Một Lục Bạch khó có lúc đáng yêu như vậy, Hạ Cẩm Thiên nhũn tim nhịn không được ôm Lục Bạch vào trong lòng.
Nhưng suy xét đến việc đứa nhỏ da mặt mỏng, cuối cùng vẫn là nghĩ ra chủ ý càng thêm tự sa ngã hơn. Lục Bạch ngay từ đầu từ chối bằng lời lẽ nghiêm khắc, sau đó không hiểu sao đã bị loại logic lấy độc trị độc chỉ cần ta tỏ ra đúng lý hợp tình thì nhất định sẽ không ngại chết lừa đi vào.
Vì thế, năm phút sau hai người ăn mặc quần áo của đối phương đi xuống dưới nhà, tầm mắt của Hạ phu nhân đánh giá một vòng trên người Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên, quả nhiên không nói gì cả, nhưng mà vẫy tay gọi bọn họ lại gần.
Lục Bạch ngoài mặt bình tĩnh đi qua, kết quả đã bị Hạ phu nhân kéo lấy cánh tay, giúp cậu sửa sang lại một chút phần ống tay áo quá dài. Sau đó lại đổi sang Hạ Cẩm Thiên, giúp anh kéo kéo vạt áo có chút ngắn, cuối cùng mới kêu hai người bọn họ ngồi xuống nhanh chóng ăn cơm.
Cha Hạ sau khi ngồi xuống, đánh giá một vòng trên người Hạ Cẩm Thiên, vừa định nói trắng ra quần áo vì sao lại ngắn một đoạn như vậy, ngay lập tức đã bị Hạ phu nhân đẩy một cái, lại nhìn Lục Bạch cũng hiểu rõ, tình thú của vợ chồng son nhà người ta, cũng không nói gì nữa.
Vì thế sóng gió nhỏ trước khi dùng cơm cứ như vậy đi qua.
Thời điểm Lục Bạch ăn xong cơm lên lầu còn có điểm không thể tưởng tượng, chờ nhìn thấy bóng dáng khom lưng lấy đồ của Hạ Cẩm Thiên, cậu mới có cảm giác chân thật.
"Em xem, anh đã nói là không có việc gì mà!" Hạ Cẩm Thiên xoa xoa mái tóc của Lục Bạch "Bất quá thường ngày em đều mặc tây trang nên nhìn không ra em so với anh thấp hơn nhiều như vậy."
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy là chân của Lục Bạch quá dài, quần tây che chân càng thêm có vẻ cả người thẳng tắp như cây trúc, đĩnh bạt thon dài. Thẳng đến thay đổi một lần quần áo ở nhà Hạ Cẩm Thiên mới phát hiện, Lục Bạch so với mình ước chừng nhỏ hơn rất nhiều. Quần áo thời đại học của mình mặc ở trên người Lục Bạch vẫn còn rộng thùng thình.
Lục Bạch không muốn nghe cái này, dứt khoát hôn Hạ Cẩm Thiên một cái khiến cho anh ngậm miệng. Nhưng đảo mắt đã bị Hạ Cẩm Thiên đảo khách thành chủ, cuối cùng còn bị đè nặng ở trên giường.
Cảm nhận được trọng lượng trên người, Lục Bạch đơn giản so sánh một chút, cảm thấy bản thân mình muốn bế Hạ Cẩm Thiên lên khả năng có chút khó khăn.
Hạ Cẩm Thiên thấy cậu thất thần, nhẹ nhàng cắn vành tay cậu một chút "Suy nghĩ cái gì thế?"
"Suy nghĩ chuyện rèn luyện." Lục Bạch nói thẳng ra tính toán của chính mình "Học trưởng anh nói xem em có nên tìm một huấn luyện viên tập thể hình không?"
"........" Sau kế hoạch chạy bộ sáng sớm Lục Bạch lại đưa ra đề nghị rèn luyện thân thể, Hạ Cẩm Thiên tuy rằng rất tán đồng nhưng khó tránh khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
"Cho nên lúc trước em vì cái gì không suy xét việc rèn luyện?"
Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên "Em cũng không nghĩ tới sẽ cùng học trưởng với loại hình cơ thể như này ở bên nhau mà!"
Nhận thức của Lục Bạch về tình cảm là sau khi trưởng thành mới xác nhận. Hơn nữa bởi vì bị ảnh hưởng bởi đám người Từ Duệ lúc trước, Lục Bạch ở thời điểm tưởng tượng về đối tượng tương lai của mình đại đa số đều có thiên hướng là loại hình nhỏ nhắn đáng yêu không có tính uy hϊế͙p͙.
Loại hình giống như Hạ Cẩm Thiên, so với bản thân mình cao lớn hơn, tính cách tuy rằng ôn hòa nhưng lại có một mặt cường thế, từ trước đến nay đều không ở trong phạm vi suy xét của Lục Bạch.
Nhưng cố tình xoay đi xoay lại vẫn là chìm vào ôn nhu hương.
Lục Bạch thở dài, giữ lấy mặt của Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng trừ bỏ mặt lớn lên đẹp ra, còn lại đều khác hoàn toàn với hình mẫu lý tưởng mà lúc trước em tưởng tượng."
Hạ Cẩm Thiên nghĩ nghĩ cảm thấy không thích hợp lắm "Anh không phải đối tượng mà em khát khao từ trước cho tới nay sao?"
Lục Bạch: "Hoa hướng dương cũng chưa từng suy xét tới việc sẽ cùng mặt trời của mình kết hôn nha!"
Nói rất có đạo lý, Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt không biết bản thân nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cắn Lục Bạch một cái để trừng phạt.
Lục Bạch một bên trốn, một bên cười "Học trưởng đừng nóng giận, là em nói giỡn."
Hạ Cẩm Thiên không thuận theo cũng không buông tha, Lục Bạch cười đến không còn sức để nói, cuối cùng đơn giản đảo khách thành chủ chủ động hôn Hạ Cẩm Thiên.
"Không tức giận nữa?" Lục Bạch tựa trán lên trán Hạ Cẩm Thiên, hơi thở còn chưa có bình thường trở lại.
Hạ Cẩm Thiên không nói lời nào.
Lục Bạch nhắm mắt lại cọ cọ anh, cảm thán nói "Thật tốt."
"Cái gì thật tốt?"
"Như hiện tại thật tốt." Ôm lấy Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch cùng anh đối diện nghiêm túc nói "Trước kia em không dám nghĩ đến anh ở phương diện này."
"Vì sao?" Hạ Cẩm Thiên không rõ.
Lục Bạch cúi đầu, một lát sau mới nói nhỏ "Thần minh sao có thể bị khinh nhờn?"
Hạ Cẩm Thiên trầm mặc một giây, trinh trọng trả lời cậu "Anh không phải thần minh, anh chỉ muốn tạo ra cho em sự công bằng mà em khát vọng."
Lục Bạch lắc đầu, dán mặt vào trong ngực Hạ Cẩm Thiên, nghe nhịn tim đập bình ổn của anh "Không phải đâu học trưởng, sự xuất hiện của anh đối với em mà nói, chính là sự cứu rỗi."
Lục Bạch bắt đầu từ khi còn nhỏ tuổi đã luôn phải sinh hoạt ở trong màu đen dày đặc. Mỗi một lần cậu sắp bị đồng hóa đều sẽ được Hạ Cẩm Thiên vươn tay tới kéo trở về.
Quá khứ Lục Bạch không dám đáp lại, tình nguyện dùng hắc ám càng sâu hơn kích thích chính mình tỉnh táo, sợ làm vấy bẩn Hạ Cẩm Thiên.
May mắn Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn ở phía trước chờ cậu, cũng may mắn Lục Bạch cuối cùng vẫn là xóa bỏ được bùn đất trên người, dùng tư thái hoàn mỹ nhất ôm lấy sự cứu rỗi của đời mình vào lòng.
Ngày lành vừa mới bắt đầu, vị ngọt cũng đã đủ để khiến người sa vào.
Cái gọi là tình yêu, chính là ghé vào cùng nhau hồ nháo một phen đến ngủ say cũng sẽ cảm thấy một buổi tối này trải qua vô cùng phong phú.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch cùng nhau xuống lầu, bên phía thị cục của Hạ Cẩm Thiên không có việc gì làm, vừa lúc tiện đường đưa Lục Bạch đến công ty.
Sáng sớm Lục Bạch liền có hội nghị, trên xe vội vàng xem lại tư liệu cuộc họp mà thư ký đã sắp xếp lại. Vẫn luôn chờ đến lúc xuống xe mới vội vàng cho Hạ Cẩm Thiên một nụ hôn tạm biệt, sau đó liền nhanh chóng xuống xe.
Hạ Cẩm Thiên nhìn bóng dáng Lục Bạch dẫn người vào công ty, bộ dạng sấm rền gió cuốn, trong lòng có chút kiêu ngạo nói không nên lời.
Chậm rãi quay đầu xe đi về phía thị cục. Sắp ăn Tết, thị cục gần đây cũng khó được lúc thanh nhàn.
Buổi chiều Hạ Cẩm Thiên đi khoa vật chứng lấy báo cáo, ngoài ý muốn phát hiện nhà kho của khoa vật chứng đang sắp xếp lại một ít vật chứng còn lưu của mấy vụ án trước đây.
Trong đó có một cái nhìn giống như là khóa trường mệnh* làm bằng bạc.
(*) Khóa trường mệnh: Là biểu tượng chúc lành, khỏe mạnh, cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất. Thường được dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi. Nhằm mong các em khỏe mạnh, mau ăn chóng lớn và xua đuổi tà ma, tránh bệnh tật đau ốm.
Bị cất ở đây một thời gian dài làm mặt ngoài của nó bị phủ một tầng oxy hóa, trở nên cổ xưa. Từ bên ngoài nhìn vào cũng không phải đặc biệt hoàn mỹ, nhưng mặt trên đa dạng hẳn là được định chế đặc biệt rồi thiết kế ra, hoa văn cũng không phải bình thường.
Nói đơn giản chính là, giá cả không quý nhưng có thể nhìn ra được người làm cái khóa trường mệnh này vô cùng dụng tâm.
Hạ Cẩm Thiên không biết vì cái gì, khó được lúc tò mò mà cầm nó lên nhìn thoáng qua, ngoài ý muốn phát hiện phía sau khóa trường mệnh có chữ viết.
"Bạch ngọc không hủy, ai vì khuê chương" Là câu nói trong ⟪ Trang Tử • Mã Đề ⟫, ý tứ là, ngọc trắng nếu không trải qua mài dũa, như thế nào có thể trở thành khuê chương* hữu dụng? So sánh với việc nếu muốn thành tài, cần thiết phải trải qua tôi luyện cùng học tập.
(*) Khuê chương: Tên hai thứ ngọc, ngọc khuê và ngọc chương.
Mà phía dưới những lời này còn có một cái tên, cùng với ngày tháng năm sinh.
Tên có chút mơ hồ, Hạ Cẩm Thiên giơ khóa trường mệnh lại gần thêm một chút để nhìn kỹ hơn, ngoài ý muốn phát hiện tên phía trên thế nhưng là Lục Bạch.
"Cái khóa trường mệnh này là chứng cứ của vụ án nào?" Hạ Cẩm Thiên nhanh chóng tìm một đồng sự của khoa vật chứng để hỏi.
"Là chứng cứ của vụ án bạo hành trẻ em ở một cô nhi viện mười mấy năm trước." Vị đồng sự này vừa khéo từng phụ trách vụ án năm đó "Đội trưởng Hạ khi đó còn nhỏ nhỉ? Báo án chính là một đứa bé trên dưới mười tuổi."
"Đáng tiếc sau khi vụ án được phá xong, đứa nhỏ này vẫn luôn không tìm thấy. Khóa trường mệnh này sau đó cũng không có người lãnh nhận. Hỏi những đứa nhỏ khác trong cô nhi viện đều nói không biết."
"Chúng tôi lúc trước thời điểm sắp xếp lại án kiện còn nói tên trên khóa trường mệnh này với Lục tiên sinh cùng tên đó!" Thân thế của Lục Bạch ở thị cục vẫn là tương đối thần bí, trừ bỏ Hạ Cẩm Thiên cùng mấy người năm đó hiểu tận gốc rễ, còn lại cơ hồ không ai biết cậu cũng xuất thân từ cô nhi viện.
Nhưng nơi này người biết được người báo án cô nhi viện lúc trước chính là Lục Bạch, lại cũng chỉ có một mình Hạ Cẩm Thiên.
Đây là khen thưởng của Từ Duệ tặng cho Lục Bạch vì việc bắt chước một cách xuất sắc, mà Lục Bạch cũng đúng là bởi vì cái khen thưởng này mới có thể hoàn toàn giữ được tính mạng dưới thủ đoạn của Từ Duệ.
Bởi vì bạch nguyệt quang trong lòng Từ Duệ chính là bản thân Lục Bạch ở trong thế giới xuyên nhanh, thà chết cũng muốn từ trong địa ngục bò ra ngoài, đẩy Từ Duệ đến bước đường phải vào ngục giam.
Mà Lục Bạch tuổi nhỏ, phàm là giống như những đứa bé khác muốn có một ngày được nghỉ ngơi đi chơi, loại yêu cầu mềm yếu này, như vậy thì hiện tại nằm dưới mộ địa kia chính là Lục Bạch.
Nghĩ đến chuyện mà Lục Bạch đã phải trải qua những năm đó, trong lòng Hạ Cẩm Thiên vô cùng không thoải mái. Nhưng nhìn khóa trường mệnh, anh lại có chút do dự.
"Bạch ngọc không hủy, ai vì khuê chương." Có thể viết ra câu như vậy, hơn vì ngụ ý cho cái tên của Lục Bạch chắc chỉ có cha ruột.
Mà thiết kế khóa trường mệnh đến mức tinh tế như vậy, có thể thấy được người cha đối với con trai cũng là yêu thương thật lòng.
Cho tới nay, Lục Bạch đều chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Nếu có thể tìm được một ít tin tức, ít nhất chứng minh việc Lục Bạch xuất hiện ở cô nhi viện là bởi vì tạo hóa trêu người, mà không phải là cố tình vứt bỏ, cậu sinh ra cũng vẫn luôn được cha mẹ chờ mong, có lẽ điều này đối với Lục Bạch mà nói cũng là một loại chữa lành.
Hạ Cẩm Thiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định đi ngục giam nhìn xem vị viện trưởng của cô nhi viện lúc trước Lục Bạch từng ở.
Vụ án bạo hành trẻ em cuối cùng phán thật sự rất nặng, hơn nữa lúc ấy có đứa bé bởi vì bị ngược đãi mà tử vong, cho nên viện trưởng đến bây giờ còn chưa có được thả ra.
Trong phòng gặp mặt, viện trưởng nhìn khóa trường mệnh trong tay Hạ Cẩm Thiên, qua một hồi lâu rốt cuộc cũng nhớ được lai lịch của thứ này.
"Đứa nhỏ này rất sớm đã được người nhận nuôi đi rồi." Viện trưởng có ấn tượng khắc sâu đối với Lục Bạch. Bởi vì Lục Bạch là đứa nhỏ duy nhất trong viện dù bị đánh như thế nào cũng đều sẽ không khuất phục, thậm chí còn dám phản kháng lại ông. Hơn nữa Lục Bạch lớn lên thật sự quá xinh đẹp. Cho dù bị tra tấn nhiều như thế cũng ngăn cản không được người khác đem lực chú ý dừng ở trên người Lục Bạch.
Dùng câu nói của viện trường, ánh mắt khi Lục Bạch nhìn người khác giống như một con ngựa dữ vĩnh viễn không chịu khuất phục.
"Cho nên em ấy đến cô nhi viện như thế nào?" Hạ Cẩm Thiên khó được lúc khẩn trương, anh hy vọng cha mẹ ruột của Lục Bạch là bởi vì nguyên nhân không thể phản kháng nên cuối cùng mới phải bỏ lại Lục Bạch ở cô nhi viện. Nhưng lại cái nguyên nhân kia cũng quá không thể chấp nhận, nếu thế hiện tại Lục Bạch nghe thấy như cũ sẽ bởi vậy mà khổ sở.
Nhưng mà viện trưởng lại trả lời "Lục Bạch là bị vứt bỏ."
"Nó không có cha, mẹ chưa kết hôn đã có con, khó sinh nên chết. Cụ thể vì sao chưa kết hôn đã có con, chỉ sợ cậu phải đi điều tra thêm. Còn về cái khóa bạc kia, là ông ngoại của nó đánh cho nó."
"Là ai vứt bỏ em ấy?"
"Chắc là dì cả. Chính là chị gái của mẹ nó. Lúc ấy ông ngoại của nó đã qua đời."
Điều này cùng với suy đoán của Hạ Cẩm Thiên không sai biệt lắm. Còn về người cha không biết tên kia, hiện tại xem ra cũng không có gì phải tìm hiểu chi tiết. Nhưng mà ít nhất, từ chi tiết ông ngoại của Lục Bạch cùng mẹ của cậu dù khó sinh cũng muốn sinh cậu ra có thể thấy, bất luận cha cậu như thế nào, ít nhất mẹ và ông ngoại của cậu đều đối với cậu có sự chờ mong.
Còn về những người khác, không đề cập tới cũng không quan trọng.
Hạ Cẩm Thiên đã có được đáp án mà mình muốn biết, vì thế liền chuẩn bị rời đi.
Vào lúc anh đứng lên, viện trưởng đột nhiên lại hỏi anh một câu "Đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia hiện tại có khỏe không?"
Hạ Cẩm Thiên cười cười "Tốt lắm, chúng tôi sắp kết hôn rồi."