Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 75

Hai tháng gần đây, phong ba trong giới giải trí cơ hồ đã không chỉ lưu hành trong quần thể tộc người theo đuổi thần tượng nữa, mà là đi vào sinh hoạt của công chúng.


Liên tiếp các vụ như thần tượng không có đạo đức, tài liệu đen của công ty quản lý bên trong giới giải trí, mỗi một lần tin nóng được đưa ra, đều làm tam quan của con người vỡ nát.
Mà chuyện gần đây nhất, càng làm người chấn động. Là về Lục Bạch.


Nhưng từ khách quan mà nói, Lục Bạch đích đích xác xác là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Ai tiếp nhận, người đó liền chọc phải phiền toái. Mặc dù Lục Bạch đã đổ, nhưng cậu lúc trước thời điểm không quan tâm báo án Hoàn Vũ, cũng rõ ràng làm không ít đại lão có quan hệ hợp tác với Hoàn Vũ mất đi một ít giá trị kinh tế. Cho nên, người âm thầm muốn lộng chết Lục Bạch có thể nói là nhân số đông đảo.


Nhưng cậu lại có nhiều thêm một người theo đuổi. Còn là người có thanh danh tốt nhất trong giới, tính cách rộng mở thẳng thắn, nhân sinh thắng người khác nhị công tử Phó gia, Phó Chiêu.
Giống như là bị Lục Bạch hạ cổ, Phó Chiêu theo đuổi cậu vừa trắng trợn lại nhiệt liệt.


Chẳng sợ huynh trưởng bên ngoài tỏ vẻ không đồng ý, cũng không xem trọng, Phó Chiêu vẫn luôn giữ gìn bảo hộ Lục Bạch.
Đầu tiên là những tin tức xấu của Lục Bạch ở trên mạng bị người không dấu vết xóa bỏ, sau đó là phòng làm việc.


Lục Bạch sau khi rời khỏi Hoàn Vũ, vẫn luôn một mình một người. Phó Chiêu tự mình chi tiền tìm nhân mạch, thành lập cho Lục Bạch một phòng làm việc, tên gọi là "Mộ Bạch", cũng tương đương thể hiện sự lãng mạn cùng chân thành tha thiết.


Anh thậm chí còn chủ động tìm cho Lục Bạch một người đại diện, là người đại diện kim bài trong vòng đã từng mang qua vài vị ảnh đế ảnh hậu.
Có hắn đi theo Lục Bạch, chỉ cần Lục Bạch không tự tìm đường chết, đường lui nhất định thênh thang thoải mái.


Mà mấy tin tức này, đều là đặt ở mặt ngoài, có paparazzi cẩn thận tìm hiểu quá khứ của Lục Bạch và Phó Chiêu, thật đúng là phát hiện ra nhiều dấu vết.


Tỷ như, Phó Chiêu đã từng nhiều lần mang theo đoàn đội xuất hiện ở khách sạn nơi Lục Bạch ở. Nhưng sau đó lại có người phát hiện, đoàn đội của Phó Chiêu đều chờ ở nhà ăn dưới lầu, còn bản thân Phó Chiêu lại không ở nơi này, hư hư thực thực lén đi gặp người đẹp.


Mà trợ lý của Sầm Khê Nghiễm cũng có một lần nói chuyện phiếm lơ đãng tuồn ra việc Lục Bạch có cơ hội tham gia buổi thử vai, chính là nhờ Phó Chiêu cố gắng thuyết phục. Còn có, mỗi lần Lục Bạch tham dự chương trình phát sóng trực tiếp hoặc là diễn tập, Phó Chiêu cũng tới hiện trường quan sát.


Vì cái gì không tự mình đưa đón Lục Bạch, là sợ sự tồn tại của mình làm người khác hiểu lầm, trở thành tin xấu bị người sử dụng để tấn công Lục Bạch.
Nhưng ẩn nhẫn hồi lâu, Phó Chiêu vẫn là nhịn không được.


Mà càng khiến người khϊế͙p͙ sợ chính là, không bao lâu, một bức ảnh chụp lén Lục Bạch xuất hiện trên mạng, mọi người rõ ràng có thể nhìn thấy được ngón áp út của cậu đeo một chiếc nhẫn. Đại ca của Phó Chiêu, người lúc trước trước sau không tán đồng thế nhưng cũng sửa lại cách nói, còn chủ động chia sẻ lại bài viết, đánh giá một câu: [ Nhẫn không tồi.]


Các võng hữu tức khắc tất cả đều chấn kinh rồi.
[ Đậu má đậu má! Đây là dấu hiệu tốt sao? ]
[ Trời ơi, tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi.]


[ Giả đó! Khẳng định là lăng xê. Lục Bạch có thân phận gì chứ, là con hát bị người chơi nát. Mấy người có phải đã quên Phó Chiêu là người có thân phận gì rồi hay không? Sầm Khê Nghiễm có thể cùng lão đại Phó gia kết hôn là bởi vì Sầm Khê Nghiễm vốn dĩ là tiểu công tử hào môn. Người ta tiến vào giới giải trí là vì thích diễn kịch nha! Lấy sự nghiệp diễn xuất làm đầu. Còn Lục Bạch tính là thứ gì? ]


Lời này có thể nói là không có cách nào bàn cãi được, tuy rằng chói tai nhưng lại vô cùng chân thật. Dù sao lúc trước những bức ảnh chụp buông thả, ɖâʍ loạn khiến người xem đỏ mặt của Lục Bạch bị phát tán ra, hiện tại vẫn còn lưu trong ổ cứng của không ít người.


Nhưng rất nhanh, người này thế nhưng nhận được đơn kiện của luật sư bên phòng pháp vụ của Phó Chiêu. Người vẫn luôn ôn tồn lễ độ như Phó Chiêu, vì Lục Bạch, vậy mà cũng làm một phen vì tình yêu mà thiên lương vương phá* của bá đạo tổng tài.


(*) Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi". Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản.


Mà càng thú vị hơn chính là, Phó Chiêu còn tự mình đáp lại bình luận của các võng hữu nói tin tưởng vào tình yêu lúc trước.


Dẫn tới sau đó mọi người đều nhịn không được mà bàn tán, Lục Bạch có phải là hạ cổ Phó Chiêu hay không? Bằng không Phó Chiêu vì cái gì lại mê luyến thành như vậy?


Phòng xép của khách sạn, Lục Bạch nhìn bình luận của Phó Chiêu mà nhịn không được bật cười "Kỳ thật cũng không cần làm như vậy."
Phó Chiêu buông di động "Càng chân thật thì càng tốt."


Lục Bạch cũng không đáp lại, chỉ là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống, bãi đỗ xe cách khách sạn một khoảng không xa, có một chiếc xe tư gia trông vô cùng điệu thấp đang đỗ ở đó. Lục Bạch đã liên tục ba ngày liền từ dưới lầu khách sạn nhìn thấy nó, hơn phân nửa là paparazzi.


Phó Chiêu đứng bên cạnh Lục Bạch "Hiện tại em tính toán làm cái gì?"
Lục Bạch nghĩ nghĩ "Anh để ý mấy chuyện thân mật không?"
"Không ngại." Phó Chiêu vừa mới nói xong, đã bị Lục Bạch trở tay đẩy dựa vào trên cửa sổ sát đất làm bằng kính.


Lục Bạch sau khi quyết định diễn kịch, liền nhanh chóng đổi phòng xuống tầng dưới. Từ góc độ của paparazzi, chỉ cần camera của hắn đủ tốt là có thể rành mạch chụp được một màn Lục Bạch hôn môi Phó Chiêu này.
Quả nhiên, lại lần nữa lên hot search.


Trong ảnh chụp, Lục Bạch và Phó Chiêu trán kề trán, trên mặt cả hai đều mang theo ý cười thâm tình.
[ Cho nên, quả nhiên là tình yêu mà! ]
[ Không biết vì cái gì, có một loại cảm giác vui mừng cho Lục Bạch khổ tẫn cam lai*.]
(*) Khổ tẫn cam lai: Đau khổ qua đi, hạnh phúc sẽ đến.


[ Vậy cuối cùng, Phó nhị thiếu đây là tình yêu thật sự đúng không? ]
Bên phía Phó Chiêu ở bên trong cố tình dẫn đường, hướng gió dư luận một đường tất cả đều là vui mừng cho hai người, chúc hai người bách niên hảo hợp.


Hơn nữa sau đó còn có người thành lập trạm cp Lục Bạch và Phó Chiêu, bên trong có các loại đường được fan cắt nối biên tập.
Sầm Khê Nghiễm thừa dịp Lục Bạch không có ở đây, tìm Phó Chiêu một chuyến.


"Em nghĩ như thế nào?" Sầm Khê Nghiễm có chút lo lắng thay Phó Chiêu. Tâm tư của em trai nhà mình, có thể nói lòng Tư Mã Chiêu* người qua đường đều biết. Nhưng tình huống của Lục Bạch, chỉ sợ rất khó tiếp nhận Phó Chiêu.


(*) Lòng Tư Mã Chiêu: "lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ" đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
Nếu không hai người cũng sẽ không tới bước này rồi vẫn là kế sách tạm thời.


Nhưng Phó Chiêu lại chỉ lắc lắc đầu "Em có thể chờ."
Sầm Khê Nghiễm thở dài "Anh trai em bảo anh chuyển lời lại với em là, chính em đừng hối hận là được."
Phó Chiêu cười cười, tỏ vẻ không có việc gì.


Hiện tại đúng thật không phải thời điểm để nói chuyện tình cảm, tuy rằng trên mạng thoạt nhìn tình huống vẫn còn rất hài hòa, nhưng Phó Chiêu lại rõ ràng phát hiện Từ Duệ đã kìm nén không được mà bắt đầu xâm nhập vào xung quang cuộc sống của Lục Bạch.


Chương trình kia của Sầm Khê Nghiễm tuy rằng đại bộ phận đều là người một nhà, nhưng rất nhiều thời điểm không thể kiểm tra hết được toàn bộ nhân viên công tác.
Quan trọng nhất chính là, chuyện mà Lục Bạch bảo anh tra, còn chưa có tin tức.


Phó Chiêu rất lo lắng an toàn của Lục Bạch sẽ xuất hiện vấn đề. Sự tình đã tiến triển tới bước này rồi, Từ Duệ gần như sắp bị bức điên hoàn toàn.


Thậm chí một thời gian trước hắn còn muốn mượn sức người để nhằm vào Phó gia. Nếu không phải Phó gia nội tình thâm hậu, chỉ sợ cũng sẽ trúng kế.
Cho nên động tác của Phó Chiêu cần thiết phải nhanh hơn một chút.


Mà Từ Duệ lúc này, tình huống so với trong kế hoạch của Phó Chiêu và Lục Bạch càng thêm không xong.
Sự chấp nhất lúc trước đối với Dịch Văn Trác làm hắn tuy rằng dạy dỗ Lục Bạch, hưởng thụ sự hầu hạ của Lục Bạch, nhưng không có chạm qua cậu.


Chỉ vì muốn đem chính mình hoàn chỉnh để lại cho bạch nguyệt quang.
Nhưng cuối cùng, hắn không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại ở trên người Dịch Văn Trác sống sờ sờ ăn một ngụm phân. Hiện tại nhớ tới, miệng vẫn tràn ngập vị tanh tưởi như cũ.


Thế nhưng Lục Bạch, lại đem chính mình hiến cho Phó Chiêu.
Nhìn ánh mắt thâm tình chân thành khi Lục Bạch nhìn chăm chú Phó Chiêu trong ảnh chụp, Từ Duệ liền không tự chủ được nhớ lại bộ dạng Lục Bạch quỳ gối dưới chân mình trước đây.


Hắn thậm chí còn không thể ngừng suy đoán xem khi Phó Chiêu và Lục Bạch trong lén lút ở chung với nhau rốt cuộc là cái dạng gì?
Người như Lục Bạch, nhìn như cường thế, xương cốt cũng cứng cỏi, nhưng thân thể lại trái ngược vô cùng mềm mại.


Làn da trắng nõn, giống như ngọc thạch. Cũng chính vì điều đó, thời điểm vết thương chồng chất vết thương mới có thể càng thêm mê người.
Cho nên, hai người bọn họ rốt cuộc đã tiến hành tới một bước nào rồi?


Ôm, hôn môi, này đều đã bị chụp được. Như vậy sau khi đóng lại tấm rèm kia thì sao? Lục Bạch có phải sẽ chủ động rúc vào trong lồng ngực của Phó Chiêu mà thần phục hắn ta hay không?


Có phải sẽ đỏ con mắt, dùng ánh mắt cầu Phó Chiêu thương tiếc, nhưng ngoài miệng lại quật cường không chịu nhận thua, thậm chí tùy thời trở tay áp đảo Phó Chiêu hay không?


Từ Duệ ở trong văn phòng bật đi bật lại video giám sát, bộ dạng Dịch Văn Trác ở dưới tầng hầm chịu đủ loại tra tấn đã không thể khiến cho hắn nổi lên một tia hưng phấn nào. Ngược lại càng làm tăng thêm bực bội, cũng làm sự ghen ghét ở sâu bên trong nội tâm của hắn trở nên càng thêm điên cuồng.


Đem đầu dựa trên mặt tường, Từ Duệ máy móc đếm số.
"107, 219, 306......2020." Đây là hắn trước đây đánh số lần cuối cho mỗi cá nhân.


Mà những đứa trẻ đó hiện tại cũng vĩnh viễn ở cạnh bên hắn. Chỉ cần hắn dựa vào trên mặt tường này, những đứa trẻ đó liền từ phía sau vươn đôi tay ra dùng sức ôm lấy hắn.


Từ Duệ vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍƈ láp mặt tường. Phảng phất như về lại năm đó thời điểm bản thân vui sướng nhất.


Mà Lục Bạch khi đó, sẽ quỳ gối dưới chân hắn, mặc kệ trên người mang theo bao nhiêu khổ hình, đều trước sau như một dùng ánh mắt tràn ngập hận ý cùng vĩnh viễn không khuất phục gắt gao nhìn chằm chằm hắn.


"Quá xinh đẹp...... Lục Bạch, tôi nhất định sẽ có được em." Từ Duệ đè lại trái tim đang đập thịch thịch trong lồng ngực mình, rất muốn ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Lục Bạch, đem cậu từ bên người Phó Chiêu cướp lại.


Suy tính rồi lại kiềm chế, là của hắn, hắn nhất định có thể tự tay lấy lại được.
Từ Duệ đem kế hoạch của mình cẩn thận sửa sang lại một lần, sau đó gọi thư ký vào, để bọn họ dựa theo ý tứ hắn đi làm việc.


"Bên phía Phó Chiêu đang nhìn chằm chằm vào chúng ta." Thư ký châm chước câu chữ rồi đưa ra ý kiến của mình. Anh ta đã đi theo Từ Duệ rất nhiều năm, nhưng hiện tại cũng đã bắt đầu sợ hãi.


Từ Duệ trong tay không sạch sẽ, anh ta chính là giúp bạo quân làm điều ác. Nhưng trong tay Từ Duệ có nhược điểm của anh ta, Từ Duệ mà chết thì anh ta cũng không thể trốn được chế tài của pháp luật. Những người dưới trướng Từ Duệ trên cơ bản đều cùng tình huống với anh ta.


Đều là rắn chuột một ổ, sau lại giúp đỡ Từ Duệ làm quá nhiều chuyện xấu, nhiều vô số đều là tội có thể rơi đầu. Bởi vậy anh ta so với ai khác đều sợ hãi Từ Duệ lật thuyền hơn cả.


Nhưng hiện tại, chỉ một người là Lục Bạch đã sắp làm Từ Duệ mất khống chế. Trước mắt Từ Duệ, tràn ngập trong nội tâm và ánh mắt đều là đố kỵ, muốn đem toàn bộ tài nguyên và nhân lực đều dùng để bắt giữ Lục Bạch về bên người.


Cứ làm như vậy, bọn họ cũng không có cách nào có thể rửa sạch được dấu vết, che giấu không được, liền rất dễ dàng bị bắt được a!
Nhưng mà thư ký không biết là, cái đuôi mà hắn tìm mọi cách để che giấu, ở trong tình huống Từ Duệ mất khống chế đã bị tra xét ra nguồn gốc.


Thư ký của Phó Chiêu theo lệnh anh mang tới một lão nhân.
Trên người ông mặc quần áo của bệnh viên tâm thần, gầy gò như que củi, thân thể lắc lư ở trong quần áo, phảng phất như giây tiếp theo liền tan thành từng mảnh.
Lục Bạch nhìn ông ta, hỏi Phó Chiêu "Người này là ai?"


Phó Chiêu ý bảo lão nhân tự mình nói.
Lão nhân dường như đã lâu rồi không nói chuyện bình thường, ông hoãn một hơi, mới nói "Tôi là người năm đó giúp Từ Duệ thiêu tro cốt."