"Ít nói nhảm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, em chỉ có một giờ." Phó Chiêu khó có lúc ngữ khí cường ngạnh, nhưng động tác trên tay lại ôn nhu đến cực điểm.
Anh dùng khăn lông ấm áp đem làn da lộ ra bên ngoài của Lục Bạch lau kĩ một lần, đem những cảm giác ướt dính xua tan đi hết, cũng làm bàn tay lạnh lẽo lần nữa khôi phục độ ấm.
Bên cạnh đã sớm chuẩn bị tốt huân hương có thể làm ổn định tinh thần, áo khoác đắp trên người Lục Bạch của Phó Chiêu cũng là ấm áp cùng mềm mại.
Lục Bạch cứ như vậy nhìn Phó Chiêu bận rộn, đôi mắt dần dần không mở ra được, cuối cùng vẫn là nhắm lại.
Phó Chiêu ngồi ở bên người cậu, đẩy ít tóc rơi trước trán của cậu ra, thở dài "Lần sau nếu Từ Duệ còn gọi điện thoại cho em, em có thể không nhận."
"Vậy để anh nhận sao?" Lục Bạch nhắm hai mắt, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ.
Phó Chiêu lại vô cùng nghiêm túc trả lời "Có thể. Lần sau tôi có thể thay em nói chuyện với Từ Duệ."
Lục Bạch vốn dĩ sắp đi vào giấc ngủ, nghe thấy câu này, lập tức mở hai mắt ra, đánh giá Phó Chiêu với ánh mắt rất là ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh trong lồng ngực bị nhét một cái gối ôm lông xù xù mềm tay, còn là màu hồng nhạt.
Lục Bạch bị màu hồng phấn nộn này làm cho giật mình, theo bản năng đẩy ra "Cho nên, đây là ai đưa?"
Phó Chiêu nhìn ra cậu ghét bỏ, vì thế khuyên "Nhân viên công tác của đoàn đội cố ý chuẩn bị cho em."
Lục Bạch mặt vô biểu tình "Không phải anh mua sao?"
Phó Chiêu sau một hồi lâu trầm mặc "Đối tượng hợp tác cũng là nhân viên công tác."
Cuối cùng, Lục Bạch vẫn là không thể cự tuyệt hảo ý của Phó Chiêu, dứt khoát đem gối ôm chôn ở trong lồng ngực, mắt không thấy tâm không phiền.
Hệ thống ở não bộ cười không ngừng: "Có phải Phó Chiêu xem ngươi thành em trai mà chiếu cố không đó?"
Lục Bạch hừ lạnh một tiếng, bình luận "Vậy cũng không cần!"
Một lời không hợp, Lục Bạch và hệ thống đồng thời trầm mặc, nhưng rất nhanh, hệ thống liền nhớ tới chính sự chưa có nói với Lục Bạch.
"Lục Bạch, Lục Bạch, ta nói cho ngươi biết, Từ Duệ khả năng sẽ rất nhanh liền quay về nước."
"Sao chắc chắn thế?"
"Giá trị hảo cảm đó. Giá trị hảo cảm của hắn đối với ngươi đã tới 96 rồi."
"Vậy cũng không cần nóng nảy a!" Lục Bạch lại vô cùng trầm ổn "Giá trị hảo cảm của hắn với Dịch Văn Trác hiện tại còn lại bao nhiêu?"
"60."
"Cho nên, chờ tới khi giá trị hảo cảm của hắn đối với Dịch Văn Trác xuống đến 0 điểm, hắn mới có thể gấp gáp từ nước ngoài trở về. Hơn nữa là gấp gáp mang theo Dịch Văn Trác trở về."
"Ngươi nói là......"
"Ừ. Ta vừa rồi đã nhắc nhở như vậy, nếu Từ Duệ còn không có phát hiện, vậy hắn không xứng làm vai nam chính công ở trong thế giới này."
Từ Duệ là một người điên, đối với hắn mà nói, chỉ có hai loại người là tuyệt đối không thể buông tha. Trong đó một loại, là thích tới cực điểm, tỷ như Dịch Văn Trác lúc trước, hiện tại là Lục Bạch.
Mà một loại khác, chính là chán ghét tới cực điểm. Lục Bạch hiện tại còn chưa có nắm chắc được đầy đủ chứng cứ, cũng còn chưa có cánh chim tiên phong.
Cho nên, cậu còn cần lợi dụng Dịch Văn Trác tới chế hành Từ Duệ. Lục Bạch muốn biến Dịch Văn Trác trở thành tồn tại mà Từ Duệ chán ghét nhất, sau đó gắt gao đem Từ Duệ giữ lại ở nước ngoài, khiến cho Từ Duệ đối với chuyện trong nước không có cách nào với tay tới.
Còn về phần năng lực kiềm chế của Dịch Văn Trác, Lục Bạch cũng không có lo lắng. Dù sao so với ở trong nước, nước ngoài mới chân chính là đại bản doanh của Dịch Văn Trác.
Mà bên phía Từ Duệ lúc này, cũng đích xác giống như kế hoạch mà Lục Bạch đã thiết kế, theo manh mối điều tra được quỹ đạo sinh hoạt chân chính mười năm qua của Dịch Văn Trác ở nước ngoài, cùng với nguyên nhân thật sự mà năm đó Dịch Văn Trác xuất ngoại.
Bên này quốc nội, thư ký của Từ Duệ sau khi nhận được thông báo, trước tiên mang theo luật sư đi gặp mặt người đại diện lúc trước của Lục Bạch.
"Ngài, ngài đây là muốn làm cái gì?" Người đại diện cũ của Lục Bạch ở ngục giam sau khi nhìn người muốn gặp mình là thư ký của Từ Duệ, thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất.
Thẳng đến khi cảnh ngục bên người chú ý tới dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, hắn mới miễn cưỡng làm mình trấn định lại. Nhưng dù vậy, sau khi ngồi xuống, thân thể hắn một khắc cũng không ngừng run lên.
Chứng cứ mà Lục Bạch đưa ra về Hoàn Vũ quá lớn, mà hắn làm người đại diện của Lục Bạch, trên thân càng có nhiều tội danh nghiêm trọng hơn, trực tiếp đã bị bắt.
Nhưng trong lòng người đại diện vẫn còn tồn tại một tia may mắn, bởi vì bí mật lớn nhất còn chưa có bại lộ. Chờ chịu đựng mấy năm trong ngục giam, sau khi ra ngoài hắn lại có thể làm lại từ đầu.
Nhưng mà thư ký của Từ Duệ đã đến làm hắn hiểu ra, chính mình lần này, là hoàn toàn xong rồi.
"Từ tổng muốn nghe lời nói thật." Người thư ký đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa.
Người đại diện biết mình xác thật trốn không thoát, cuối cùng vẫn là run run đem chân tướng năm đó từ đầu chí cuối nói ra hết.
"Hình tượng của Dịch Văn Trác là giả. Năm đó trong vòng lưu lượng loại lớn lên đoan chính như cậu ta không được xem là có nhiều ưu thế. Còn về phương diện sáng tác, Dịch Văn Trác tuy rằng có chút tài hoa, nhưng cũng chưa đến trình độ nghịch thiên. Nhưng là lúc ấy cậu ta muốn nổi tiếng, tôi cũng muốn...... một bước lên trời. Cho nên chúng tôi cùng lên kế hoạch xây dựng hình tượng để lôi kéo lưu lượng."
"Chúng tôi cũng không có suy nghĩ lừa gạt Từ tổng, ngay từ đầu đã không dám......"
"Vậy chuyện phản kháng quy tắc ngầm là như thế nào?"
"Là một vở kịch thôi. Lúc ấy cậu ta có giao dịch với Dương tổng, kết quả sau đó phát hiện tựa hồ còn có một người thế lực so với Dương tổng càng lớn hơn có ý tứ với cậu ta. Cho nên linh cơ vừa động, liền đánh một đòn phủ đầu. Sau lại nháo lớn đến như vậy, chính chúng tôi cũng không nghĩ tới."
"Sau đó......"
"Sau đó cái gì?"
"Sau đó Dịch Văn Trác bị sự điên cuồng của Từ tổng dọa sợ. Nhưng năm đó hắn cũng không biết là ai ở sau lưng nhìn trúng hắn. Chỉ sợ hình tượng bại lộ sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng chạy ra nước ngoài kết hôn."
"Kết hôn?" Cái này làm thư ký sợ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh "Tiếp tục. Nói cụ thể."
"Lúc ấy có một họa gia rất nổi danh, chỉ là có bệnh AIDS, ông ta cũng rất thích Dịch Văn Trác. Bản thân có không ít tài sản, lại sống không được mấy năm. Dịch Văn Trác nhìn trúng điểm này, đơn giản liền theo ông ta ra nước ngoài."
"Công bố với bên ngoài là ra nước ngoài dưỡng bệnh, trên thực tế là đi kết hôn."
"Viết cho tôi tên của họa gia đó."
Người đại diện làm theo, thư ký sau khi lấy được tên, ngay lập tức thông báo cho Từ Duệ ở nước ngoài.
Mà động tác của Từ Duệ ở bên kia cũng rất nhanh, sau khi có được tên, không đến nửa giờ, một tấm ảnh chụp được gửi tới điện thoại hắn, là ảnh chụp chung vô cùng thân mật giữa Dịch Văn Trác và họa gia nổi tiếng kia, trong tay hai người đều cầm giấy chứng nhận kết hôn.
Không thể nghi ngờ, năm đó Dịch Văn Trác lợi dụng hình tượng hoàn mỹ, sau đó giả bộ một bộ dạng tình sâu như biển, vứt bỏ sự nghiệp đi theo họa gia ra nước ngoài. Mục đích chính là chờ sau khi họa gia chết liền kế thừa tài sản.
Đáng tiếc vị họa gia này thế nhưng cũng là một kẻ ngu xuẩn, thật sự cho rằng Dịch Văn Trác ở bên cạnh ông ta suốt mười năm là vì tình yêu, cuối cùng thậm chí còn đem toàn bộ tài sản của mình đều để lại cho Dịch Văn Trác.
Mà đây cũng là nguyên nhân lần này Dịch Văn Trác trở về, ra tay vô cùng hào phóng.
Nghe xong toàn bộ báo cáo của thuộc hạ, trên mặt Từ Duệ đã âm trầm một mảnh.
Hắn ước chừng trầm mặc hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói ra mệnh lệnh đầu tiên của ngày hôm nay "Không cần chờ nữa, trực tiếp đem Dịch Văn Trác bắt trở về."
"Vâng!" Thuộc hạ theo lệnh rời đi.
Mà Từ Duệ quay đầu liền thông báo cho quản gia ở bên nhà cũ Từ gia "Thu dọn tầng hầm cho thật sạch sẽ."
Chưa từng có người ngỗ nghịch với hắn như vậy. Nếu lúc trước Dịch Văn Trác giả bộ bộ dạng kia để hấp dẫn lực chú ý của hắn, vậy nên ngụy trang cái hình tượng này cho đến chết.
Chứ không phải chụp mông chạy lấy người, lừa gạt hắn suốt mười năm qua!
Hắn không thể tha thứ, càng không thể chịu đựng loại khuất nhục này. Hắn nhất định phải để cho Dịch Văn Trác trả một cái giá lớn nhất đại giới.
Đang ở phòng nghỉ ngủ say, Lục Bạch đúng giờ nhận được nhắc nhở của hệ thống "Lục Bạch, tỉnh tỉnh, giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với Dịch Văn Trác hoàn toàn xuống 0 rồi!"
"Đã biết! Tiếp tục chờ là được." Lục Bạch dặn dò hệ thống tiếp tục theo dõi biến động tình cảm của Từ Duệ, sau đó cậu cầm lấy di động trên đỉnh đầu, nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã sắp đến thời gian kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Mà Phó Chiêu cũng không biết rời khỏi phòng nghỉ từ khi nào.
Dựa theo an bài của tiết mục, sau khi người diễn viên cuối cùng hoàn thành xong vở kịch, mười diễn viên sẽ cùng nhau trở lại sân khấu, nghe người chủ trì công bố xếp hạng cuối cùng.
Mà phần xếp hạng này, liên quan tới việc bọn họ phân tổ để thi đấu trận tiếp theo.
Lục Bạch sửa sang lại đầu tóc ngủ đến rối loạn một chút, vừa lúc bên ngoài có người gõ cửa. Là trợ lý của tổ tiết mục tới thông báo Lục Bạch chuẩn bị lên sân khấu.
Trước khi xuất phát, trợ lý tri kỷ chuẩn bị cho Lục Bạch nước cùng đồ ăn, khuyên cậu nên ăn một chút rồi hẵng đi.
Lục Bạch chỉ uống một miếng nước, sau đó liền đi theo hắn ra phía sau đài.
Trước mắt, trên sân khấu còn một người đang diễn nốt đoạn kịch bản cuối cùng, tám người còn lại cũng đều ngồi chờ ở bên trong hậu trường, thấy Lục Bạch lại đây, sôi nổi đem tầm mắt dừng ở trên người cậu.
Lục Bạch lễ phép cười cười. Trong đó có một vị diễn viên gạo cội nhiệt tình vỗ vỗ bờ vai của cậu, cảm thán nói "Hậu sinh khả úy!"
(*) Hậu sinh khả úy: Là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa. Hiện nay câu thành ngữ "Hậu sinh khả úy" được dùng để khen ngợi lớp trẻ vượt xa cha ông của mình, và là điều đáng quý.
Lục Bạch lắc đầu "Điều cháu cần học tập còn có rất nhiều."
Vốn dĩ ấn tượng của mọi người đối với cậu đều xa lạ, hơn nữa Lục Bạch còn là một người mang danh chủ ruộng dưa, bởi vậy đều đối với cậu vô cùng kiêng kị. Nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật diễn đến lóa mắt của cậu, loại ấn tượng này liền đổi mới không ít.
Hơn nữa Lục Bạch đối nhân xử thế luôn luôn làm người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vậy không bao lâu, Lục Bạch liền hòa hợp cùng với mọi người.
Chờ đến thời điểm người chủ trì kêu bọn họ lên sân khấu, Lục Bạch đã cùng tất cả tám người kia trao đổi WeChat cùng số điện thoại.
Một lần nữa trở lại sân khấu, cảm giác của khán giả đối với Lục Bạch cũng hoàn toàn bất đồng.
Những sự nghi ngờ lúc trước đã sớm biến mất không còn một mống, càng là có rất nhiều người lo lắng cho thân thể Lục Bạch, cùng đau lòng cho quá khứ của cậu.
Bởi vì không ít người sau khi xem xong buổi biểu diễn, đều nhớ tới ca khúc mà Lục Bạch đã từng hát. Thậm chí còn đem đứa bé trong << Căn phòng màu lam >> biến thành bản thân Lục Bạch, liền càng thêm thương tiếc cậu vất vả.
Người chủ trì gãi đúng chỗ ngứa kêu Lục Bạch bước ra khỏi hàng, phía dưới tức khắc ào ào một trận vỗ tay.
Mà trên khu bình luận càng là tràn ngập lời tán thưởng đối với Lục Bạch.
Người chủ trì thấy phía dưới người xem nhiệt tình hoan hô, cũng nhịn không được cười "Được rồi được rồi, tôi biết mọi người đều thích Lục Bạch. Vậy hôm nay liền không úp mở nữa, trực tiếp nói cho mọi người luôn được không?"
"Tôi xin tuyên bố, vòng đấu lần này số phiếu ở hiện trường cùng số phiếu trên mạng của Lục Bạch đều đứng thứ nhất."
"Hiện tại, chúng ta liền xem số phiếu cuối cùng của Lục Bạch nào!"
Ở trong giọng nói dõng dạc hùng hồn của người chủ trì, màn hình lớn phía sau thình lình xuất hiện số phiếu điểm của Lục Bạch.
"Số phiếu trên mạng là bảy vạn 6500 điểm! Số phiếu trên sân khấu là, hai ngàn 730 điểm!"
Đậu má! Này mẹ nó cũng quá nghịch thiên rồi đó! Con số này cơ hồ đều làm người xem tiết mục chấn kinh, ngay cả người chủ trì cùng nhóm tuyển thủ dự thi cũng phải hoảng sợ theo.
Nhân số theo dõi tiết mục trên phát sóng trực tiếp tổng cộng có 8 vạn người, còn người xem ở dưới sân khấu, có tổng số người là 3000.
Điều này chứng minh cái gì?
Chính là mỗi một người xem Lục Bạch biểu diễn, đều bị diễn xuất của cậu làm cho chấn động, vì cậu mà cho đi lá phiếu của mình.
Ở trong lòng khán giả hiện trường và người theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình, Lục Bạch ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng nhận được vương miện xưng vương!