, dù là người một năm không kiếm nổi mấy triệu cũng có khả năng lui tới tìm vui.

Song song với hoạt động kinh doanh thì hoạt động từ thiện cũng được đẩy mạnh. Từ điểm phát đồ ăn tới nước uống đều miễn phí, còn mở thêm một số lớp học tình thương cho trẻ em nghèo.. Kết hợp cùng sự quảng bá và thông qua của Chủ tịch thành phố, nơi này rất nhanh đã trở nên sầm uất.

Đông người thì sức tiêu thụ đồ ăn cũng nhanh chóng. Nhà hàng của tôi lại ở ngay cạnh trung tâm mua sắm nên càng đông đúc hơn. Nơi này bố trí theo phong cách đơn giản là chủ đạo. Một nhà hàng năm tầng với những dãy bàn ghế kiểu thông thường kê san sát tạo cảm giác bình dân. Trong mỗi góc phòng đều có cây xanh, cửa kính và tường vẽ đầy những hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu, trên bàn đặt bình hoa Hồng nhỏ xíu tươi mát...

Vì giá cả ở đây không quá cao nên đa phần chúng tôi phục vụ những món bình thường. Đều là đồ ăn hay xuất hiện trong thực đơn của gia đình trung lưu. Có điều, những món này qua tay các đầu bếp tay nghề cao chất lượng cũng cao hơn hẳn. Mùi vị tốt, giá lại rẻ, phục vụ khách hàng chu đáo.. Tiếng lành đồn xa, nhà hàng này còn phát triển gấp mấy lần nhà hàng sang trọng bên khu trung tâm của tôi.

“Oa~ Mấy ngày nay thật chán!” Hạ Lam nằm bò ra bàn thở dài. Đăng Khoa không tới trường, Họa Tranh lại một đường chiến thắng trở thành nữ hoàng học đường.. Chẳng còn ai làm đối thủ, bạn Hạ Lam ưa náo nhiệt của chúng ta chán là đúng “Chán quá! Chán quá! Tịnh Nhi kể chuyện gì đi!”

“...” Đừng đùa! Cậu nghĩ tôi sẽ bị lừa nữa sao? Lần trước chuyện còn chưa kể quá nửa đã bị cậu dội cho gáo nước lạnh rồi. Lần này thì đừng hòng!

“Mà thôi, cậu kể chuyện kinh chết đi được!” Hạ Lam không đợi tôi phản bác đã xua tay gạt đi. Đúng là vuốt mặt không nể trứng cá, đáng ghét! “Hạ Vũ, sao đợt này anh hay đi cùng Họa Tranh thế?”

“Liên thiên!” Hạ Vũ xì một tiếng dài, đứng dậy bỏ ra ngoài “Có nó bám anh mày thì có, đừng nói bậy hỏng thanh danh quàng tử của anh mày!”

“Gớm chết..” Hạ Lam khinh thường bĩu môi “Anh mà cũng có thanh danh? Ô danh mới đúng!”

*RẦM RẦM!!!

Hạ Vũ chưa kịp chạy đã bị tiếng động này làm giật mình. Đám người trong lớp đang làm việc riêng đều chăm chú quay mặt nhìn lên bảng. Lớp trưởn lớp tôi đã đứng trên bục giản từ bao giờ, bàn tay thanh mảnh vẫn còn giữ chiếc thước kẻ lớn ra sức gõ để lấy sự chú ý của mọi người.

“Cả lớp trật tự một chút!!” Lớp trưởng dùng sư tử hống gào to, bên dưới tuy vẫn ồn ào nhưng cũng đồng loạt quay lên “Hai tuần nữa trường mình sẽ tổ chức lễ kết nghĩa với trường nữ sinh bên cạnh..”

“Oa, trường nữ sinh..”

“Ôi mẹ ơi, con sắp thoát ế rồi!!”

“...”

Vừa nghe đến đây, đám con trai trong lớp đã hỗn loạn không thể tả. Ai nấy đều mừng đến mức nước mắt rớt đầy trên mặt.

“Trật tự! Trật tự!!” Lớp trưởng tiếp tục dùng sức lực cả đời để gào thét “Có gì mà xôn xao lên thế chứ, đúng là.. Từ tuần sau chúng ta sẽ tập văn nghệ, bạn nam nào muốn gây ấn tượng với các bạn nữ bên trường kia thì đăng kí đi!!!!”

Nghe đến đăng kí đi tập văn nghệ, anh nào anh nấy mặt xanh như đ*t nhái, chỉ còn lảng sang chuyện khác chứ lấy đâu dũng khí mà đăng kí. Vậy là lớp trưởng lại một lần nữa lấy điểm thi đua ra để dọa nạt, bắt ép rồi dụ dỗ các kiểu, cuối cùng cũng kéo được đủ một băng đảng 12 thành viên tham gia tập văn nghệ. Tất nhiên, trong số đó không có chúng tôi!

.

.

.

Đăng Khoa quay trở lại trường sau thời gian nghỉ dưỡng, anh ta tiếp tục dạy học như bình thường. Tuy ánh mắt vẫn nhìn tôi theo kiểu kì quái nhưng cũng không còn cùng tôi làm ra mấy hành động chăm sóc bất thường kia nữa.

Trong lớp anh ta đối xử với tôi như những người khác, không có đặc biệt cũng không thiên vị. Sau giờ học anh ta cũng không còn gọi tôi đến phòng giáo viên nữa, tận lực kiềm chế mối quan hệ của chúng tôi xuống mức thấp nhất.

Có lẽ sau một số chuyện Đăng Khoa đã hiểu ra rằng cái hành động chăm sóc kiểu biến thái đó đã gây đủ cho tôi các loại rắc rối. Cũng có thể do công việc truy phu của Hạ Lam đã đại công cáo thành..

“** nó, chán chết!” Hạ Lam ngồi phịch xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa, lớp học giờ là tụ điểm tập văn nghệ nên người không liên quan như chúng tôi không thể vào.

Nói qua nói lại cũng không thể trách bọn họ nhiệt tình thái quá được. Vì nghe nói lần hội thi này liên quan đến danh tiếng trường nền phần thưởng rất lớn. Cái gì mà trải nghiệm xuyên không..

Nhưng... thục nữ sao lại chửi bậy thế kia? Không tốt! Thật mất hình tượng!!

“Lại làm sao?” Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, ngẩn ra nhìn mấy người thợ đang ra sức bắc dàn giáo để sơn sửa lại trường. Tính qua tính lại cũng chỉ còn hai, ba ngày nữa là đến hội kết cmn nghĩa gì gì đó.

Đúng là trường giàu, nguồn thu nhiều có khác, đầu tư ghê thật! Băng rôn dài treo từ sân thượng xuống sát mặt đất, biển hiệu chào mừng có ở khắp nơi, cờ hoa rực rỡ giăng đầy trên những tán cây lớn..

Sơn tường vốn chẳng cũ cũng được sơn sửa lại hoàn toàn. Mấy người thợ sơn đang hì hục vừa bắc giáo vừa chuyển những thùng sơn lớn lên cao. Khung cảnh vừa náo nhiệt lại có chút phong vị thôi thúc người ta hồi hộp mãi không thôi.

“Thì Đăng Khoa đó..” Hạ Lam nghiến răng cắn mạnh mấy miếng, đồ ăn trong miệng cô nàng đảm bảo bị nghiền nát rồi! “Đáng ghét, người ta cố gắng như vậy mà nhìn một cái anh ấy cũng không nhìn!”

“Haha..” Ra là chuyện tình yêu tình báo có vấn đề. Nhưng nói thật có nói với tôi cũng chẳng ích gì, mặc dù đã sắp có chồng nhưng tôi chính là con gà lớn trong chuyện này đấy! “Có phải cậu dữ dội quá nên anh ta rén không?”

“Sợ? Sợ gì chứ?” Hạ Lam đập tay xuống băng ghế, căm phẫn “Anh ấy vào sinh ra tử bao lần, là đàn ông trong đàn ông, máu me chết chóc còn không sợ lại đi sợ cái này sao? Nhất định không thể!!!”

“...”

“Ừ..” Cô nàng đột ngột trùng xuống, trong một giây hiếm hoi Hạ Lam nữ hiệp của chúng ta rơi vào trạng thái suy nghĩ phân vân và day dứt khôn cùng “Biết đâu cậu nói đúng, nhỡ anh ấy không thích con gái chủ động? Nhưng tôi không giống cậu, nếu tôi không chủ động chạy tới thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến tôi!!!”

“Cái này...”

“Ô nhìn kìa!” Tôi chưa kịp mở miệng khuyên răn Hạ Lam đã giật lấy tay áo “Đó chẳng phải cô nàng Trình Phương hay sao???”

Tôi ngẩn người nhìn về phía Hạ Lam vừa chỉ, một thân thể gầy gò ốm yếu lọt vào tầm mắt. Trình Phương cũng chỉ mới biến mất cách đây không lâu, ấy vậy mà lúc trở lại thì trở nên tiều tụy hết nói nổi. Khuôn mặt vốn trẻ trung, thanh xuân phơi phới nay biến đổi hoàn toàn. Đuôi mắt to trũng sâu, đen quần mấy vệt như gấu trúc. Tròng mắt cũng không còn linh động, mờ đục, đầy những tơ máu vì thiếu ngủ. Đôi môi khô khốc, nứt nẻ, chủ nhân của nó cũng chẳng buồn chăm chút gì. Hai gò má đã không còn màu hồng nhạt mê người, da dẻ cũng mất đi nét hồng hào vốn có. Thân hình vốn đầy đặn nay gầy đi một vòng lớn, quần áo đồng phục thì vẫn vậy nên càng có cảm giác cô nàng quá gầy.

Chắc hẳn sự biến đổi không mấy vui vẻ kia đã ép khô sinh lực của cô nàng rồi. Tự dưng thấy trong chuyện này mình cũng có mấy phần tội lỗi, sự áy náy dâng đầy trong lòng.

“Con bé đứng cạnh là ai kia?” Hạ Lam tò mò hỏi, kéo tôi ra khỏi sự suy tư “Nhìn quen quen.. Có phải em gái cậu không??”

Ngọc Nhi?

Ngọc Nhi á??

Tôi đưa mắt qua, người đứng cạnh Trình Phương không mặc đồng phục mà khoác một bộ quần áo cũ nát, mũ trùm lụp xụp che nửa mặt. Hình thể kiểu này đúng là có chút quen mắt.. Nhưng nữ chính thật sự chấp nhận mặc thứ quần áo kinh dị kiểu kia để đi ra ngoài ư?

Có thể.. vì từ tối hôm đó bố hờ đã đóng băng toàn bộ tài khoản của hai mẹ con cô nàng, cũng cho người đuổi khỏi thành phố.. Nếu như cái ăn còn không có thì người ta làm gì có thời gian mà để tâm đến chuyện mặc nữa?

Nhưng nếu đó thật sự là nữ chính thì cô ta và Trình Phương vừa xuất hiện trở lại kia đang bàn bạc chuyện gì?

Tự dưng có cảm giác sống lưng lạnh buốt...