Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 47

Sự thần bí của Phó Chiêu làm hệ thống âm thầm lau mồ hôi giúp Lục Bạch, nó đại khái biết sau này Lục Bạch muốn làm cái gì, cho nên càng thêm lo lắng.
Nhưng Lục Bạch lại rất bình tĩnh "Vậy nên, gần đây tên Phó Chiêu này ở trong nước hả?"


"Không có, hắn ra nước ngoài giúp hôn thê của anh trai hắn lôi kéo tài nguyên, nhưng ba ngày sau sẽ trở về."
"Tài nguyên gì, ngươi có thể tra được không?"
"Trong văn án có nói qua một câu, là tìm một đạo diễn ngoại quốc để cung cấp nhân vật. Làm chương trình truyền hình."


"Vị hôn thê của anh trai Phó Chiêu là ảnh đế Sầm Khê Nghiễm, Phó gia vì hắn mà hộ giá hộ tống, cho nên lấy danh nghĩa Phó gia lập một công ty quản lý, phòng làm việc cá nhân của Sầm Khê Nghiễm liền trực thuộc phía dưới công ty quản lý này."


"Cái người tên Sầm Khê Nghiễm này ta biết." Dù sao cũng là một trong số ít những tồn tại trong tiểu thuyết làm vai chính Dịch Văn Trác tránh còn không kịp, Lục Bạch đích xác tìm được không ít miêu tả về nhân vật Sầm Khê Nghiễm.


Diễn viên thiên tài, chỉ say mê với kỹ thuật diễn, những cái khác đều mặc kệ. Hôn ước giữa Sầm Khê Nghiễm và anh trai Phó Chiêu được định ra từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng kiên cố.


Sau đó bởi vì Sầm Khê Nghiễm nhập vòng, người Phó gia vẫn luôn ở sau lưng bảo vệ che chở. Nhưng hai năm gần đây trong vòng giải trí thật sự quá loạn, Phó gia sợ ngoài tầm với của tay, vạn nhất Sầm Khê Nghiễm xảy ra chuyện gì, bọn họ nhân mạch không đủ, không thể kịp thời trợ giúp, vì thế chọn cách đơn giản nhất là dẫm một chân vào.


Công ty quản lý nhỏ này của Phó Chiêu, chính là con rối lập nên để che mắt.
"Cho nên lần này hắn ra nước ngoài kéo tài nguyên cũng là vì giúp Sầm Khê Nghiễm tạo uy thế sao?"
"Đúng! Sầm Khê Nghiễm người này trong mắt không chứa được nổi một hạt cát." Hệ thống đem tình huống nói đơn giản một lần.


Vẫn là một chương trình truyền hình tuyển tú, là sân thi đấu cho người tham gia. Bất quá chương trình này của Sầm Khê Nghiễm không phải dành cho ca sĩ, mà là diễn viên.


Sầm Khê Nghiễm không quen nhìn những diễn viên hiện tại lưu lượng còn lớn hơn khả năng diễn xuất, cho nên tổ chức tiết mục chỉ tập trung vào tranh tài kỹ thuật diễn để chứng mình một điều, mặc kệ như thế nào, danh khí và lưu lượng đều không bằng kỹ thuật diễn xuất chân chính.


Chỉ có diễn viên tốt, mới có thể tạo nên một bộ phim hay!


Mà hiện tại, tiết mục của Sầm Khê Nghiễm đã phát sóng được hai tập, danh tiếng cũng không tồi. Bên trong không có bất cứ cái gì gọi là bất công, bạn không làm được, bạn liền bị loại, quy tắc vô cùng tàn khốc, hơn nữa mời đến đều là đạo diễn cùng diễn viên gạo cội, từng người từng người đều vô cùng sắc bén, giống như kính chiếu yêu.


Xứng hay không xứng với danh diễn viên, đi lên thử một lần liền biết.


Bởi vậy, dưới áp lực lớn như thế, có mấy diễn viên chịu không nổi muốn rút lui để giữ lại danh tiếng đã đứng ra kháng nghị. Không nghĩ tới vị ảnh đế này cũng thực quyết tuyệt, người ta chỉ là muốn dựa vào dư luận để kiếm chỗ tốt, Sầm Khê Nghiễm thế nhưng trực tiếp bảo họ cút.


"Bạn là diễn viên, làm chính là những việc như này. Không chịu nổi áp lực thì bạn tham gia giới này làm gì?"
"Mẹ nó tôi cũng không phải mở nhà trẻ, cậu làm không được, vậy lập tức cút đi!"


Sầm Khê Nghiễm nói một phen quá khó nghe, nhưng đạo lý trong đó lại không thể phản bác, tức khắc không ít người đi theo kêu "Quá trâu bò!"


Này cũng khó trách, toàn bộ một kỳ nghỉ hè, mười mấy bộ phim ra mắt nhưng không có một cái nào có thể xem được. Một đám chỉ dựa vào mặt đều cảm thấy diễn xuất dễ dàng, diễn viên phái lưu lượng chính là thuần túy cầm kịch bản rác rưởi lừa tiền fans.


Nhưng thường thường, người ta nói lời nói thật, chính là động vào bánh kem của giới giải trí.


Bên ngoài ngại vì Phó gia nên không ai dám động tới Sầm Khê Nghiễm, nhưng bên trong lén lút động tay chân cũng không ít. Phiền toái nhất chính là bổ sung người tham gia. Những cái khác đều có thể chơi đùa, chỉ cần không chơi đùa tới những người mới có tài năng là được.


Nhưng trong đó có một phiền toái chính là vị trí cuối cùng trong danh sách mười diễn viên có năng lực.
Nhìn vào danh sách hiện tại, có chín người khẳng định sẽ thăng cấp. Dư lại cái cuối cùng trong danh sách, trong một đám diễn viên lại không thể tìm được nhân vật phù hợp.


Vị Phó nhị thiếu kia liền đưa cho Sầm Khê Nghiễm một chủ ý "Không phải có câu nói xưa "cao thủ thường ở dân gian" sao? Không bằng trực tiếp ra bên ngoài tìm, tuyển một diễn viên phi chính quy."
"Vạn nhất thật sự gặp được thì tốt, vậy trực tiếp liền vả mặt một đám người."


Vì thế, hiện tại Sầm Khê Nghiễm đang ở trên đường lớn tìm một người có thể liều mạng xứng đáng ghi danh vào danh sách mười diễn viên phái thực lực.


Hệ thống đem tình hình từ đầu đến cuối cung cấp cho Lục Bạch "Nếu ngươi thật sự muốn tìm Phó Chiêu để nói điều kiện, cũng chỉ có thể đi tranh giành vào cái danh sách này thôi. Nhưng người ngươi có thể nhìn thấy cũng chỉ là Sầm Khê Nghiễm, rất khó để gặp được Phó Chiêu."


Lục Bạch: "Ta biết đoạn này, lúc trước Dịch Văn Trác có suy xét giữa tiết mục này và tiết mục "Người sáng tác". Bởi vì hậu trường Phó gia quá cường ngạnh, hắn sợ đi vào liền bị lộ nguyên hình, nên đành đơn giản ra tay từ nghề cũ."
"Vậy ngươi......."


"Đương nhiên là ta chọn Phó Chiêu." Lục Bạch hiểu rõ lo lắng của hệ thống. Dựa theo tình huống phát triển hiện tại, cho dù cậu dùng tốc độ nhanh nhất để gia nhập vào danh sách tuyển chọn của Sầm Khê Nghiễm, cũng rất khó mà tìm được Phó Chiêu hơn nữa còn đạt thành giao dịch với hắn.


Nhưng Lục Bạch hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.


Trước mắt kỳ phát sóng trực tiếp của "Người sáng tác" đã sáng tỏ như ban ngày, nên lên men cũng lên men xong rồi. Bài hát kia của Lục Bạch từ lúc bắt đầu đã lên đầu hot search, đến bây giờ lại không có nửa điểm nhiệt độ thảo luận nào, rõ ràng chính là bị Từ Duệ thông qua thủ đoạn trực tiếp phong sát.


Chờ Từ Duệ sau khi giải quyết tốt hậu quả, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Lục Bạch. Lục Bạch cho dù thật sự tham gia vào được tiết mục của Sầm Khê Nghiễm, lại làm thế nào đảm bảo chính mình nhất định có thể nhận được sự bảo hộ của Phó gia?


Hệ thống: "Nếu không chúng ta đi tìm cái tên nam phụ thâm tình kia đi, ít nhất còn có cơ hội."
Lục Bạch: "Không được. Như vậy thì quá chậm. Ta có biện pháp, những chuyện khác ngươi không cần phải xen vào, chỉ cần nói cho ta biết ngày nào Phó Chiêu sẽ về nước, xuất hiện ở nơi nào là được rồi."


Lục Bạch nhanh chóng phân tích lợi và hại. Trong tiểu thuyết, cuối cùng Phó gia cũng không có tàn nhẫn dẫm một chân vào giới giải trí, đại đa số nguyên nhân là bởi vì lúc ấy danh tiếng của Từ Duệ quá thịnh vượng, tình thế trong giới giải trí cũng vô cùng ổn định. Hơn nữa sau khi Sầm Khê Nghiễm làm xong chương trình này, cảm thấy năng lực diễn viên trong nước thật sự quá dị dạng. Dưới sự giận dữ liền chuyển ra nước ngoài phát triển.


Phó Chiêu rõ ràng cũng không phải người thích làm chuyện dư thừa, Sầm Khê Nghiễm vừa đi, tự nhiên hắn cũng không cần phải duy trì cái công ty quản lý không thu được chút lợi nhuận này làm gì, đơn giản đóng cửa chạy lấy người.


Nhưng nếu Lục Bạch có thể khuấy động vũng nước đục giới giải trí, làm rễ của Phó Chiêu ở trong giới trực tiếp đứng vững. Phó Chiêu hơn phân nửa sẽ cùng cậu hợp tác.
Hệ thống: "Ngươi, tính toán làm như thế nào?"


Lục Bạch: "Nếu muốn lật đổ Từ Duệ, vậy không phải khẳng định cần tẩy trắng một lần nữa hay sao? Ở trên phương diện kiếm tiền, ta và Phó Chiêu cùng chung chí hướng."
Hệ thống: "Nhưng hiện tại mọi người đều đòi đánh chết ngươi."
Lục Bạch: "Cho nên ta muốn cho Phó Chiêu nhìn thấy giá trị của ta."


"Công ty quản lý trong tay của ta, đứng sau lưng chính là Từ Duệ. Đương nhiên, công ty này trừ bỏ bồi dưỡng cuồn cuộn không ngừng những con gà rừng tuyến mười tám thì cũng không còn bản lĩnh gì khác. Toàn bộ giống như một cái nhà thổ."


(*) Nhà thổ: là những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động ȶìиɦ ɖu͙ƈ giữa khách làng chơi và gái mại ɖâʍ.
Hệ thống: "Từ từ, như vậy quá nguy hiểm."
Lục Bạch: "Nguy hiểm? Cái này vẫn chưa gọi là đỉnh nhất, ngươi biết không? Ở thế giới của ta còn có chuyện buồn cười hơn cơ."


Hệ thống: "Chuyện cười gì?"
"Phóng viên anh hùng vạch trần cống ngầm, cuối cùng chết ở đầu đường, nhưng paparazzi mỗi ngày cho chuyện riêng tư của minh tinh hấp thụ ánh sáng vẫn sống hô mưa gọi gió."
"Ngươi biết vì sao không?"
"Vì sao?"


"Bởi vì paparazzi sống ở trong tầm nhìn của công chúng. Bao nhiêu người chờ những tin tức bát quái mới nhất từ trong miệng hắn nói ra để làm đề tài chuyện phiếm nói lúc trà chiều."


"Nhưng một phóng viên có lương tâm, sau khi sự việc thành công liền mất đi sự quan tâm của tất cả mọi người. Mà một khi hắn biến mất, chính là thời điểm yết hầu của hắn bị siết chặt."
"Nhưng ngươi cũng là một phần của công ty quản lý kia. Ngươi không sợ mình sẽ bị nó liên lụy sao?"


Lục Bạch cười: "Cho nên trước tiên ta muốn giải ước."
Hệ thống: "Phí giải ước giá trên trời đấy."
Lục Bạch: "Ta có."
Hệ thống: ""
Lục Bạch: "Phí chia tay mà kim chủ cho còn chưa có xài hết, thêm một đống phòng ở là đủ rồi."


"Huống chi, người nào đó rất có tiền, chúng ta không phải càng nên lợi dụng thật tốt hay sao?"
Trong lòng hệ thống đột nhiên sinh ra một ý tưởng không tốt.
Quả nhiên, Lục Bạch trực tiếp đem căn nhà mà Từ Duệ sang tên cho cậu đăng lên Weibo chính mình bán đấu giá.


Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, Lục Bạch còn cố ý chịu đựng sự ghê tởm, trở về căn nhà kia quay một loạt video.
Chuyện này, fans lâu năm của Dịch Văn Trác đều bị làm cho ghê tởm tới hỏng người.


Đúng vậy, phòng ở kia của Lục Bạch, mặc dù sau khi bị đập phá một hồi, vẫn rõ ràng những dấu vết cũ. Mỗi một chi tiết đều giống y đúc với địa phương mà năm đó Dịch Văn Trác từng ở qua.


Không, phải nói là, nơi này chính là địa phương mà năm đó Dịch Văn Trác đã sống. Chẳng qua thời điểm không phải là lúc hắn 18 tuổi trở thành thần tượng quốc dân, mà là lúc Dịch Văn Trác vẫn còn là thực tập sinh.


Lục Bạch: [ Các fan thổ hào của Dịch Văn Trác không suy xét một chút sao? Đây là chỗ ở cũ của Dịch Văn Trác đó, ở nơi này, có thể càng dễ dàng tiếp cận với bạch nguyệt quang của các bạn nha.]
[.........] Một số fan của Dịch Văn Trác trông thấy Weibo Lục Bạch, nháy mắt liền nổi điên.


[ Lục Bạch có bệnh à? Hút máu ca ca còn chưa hút đủ sao hả? ]
[ Đây là thứ rác rưởi gì vậy? Tao xem mà tay đều run. Đều phải lui vòng rồi thì mày liền cút nhanh lên chút đi, có thể đừng làm bọn tao ghê tởm nữa được không? ]


[ Đcmn còn bán đấu giá! Tao xem ai dám bán đấu giá? Này cùng với bán đồ cá nhân riêng tư của ca ca có khác gì nhau a? Lục Bạch có thể chạy nhanh đi tìm chết hay không hả? ]


Một đám fans bởi vì Dịch Văn Trác bị vũ nhục mà điên cuồng phẫn nộ đến hỏng, đỏ con mắt gõ chữ mắng người, thậm chí bắt đầu tổ chức thành đoàn thể, nói muốn báo cáo Lục Bạch tội bán đấu giá trái pháp luật.


Đương nhiên, đơn báo cáo không được chấp nhận. Dù sao phòng ở cùng là của Lục Bạch, trong video của cậu cũng không có từ ngữ vi phạm lệnh cấm.
Tức khắc đám fan càng thêm điên cuồng, tất cả đều ồn ào muốn đi tìm Lục Bạch, ở ngay hiện trường đánh chết cậu!


Hot search lại lần nữa lên đỉnh, tiêu đề lần này là # Lục Bạch bán đấu giá chỗ ở cũ của Dịch Văn Trác khi làm thực tập sinh #.


"Cậu ta bị điên rồi à? Loại chuyện này mà cũng có thể làm được? Lần trước phát sinh chuyện giống như này chính là sau khi Mai Diễm Phương qua đời, mẹ của cô ấy liền bán đấu giá quần áo của cổ."


Phía bên Dịch Văn Trác, trợ lý của hắn liền trực tiếp nổi giận "Dịch ca, anh nói đi! Chuyện này chúng ta nên làm gì bây giờ?"


Mấy vị trợ lý đều ồn ào tức tối, người đại diện ý bảo bọn họ trước hết bình tĩnh lại, sau đó cũng nhìn về phía Dịch Văn Trác "Văn Trác, tên Lục Bạch này tuyệt đối là đang hướng về cậu, cậu có chủ ý gì không?"
"Em......." Dịch Văn Trác lắc đầu, khuôn mặt lại trắng bệch.


Tức khắc tâm của người đại diện cùng nhóm trợ lý đều bị nắm lấy, cảm thấy Lục Bạch khinh người quá đáng.
Nhưng trên thực tế, sắc mặt của Dịch Văn Trác không tốt đều không phải bởi vì tức giận, mà là bởi vì hắn sợ hãi.


Hắn so với những người này biết càng nhiều sự tình bên trong hơn. Cho nên hắn có thể đoán được, căn nhà kia của Lục Bạch, cũng không đơn giản như lời Lục Bạch nói. Nói không chừng đó chính là địa phương mà nam nhân đáng sợ sau lưng Lục Bạch cầm tù cậu. Càng là nơi mà tên kim chủ đó có ý đồ ɖâʍ dục với mình.


Vậy nên, hiện tại Lục Bạch muốn đem phòng ở bán đi, rốt cuộc là thật sự muốn bán, hay đây chỉ là một tuồng kịch gậy ông đập lưng ông?
Dịch Văn Trác suy nghĩ không ra, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Nhưng mà đúng lúc này, trợ lý của Dịch Văn Trác đột nhiên mở miệng kêu "Đù má! Thật sự có người đi mua!"