Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 210

Khác với phong cách hào môn nơi chốn tinh xảo xa hoa, lễ đính hôn của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên rất là vội vã.


Thậm chí có thể nói là tương đối bảo vệ môi trường, ngay cả hoa tươi cũng đều không có dùng đến nhiều lắm. Nguyên nhân đơn giản là vì một câu của Lục Bạch "Không thích. Làm quá lên cũng phiền toái, thần kinh não của tôi không tốt, tất cả đều giản lược đi! Đừng quá long trọng."


Cuối cùng đến địa điểm tổ chức càng là tùy tiện quyết định ở trong đại sảnh một khách sạn cách rất gần Hạ gia. Người quen biết thì biết đó là lễ đính hôn của đại thiếu gia Hạ gia, người không biết còn tưởng rằng là nghi thức chúc mừng nho nhỏ do một cặp đôi đồng tính nào đó tổ chức.


Trong vòng hào môn, giản lược cũng có biện pháp giản lược, loại này của Lục Bạch chỉ có thể gọi là đơn sơ, thật sự rất dễ dàng bị người ta chê cười.
Không ít người xem bọn họ lăn lộn giống như đang xem náo nhiệt. Bốn ngày sau, thiệp mời cũng đến tay tất cả.


"Giỏi thật, cái tên Lục Bạch này không hổ là sinh ra từ gia đình bình dân, đây là sợ sự việc xảy ra sự cố nên đến che giấu cũng không thèm che giấu."
"Hai ngày trước tôi gặp Hạ phu nhân, sắc mặt khó coi muốn chết, nơi nào giống bộ dạng trong nhà có chuyện vui chứ?"


"Đừng nói nữa, quản gia nhà tôi hôm nay nói một cọc bát quái mới đây này! Nói gặp phải người Hạ gia đưa đồ ăn, thấy đâu quản gia Hạ gia đưa tới đồ ăn toàn là rau xanh. Này không phải là nuôi thỏ sao? Cũng không biết đang ngấm ngầm hại người nào."


"Nói cái này cũng không đúng, ông xem cái tên Lục Bạch kia kìa, rõ ràng là một hai phải gả cho Hạ đại thiếu! Chậc chậc chậc, tên chồng minh hôn của cậu ta vẫn còn sống đấy!"


"Quản Tùng sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua đâu, bằng không cậu ta vội vã gả cho Hạ Cẩm Thiên như vậy làm gì, là sợ gả chậm liền gả không được nha!"


Động thái liên tiếp của Hạ gia khiến cho không ít người trong vòng thảo luận. Nhưng chỉ có ba người bên phía Quản Tùng hiểu rõ, Lục Bạch đúng thật là gấp không chờ nổi muốn gả cho Hạ Cẩm Thiên.
Dù sao, nếu thật sự rơi vào trong tay bọn họ, về sau cậu dù muốn gả đi cũng không có cơ hội.


Tại biệt thự của Lục Bạch trước khi cậu gặp tai nạn xe cộ, Quản Tùng cùng hai người khác đang thảo luận kế hoạch cuối cùng.


Căn nhà này kỳ thật cũng không có quá nhiều hơi thở thuộc về Lục Bạch, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ cần là nơi Lục Bạch thường xuyên ở, bản thân nó đối với bọn họ cũng đã có một lực hấp dẫn kỳ lạ.


"Yêu cầu của tôi chỉ có một." Quản Tùng uống một hớp rượu "Tôi có thể cái gì cũng đều không cần, nhưng mà các anh nhất định phải bảo đảm, cuối cùng trước khi cậu ta nhắm mắt, người cậu ta hận nhất nhất định là tôi."


"Vậy không có khả năng!" Từ Duệ cười lạnh một tiếng "Con người đều có hiệu ứng chim non, các cậu hiện tại bất quá chỉ là nhặt thức ăn thừa của tôi."


Long Kiêu mỉm cười liếc mắt nhìn hai người một cái, nhưng trong mắt lại đồng dạng có sự cố chấp nhất định phải có được "Chuyện thảo luận như thuộc về ai không phải nên đợi đến khi thành công rồi mới nói tiếp sao? Hiện tại điều quan trọng nhất chính là đem người lấy được đến tay."


"Đúng là đạo lý như vậy." Quản Tùng tuy rằng đề phòng bọn họ nhưng mà trong lòng cũng không cảm thấy bản thân sẽ thua. Bởi vì trong mắt của hắn, Từ Duệ cùng Long Kiêu bất quá là hai tên đã mất hết thế lực, chỉ có thể như chó nhà có tang núp ở trong bóng tối mà thôi.


"Lễ đính hôn ngày đó, người của tôi sẽ nghĩ biện pháp mang hai người vào. Còn lại những chuyện khác, phải xem vào bản lĩnh của các anh."
Kế hoạch của bọn họ kỳ thật tương đối đơn giản. Hoặc là mang Lục Bạch đi, hoặc là giết chết Lục Bạch ngay tại chỗ.


Đơn giản giống như kế hoạch của Lục Bạch, lấy chính mình làm mồi nhử, đem bọn họ một lưới bắt hết.
Không có cách nào, tâm lý khống chế của bọn họ đối với Lục Bạch đã nặng.


Bọn họ có thể chịu đựng việc Lục Bạch ở bên cạnh bất cứ ai làm chim hoàng yến, nhưng lại không thể chịu đựng được việc trong lòng Lục Bạch có một phân một hào biến hóa nào. Nếu Lục Bạch yêu người khác, vậy không bằng bọn họ coi Lục Bạch như người đã chết, như vậy liền sẽ vĩnh viễn thuộc về bọn họ.


Mà lúc này, Hạ gia bởi vì hồ ly tinh Lục Bạch nên dẫn tới tình cảnh có vẻ bi thảm trong truyền thuyết kỳ thật lại chính là một mảnh hòa thuận vui vẻ.


Quản gia đang ở trong phòng bếp, năm lần bảy lượt dặn dò đầu bếp "Canh phải nấu thật thanh đạm, một chút váng dầu cũng phải lấy ra. Mấy đồ đó đều là thực phẩm mới mẻ nhất hôm nay, cậu xem như thế nào làm cho ngon miệng một chút."


Đầu bếp cảm thấy cái này cũng không tránh khỏi quá nhạt nhẽo, nhịn không được hỏi quản gia "Như vậy không được đâu! Không phải nói thân thể của Lục tiên sinh không tốt sao? Mới ra viện cần phải bồi bổ cho thật tốt chứ?"


"Dược thiện không phải đều nấu rồi sao? Buổi chiều tôi nghe bác sĩ của lão gia nói, thân thể quá yếu, phải chậm rãi bồi bổ, lập tức đều ăn vào thì đứa nhỏ kia chịu không nổi!"
"Ai, tôi cũng thấy vậy, gầy quá!"
Trong lời nói của hai người ẩn ẩn đều là đau lòng cho Lục Bạch.


Mà trong phòng ngủ của Hạ Cẩm Thiên, Hạ phu nhân sờ sờ trán của Lục Bạch đang nằm trong chăn, vành mắt đều đỏ lên, nhịn không được nâng tay đánh cho Hạ Cẩm Thiên một cái.


"Năm đó bảo con khuyên nhủ thật tốt, thích thì liền cướp về mà con không nghe. Nhìn bây giờ xem, như này là phải chịu bao nhiêu khổ? Con làm cảnh sát mẹ đã không muốn rồi, mỗi ngày đều nguy hiểm như vậy, hiện tại liên lụy đến A Bạch cũng phải chịu khổ cùng con."


"......." Đối mặt với mẹ mình, Hạ Cẩm Thiên cũng khó được lúc nghèo vốn từ, chỉ có thể đứng ở một bên nghe mắng.
Ấy vậy Lục Bạch còn xem náo nhiệt, liên tục cười cũng không giúp anh khuyên bảo một câu. Nhịn không được liền nhéo mặt Lục Bạch một cái "Em còn mặc kệ nữa!"


"Làm gì đấy!?" Mắt thấy trên mặt Lục Bạch hiện lên một mảng đỏ, Hạ phu nhân tức khắc lại tặng cho con trai một cái đánh, cẩn thận giúp Lục Bạch xoa xoa. Còn không nguôi giận lại trừng mắt liếc nhìn Hạ Cẩm Thiên một cái.
Lục Bạch từng được nuôi dưỡng ở bên người Hạ phu nhân hai ngày.


Khi đó Lục Bạch mới vừa chạy thoát ra từ trong tay Long Kiêu, mang theo một thân vết thương, thần kinh còn bởi vì hiệu quả của thuốc ăn mòn mà chịu tổn hại rất lớn, ngay cả ngủ cũng đều không thể ngủ một cách yên ổn.


Là Hạ Cẩm Thiên cứu cậu, hơn nữa không chút dấu vết mang về cục cảnh sát, không nghĩ tới, lời chứng của Lục Bạch thế nhưng trực tiếp mở đầu hai vụ đại án kinh thiên động địa.


Hai ngày đầu tình huống của Lục Bạch không tốt, trừ bỏ Hạ Cẩm Thiên thì cậu không thể tin tưởng những người khác. Vừa vặn Hạ phu nhân đi thăm con trai, gặp được Lục Bạch được Hạ Cẩm Thiên giấu ở trong phòng ngủ.


Lục Bạch lớn lên xinh đẹp, khi đó vừa mới thành niên nên giống như động vật nhỏ bị thương, vừa cảnh giác không thể tin được con người lại vừa không chịu được khống chế mà muốn tới gần nơi ấm áp. Vô cùng chọc người thương yêu.


Hạ Cẩm Thiên tuy rằng chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận, nhưng ở trong mắt Hạ phu nhân, chính là nơi nào cũng đều không đáng tin cậy, đơn giản liền ở lại chiếu cố Lục Bạch hai ngày.


Chỉ hai ngày như vậy liền khiến cho bà thíc Lục Bạch đến không chịu được. Vốn dĩ muốn cùng Hạ Cẩm Thiên thương lượng, chờ sau khi kết án liền bảo lãnh Lục Bạch đưa về nhà. 


Kết quả sáng sớm ngày thứ ba, Lục Bạch không từ mà biệt. Trên thực tế là ký hiệp ước đi làm mồi nhử. Thuận thế mà vào làm trong cục của Văn Chân. Thậm chí thiếu chút nữa ở trong cục này bị lạc, nghĩ lầm Văn Chân thật sự xem chính mình là em trai mà hạ thủ lưu tình.


Bởi vậy, chờ thời điểm Hạ phu nhân nhìn thấy Lục Bạch một lần nữa, Lục Bạch đã đi theo bên người Quản Tùng, trở thành hồ ly tinh tiếng tăm lừng lẫy trong giới.


Hạ Cẩm Thiên cũng tại khi đó mới không thể không nói cho Hạ phu nhân chân tướng sự việc. Điều này liền khiến Hạ phu nhân càng thêm đau lòng Lục Bạch không dễ dàng.
Nhỏ như vậy đã phải đánh cờ cùng một đám sói điên, còn thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Ngẫm lại liền cảm thấy khó chịu.


May mắn đã chịu đựng được tới giờ.
Hạ phu nhân vỗ vỗ bàn tay lộ ra bên ngoài của Lục Bạch "Ngày đính hôn đó của các con, ta không thể đi. Con nhất định phải chú ý an toàn biết không?"
"Chờ thời điểm hai đứa kết hôn, ta sẽ cho con một bao lì xì thật lớn."


Một câu này của Hạ phu nhân chính là muốn để cho Lục Bạch an tâm, bà là tán đồng chuyện của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên.
Lục Bạch gật gật đầu, trong lúc nhất thời nói không nên lời trong lòng có cảm giác gì.


Hạ phu nhân biết cậu không am hiểu việc bộc lộ cảm xúc cũng không miễn cưỡng cậu, lại dặn dò Hạ Cẩm Thiên thêm vài câu, lúc này mới đi xuống lầu, để không gian lại cho hai người bọn họ.


Hạ Cẩm Thiên tiễn mẹ mình ra cửa xong, đơn giản cũng liền xoay người về lại trên giường, Lục Bạch chủ động chui vào trong lòng anh.
"Hiện tại mới lấy lòng? Chậm rồi, vừa rồi là ai đứng xem anh bị mắng?" Hạ Cẩm Thiên cố ý xụ mặt cùng làm bậy với Lục Bạch.


Lục Bạch một bên cười, một bên ôm Hạ Cẩm Thiên cọ cọ, kêu một tiếng "Học trưởng."
"........" Hạ Cẩm Thiên không để ý tới cậu.
Lục Bạch hôn hôn sườn mặt của Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng, học trưởng."
"........" Hạ Cẩm Thiên miễn cưỡng banh mặt, nhưng trong mắt tất cả đều là ý cười.


Lục Bạch cắn một cái lên môi Hạ Cẩm Thiên, cái trán dựa vào trán anh "Thật sự không để ý tới em nha!"
Hạ Cẩm Thiên muốn nhìn xem Lục Bạch còn có thể làm ra động tác nhỏ gì nữa, cố ý trêu cậu "Gọi chồng ơi cũng vô dụng."


"Thật sự vô dụng?" Lục Bạch dán bên tai Hạ Cẩm Thiên mềm mại kêu một tiếng, lại hỏi thêm một câu.
Tức khắc xương cốt của Hạ Cẩm Thiên đều bị cậu lăn lộn đến mềm một nửa.


Lục Bạch cúi đầu dán ở trên ngực anh nghe, tim đập một tiếng lại một tiếng, nhảy hết sức rõ ràng, còn dồn dập không ngừng.
Lục Bạch nhịn không được vừa muốn cười, lại bị Hạ Cẩm Thiên hung hăng mà hôn xuống.
Cái này cũng làm nhịp tim của Lục Bạch trở nên dồn dập theo.


Mà Hạ Cẩm Thiên cảm nhận được Lục Bạch bởi vì mình mà rung động, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị bao phủ bởi Lục Bạch cùng tình cảm của cậu.
Tựa như lời âu yếm mới vừa rồi Lục Bạch dán ở bên tai anh nói thầm, ngắn gọn lại phá lệ thâm tình.
"Học trưởng, em yêu anh."


Hạ Cẩm Thiên thật cẩn thận ôm lấy Lục Bạch, vỗ về sau lưng cậu giúp cậu bình ổn hơi thở, trịnh trọng đáp lời "Lục Bạch, anh cũng yêu em."
"Chỉ yêu em."


Trên dưới Hạ gia đóng cửa hòa thuận vui vẻ. Tới buổi tối thời điểm ăn cơm, cha của Hạ Cẩm Thiên còn cố ý đón Hạ lão gia trở về để một nhà đóng cửa lại đoàn tụ.


Thân thể của Lục Bạch vẫn không quá tốt, cơm chiều ăn đến một nửa rõ ràng lực chú ý có chút không theo kịp. Nếu là ngày thường, Lục Bạch tự nhiên có biện pháp chống đỡ, chính là đang ở nhà nên cậu cũng đơn giản không che giấu.


Dù sao các trưởng bối đều là thật lòng quan tâm cậu, làm trò trước mặt trưởng bối còn muốn miễn cưỡng chính mình mới là thật sự xa lạ.


Hạ lão gia thấy thế, nhanh chóng kêu Hạ Cẩm Thiên đưa Lục Bạch lên trên lầu, trong giọng nói tràn đầy sự quan tâm "Mau đi ngủ một lát, hôm nay ta không quay về, ngày mai đi cũng muộn, các cháu không cần nóng nảy dậy sớm tiễn ta."
"Vâng, cảm ơn ông nội."


Hạ phu nhân không yên tâm, đặt đũa xuống đi theo lên lầu dàn xếp một phen, sau đó mới xuống dưới.


Hạ tiên sinh thấy cảm xúc của bà không tốt, múc cho bà một chén canh để an ủi "Không có việc gì, buổi chiều bác sĩ của ba cũng nói, chờ sau khi vụ án kết thúc, không mệt mỏi như vậy nữa, cẩn thận chăm sóc hai năm thì tốt rồi. Thằng bé còn trẻ, thân thể khôi phục rất nhanh."


"Ai, chính là vụ án làm tôi lo lắng. Ông nói tình huống của A Bạch như vậy, vạn nhất Cẩm Thiên an bài không tốt, vậy không phải là......." Hạ phu nhân nghĩ đến những lời thời điểm Hạ Cẩm Thiên cùng bà nói rõ ngọn ngành mọi chuyện liền cảm thấy sợ đến mất hồn mất vía.


Hạ lão gia lại là người gặp qua sóng to gió lớn, xua xua tay nói "Yên tâm đi! Hai đứa chúng nó nếu ngay cả sự tin tưởng để kết hôn cũng không có, còn tổ chức lễ đính hôn cái gì? Đây là tâm tư muốn chờ thời điểm kết hôn làm lớn mà thôi!"


Tâm tư của Hạ Cẩm Thiên đối với Lục Bạch đều viết rõ ở trên mặt, khẳng định sẽ không ủy khuất Lục Bạch. Còn về Lục Bạch, Hạ lão gia cũng biết chút chi tiết, là người có thể lăn lộn. Bên ngoài là chim hoàng yến, nhưng bên trong của cải chỉ sợ cũng không ít. Khẳng định cũng không muốn có lệ với Hạ Cẩm Thiên.


Hai người chờ sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, hôn lễ nhất định muốn làm xinh xinh đẹp đẹp, lễ đính hôn đơn giản coi như là chúc mừng kết án.


Gừng càng già càng cay, lão gia tử đem tâm tư của Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đoán đến cực kỳ chuẩn xác. Đáng tiếc bên ngoài truyền ra tin tức lại là Hạ gia bởi vì chuyện của Lục Bạch mà nháo đến động thời, Hạ lão gia suốt đêm trở về chủ trì đại cục, ngày hôm sau lại bị chọc tức mà trực tiếp rời đi.


Mặt sau Hạ phu nhân còn có Hạ tiên sinh cũng đều mang theo quản gia cùng nhau rời đi, đơn giản mắt không thấy tâm không phiền.
Mà bọn họ đều mãnh liệt phản đối như vậy, lễ đính hôn của Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch lại vẫn như cũ đúng giờ bắt đầu.


Trong ngày lễ đính hôn, hai người Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên ở phòng thay quần áo nói nhỏ.
Hạ Cẩm Thiên giúp Lục Bạch mặc áo chống đạn ở bên dưới bộ lễ phục. Lục Bạch còn duỗi tay giúp Hạ Cẩm Thiên sửa sang lại nút thắt cà vạt.


Hạ Cẩm Thiên cúi đầu hôn môi Lục Bạch "Quá gầy, lại gầy nữa thì phải cho em mặc áo chống đạn số đo của trẻ em mất."
Lục Bạch cười hôn lại Hạ Cẩm Thiên một cái, sau đó dán ở bên tai Hạ Cẩm Thiên nhỏ giọng nói "Người đều tới đủ rồi sao?"


"Tới đủ rồi." Hạ Cẩm Thiên cũng học bộ dạng của Lục Bạch cùng cậu thân mật kề tai nói nhỏ "Phòng điều khiển camera giám sát chắc hẳn là bị người động tay chân."
Lục Bạch thấp giọng cười "Vậy không phải vừa lúc? Gậy ông đập lưng ông!"