Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 208

"Yên tâm, hắn chạy không được!" Gần hai năm sau khi Lục Bạch gặp tai nạn xe cộ, Hạ Cẩm Thiên men theo manh mối bí ẩn Lục Bạch lưu lại năm đó đem chuyện nơi này tra tương đối cẩn thận.
Nguyên nhân duy nhất không có cách nào định tội được bọn chúng chính là bởi vì khuyết thiếu chứng cứ trong tay Lục Bạch.


Mà năm đó cảnh sát trong một năm lẻ chín tháng kia, không phải chưa từng nghĩ tới việc phái người khác đi, nhưng mà theo ký ức của Hạ Cẩm Thiên mở ra càng nhiều, anh lại càng rõ ràng mục đích tồn tại của Lục Bạch.


Anh là vì cân bằng dục vọng tham lam của Chủ Thần, không cho thế giới nhỏ hoàn toàn mất khống chế mới có thể tồn tại. Nhưng Lục Bạch lại là người chân chính có thể chặt đứt râu ria của Chủ Thần, làm hắn tự nhận lấy hậu quả xấu.


Cho nên Hạ Cẩm Thiên tin tưởng vững chắc một chuyện, chỉ cần Lục Bạch trở về, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Còn có thể kiên trì không?" Hạ Cẩm Thiên sờ sờ đầu Lục Bạch, nhìn kỹ sắc mặt của cậu, vẫn là bộ dạng tái nhợt bệnh trạng như cũ.


Lục Bạch duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Cẩm Thiên, nhắm mắt nói "Học trưởng mang em đi. Tới nơi thì gọi em dậy nhé."
"Ừm, được." Hạ Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, kêu thuộc hạ thuê một chiếc xe lăn tới đây. Chính mình thì giúp Lục Bạch mặc áo khoác.


Chờ thời điểm rời khỏi bệnh viện, Lục Bạch đã bị Hạ Cẩm Thiên bao thành một cái bánh bao mềm như bông.
Lục Bạch ngủ đến say giấc, mãi cho tới khi đến cục cảnh sát mới chậm rãi hoàn hồn, nhìn chằm chằm chính mình một thân béo tròn mềm mại liền rất là ngây ngốc.


Lục Bạch ngoài miệng không nói nhưng trên thực tế lại rất chú ý hình tượng. Trừ phi không có cách nào, nếu không cậu cho dù ở nhà một mình cũng phải sửa soạn cho bản thân thật nghiêm túc lịch sự. Mặc giống quả bóng rốt cuộc là cái quỷ gì?


Lục Bạch tức khắc quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Cẩm Thiên một cái, trong mắt tất cả đều là khiển trách.


Hạ Cẩm Thiên trực tiếp xoay mặt đi không đối diện với cậu, trong lòng lại nhịn không được cười "Đừng nháo, hiện tại ban đêm lạnh, mặc nhiều một chút là chuyện tốt, em bây giờ không chịu nổi cảm lạnh."
"Nhưng em không lạnh."
"Nhưng mà A Bạch, anh cảm thấy em lạnh."


Có một loại lạnh, gọi là học trưởng cảm thấy em lạnh, trạng thái hiện tại của Lục Bạch khẳng định là phản kháng không được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Đồng thời ý muốn gây rắc rối cho sáu tên khốn nạn kia lại càng nhiều hơn.


Những chuyện nhỏ nhặt này chỉ là nhạc đệm, rất nhanh, thời điểm thuộc hạ của Hạ Cẩm Thiên mang tư liệu lại đây, Lục Bạch cùng Hạ Cẩm Thiên cũng tiến vào trạng thái làm việc.


"Theo em được biết, đội tàu buôn lậu của Văn Chân ở tỉnh Y, người khác ở thành phố B đều nghĩ rằng hắn là người thu thập tranh sơn dầu."
"Nhớ rõ mỗi năm Văn Chân định kỳ cho tàu chở khách bán đấu giá trên biển không? Tranh bên trong thật ra đều giấu huyền cơ khác."
"Nói như vậy là sao?"


"Bên trong cất giấu nước cờ đầu, chỉ có khi bắt được nước cờ đầu mới có thể tìm được địa điểm, cùng đội tàu buôn lậu của Văn Chân nói chuyện làm ăn."


"Loại đồ này không sợ bị phát hiện sao?" Thuộc hạ của Hạ Cẩm Thiên nghĩ đến bọn họ nhiều năm như vậy đều không thể bắt được nhược điểm của Văn Chân, không ngoài ý muốn chính là bởi vì chuyện du thuyền bán đấu giá của Văn Chân làm vô cùng phô trương. Hắn sẽ công khai mỗi một kiện hàng đấu giá, không chỉ ghi rõ lai lịch, còn có giá cả.


Dần dà mọi người đều đem cái này trở thành một trò chơi lúc rảnh rỗi của giới phú thương. Dù sao trên du thuyền kia đến hạng mục đánh bạc cũng đều không có. Phảng phất như chính là một con tàu rảnh rỗi được thả vào Đại Tây Dương du lịch.


Nhưng mà Lục Bạch lại trả lời chắc chắn "Không phải bản thân bức tranh có vấn đề, là thuốc màu trên tranh. Đây là kiểu vẽ hai lớp, phải dùng loại dung dịch đặc biệt lau một lớp bên ngoài mới có thể nhìn thấy được nội dung chân chính bên dưới.


"Cậu cho rằng Văn Chân liên hệ cùng người kia như thế nào? Đơn thuần bởi vì mua bán một thế thân sao?"
"Anh không phải là muốn nói........"


"Đúng! Từ đầu người kia thông qua bối cảnh của mình mới có thể thuận lợi làm cho đội tàu buôn lậu của Văn Chân xuất phát. Mà trả giá chính là Văn Chân phải giúp hắn xử lý những quân cờ vứt đi không còn ý nghĩa lợi dụng, đồng thời phải những hàng cấm mà hắn cần từ bên ngoài vận chuyển vào."


"Mà Cung Vân Triết cùng hai người bọn họ quen biết, là bởi vì thuốc."


"Người kia muốn những quân cờ quan trọng chỉ thuộc về mình, cho nên hắn cần rất nhiều thuốc có năng lực khống chế các kiểu người khác nhau. Mà thuốc của Cung Vân Triết lại trùng hợp am hiểu về phương diện thần kinh. Nhưng mà những nguyên liệu đó từ đây mà tới? Chính là Văn Chân làm ra."


"Vậy ý của anh là, hiện tại chúng ta bắt cái đội tàu kia là có thể bắt được Văn Chân?" Thuộc hạ của Hạ Cẩm Thiên cảm thấy vẫn là không biết phải làm sao "Đội tàu kia của Văn Chân chúng tôi đã từng kiểm tra rất nhiều lần, đều không có một chút kẽ hở. Anh không có chứng cứ càng chắc chắn hơn sao?"


"Có." Lục Bạch nghĩ nghĩ "Bất quá vì một mũi tên trúng hai con chim, không bằng nhân cơ hội bắt luôn cả Cung Vân Triết đi!"
"Một mình Vinh Quân ở cục cảnh sát không khỏi có chút cô đơn."
Lục Bạch kề sát lại gần Hạ Cẩm Thiên, nói cho anh một cái địa chỉ.


Hạ Cẩm Thiên vô cùng ngoài ý muốn "Như thế nào lại giấu ở nơi đó?"
Lục Bạch hơi hơi đỏ mặt, ngập ngừng một lúc mới nói "Có lẽ anh nhìn sẽ biết."
"Bức tranh kia, là em vẽ."
Đó là đồ vật duy nhất Lục Bạch mang theo thời điểm chạy thoát từ trong tay Văn Chân ra ngoài.


Sau lại vì không muốn bị tên Quản Tùng giống như chó điên phát hiện, chỉ có thể tạm thời giấu ở một phòng trưng bày. Chỉ là vô cùng bí ẩn, bí ẩn tới nỗi trừ bỏ chính bản thân Lục Bạch, ngay cả ông chủ quản lý phòng trưng bày cũng không biết ông chủ lớn sau màn là cậu.


Bởi vậy, sau khi Lục Bạch xảy ra chuyện, nơi này cũng vẫn luôn không bị sáu tên kia niêm phong.
Mà Hạ Cẩm Thiên cũng rất nhanh ở phòng trưng bày tìm được bức tranh mà Lục Bạch đã giấu đi kia.
Lục Bạch thật sự rất thông minh, bởi vì bức tranh này được treo ở giữa đại sảnh để mọi người thưởng thức.


Tên rất đẹp, gọi là ⟪ Mộng ⟫.
Trọng điểm là, bức tranh này đích đích xác xác được ông chủ quản lý mua từ trên tàu của Văn Chân, bên trong cất giấu bí mật của đội tàu buôn lậu.


Vốn dĩ người mua không phải là ông ta, cố tình ông ta đối với bức tranh này vừa gặp đã thương, một hai phải mua về cho bằng được.


Nếu là người khác chỉ sợ sống không được đến khi xuống tàu, dù sao bức họa này có mười phần mười bí mật. Nhưng vị quản lý này cố tình là người thu thập nổi danh bậc nhất trong giới, gần như toàn bộ người trong giới đều biết ông ta lên tàu của Văn Chân, nếu không thể an toàn trở về nhà, Văn Chân là người đầu tiên bị hoài nghi.


Bởi vậy sau khi điều tra qua mấy lần, Văn Chân chỉ có thể để ông ta mang theo bức tranh rời đi.
Vốn dĩ tính toán để Lục Bạch vẽ một bức khác cùng loại, nhưng Lục Bạch lại chạy trốn. Cái này cũng liền thôi, người mua tranh này thế nhưng một lòng một dạ đẩy bức tranh này lên tìm tác giả gốc.


Bốn phía ca ngợi, năm đó thậm chí ở trong vòng cũng thổi dựng lên một trận gió lốc về thân phận của Lục Bạch.


Văn Chân sợ người khác phát hiện bí mật trong đó, muốn trộm bức tranh đi. Kết quả vị kia vì quá thích bức tranh này, thậm chí còn mua bảo hiểm tối cao cho nó. Nếu bức họa này bị rách, bị trộm đi, thậm chí bị tổn hại ngoài ý muốn, công ty bảo hiểm phải bồi thường ba trăm triệu.


Vì điều đó nên bức tranh này được bảo tồn đến mức vô cùng cẩn mật. Người quản lý phòng trưng bày này cũng như si như say thưởng thức mỗi ngày, thậm chí vì bức họa này mà mở cửa 24 giờ, để mọi người cùng thưởng thức cảnh trong mơ tuyệt mỹ của bức tranh.


Thời điểm lúc trước Lục Bạch không có ở đây, người bên phía cảnh sát thật đúng là không biết bức tranh này được lấy từ trên tàu. Bởi vì thời gian quá gấp gáp, vị trí kia của Lục Bạch cũng không thể thời khắc đem tin tức thật truyền về.


Bởi vì lúc ấy ý nghĩa tồn tại của Lục Bạch không chỉ là mồi nhử cung cấp tin tức đơn giản như vậy, cậu còn phải phụ trách yểm hộ những người có thân phận nằm vùng bên người mấy tên tội phạm.


Những người này tuy rằng không phải Lục Bạch mang vào, nhưng mà Lục Bạch lại phải tìm mọi cách bảo đảm bọn họ có thể thuận lợi ẩn núp, cuối cùng đem chứng cứ truyền ra ngoài.
Có thể tưởng tượng, mười mấy năm đó áp lực của Lục Bạch phải lớn đến như thế nào.


Cậu đem giấc mơ vẽ đến đẹp như vậy, làm sao không phải muốn đem khát khao của chính mình vẽ ra. Đáng tiếc, đều là giả dối.
"Vất vả rồi." Hạ Cẩm Thiên sờ sờ mái tóc của Lục Bạch.


Lục Bạch lại lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì. Đồng thời nói cho bọn họ huyền cơ trong bức tranh, hơn nữa đưa ra danh sách người mua tranh năm đó.


"Dùng nhiều tiền như vậy mua lại bức tranh, nếu tất cả đều bị tiêu hủy, bản thân nó chính là một điểm đáng ngờ. Mọi người theo đó đi tra, nhất định sẽ có người nhả ra."
"Còn về phía cảng kia, có bức tranh này, em nghĩ hẳn là có thể trực tiếp kêu người đi kê biên tài sản."


"Còn có, em cho anh một phần danh sách, không cần gây nên thương tích." Lục Bạch nhắm mắt, nói ra mấy cái tên "Sau khi em xảy ra chuyện, bọn họ cùng phía cảnh sát đã bị chặt đứt liên lạc. Em không thể bảo đảm hiện tại bọn họ an toàn, chỉ có thể.......làm hết sức."


Ngữ khí của Lục Bạch vô cùng trầm trọng. Năm đó trước khi cậu gặp tai nạn xe cộ còn cho rằng tất cả đều không có chút sai lầm, lại không có suy xét qua rủi ro sau này.
Chỉ mong không có bởi vì bản thân không cẩn thận mà hại càng nhiều người hơn.


Lục Bạch dựa vào lồng ngực Hạ Cẩm Thiên, biểu tình rất là mỏi mệt.
Hạ Cẩm Thiên đút cho cậu uống chút nước, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì mà hỏi Lục Bạch một câu "Năm đó em vì cái gì vẫn luôn không hỏi tên của anh?"


Kỳ thật ở trong thế giới thứ nhất Hạ Cẩm Thiên cùng Lục Bạch đều giống nhau, dùng chính là tên thật. Nhưng mà Lục Bạch lại đối với anh một chút ấn tượng cũng đều không có. Thẳng đến sau này, anh mới phản ứng lại đây chính là tên thật của mình.


Trong miệng Lục Bạch ngậm một ngụm nước ấm, cẩn thận nuốt xuống mới trả lời: "Em không dám nhớ rõ. Em không thể bảo đảm bản thân cuối cùng nhất định sẽ thắng."
"Cho nên em không hỏi tên của anh. Ít nhất sau này em xảy ra chuyện, bọn họ ai cũng không thể tìm tới anh."


Lục Bạch nói nghiêm túc, thời điểm nhìn Hạ Cẩm Thiên, gương mặt đều hàm chứa ý cười ôn nhu.


Học trưởng là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của cậu khi còn nhỏ, cho cậu biết cái gì mới là ngọt ngào chân chính, càng là mộng đẹp Lục Bạch thật cẩn thận đặt ở đầu quả tim không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào làm bẩn.


Hạ Cẩm Thiên tốt như vậy, cho dù cậu tàn nhẫn tới mức ngay cả bản thân mình cũng đều có thể lợi dụng vứt bỏ, cũng luyến tiếc làm anh phải chịu thương tổn dù chỉ là một chút.


Hạ Cẩm Thiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Lục Bạch, tức khắc cõi lòng lên men, nhịn vài giây, vẫn là nhịn không được ôm Lục Bạch vào trong lòng, hung hăng mà hôn cậu một cái.


"Đang trong văn phòng, học trưởng có phải nên chú ý hình tượng chút không?" Lục Bạch vỗ vỗ lồng ngực Hạ Cẩm Thiên, cũng không biết dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối như thế nào.


Hạ Cẩm Thiên lại nhịn không được khẽ cắn môi Lục Bạch một chút "Học đệ, là em quá phạm quy. Biết làm đang trong văn phòng thì không nên nói lời âu yếm trước."
Lục Bạch: "Em cho rằng lời nói của em vụng về."


Hạ Cẩm Thiên: "Không, mỗi một chữ em nói ra đều làm anh nhịn không được muốn thời khắc ôm chặt em ở trong lòng."
Lục Bạch chủ động ôm lấy Hạ Cẩm Thiên: "Yên tâm đi, Văn Chân là trung tâm của nhóm người này. Chỉ cần Văn Chân sa lưới, tất cả đều phải trở về như cũ."


Quả nhiên, ba ngày sau Văn Chân sa lưới. Đi theo cùng nhau còn có Cung Vân Triết đã bước một chân lên tàu buôn lậu ra nước ngoài.
Mà trưa hôm đó, Lục Bạch nhận được một cái hộp gỗ. Bên trong có một bó hoa hồng hỗn hợp mùi tanh.
Đỏ rực rỡ, kiều diễm ướt át.


Nhưng mà xét nghiệm pháp y phát hiện, cánh hoa màu đỏ là dùng thuốc màu đặc biệt có hỗn hợp máu người bôi lên.