Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 3: 3: Chương 2-1

Đọc được suy đoán của Lục Bạch, hệ thống lập tức kinh hãi, “Không có khả năng! Dựa theo tuyến thời gian của tiểu thuyết, lúc này Lục gia chưa có nháo lên, Lục Quỳnh cũng không biết gì hết!”


Dựa theo miêu tả trong nguyên văn, khi Lục Quỳnh biết chính mình không phải người Lục gia, chỉ là ôm sai, mà cha mẹ ruột đã qua đời thì đã chịu đả kích, bệnh nặng một hồi.
Thậm chí còn sinh ra bóng ma tâm lý bởi vì đột nhiên biết chân tướng, đến nỗi có một lần không cầm nổi bút vẽ.


Nói như vậy hắn là người tốt?
“Người tốt?” Lục Bạch bị sự ngây thơ của hệ thống chọc cười, “Ta có thể xem được giá trị cảm xúc của Lục Quỳnh đối với ta sao?”
“Có thể, chờ một lát.”
Rất nhanh, hệ thống thông báo 【 Hảo cảm độ của Lục Quỳnh, 0】.


“Này, sao có thể?” Hệ thống khϊế͙p͙ sợ.
“Không có khả năng?” Lục Bạch giải thích tỉ mỉ, “Lục Quỳnh từ nhỏ bị nuông chiều,nhưng cũng là lớn lên trong hào môn.


Chưa thấy qua thịt heo cũng xem qua heo chạy, đột nhiên trong nhà có thêm một người, cha mẹ bị đại ca đưa đi du lịch quốc tế, ngươi nói hắn sẽ không nhận ra sao? Cho dù suy đoán ta là con riêng, thì cũng sẽ không thờ ơ.”
Hệ thống: “Cho nên hắn……”
“Đúng vậy, hắn cố ý.


Ba huynh đệ Lục gia đối với vị đệ đệ này không hề đề phòng, đặt trong lòng bàn tay nuông chiều, ngay cả đám người hầu cũng như vậy.”
“Lục Quỳnh có nhân mạch của chính mình, muốn điều tra một cô nhi cũng không khó khăn.”
“Huống chi, Lục Bạch sống hai mươi năm, thật là quá bi thảm.


Thảm đến mức chỉ cần tùy tiện hỏi đến người nào đã từng nghe qua tên của hắn, liền biết hắn sống không dễ dàng.”
Lục Bạch đột nhiên muốn thở dài.
Khác với Lục Quỳnh được nuông chiều lớn lên, Lục Bạch là từ bùn đất bò ra tới.


Mang lên Lục Quỳnh thân phận, hắn lớn lên ở một tiểu khu cũ tại Yến Kinh.
“Đồ sao chổi, hại chết mẹ!”
“Mẹ ta nói, ngươi là đồ sao chổi, bởi vì ngươi sinh ra đã đem mẹ ngươi hại chết.”
“Đừng cùng hắn chơi, cùng hắn chơi sẽ bị xui xẻo.”


“Ta không phải…… Ta không có……” Từ khi có ký ức, tiểu Lục Bạch vẫn luôn sinh hoạt trong sự lạnh nhạt cùng chán ghét của mọi người.
Không có một đứa nhỏ nào bằng lòng chơi cùng hắn.


Mà phụ thân bề ngoài giống như chăm lo cho gia đình, nhưng thật ra sống như một cỗ máy, chỉ phụ trách ngày ba bữa cơm, không nói chuyện cùng Lục Bạch, càng chưa bao giờ ôm hắn.
Nhưng dù vậy, Lục Bạch vẫn cố chấp cho rằng, căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông này, chính là nhà của hắn.


Nhưng mà bạo lực lạnh trong gia đình duy trì mười tám năm, cuối cùng vẫn là kết thúc ở lễ thành niên của Lục Bạch.
“Ba ba! Đây là mua cho ta sao?” Thấy bánh kem trên bàn, cùng với đồ ăn mà phụ thân làm, Lục Bạch hạnh phúc muốn khóc.
“Ừ, ăn đi! Lại đây, ngồi uống cùng ba một chén.”


Thịt chua ngọt thật ngọt, bánh kem thật ngọt, ngay cả cơm, Lục Bạch đều nếm được vị ngọt.
Nhưng lần duy nhất hắn được đến vị ngọt, lại biến thành máu tươi trào ra từ trên người dưỡng phụ vào ngày hôm sau.
Lục Bạch thành niên, có thể tự mình sinh hoạt.


Dưỡng phụ tự sát, rốt cuộc có thể rời đi theo vợ của hắn.
Từ đó Lục Bạch không ăn bất kỳ một chút đường nào, càng là cực kỳ hận sinh nhật của chính mình.
Tất cả những điều đó, đều là Lục Quỳnh phải trải qua.


Lục Bạch thay hắn trải qua, cuối cùng lại còn trở thành vật tham chiếu để hắn tỏa sáng, đây chính là một chuyện cười lớn.
Nhưng Lục Quỳnh,người thiện lương đơn thuần mà mọi người nghĩ, đối với việc này không có phản ứng quá lớn.


Sau khi Lục Bạch chết, hắn chỉ bị bệnh một hồi, liền trực tiếp cắt đứt một tia ôn nhu cuối cùng mà ba huynh đệ Lục gia đối với đệ đệ ruột Lục Bạch.
Cưng chiều vô điều kiện như này, thật là quá dị dạng.
Lục Bạch hít sâu một hơi, bắt đầu tính toán việc sau này.


Ngoài cửa, quản gia lại xuất hiện lần nữa.
“Lục tiên sinh, tốt nhất hôm nay người không cần xuất hiện ở đại sảnh, cơm chiều sẽ có người đưa tới.”


Hắn đã sớm bất mãn đối với việc Lục Bạch là khách nhân tới Lục gia ăn nhờ ở đậu, hôm nay bởi vì Lục Quỳnh sinh bệnh, hắn luôn bận rộn, cho nên ngược lại bây giờ thái độ so với bình thường ôn hòa hơn nhiều.


Lục Bạch không đáp lại hắn, chờ quản gia đi rồi, liền kéo tủ quần áo ra tự thu thập hành lý.
“Lục Bạch tiên sinh, bây giờ có thể ăn cơm!” Khoảng nửa giờ sau, có hầu gái đi tới đưa cơm.
Nàng gõ cửa mấy lần, cũng không nghe thấy ai đáp lại.


Vì thế nàng đem bữa tối đặt qua một bên, trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng không có một bóng người.
“Lục Bạch tiên sinh?” Hầu gái gọi Lục Bạch, đi vào thì phát hiện tủ quần áo trong phòng mở ra, rương hành lý cũng không thấy.


Lục Bạch đi rồi? Suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng lập tức hoảng loạn lên lầu tìm Lục Can, muốn đem chuyện này nói cho hắn.
“Hắn lại muốn làm cái gì đây!?” Trên lầu, Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc, ôn nhu trên mặt giây lát liền biến thành chán ghét.


Nhưng rất nhanh, không chờ hắn gọi người đi tìm, cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh bị người mở ra lần nữa.
Lúc này, bước vào cửa đúng là Lục Bạch đang xách theo rương hành lý.


Khác với sự hèn mọn cùng luôn muốn lấy lòng lúc trước, không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất, lúc này hắn giơ tay nhấc chân ưu nhã giống một người đến thăm bệnh.


“Ngươi muốn làm gì?” Thân phận Lục Bạch giống một trái bom, Lục Can sợ nhất Lục Bạch tiếp xúc cùng Lục Quỳnh, nháy mắt tâm tình cẩn thận đến cực điểm.


“Không làm gì,ta chỉ tới từ biệt.” Lục Bạch kéo cái rương đi đến bên người Lục Quỳnh, cúi người xem hắn, “Ở Lục gia nhiều ngày như vậy, ta kỳ thật còn chưa được cùng Tiểu A Quỳnh nói chuyện qua.” Lục Bạch giọng điệu ôn nhu, “Ca ca ngươi giấu ngươi kỹ quá.”


Lục Quỳnh cười cọ cọ Lục Can, “Là tam ca thương ta.”
Nói xong hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay chặt Lục Bạch.
Nhưng giây tiếp theo, đã bị Lục Can chặn lại.
“Ca.” Lục Quỳnh kêu một tiếng, mang theo chút ý làm nũng.
Lục Can tâm đều bị kêu mềm, nhưng vẫn cường ngạnh lắc đầu.


Trong mắt hắn Lục Bạch giống chó nhà có tang, không thể khống chế, hắn sợ Lục Bạch nổi điên lên làm Lục Quỳnh bị thương.
Lục Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ nói với Lục Bạch, “Thực xin lỗi, ca ca không cho ta tới gần ngươi.”


Sau đó liền thân mật vùi đầu vào trong lòng ngực Lục Can, bộ dáng hoàn toàn ỷ lại, nghe theo hắn.
Ngay cả quản gia ở cửa nhìn vào, cũng cảm thấy cảnh này thật sự ấm áp.
Lục Bạch cười, cũng không đánh vỡ cảnh trước mắt.


Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phòng Lục Quỳnh, cửa sổ sát đất rộng lớn, bức màn trắng tinh, trên ban công trồng đầy hoa tươi.
Mà bên cạnh cửa sổ nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất được phủ một tấm thảm lông.
Nơi đó có một cái giá vẽ, trên giấy vẽ là một nửa ban công.


Ánh mặt trời xán lạn, nhìn vào là có thể an ủi tâm hồn con người.
So với phòng chứa đồ tạm thời dọn dẹp thành phòng cho khách ở tầng một hoàn toàn khác biệt.


Trên tờ lịch nhỏ, Lục Quỳnh dùng tranh vẽ đáng yêu đánh dấu từng ngày đếm ngược, khoảng cách đến ngày Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu đồ đệ còn có 60 ngày.


Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư, đại sư tranh sơn dầu nổi tiếng nhất tại quốc nội, càng là thần tượng trong lòng nhiều họa sĩ tranh sơn dầu cùng với người yêu thích tranh sơn dầu.


“Tiểu A Quỳnh muốn trở thành học sinh của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư sao?” Lục Bạch vuốt ve bức tranh của Lục Quỳnh trên bàn vẽ, hoàn mỹ thuần khiết, rất giống hình tượng bên ngoài của hắn.


Lục Quỳnh do dự gật đầu, Lục Bạch hành động quá mức cổ quái, hơn nữa giọng điệu nói chuyện của hắn cũng rất quái gở, tay Lục Quỳnh không dấu vết nắm lấy áo Lục Can.
“Nếu ngươi không có việc gì thì xin mời rời đi!” Lục Can vỗ nhẹ người Lục Quỳnh để trấn an, càng nhìn Lục Bạch không vừa mắt.


Mà quản gia cùng hầu gái ở bên cạnh cũng cảm thấy là Lục Bạch ức hϊế͙p͙ tiểu thiếu gia thiên chân thuần khiết nhà bọn họ.
“Không cần vội vã đuổi ta đi! Còn có một việc cuối cùng.” Lục Bạch từ ngăn bên ngoài rương hành lý lấy ra một phong thư, để ở mép giường Lục Quỳnh.


“Đừng sợ,” Lục Bạch lời này là nói cho Lục Quỳnh, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Lục Can.
“Ta phải đi, cho nên trước tiên chúc Tiểu A Quỳnh có thể được như ước nguyện.”
“Đúng rồi, đây là lễ vật tạm biệt, hy vọng hai người sẽ thích.”


Lục Quỳnh ngây thơ cầm lấy phong thư, theo bản năng mở ra xem.
Bên trong chính là một bức tranh, vẽ mộ địa cùng ô vuông tạm chứa tro cốt,sinh động như thật.


Khung cảnh trong hình lạnh lẽo, trên từng chiếc bài vị rõ ràng là linh hồn người chết, đang dùng ánh mắt dại ra cùng chết lặng nhìn chăm chú vào người bên ngoài giấy vẽ.
“A!” Lục Quỳnh hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.


“Bác sĩ! Gọi bác sĩ lên đây!” Lục Can sắc mặt cũng thay đổi theo, hắn bảo quản gia đi gọi bác sĩ đến, sau đó túm lấy Lục Bạch cổ áo.
“Lục Bạch, ngươi đã quên ước định giữa chúng ta sao?”


Lục Bạch cười, thẳng thắn, “Tất nhiên là nhớ rõ, là ngươi đã quên, Lục Bạch ta, là tiểu nhân đê tiện, âm hiểm, độc ác, hận không thể đưa Lục Quỳnh đi chết.”
“Cho nên.” Tới gần bên tai Lục Can, Lục Bạch dùng thanh âm khiêu khích, “Ta căn bản sẽ không tuân thủ hứa hẹn nha!”


“Ngươi đoán xem, nếu ta là nói cho Lục Quỳnh bức tranh kia là nơi chôn cất cha ruột của hắn, Tiểu A Quỳnh thuần khiết, thiện lương, yếu ớt của người có thể hay không đi chết cùng cha mẹ ruột?”


“Đủ rồi! Ngươi thật sự điên rồi!” Lục Can bị hắn chọc giận hai mắt đỏ lên, nhưng Lục Bạch lại nhân cơ hội đem hắn đẩy ra, lấy ra ví tiền từ trong túi.
Một sấp tiền thật dày cùng một tấm thẻ ngân hàng trực tiếp đập vào trên người Lục Can.
“Tam thiếu, mấy ngày nay, đa tạ đã khoản đãi.


Đây là phí ở trọ cùng tiền cơm của ta.”
“Lục Bạch!” Đầu Lục Can ong lên, nhất thời không phản ứng kịp.


Lục Bạch lại ung dung giúp hắn xử lý tình huống, “Đừng nóng vội! Bây giờ, ngươi cần phải lựa chọn, là đưa bảo bối đầu quả tim của ngươi đi cấp cứu, hay là xử lý ta, thứ rác rưởi làm người cảm thấy phiền phức này.”
“Đừng do dự, chọn thứ mà ngươi để ý nhất.


Rốt cuộc, bảo bối của ngươi sắp không chịu được.”
Lục Can nắm chặt tay, hắn hận không thể bóp chết Lục Bạch ngay lập tức.
Nhưng vào lúc này, phía sau Lục Can truyền đến tiếng khóc, “Ca ca, ta thật là khó chịu.”


“Đừng sợ, tam ca đưa ngươi đi bệnh viện.” Hít sâu một hơi, Lục Can cuối cùng lựa chọn, hắn bế Lục Quỳnh lên đi xuống lầu, hắn lạnh lùng nhìn Lục Bạch một cái, báo hiệu thời gian sắp tới sẽ tràn đầy nguy hiểm.
Lục Bạch lại hoàn toàn không thèm để ý, kéo rương hành lý cũng đi xuống lầu.


Tại cửa lớn, Lục Can lái xe đưa Lục Quỳnh đi bệnh viện cấp cứu.
Mà Lục Bạch lại thống khoái đi về hướng trường học.
Đây là bước đầu tiên mà hắn phải làm, rời đi Lục gia, từ hôm nay trở đi, trời cao biển rộng, đều là thế giới của Lục Bạch hắn..