Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 71

Phông nền cùng những cái khác đúng là đều được tổ tiết mục dùng bằng chất liệu giả, nhưng mặt trên điểm xuyết thủy tinh phối hợp với lưu li rực rỡ màu sắc đều là đồ vật hàng thật giá thật. Cho dù là ly đĩa chén đũa tùy ý bày biện, đều lộ ra một cỗ hơi thở xa hoa.


Mà xa hoa nhất, vẫn là cô gái ngồi ở trên ghế sô pha kia.
Cô còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ trên dưới 25 tuổi. Mặc một bộ trang phục bản giới hạn ở tuần lễ thời trang Milan, trên cánh tay và trên cổ cũng đều mang trang sức quý báu.


Ở dưới ánh đèn lấp lánh như kim cương, tràn ngập trong vẻ vàng son đẹp đẽ quý giá, mỗi một chi tiết cực nhỏ đều chứng minh đây là một cô gái vô cùng được chồng sủng ái.
Có tiền tài, càng có địa vị kinh tế.


Cũng không biết vì cái gì, càng hoàn mỹ, càng làm người ta cảm thấy như đang nói dối. Đặc biệt là khi cô gái kia ngẩng đầu, đó là một ánh mắt trống rỗng giống như thú nhồi bông không có linh hồn.
Lại nhìn kỹ tay cô, không ngừng run rẩy, cô đang sợ hãi.


Nhưng trong khu bình luận tất cả đều chỉ nói cô thật xinh đẹp.
Dịch Văn Trác trong nháy mắt này, đột nhiên lâm vào mê mang. Hắn có một loại ảo giác, bộ dạng của cô gái này, có lẽ chính là bộ dạng của hắn trong tương lai.


Lời thuyết minh bắt đầu, là một thanh âm nam tính cực trầm thấp lại dễ nghe, có người nhận ra, giọng nói đó là của Lục Bạch.


[ Ba năm trước đây, ta cùng vợ ta kết hôn. Chúng ta hơn kém nhau ba tuổi, là tỷ đệ luyến. Ngay từ đầu vợ ta cũng không đồng ý sự theo đuổi của ta, nhưng cuối cùng, ta dùng ba trăm triệu tiền sính lễ hướng nàng tỏ rõ tình yêu của mình. Cuối cùng chúng ta cũng hết hôn.]


[ Đáng tiếc, không chịu đựng được thất niên chi dương*, nàng đã không còn yêu ta nữa.]
(*) Thất niên chi dương: Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.


Lời tự thuật giống như phim thần tượng, cảnh tượng phù hoa, không ít người đều nhịn không được bật cười, trong lòng cảm thấy thật là mới mẻ. Sầm Khê Nghiễm mỗi ngày đều mắng vòng idol đều là phế tài, hiện tại thế nhưng cũng diễn phim thần tượng? Còn là kịch bản sau khi kết hôn với đại lão cố chấp?


Nhưng loại ấn tượng này, sau khi Lục Bạch xuất hiện, liền hoàn toàn biến mất.
Khác hoàn toàn với hình tượng bá tổng tây trang giày da, tóc vuốt ngược trong suy nghĩ của mọi người, vai diễn bá tổng cố chấp mà Lục Bạch diễn, vừa mang vẻ ngoài mới mẻ vừa trẻ tuổi.


Một thân quần áo trẻ trung, quần jean vừa vặn làm nổi bật lên đôi chân vừa dài vừa thẳng, nửa người trên mặc một chiếc áo khoác rộng rãi họa tiết kì lạ, bên trong là một chiếc áo cộc tay mỏng manh. Mỗi bước đi cơ hồ đều thấy được phía sau áo là cơ bụng săn chắc cùng vòng eo thon gầy.


Điển hình của tiểu chó săn vừa hoang dã lại gợi cảm, là loại hình mà các chị gái yêu thích nhất.
Chuyện đầu tiên khi cậu về nhà chính là tìm kiếm vợ của mình, từ sau lưng ôm lấy cô gái nhão nhão dính dính làm nũng. Giống như người chồng yêu thương vợ nhất trên thế giới.


Đáng tiếc, cô gái lại nửa điểm cũng không đáp lại cậu.
"Chị...... cầu xin chị nhìn em đi." Lục Bạch ngồi xổm xuống trước mặt cô gái, ngẩng đầu lên, mặt mày xinh đẹp tất cả đều là khẩn cầu, ánh mắt đong đầy thâm tình như sắp tràn ra ngoài.
Cô gái lại dứt khoát nhắm lại mắt.


[ Trời ạ, đây là cái ý chí sắt đá gì vậy? Lục Bạch kêu một tiếng "chị" đã khiến tôi mềm hết cả xương cốt rồi.] Khu bình luận không ít người cảm thán Lục Bạch có thể nói là vưu vật nhân gian, diễn cái gì là giống cái đó, so với kiểu chó con nhão nhoét trong phim thần tượng, kiểu như Lục Bạch mới chân chính có thể khiến nội tâm rối loạn.


Nhưng cốt truyện phía sau lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của mọi người.
Sự lạnh nhạt của cô gái dành cho Lục Bạch, là điều mắt thường có thể thấy được. Không chỉ có như thế, cô còn vô cùng trốn tránh Lục Bạch, cơ hồ không muốn đối diện với cậu.


Lục Bạch hết sức toàn lực lấy lòng cô, lấy ra trang sức mới nhất mang lên cho cô, tự mình vì cô mà nấu cơm, đọc sách cho cô nghe. Nhưng phản ứng của cô gái lại càng ngày càng không thích hợp.
Lục Bạch càng tiếp cận, cô liền càng khủng hoảng, càng trốn tránh, bầu không khí cũng dần trở nên quỷ dị.


[ Nè, mọi người có cảm thấy có chỗ không đúng lắm hay không? ] Có người mẫn cảm phát giác ra nơi này có vấn đề.
[ Đúng vậy! Mọi người có phát hiện không, cô gái kia căn bản là ngồi ở trên sô pha không động đậy, một lần cũng không.]


Mà Dịch Văn Trác nhìn khu bình luận, khắp người chỉ còn lại có lạnh lẽo, hắn cảm thấy mọi người nhìn không đúng, không phải cô gái có vấn đề, là Lục Bạch. Là Lục Bạch có vấn đề!
Ánh mắt khi cậu nhìn cô gái là loại ánh mắt gì?


Dục vọng chiếm hữu? Tình yêu bồng bột? Không, đều không phải, đó là một loại cố chấp ăn sâu vào trong xương tủy, giống như ánh mắt của rắn độc hung ác và nham hiểm.
Cô gái vì cái gì không dám động đậy? Là bởi vì cô sợ hãi, hoặc là nói, cô căn bản không thể động.


Mà theo cốt truyện phát triển, các võng hữu rốt cuộc có cùng nỗi sợ hãi với Dịch Văn Trác.


[ Má ơi! Cái này, nhân vật mà Lục Bạch diễn không phải là kẻ có bệnh đấy chứ? Mọi người có thấy động tác nhỏ kia của hắn không? Chẳng trách không động đậy được, trên người cô gái có dây xích a! ]
[ Không chỉ có dây xích, trên chân, trên chân còn có viên dẫn điện.]


[ Đcm, này không phải là hôn nhân, đây là cầm tù a! ]
Mà loại không khí vi diệu này, cuối cùng bị một hồi chuông điện thoại đánh vỡ.
Điện thoại của cô gái có cuộc gọi.


Không, không thể nhận. Phản ứng đầu tiên của cô gái là trốn chạy, tựa như cuộc gọi kia là hồ nước chứa mãnh thú. Nhưng Lục Bạch lại rất có hứng thú đem điện thoại cầm lên, nhìn tên người gọi.


"Lư Thông, cái tên này em nhớ rõ, là người lúc trước thích chị, còn là người xấu muốn ngăn cản em và chị ở bên nhau đúng không?"
Cô gái liều mạng lắc đầu, như là muốn biểu đạt ý phủ nhận. Nhưng do quá mức vội vàng, bị nước miếng làm sặc, chật vật ho khan đến chảy nước mắt.


Mà ánh mắt Lục Bạch, tại một khắc này rốt cuộc thay đổi. Cậu gần như là thô lỗ cầm lấy khăn giấy bên cạnh lên lau nước mắt cho cô, sau đó đem cô giam ở giữa cánh tay mình cùng ghế sô pha.


Đây là một động tác thường xuyên làm người mặt đỏ tim đập của phim thần tượng. Chàng trai anh tuấn ép tường cô gái, dùng ngữ khí uy hϊế͙p͙, nói ra những lời tình yêu ngọt ngào nhất. Nhưng lần này bất đồng, không có bất cứ không khí ái muội nào, ngược lại tràn đầy đều là sợ hãi vì bạo lực sắp xảy ra.


"Rốt cuộc chị tránh né cái gì?"
"Tôi, tôi không có, anh hãy tin tưởng tôi. Tôi không phải......" Cô gái rốt cuộc sợ tới mức bật khóc.
Nhưng Lục Bạch lại như phẫn nộ tới đỉnh điểm. Cậu nâng cằm cô gái lên, đột nhiên đề cao âm điệu "Ai cho chị khóc?"
"Sao chị có thể khóc?"


Nháy mắt bị điện giật kích thích, cô gái run rẩy kịch liệt, nàng mở lớn miệng nhưng căn bản một chữ cũng không thể nói nên lời.
Lục Bạch chưa bao giờ lưu lại vết thương ở trên người cô, nhưng cậu lại có vô cùng vô tận cách thức khiến cô phải nghe lời.


Cảm xúc của cô gái đã sụp đổ, nhưng dù đỏ cả con mắt cô vẫn nỗ lực làm ra bộ dạng bình tĩnh, cũng không dám xin tha.


Bởi vì thứ Lục Bạch yêu đến cố chấp chính là hình tượng của cô ở trong lòng cậu, chỉ cần hình tượng có một giây bất đồng, những sự trừng phạt kia đều sẽ làm cô đau đớn đến chết đi sống lại.


Cho nên, cô vĩnh viễn phải luôn ưu nhã, vĩnh viễn phải lạnh băng cao cao tại thượng. Cô có thể đánh Lục Bạch, có thể uy hϊế͙p͙ cậu, có thể ra lệnh cho cậu, nhưng lại không thể dựa dẫm vào cậu, không thể yếu thế, cũng không thể xin tha.
Đúng rồi, cô còn không thể nói chuyện với bất kỳ kẻ nào.


Dù là nam hay nữ.
Bởi vì đó là một kẻ cố chấp, là một kẻ trong lòng có con dã thú đã không thể thuần hóa. Tờ giấy đăng ký kết hôn kia, chính là kim bài miễn tử của cậu.


Làm cô gái thuận lý thành chương trở thành vật phẩm độc nhất vô nhị của cậu, trở thành con búp bê xinh đẹp quý giá nhất trong phòng.


"A -----" Thân thể cùng tinh thần đều suy sụp, rốt cuộc làm cô gái trở nên điên cuồng. Cô cầm lấy mảnh thủy tinh từ chiếc cốc do lúc nãy giãy giụa mà quăng vỡ, dùng sức rạch lên yết hầu của chính mình, máu tươi chảy ra.


Nhưng làm người xem bất ngờ chính là, Lục Bạch lại không có bất luận ý tứ gì muốn cứu cô, ngược lại lạnh nhạt nhìn cô từng chút từng chút nhắm hai mắt, hơi thở thoi thóp.


Trong lễ tang long trọng, tất cả mọi người đều cùng trấn an vị tổng tài mất đi tình yêu chân thành thời niên thiếu là Lục Bạch, chỉ sợ cậu sẽ đi theo vợ mình.


Nhưng sau khi lễ tang kết thúc, Lục Bạch trở về phòng, trên mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng, tựa như thời điểm cậu mang được lễ vật yêu thích về nhà vậy.


Cậu thong thả ung dung cởi ra áo khoác màu đen âm trầm, thay vào quần áo tươi sáng lúc trước. Sau đó cậu mở ra cửa tầng hầm, đi xuống dưới. Ở nơi sâu nhất trong tầng hầm, đặt một chiếc giường. Cô gái đang bị chặt chẽ cột ở phía trên, ngay cả vết sẹo nơi yết hầu cũng đã bị phẫu thuật xóa đi, hoàn mỹ không tỳ vết giống như lúc hai người mới gặp.


Lục Bạch đi tới bên người cô gái, cúi đầu thành kính hôn lên khuôn mặt cô, ôn nhu nói "Chị, từ nay về sau, không bao giờ có người quấy rầy đến chúng ta nữa. Giấy chứng tử đã được đưa ra rồi, về sau chính là thế giới của hai người chúng ta."


Cô gái mở lớn miệng, lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào khó nghe, cô bị động thừa nhận cái ôm của Lục Bạch, sườn mặt để lại hai hàng nước mắt.
Lời thuyết minh vang lên, là giọng nói đầy sợ hãi cùng sám hối của cô gái.


Cô nói: [ Vĩnh viễn đừng tin tưởng bất luận kẻ nào, đặc biệt là kẻ xấu bệnh thần kinh lại giả làm người thâm tình cố chấp.]
Nữ vương gả cho kỵ sĩ chưa chắc đã hạnh phúc, có lẽ chỉ là âm mưu đoạt quyền mà thôi. Bao nhiêu người bởi vậy không rét mà run.


Tràn ngập trong đầu đều là cặp mắt vừa điên cuồng vừa cố chấp của Lục Bạch.
[ Quá trâu bò! Hiện tại tôi thật sự bội phục kỹ thuật diễn của Lục Bạch. Chính là quá đáng tiếc, kỹ thuật diễn tốt như thế, lại không có một tác phẩm nổi danh nào.]


[ Tôi như thế nào lại cảm thấy diễn xuất của cậu ấy là chân thật từ đáy lòng nhỉ? Lúc trước không phải có đồn đãi cậu ấy bị đại lão mạnh mẽ cầm tù sao? Nói không chừng nhân vật này, chính là bộ dạng lúc trước của đại lão a! ]


Nếu lúc trước truyền ra lời nói như vậy, chắc chắn sẽ có fans của Dịch Văn Trác đi lên chửi đổng, nói bọn họ là đám bám đuôi giúp Lục Bạch tẩy trắng.


Nhưng hiện tại đã khác, hình tượng của Dịch Văn Trác sụp đổ, cả người đều là vết nhơ, những đám fan đó rốt cuộc cũng ngậm lại miệng, không còn công kích Lục Bạch nữa, cho nên suy đoán đó cũng trở nên được người chú ý hơn.


Dịch Văn Trác ngồi trước màn hình, nhìn những suy đoán đó sợ tới mức cả người phát run.
Bởi vì so với người khác, hắn càng biết ra tròn méo ở bên trong. Bộ dạng mà Lục Bạch diễn, cùng với lúc Từ Duệ nhìn hắn giống nhau như đúc.


Mà người đối diễn với Lục Bạch chính là hắn của tương lai, sau khi Từ Duệ có được chính mình rồi, chỉ sợ so với Lục Bạch diễn còn đáng sợ và khủng bố hơn.
Dù sao Từ Duệ chính là một kẻ điên thật sự, trong tay anh ta đã dính qua mạng người!


Cho nên, Dịch Văn Trác hắn cần phải chạy trốn. Hắn không thể để Từ Duệ bắt được, nhất định phải chạy tới nơi mà Từ Duệ không bao giờ có thể tìm thấy!
Nghĩ vậy, Dịch Văn Trác mở danh bạ điện thoại ra, tìm trong đám bằng hữu mà sau khi chồng cũ chết hắn liền không còn liên hệ qua.


Ai cũng được, hắn quyết không thể bị Từ Duệ tóm lấy. Hắn không phải Lục Bạch, hắn thừa nhận không được những đòn tra tấn đó.
Khi một người tâm ý đã quyết, thời điểm muốn vứt bỏ hết thảy cũng muốn chạy trốn, tốc độ là vô cùng mau.


Dịch Văn Trác gọi một cú điện thoại, không đến hai mươi phút, liền có một chiếc xe tư gia dừng ở dưới lầu nhà hắn.
"Vé xe làm sao bây giờ, tôi không thể dùng thẻ căn cước của mình được."
[ Không sao cả, đều đã chuẩn bị xong rồi. Cậu mang theo đồ của mình, trực tiếp lên xe là được. ]


"Cảm ơn. Tôi sẽ dựa theo giá gốc đã nói, đưa cho anh không thiếu một đồng."Dịch Văn Trác cúp điện thoại, cầm theo kính râm cùng di động, che chắn chính mình đến kín mít, sau đó liền vội vàng xuống lầu.


Dưới tầng, một chiếc xe dừng ở nơi góc khuất, chỉ mở ra một khe nhỏ cửa kính xe ở bên ghế lái phụ, có thể mơ hồ nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Dịch Văn Trác mở điện thoại ra cẩn thận so sánh, quả nhiên là người trên bức ảnh mà đối phương gửi tới.


Cũng là người có thể đưa hắn ra nước ngoài.
Tâm trạng căng thẳng của Dịch Văn Trác cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn an tâm mở cửa xe phía ghế sau ra, còn chưa kịp đóng cửa xe, liền cảm nhận được bên cạnh người có hơi thở nguy hiểm.


Hắn đột nhiên quay đầu lại, lập tức đối diện với gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa của Từ Duệ.


Dường như do mấy ngày trước tan rã trong không vui, cùng việc hình tượng của Dịch Văn Trác sụp đổ người dính đầy vết nhơ, ánh mắt khi Từ Duệ nhìn Dịch Văn Trác đã không còn vẻ thâm tình như năm đó. Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dịch Văn Trác, cười hỏi hắn "Không phải đã nói rồi sao? Có cực khổ, có thể tới tìm tôi!"


"Một người hai người đều không nghe lời như vậy, há tất phải ở bên ngoài ăn nhiều khổ làm gì?"
Dịch Văn Trác kinh hãi đến cả người phát run, hắn liều mạng muốn mở cửa xuống xe. Nhưng cửa xe đã bị khóa trong, Từ Duệ ở bên cạnh cũng sẽ không cho hắn có bất cứ cơ hội để chạy trốn nào nữa.