"Làm sao vậy? Thời gian trôi qua lâu quá rồi cho nên không nhận ra nữa sao?" Ôm Lục Bạch đến sát sao, trong giọng nói của Từ Duệ tràn đầy đắc ý "Em không phải nhớ thương nhất là bọn họ sao?"
"Cho nên không sao cả, tạm thời đã quên cũng không quan trọng, chủ nhận giúp em nhớ lại một chút." Nói xong Từ Duệ bế Lục Bạch lên, đi đến trước cái quan tài cách gần bọn họ nhất.
"Tôi nhớ rõ số 16 có quan hệ tốt nhất với em. Em lạnh như băng ai cũng không để ý tới, nhưng lại đối với em trai nhỏ nhất phá lệ khoan dung. Em trộm đem thức ăn của mình nhường cho nó đúng hay không? Kết quả không nghĩ tới, bởi vì tăng thể trọng mà nó bị trách phạt rất nặng. Đương nhiên em cũng không thiếu ai. Thể trọng của em tương đối nhẹ rất nhiều."
"Nhiều năm trôi qua như vậy, thể trọng của em vẫn là tiêu chuẩn như vậy. Ngoài miệng nói muốn chạy trốn, nhưng trên thực tế, sự dạy dỗ mà tôi dành cho em đã sớm ăn sâu bén rễ, căn bản không thể quên được đúng hay không?"
Lục Bạch không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của thiếu niên trong quan tài.
Nhưng mà rất nhanh, gương mặt trước mặt liền biến thành gương mặt khác thành thục hơn một chút.
"Người này em phải gọi là anh nhỉ?" Thanh âm dán ở bên tai gần trong gang tấc, nhưng lời nói ra lại như một con dao hung hăng mà đâm vào trái tim của Lục Bạch "Tôi đều nhớ rõ đấy! Bọn trẻ con nhiều như vây, sói con gì cũng đều có. Nhưng chỉ có em là tàn nhẫn nhất."
"Số 13 mang theo em lâu như vậy, em đến một câu anh trai cũng không chịu gọi. Cuối cùng gọi khi nào? Là thời điểm hắn để em mang theo người khác chạy trước, còn bản thân dẫn dắt thủ vệ rời đi đúng không?"
"Gọi thật là tê tâm liệt phế nha! Tôi nghe nói người đuổi theo bắt em đều bị tiếng gọi của em làm đỏ mắt." Trên tay Từ Duệ dùng sức, gần như làm mặt của Lục Bạch dán lên mặt quan tài "Thấy sao? Thời điểm chết hắn còn nhớ kỹ tiếng anh trai này, cảm thấy chết cũng đáng giá."
"Đáng tiếc mà! Quá ngu xuẩn. Em không phải không có tâm, là quá có tâm. Em từ sớm đã nhìn ra tính toán của tôi. Cho nên em không dám đối tốt với bất cứ kẻ nào, sợ loại đối tốt này sẽ trở thành lý do tôi trừng phạt người khác. Tiểu bảo bối, em nói xem em như thế nào lại thông minh như vậy chứ?"
"Nếu em ngu xuẩn một chút, tôi đã để em sớm một chút được giải thoát rồi."
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc." Vành mắt của Lục Bạch dần dần xuất hiện vệt đỏ.
Đây là cơn ác mộng đời này cậu khó lòng vượt qua nhất, cũng là nỗi bi thương đau đớn kịch liệt nhất ở chỗ sâu nơi đáy lòng Lục Bạch.
Nếu Hạ Cẩm Thiên là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của Lục Bạch, là hy vọng mà cậu thật cẩn thận che chở cất giấu ở trong trái tim. Vậy người anh trai kia, chính là sự ấm áp mà Lục Bạch không cam lòng bị giẫm đạp nhất, là sự thù hận nơi đáy lòng cậu thà chết cũng không thể khuất phục.
Cho dù tới hiện tại, chỉ cần đụng vào thì cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này vẫn như cũ làm Lục Bạch ngay cả thở dốc cũng đều cảm thấy thống khổ vạn phần.
Phảng phất như mỗi một tế bào đều đang nhắc nhở Lục Bạch rằng năm đó cậu quá mức nhỏ yếu, cậu cái gì cũng đều không thể bảo hộ được, dẫm lên thi cốt của các bạn nhỏ chạy trốn nhưng tới hiện tại vẫn chưa thể tự tay đưa Từ Duệ vào ngục giam.
Hệ thống cảm nhận được linh hồn của Lục Bạch đang dao động một cách không bình thường, nhịn không được nhắc nhở "Bạch Bạch! Bình tĩnh chút!"
"Ừ. Yên tâm." Lục Bạch trả lời rất nhanh, nhưng giọng nói run rẩy làm cả người cậu giống như dây đàn đang căng thẳng đến cực hạn, lại không thể biếng nhác nếu không sẽ hoàn toàn đứt gãy.
Hệ thống lo lắng ôm lấy linh hồn của cậu, nhưng giây tiếp theo, nó lại nhìn thấy Từ Duệ ôm Lục Bạch đi tới trước chiếc quan tài cuối cùng.
Cái quan tài này so với những cái khác càng thêm hoa lệ hơn. Mà trong tay Từ Duệ cũng từ bàn lùn bên cạnh quan tài cầm lên một cái ống tiêm, để ở bên gáy Lục Bạch không nhúc nhích.
"Đến đây đi, em là thi thể cất chứa cuối cùng cũng là người tôi trân quý nhất."
"Đừng sợ, cái thuốc này chỉ làm biểu tình của em trở nên mỹ lệ, đối với bản thân em cũng sẽ không mang đến thống khổ quá lớn. Dù sao, thân thể của em cũng đã thật không tốt."
"Bé ngoan, em vẫn luôn nhớ thương bọn họ, vậy hiện tại tôi khiến cho bọn họ vĩnh viễn bồi bên cạnh em. Còn có tôi."
"Bạch Bạch, tôi yêu em." Vừa nói, Từ Duệ vừa đem kim tiêm bén nhọn đem vào làn da của Lục Bạch.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, giây tiếp theo bụng của mình đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, mà cánh tay ôm Lục Bạch của hắn cũng chợt buông ra, ống tiêm rơi xuống trên mặt đất, cuối cùng vỡ nát.
"Cậu có thể đứng được?" Từ Duệ khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía Lục Bạch.
Lục Bạch dựa vào bên nắp quan tài, hơi lạnh quá độ làm thân thể cậu phát run nhưng đích đích xác xác là đứng được.
Lại nhìn cánh tay phải buông thõng bên người không có phản ứng, còn có dây thừng treo ở phía trên, Từ Duệ tức khắc hiểu ra, Lục Bạch là tự bẻ tay mình cho trập khớp, lúc này mới thuận lợi chạy thoát ra ngoài.
Nhưng vậy thì có quan hệ gì chứ? Bất quá là kéo dài thời gian thẩm phán mà thôi.
Nơi này của hắn chỉ có Long Kiêu biết một chút như vậy. Cho dù Long Kiêu bán đứng hắn cũng không sao cả. Kế tiếp cảnh sát điều tra cũng phải mấy tiếng đồng hồ. Mà mấy tiếng đồng hồ này, Lục Bạch tay không tấc sắt cuối cùng vẫn là trốn không thoát.
Hắn đi đến một bước này, đã không tính toán xuất ngoại bắt đầu lại từ đầu, chỉ nghĩ hoàn thành thỏa mãn chấp niệm, vĩnh viễn có được Lục Bạch.
Còn về mạng sống của chính mình, chỉ cần có Lục Bạch bồi bên cạnh, sống hay chết bất quá chỉ là một loại hình thức tồn tại mà thôi.
Từ Duệ nheo lại mắt, vỗ vỗ bụng nhỏ bị đá trúng, không tỏ vẻ để ý đứng lên. Động tĩnh giữa hai người cũng không có kinh động thuộc hạ bên ngoài. Dù sao phía trước Từ Duệ đã dặn dò, mặc kệ bên trọng có động tĩnh gì, bọn họ đều không cần quản.
Cho nên hiện tại phòng sinh hoạt cũng chỉ có hai người Lục Bạch và Từ Duệ.
"Để tôi nhìn xem ngần ấy năm cậu đã học được bản lĩnh gì." Từ Duệ rất có hứng thú ném áo khoác đi. Không thể nghi ngờ, hắn là muốn tự tay chế phục Lục Bạch.
Trong gian phòng này những công cụ dạy dỗ Lục Bạch năm đó đều không có, nhưng mà cũng may khi hắn dạy dỗ người khác cũng không phải nhất định cần dùng những máy móc đó. Hiện tại thể lực của Lục Bạch chỉ bằng mượn chút công phu trên tay hắn liền đủ để khiến cho Lục Bạch nghe lời.
Nhưng mà hắn rốt cuộc đã xem nhẹ Lục Bạch.
Thời điểm mảnh thủy tinh nhiễm máu cắt qua gương mặt hắn, Từ Duệ cuối cùng cũng cảm nhận được khuất nhục khi quyền uy bị mạo phạm.
Hắn từ trên người lấy ra một khẩu súng, không chút do dự nhằm về phía Lục Bạch bắn một phát.
Mùi khói thuốc tan đi, Lục Bạch dựa vào góc tường, mảnh thủy tinh trên tay cũng rơi xuống trên mặt đất.
Môt phát súng này của Từ Duệ bắn rất chuẩn, vừa lúc bắn thủng bả vai Lục Bạch, làm tay phải của cậu mất đi năng lực phản kháng. Đồng thời cũng sẽ không làm Lục Bạch mất máu quá nhiều.
"Náo loạn sao?" Hắn nhéo cằm Lục Bạch, bắt ép cậu ngẩng đầu, khẩu súng trong tay cũng dán ở vị trí trái tim của Lục Bạch. Chốt bảo vệ đã mở ra, chỉ cần kéo cò súng thì mạng sống của Lục Bạch liền không còn.
Nhưng mà Lục Bạch lại một chút ý tứ sợ hãi cũng đều không có, ngược lại vô cùng bĩnh tĩnh.
"Không sợ chết? Muốn chết? Không phải muốn bồi học trưởng của cậu, thà chết cũng sẽ không để bất cứ một người nào trong số bọn tôi có được cậu sao?"
Lục Bạch gật nhẹ đầu, chậm rãi cười "Đúng vậy! Cho nên tôi mới có thể thành thành thật thật đi theo anh nha!"
Từ Duệ trong nháy mắt có chút mê mang. Ngay sau đó chính là nghi hoặc.
Bởi vì hắn cho tới bây giờ mới phản ứng lại, hôm nay quá trình mang Lục Bạch đi quá thuận lợi.
Thật là Lục Bạch tình nguyện. Nhưng nếu Hạ Cẩm Thiên thật sự một chút cũng không biết, anh nhất định sẽ bảo hộ Lục Bạch đến gắt gao.
Nhưng hiện tại thuộc hạ của hắn còn không có nghe được tin tức bên phía cảnh sát toàn diện lùng tìm Lục Bạch. Như vậy liền có hai loại khả năng. Một loại là giữa Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch có phương thức liên hệ đặc biệt nào đó để Hạ Cẩm Thiên có thể thời khắc xác định được vị trí của Lục Bạch.
Một loại khả năng khác chính là Lục Bạch đã là người chết, bọn họ cũng không để ý Lục Bạch sống hay chết, chỉ cần có thể bắt được bọn họ là được rồi.
Loại suy đoán sau tuyệt đối không có khả năng. Chỉ bằng tư thế Hạ Cẩm Thiên mặc kệ thân phận đại thiếu gia của Hạ gia, bằng bất cứ giá nào quyết liệt với gia tộc cũng muốn cùng Lục Bạch đính hôn, giữa Lục Bạch và anh tuyệt đối không thể không có tình cảm.
Nghĩ đến ảnh chụp đính hôn hai người thâm tình chân thành, ghen ghét dâng lên khiến Từ Duệ hận không thể lập tức giết chết Lục Bạch.
Mà trong nháy mắt khi hắn muốn bóp cò súng, chỗ trái tim truyền đến tê mỏi làm chân hắn mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Ánh mắt khi nhìn Lục Bạch liền tràn ngập sự nghi hoặc.
Lục Bạch quơ quơ nhẫn trong tay, tới gần đáy có một cây châm trống rỗng, ánh lên ánh nước đầy châm chọc, vừa thấy chính là từng được rót thuốc vào.
Thấy Từ Duệ nhìn thấu, Lục Bạch cũng nhịn không được cười nói "Xin thuốc tê của tổ trọng án, với mức này cũng đủ để chờ học trưởng đến rồi."
"Cho nên, cậu là cố ý phản kháng để cùng tôi đánh nhau!" Từ Duệ tức khắc hiểu rõ mọi chuyện.
Nói đến cùng, là bọn chúng hiểu lầm.
Bọn chúng vẫn luôn xem nhẹ sự tín nhiệm cũng như ràng buộc giữa Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên, cho rằng Lục Bạch dưới sự dạy dỗ cùng kích thích không ngừng của bọn chúng đã sớm biến thành một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả chính mạng sống của bản thân cũng có thể dễ dàng tính toán.
Nhưng trên thực tế, bản tính của Lục Bạch tương phản hoàn toàn với bọn chúng. Cho dù bị nhốt ở nơi lầy lội như thế nào, cậu sẽ luôn thật cẩn thận giữ lấy điểm mấu chốt, tâm hướng ánh sáng.
Từ Duệ muốn cho người mình thích chết ở thời điểm huy hoàng nhất, bảo tồn sự mỹ lệ vĩnh viễn. Nhưng Lục Bạch lại chỉ muốn cùng người mình thích tề thủy trường lưu*, làm bạn đến già.
(*) Tề thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Lục Bạch như vậy, là không có khả năng đổi mạng tới bắt bọn chúng. Mà Hạ Cẩm Thiên cũng giống vậy. Anh muốn cùng Lục Bạch lâu lâu dài dài, nên tuyệt đối sẽ không cho phép Lục Bạch ở thời điểm cuối cùng xuất hiện nguy hiểm đến sinh mệnh.
Cho nên trận gậy ông đập lưng ông này là bọn họ từng bước một an bài tốt kế sách. Cái gì cũng đều tính kế đến, bao gồm làm như thế nào để kết thúc một vở hài kịch.
Từ Duệ cắn chặt răng muốn bảo trì tỉnh táo, nhưng cảm giác tê mỏi dần dần làm hắn mất đi sức lực, cuối cùng xụi lơ trên mặt đất mất đi ý thức.
Lục Bạch lấy đi khẩu súng trong tay hắn, tìm chút đồ vật có thể sử dụng để cầm máu cho miệng vết thương trên vai mình.
Thời điểm Hạ Cẩm Thiên mang người tới, vừa lúc thấy cảnh tượng Lục Bạch đang băng bó miệng vết thương.
Anh kêu thuộc hạ trói Từ Duệ lại, chính mình đi đến trước mặt Lục Bạch, nhìn thoáng qua miệng vết thương trên vai Lục Bạch, tức khắc nhăn lại mày.
Lục Bạch thấy sắc mặt anh không tốt, cố ý trêu anh "Em thông minh lắm nhá! May mắn không có mặc lễ phục, bằng không làm hỏng thì kết hôn liền không có đồ mặc để kính rượu."
Hạ Cẩm Thiên trầm khuôn mặt không để ý tới cậu, chỉ bế Lục Bạch lên đi ra bên ngoài.
Trên vai chính là vết thương bị đạn bắn xuyên qua, chảy không ít máu. Thân thể của Lục Bạch vẫn luôn khôi phục không tốt, lần này phỏng chừng không dưỡng một hai năm là không thể ổn được.
Nghĩ đến tương lai Lục Bạch phải chịu khổ, Hạ Cẩm Thiên liền muốn giáo huấn cậu. Nhưng suy xét đến việc Lục Bạch vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, lại đem mấy người này một lưới bắt hết, Hạ Cẩm Thiên lại không đành lòng nói Lục Bạch.
Dù sao anh lý giải được nguyên nhân vì sao Lục Bạch làm như vậy.
Nếu cậu không phản kháng xuống tay một cách tàn nhẫn, Từ Duệ sẽ không trúng kế.
Hít sâu một hơi, Hạ Cẩm Thiên không biết bản thân nên nói Lục Bạch như thế nào.
Vẫn là Lục Bạch tự mình nhìn ra được sự trầm mặc của anh, cố ý ngẩng đầu dùng gương mặt của mình cọ cọ Hạ Cẩm Thiên, mềm mại gọi anh một tiếng "Học trưởng."