Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 51

Kỳ thật dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, hiện tại Phó Chiêu đích xác phải ở nước ngoài. Nhưng cố tình lúc Phó Chiêu vừa đi ra đến trước cửa, dính ngay phải một trận cảm mạo nhỏ. Anh trai của Phó Chiêu thật ra không cảm thấy chuyện này là to tát, nhưng Sầm Khê Nghiễm lại không muốn anh mang theo bệnh xuất ngoại.


"Hành trình vốn dĩ có chút khẩn trương, ba ngày sau em còn phải tham gia một cuộc đàm phán ở trong nước. Trong thời gian ngắn như vậy gặp hai lần lệch múi giờ, vạn nhất bệnh tình càng nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?"


"Vốn dĩ người bên kia cũng không quá sốt ruột chuyện này, hôm nào lại ký hợp đồng cũng được!" Sầm Khê Nghiễm vô cùng kiên trì khuyên bảo.
Mà chính bản thân Phó Chiêu cũng ma xui quỷ khiến không nghĩ tới, người luôn sấm rền gió cuốn như mình, cư nhiên lại bị một cơn cảm mạo vặt vãnh giữ lại.


Bao gồm cả chuyện ngày hôm nay anh tới nơi này cũng là cái ngoài ý muốn. Dưỡng bệnh hai ngày, người đến thăm hỏi thật sự quá nhiều.


Phó Chiêu cảm thấy nhà chính bên kia quá ầm ĩ, muốn tìm một nơi hẻo lánh thanh tịnh để tránh người. Vì thế liền đi tới đây. Nơi này là chỗ Sầm Khê Nghiễm ở khi mới xuất đạo, Phó Chiêu tính toán trốn hai ngày ở đây cho thanh tịnh.


Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới vừa xuống xe liền nhặt được một người sống. Xem diện mạo, dường như là một minh tinh.
Nghe đồn nơi này có không ít thực tập sinh cư trú, nếu không Phó Chiệu cũng không suy đoán ra thân phận của Lục Bạch. Nhưng thời điểm ôm người trở về trong xe, tài xế thấy liền hoảng sợ.


"Ngài, sao ngài và cậu ta lại ở bên nhau?"
"Anh biết cậu ấy?" Phó Chiêu nhíu mày.
"Vâng." Hiện tại Lục Bạch quá nổi danh, đặc biệt gần đây đều làm mấy chuyện âm dương quái khí, người tài xế kể lại với âm thanh và biểu tình vô cùng phong phú.


Theo lý thuyết, dựa trên tính cách của Phó Chiêu, nghe xong những chuyện này khẳng định sẽ cảm thấy ghê tởm muốn chết. Nhưng anh lại nghe đến vô cùng nghiêm túc, khi nghe đến việc Lục Bạch bán đấu giá phòng ở, anh còn nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
"Tiên sinh?" Tài xế thập phần khó hiểu.


"Không có việc gì." Phó Chiêu lắc đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Anh cảm thấy người tên Lục Bạch này thật sự là thú vị. Tuy rằng anh không ở trong nước, nhưng Sầm Khê Nghiễm lại là người trong giới giải trí. Về Lục Bạch, anh cũng từng được nghe qua. Chỉ là không biết vị kim chủ sau lưng cậu là ai.


Lúc trước còn tưởng rằng Lục Bạch là một con chim hoàng yến bị dưỡng phế, hiện tại suy ngẫm, dường như là một con sói đang nằm gai nếm mật chuẩn bị thời cơ để phản phệ.


Thật sự rất thú vị. Phó Chiêu quan sát kỹ lưỡng Lục Bạch đang dựa vào mình. Cậu hẳn là bị cái gì đó dọa tới, dù đã hôn mê mà thân thể vẫn không ngừng phát run.
Phó Chiêu nghĩ nghĩ, ôm chặt người vào trong lồng ngực mình.


Tài xế thấy anh vẫn luôn không nói chuyện, đánh bạo khuyên một câu "Người này hiện tại vô cùng phiền toái. Tiên sinh, tôi khuyên ngài vẫn là đừng nên chạm vào cậu ta, bằng không dễ dàng bị dính bẩn."
"Lòng tôi hiểu rõ, trở về nhà chính trước, sau đó kêu bác sĩ gia đình tới một chuyến."


Tài xế không dám nói chuyện, chỉ có thể lái xe trở về. Nhưng tầm mắt vẫn không thể khống chế được mà liếc Lục Bạch thông qua gương xe.
Trong lòng âm thầm phỉ nhổ, cảm thấy người này thật giống hồ ly tinh. Gương mặt bệnh tật kia đều như là đang câu dẫn nam nhân.


Nhưng lúc này Phó Chiêu cũng đã nhắn cho thuộc hạ một tin, chỉ có một câu: [ Điều tra về người tên là Lục Bạch.]
Phó Chiêu cũng không phải là một người dễ dàng lo chuyện bao đồng, nhưng Lục Bạch là người anh thuận tay nhặt được, ít nhất cũng muốn hiểu rõ tận gốc rễ.


Thế lực của Từ Duệ ở trong vòng đúng là không nhỏ, lại che giấu vô cùng sâu. Nhưng thủ hạ của Phó Chiêu không ít người tài ba, nếu thật sự muốn tra được dấu vết để lại cũng không phải là không thể.


Rất mau, chỉ mất non nửa tiếng đồng hồ, tin tức về Lục Bạch đã được gửi tới hòm thư của Phó Chiêu.


Phó Chiêu mở ra, nghênh diện chính là nhìn thấy ảnh chụp cũ ghê người. Hẳn là ảnh Lục Bạch do fans chụp. Trong bức ảnh, Lục Bạch nửa quỳ ở ghế dựa trong hậu trường, vết thương máu chảy đầm đìa bắt đầu từ đầu gối kéo dài đến bụng cẳng chân. Ước chừng là hơn hai mươi centimet.


Mà bức ảnh tiếp theo, Lục Bạch thế nhưng cứ mang theo vết thương như vậy đi lên sân khấu. Thời điểm chụp ảnh sân khấu, nửa cái ống quần đều bị máu nhiễm ướt. Mà trên mặt của Lục Bạch không có nửa phần đau đớn, biểu tình được quản lý vô cùng ưu tú.


Phó Chiêu nhíu mày, tiếp tục xem, câu đầu tiên trong báo cáo viết chính là, thế thân của Dịch Văn Trác, con rối của kim chủ đứng sau lưng.
Đúng là một cốt truyện cũ kỹ, đại lão ở trong vòng cường thủ hào đoạt, Lục Bạch thân bất do kỷ, chỉ có thể bị bắt ép trở thành một người khác.


Nhưng nếu chỉ là như vậy, Phó Chiêu xem cũng không đến mức thay đổi sắc mặt. Anh phát hiện, vị kim chủ kia của Lục Bạch căn bản không xem Lục Bạch là người, tựa như muốn bồi dưỡng cậu trở thành một người có hình tượng nam thần mỹ cường thảm tiêu chuẩn.


Sau đó có rất nhiều tin tức về Dịch Văn Trác, nhìn thì như hoàn mỹ, nhưng kỳ thật lại vô nghĩa. Sốt cao 40 độ vẫn hoàn thành tốt buổi biểu diễn?


Cái này căn bản chính là không có khả năng. Thân thể của con người có cơ chế tự bảo hộ, nếu thật sự đạt tới độ ấm này, ý thức sẽ trực tiếp hôn mê, làm sao còn có thể phối hợp vừa ca hát vừa nhảy nhót đến bùng nổ sân khấu được?


Nhưng vị kim chủ kia của Lục Bạch, lại thật sự bắt Lục Bạch mang theo vết thương mà lên sân khấu. Rõ ràng chảy nhiều máu như vậy, Lục Bạch lại không thể không hoàn thành một loạt các động tác vũ đạo. Lúc sau còn bị người trên mạng so sánh, tiểu Dịch Văn Trác cũng bắt chước theo chính chủ, nhưng không thể chuyên nghiệp được như Dịch Văn Trác hàng thật.


Chịu bao nhiêu khổ sở, cũng trở thành công lao của Dịch Văn Trác.


Chuyện này đã không thể nói là tàn phá tinh thần nữa, căn bản chính là sống sờ sờ bị ngược đãi. Muốn một mạng người bất quá chỉ cần giơ tay chém xuống. Lục Bạch lại vẫn luôn phải sắm vai một hình tượng giả dối, sinh hoạt ở giữa tra tấn.


Khó trách cậu nhằm vào Dịch Văn Trác...... Nghĩ đến những tin tức mà tài xế nói, Phó Chiêu nhìn khuôn mặt của Lục Bạch, đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.


Hình tượng mỹ cường thảm, nói đến cùng, cái gọi là vẻ đẹp cùng cứng cỏi, đều là dùng sự thảm thương để phụ trợ nên. Càng thảm, càng ngoan cố chống cự, càng liều mạng giãy giụa, càng đẹp đến kinh tâm động phách, càng đẹp đến làm người động dung. Khiến người muốn đau lòng thay hắn, muốn ôm hắn một cái.


Nhưng trên thực tế, người không phải là sống trong tiểu thuyết. Trong quá trình Lục Bạch duy trì hình tượng hoàn mỹ này, mỗi một lần ăn khổ đều là thật sự nếm trải.
Không chỉ có như thế, nội dung tư liệu mà thuộc hạ đưa tới quá ít, toàn bộ chỉ có trong 6 năm ngắn ngủi Lục Bạch xuất đạo.


Còn về phần lúc trước cậu là ai, làm cái gì, bị huấn luyện ở nơi nào, hoàn toàn không có. Tựa như người này từ bên trong một cục đá trống rỗng mà nhảy ra vậy.
"Giấy khai sinh cùng học tịch cũng không có?" Phó Chiêu cảm thấy chuyện này không có khả năng.


Thuộc hạ cũng vô cùng khó xử "Không có. Phải nói, vốn dĩ có nhưng đã bị lau sạch sẽ. Tôi tìm đến nhân viên trong đồn cảnh sát, phát hiện giấy chứng nhận thân phận này của Lục Bạch đều là làm lại từ 6 năm trước. Thông tin......lúc trước, ngay cả bên phía cảnh sát cũng đều tra không được."


"Vậy thời điểm làm giấy chứng nhận thân phận đã nói như nào?"
"Được xử lý dựa theo người mất tích trở về."
"Được rồi." Phó Chiêu tức khắc hiểu ra ý tứ trong chuyện này.


Có người động tới hồ sơ của Lục Bạch, xóa sạch ghi chép hai mươi năm trước của cậu. Mục đích làm như vậy, không cần nói cũng biết, tám phần là tính toán đến việc ngày sau không cần đến cậu nữa liền trực tiếp làm người biến mất. Hoặc là, nếu Lục Bạch không thể thuận lợi trở thành thế thân của Dịch Văn Trác, người nọ liền trực tiếp tiêu hủy cậu như một vật phẩm bị hỏng.


Trong lòng Phó Chiêu phát lạnh.
Cho nên, rốt cuộc Lục Bạch đã trêu chọc vào người nào, mới có thể khiến kẻ đó dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?


Đúng lúc này, phía trước có người vi phạm quy định chạy xe vượt qua, xe phanh gấp một cái, Lục Bạch thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi ngã xuống. Phó Chiêu duỗi tay ôm lấy cậu. Lại thấy da thịt cậu lộ ra phía sau cổ áo.


Không hề trơn nhẵn, ngược lại tràn ngập đủ loại vết thương. Có vết thương nhìn như là mới đây, đang mọc ra da mới phá lệ phấn nộn, so với làn da xung quanh trắng hơn một chút. Mà những vết thương cũ kia, dù cho đã khỏi nhiều năm cũng có thể cảm nhận được lúc ấy có bao nhiêu nghiêm trọng.


Trong lòng Phó Chiêu bị đâm một cái, anh cởi bỏ nút tay áo của Lục Bạch, đem tay áo kéo lên trên, quả nhiên, trên cánh tay cũng đều là vết thương xanh xanh tím tím.
Phó Chiêu nhăn lại mi, duỗi tay kéo ống quần Lục Bạch, muốn xem cẳng chân của cậu. Lại bị một bàn tay đè lại.


"Vừa mới nhận thức liền thân mật như vậy, hình như không được tốt nha!" Thanh âm Lục Bạch thực nhẹ, suy yếu vô cùng.
"Cậu tỉnh rồi?" Phó Chiêu cúi đầu nhìn lại.
Kết quả lại nhận được một nụ cười giảo hoạt của Lục Bạch "Gặp được quý nhân, khẳng định phải tỉnh."


"Cậu biết tôi?" Phó Chiêu kinh ngạc. Anh từ nhỏ đã rời khỏi quê nhà, Phó gia cũng vừa mới gia nhập vào giới giải trí, lấy tình huống của Lục Bạch, rất khó để biết anh.
Nhưng Lục Bạch lại rõ ràng kêu ra tên của anh "Biết chứ, anh là Phó Chiêu, Phó tiên sinh."


Hàng ghế trước lái xe tức khắc lộ ra biểu tình cảnh giác, suýt nữa buộc miệng thốt ra, có phải Lục Bạch cố ý tiếp cận Phó Chiêu hay không?
Nhưng Lục Bạch lại nhẹ nhàng ngửi ngửi quần áo Phó Chiêu, nói chuyện ngoài lề "Anh thế mà không hút thuốc?"
Phó Chiêu hơi sửng sốt, đem Lục Bạch đẩy ra "Ngồi ngay ngắn."


Trên người Lục Bạch không có sức lực, hiện tại cũng không phải là nơi để nói chuyện. Đơn giản nương theo động tác của Phó Chiêu dựa vào trên ghế, nhắm lại hai mắt.
Chờ đến thời điểm Lục Bạch thanh tỉnh, phát hiện chính mình lại thay đổi sang nơi khác.


Quần áo trên người bị người thay ra, quanh thân trên dưới đều là quần áo mới, không còn cảm giác dính nhớp không thoải mái nữa.
Cậu ngồi dậy đánh giá.
Hệ thống nghẹn nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội cảm thán một câu "Phó Chiêu thế nhưng là một người tốt!"


"Nói thử xem nào?" Lục Bạch dò hỏi.
Hệ thống nhanh chóng đem những chuyện khi cậu hôn mê nhắc lại một lần. Nguyên lai sau khi Lục Bạch ở trên xe thanh tỉnh một lúc, lại lâm vào hôn mê. Ở trong cơn mê sảng, bản năng của Lục Bạch vô tình bài xích những người tới gần mình.


Cuối cùng Phó Chiêu không có cách nào, lại suy xét đến thân phận đặc thù của Lục Bạch, chỉ có thể tự mình ôm cậu, đi vòng tới công ty quản lý do Phó gia mở.


Một mặt là bên này ít người, mặt khác chính là một khi bị chụp được, Lục Bạch có thể giải thích với bên ngoài là tính toán ký hợp đồng đầu quân vào công ty bọn họ.
Dù sao công ty quản lý của Lục Bạch cũng thật sự không phải là người.
"Cho nên quần áo cũng là anh ta giúp ta thay?"


"Đúng òi." Hệ thống cảm động muốn chết "Hơn nữa giá trị hảo cảm của hắn đối với ngươi rất cao, mới bắt đầu đã thành 80!"
"80?" Lục Bạch khẽ nhíu mày.


Chuyện này khác xa so với phán đoán lúc trước của cậu, dựa theo thiết lập của Phó Chiêu người này, đột nhiên xuất hiện đúng lúc bản thân mình không ổn, hiện tại vừa bắt đầu liền đối với cậu có giá trị hảo cảm cao như vậy, có vẻ càng thêm kỳ quái.


Nhưng Lục Bạch lại phân tích không ra trong đó có vấn đề gì, chỉ có thể tạm thời cẩn thận.
Bất quá cũng không sao, vốn dĩ cậu đang tính tìm Phó Chiêu hợp tác. Nếu Phó Chiêu nhìn cậu thuận mắt, lúc sau nói chuyện cũng dễ dàng hơn.


Lục Bạch từ trên giường bước xuống, mang tốt giày sau đó đi đến cửa phòng nghỉ, vừa mới mở cửa liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
"Quấy rầy rồi." Lục Bạch lên tiếng.
Hai người ngoài cửa đồng thời quay đầu nhìn cậu, là Phó Chiêu cùng thư ký của anh.


Thư ký của Phó Chiêu rõ ràng có ấn tượng không tốt với Lục Bạch, tức khắc mặt trầm xuống, hắn thật sự không thích bộ dạng tùy tiện này của cậu, tựa hồ như thời khắc nào cũng đều muốn câu dẫn người khác.
Nhưng Phó Chiêu lại trực tiếp ra lệnh cho thư ký "Cậu ra ngoài trước đi!"


"Vâng." Thư kỳ trước khi rời đi, liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái đầy cảnh cáo.
Lục Bạch cũng không để ý, ngược lại thong thả ung dung đi tới bên người Phó Chiêu "Đa tạ Phó tiên sinh trượng nghĩa cứu giúp."


Nhưng Phó Chiêu lại tránh đi Lục Bạch, chỉ tới sô pha cách xa mình nhất "Nếu cậu sợ hãi thì không cần tùy tiện đến gần người như vậy."