"Cậu là có ý gì?" Địch Tuấn Thanh giãy giụa môt chút, lại ngoài ý muốn không thể tránh thoát khỏi tay của Lục Bạch.
Sức trên tay Lục Bạch không lớn, cố tình rất ổn, cứ như vậy gãi đúng chỗ ngứa ngăn lại động tác của hắn.
"Xem ra làm người què khiến sức trên tay cậu trở nên lớn hơn.......Lục Bạch!" Phần lưng đột nhiên đón nhận đau đớn dữ dội khiến Địch Tuấn Thanh nhịn không được kêu rên một tiếng. Nheo lại mắt muốn đánh trả lại Lục Bạch.
Mẹ nó người như cậu ta mà cũng dám đánh mình. Bất quá chỉ là một món đồ chơi không đáng giá nhắc tới.
Nhưng Lục Bạch chỉ là nâng gậy chống lên, hung hăng mà thọc một cái vào sườn eo của Địch Tuấn Thanh, dòng điện mãnh liệt làm thân thể Địch Tuấn Thanh tê rần, tức khắc mất đi toàn bộ năng lực phản kháng.
"Đ** mẹ!" Địch Tuấn Thanh muốn mắng chửi người, nhưng buột miệng thốt ra chỉ có thanh âm mỏng manh. Không thể không nói, điện giật lần này thật sự tàn nhẫn, tàn nhẫn tới nỗi hắn căn bản không còn sức lực từ trên mặt đất bò dậy.
Mà Lục Bạch lại từ trên ghế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn. Cặp mắt kia, so với quá khứ càng thêm bình tĩnh, mà áp lực cực nóng ở dưới bình tĩnh lại giống như đứng bên cạnh núi lửa sắp phun trào.
Địch Tuấn Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lục Bạch.
Lục Bạch lại cố tình cười một tiếng.
"........" Địch Tuấn Thanh cảm thấy trái tim của mình bị cái gì đó hung hăng mà đụng phải một cái. Giây tiếp theo, dục vọng chiếm hữu giống như dã thú cũng theo đó dâng lên mà thoát ra.
Hắn muốn Lục Bạch, muốn xâm phạm cậu từ trong ra ngoài, muốn thấy cậu khuất phục khóc thút thít, muốn thấy cậu phẫn nộ mắng chửi, nhưng muốn nhìn thấy nhất, vẫn là bộ dạng Lục Bạch thống khổ nhận thua xin tha.
Mặc kệ là loại nào, khẳng định đều rất đẹp.
Nhưng giây tiếp theo, nửa người dưới liền thừa nhận một loại đau nhức nói không nên lời. Gậy chống kia của Lục Bạch hung hăng mà nện xuống địa phương khó nói của hắn.
"!" Đau nhức bên trong khiến Địch Tuấn Thanh gần như mất đi thanh âm.
Nhưng Lục Bạch lại chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, đem điện thoại trong tay đưa tới trước mặt hắn "Báo án không, Địch thiếu?"
Câu này nói đến quá mức ác liệt. Mồ hôi lạnh che kín gương mặt tái nhợt của Địch Tuấn Thanh, tránh né bên trong cọ tới trên mặt đất, tất cả đều là tro bụi.
"Lục Bạch, cậu dám làm như vậy với tôi, không sợ ngay cả Lục gia cũng sẽ không bảo vệ được cậu sao?"
"Cho nên cậu tính toán đi ra ngoài nói với bọn họ rằng tôi làm cái gì cậu, làm cậu không "cứng" được à?"
"Lục Bạch, cậu con mẹ nó!"
"Câm miệng!" Lục Bạch ra tay vô cùng tàn nhẫn "Miệng nói cho sạch sẽ một chút, bằng không tôi liền thay cha cậu dạy dỗ cậu cách làm người."
"Cậu không sợ bị cha tôi thu thập?"
"Như thế nào thu thập?" Lục Bạch nhìn Địch Tuấn Thanh, trong mắt lộ ra một tia thương hại "Cậu không phát hiện sao? Cha của cậu không phải vài ngày rồi không có về nhà?"
"Nhưng mẹ của cậu lại chỉ có thể cam chịu như vậy."
"Cậu đã làm cái gì?" Địch Tuấn Thanh đột nhiên phản ứng lại, không khí trong nhà mấy ngày nay đúng là có chút vi diệu.
Lục Bạch lắc đầu "Vậy cậu phải đi hỏi cha mình."
"Đừng cố làm chuyện dư thừa! Một thằng con hoang như Hàn Trăn tuyệt đối tranh không nổi với tôi."
Lục Bạch lại lắc đầu "Địch Tuấn Thanh, ai nói với cậu Hàn Trăn là con hoang của Địch gia?"
"Vậy cậu muốn nói cái gì?"
"Nó là em trai của Lục Bạch tôi!" Lục Bạch đứng lên, nhìn thoáng qua bên ngoài "Thời gian không còn nhiều lắm, tôi liền nói ngắn gọn vậy."
"Địch Tuấn Thanh, cha mẹ của cậu không có thời gian quản cậu, cùng việc Hàn Trăn trở về tất nhiên là có liên quan, nhưng nói đến cùng, chúng tôi chỉ là người bị hại, trong phạm vi hữu hạn có thể tìm kiếm sự trợ giúp của pháp luật. Nhưng mà không có chứng cứ thì pháp luật cũng không làm gì được, tuy nhiên, ai bảo việc làm ăn trong tay Địch gia các người không sạch sẽ chứ!"
"........" Phản ứng đầu tiên của Địch Tuấn Thanh chính là Lục Bạch không có khả năng biết!
Nhưng Lục Bạch lại nói ra một cái tên "Lục Lộc."
"Cậu nói có phải Thiên Đạo hảo luân hồi* hay không? Cậu bởi vì hãm hại không được tôi liền đem Lục Lộc đưa tới trên giường, cố tình chính là trong miệng Lục Lộc nói ra sự tình nhà cậu, để tôi bắt được nhược điểm."
(*) Thiên Đạo hảo luân hồi: "Thiên đạo hảo luân hồi" hay còn gọi là "thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo" ý nói thiện thì có quả thiện báo, ác thì có quả ác báo, thiện ác đến cùng đều có báo ứng chỉ là báo sớm và báo muộn mà thôi.
"Địch gia hiện tại chính là một khối thịt mỡ, ai không muốn đi lên cắn một miếng chứ?"
"Liền bao gồm cả những người bên ngoài hiện tại há mồm ngậm miệng gọi cậu là Địch thiếu, cậu nói xem, nếu bọn họ biết được tin tức này, bọn họ còn sẽ giống như trước vây quanh người cậu như vậy sao?"
"Lục Bạch, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi muốn cho cậu biết, đem những gì thiếu chúng tôi, toàn bộ trả lại cho sạch sẽ."
"Trong trường này không phải bắt không được chứng cứ bạo lực học đường sao? Địch Tuấn Thanh, nếu có một ngày chúng tôi đổi vị trí, cậu mất đi sự chống đỡ của người nhà, lưu lạc khắp chốn như chó nhà có tang, cậu cảm thấy cảnh tượng này sẽ thế nào?"
"Cậu dám!?"
"Tôi đương nhiên dám!" Lục Bạch nâng tay lên, thoải mái mà kéo lấy cổ áo của hắn, nút thắt nháy mắt mở ra. Thời điểm làn da chạm vào không khí lạnh lẽo, sự sỉ nhục nói không nên lời nháy mắt vây kín lấy Địch Tuấn Thanh.
Nhưng Lục Bạch lại chỉ cầm lấy mực nước ở trên bàn, trực tiếp đổ lên trên người Địch Tuấn Thanh.
"Nghe nói cậu rất thích đùa bỡn người khác như vậy, hôm nay liền đổi thành chính mình hưởng thụ một chút. Yên tâm, cậu sẽ có người xem."
Lục Bạch nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Ngoài cửa, đám người đi theo Địch Tuấn Thanh đều còn đang chờ ở bên ngoài, thấy là Lục Bạch đi ra, bọn chúng đều rất kinh ngạc. Nhưng Lục Bạch lại nói một câu ám chỉ "Không vào xem sao? Địch thiếu của mấy người có lẽ cần hỗ trợ đấy."
"......." Dáng vẻ bình tĩnh của Lục Bạch trong lúc nhất thời làm đám nhị thế tổ quen thói kiêu ngạo đó cũng không dám dễ dàng chạm vào cậu. Ngược lại toàn bộ đi vào phòng học.
Sau khi đi vào, cảnh tượng bên trong làm cho toàn bộ bọn chúng đều chấn kinh.
Địch Tuấn Thanh quần áo không ngay ngắn quỳ rạp trên mặt đất, một dấu vết do gậy chống đập vào in đậm toàn bộ phía sau lưng.
Nửa mặt bên bị sưng, tất cả trên người đều là mực nước.
Càng quan trọng hơn là, trên người hắn không biết còn có chỗ nào bị thương, vẫn luôn cuộn tròn, căn bản không thẳng nổi eo.
"Địch thiếu!" Bọn chúng nhanh chóng chạy tới, đem Địch Tuấn Thanh nâng dậy, lại bị một phen đẩy ra.
"Cút!" Địch Tuấn Thanh vô cùng đau đớn, nhưng mà hắn không có mù.
Sự khϊế͙p͙ sợ trong ánh mắt của những tên phú nhị đại đó tất cả đều không ngừng làm tổn thương lòng tự trọng của hắn, làm cho hắn cảm thấy mặt mũi của mình đều bị dẫm tới đáy cốc.
Nếu truyền ra ngoài....... Không, cái này đều không quan trọng, quan trọng là hắn muốn biết rõ ràng trước, chuyện trong nhà của mình mà Lục Bạch nói rốt cuộc có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Vì thế Địch Tuấn Thanh chật vật ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho quản gia, kêu ông ta lập tức tới trường học đón mình về nhà.
Động tác của quản gia rất nhanh, Địch Tuấn Thanh tìm một chỗ để thay quần áo, lặng yên không một tiếng động rời khỏi trường học.
Địch Tuấn Thanh cho rằng chính mình đã bảo tồn mặt mũi kín kẽ lắm rồi, nhưng trên thực tế, chuyện hắn bị đánh từ thời điểm hắn rời khỏi trường học đã truyền đi khắp cả trường đều biết.
Địch Tuấn Thanh là thủ lĩnh của đám nhị thế tổ, hắn không nói động thủ thì những người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quan trọng là, đừng nhìn hiện tại Lục Bạch vẫn lẻ loi một mình như cũ, nhưng thân phận thiếu gia Lục gia còn đặt ở nơi đó, ai cũng không dám thật sự động chạm tới cậu.
Thậm chí bọn chúng còn sẽ sợ hãi Lục Bạch, rõ ràng Lục Bạch đã bắt đầu báo thù, Địch Tuấn Thanh là người thứ ba bị trả thù, làm không tốt thì kết cục của bọn chúng cũng rất nhanh liền đến.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi phải nói là, lúc trước chuyện bắt nạt Lục Bạch này cũng không phải chúng ta bắt đầu, nếu không phải Địch thiếu một hai muốn......."
Ở trong phòng thể chất, một đám người khe khẽ nói nhỏ, thảo luận chuyện của Lục Bạch.
Lúc trước thời điểm bắt nạt người khác, mỗi người bọn chúng đều suy nghĩ ra đủ thứ kiểu. Nhưng hiện tại đến thời điểm thanh toán, tất cả lại đều gấp không chờ nổi muốn đem tên cùng tội lỗi của mình đều đẩy hết ra bên ngoài.
Vậy sao có thể?
Một người ngày thường quan hệ gần nhất với Địch Tuấn Thanh nhịn không được mở miệng trào phúng nói "Nếu tôi là mấy cậu, liền nhanh chóng đem Lục Bạch thu thập cho thật tốt. Các cậu còn nhìn không ra sao?"
"Lúc trước vừa báo án vừa thưa kiện, trong nhà từng người chúng ta đều lấy quyền thế để áp chế. Hiện tại Lục Bạch quay trở về báo thù, chính là đơn thuần muốn chỉnh cho suy sụp gia tộc của từng người chúng ta trước đấy!"
"Vậy thì có chút khoác lác! Lục gia là hào môn, đúng là so với chúng ta lợi hại hơn một chút. Nhưng nếu thật sự cùng ùa lên, Lục gia có thể ngăn cản sao?"
"Cùng Lục gia có quan hệ à? Các cậu thật sự quá ngu xuẩn!" Tên tỉnh táo nhất cũng nhìn không nổi nữa "Mượn sức đánh sức, các cậu biết liên hợp, Lục Bạch không biết đáp trả lại?"
"Nhà ai ở trong vòng này còn không có mấy cái đối thủ chuyên đối chọi gay gắt, một mất một còn? Trong nhà các cậu nếu sạch sẽ cũng liền thôi! Nhưng nếu mà thật sự sạch sẽ như vậy, chúng ta cũng chơi không nổi một khối này!"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn thật sự phải áp chế Lục Bạch? Cậu đừng quên, Địch Tuấn Thanh mới vừa bị thu thập đấy!"
Bọn chúng sợ nhất chính là cái này.
Lục Bạch ra tay quá tàn nhẫn cũng quá nhanh. Lúc này mới vừa ngắn ngủi mấy ngày, hai tên bị kéo xuống kia coi như không tính, Địch Tuấn Thanh cũng ăn đủ mệt.
Quan trọng là, Địch Tuấn Thanh bắt đầu từ ngày quay về nhà đó liền chưa từng trở lại trường học. Đã một tuần, bọn chúng rất khó không nghi ngờ, nơi này có phải xảy ra chuyện lớn gì rồi hay không. Chẳng lẽ ngay cả Địch gia cũng khiêng không nổi?
Thật là khiêng không nổi.
Việc làm ăn của Địch gia vốn dĩ không sạch sẽ, sau khi bị Lục Bạch đâm thủng trời xong, liền càng thêm như trứng chọi đá.
Hàn Trăn trở về, đúng thật là cấp cho trong nhà Địch Tuấn Thanh thêm rất nhiều áp lực, những cũng không phải là địa vị của Địch Tuấn Thanh đã chịu ảnh hưởng, mà là án mạng của cha mẹ Hàn Trăn lúc trước.
Trong tay Hàn Trăn có chứng cứ chứng minh cha của Hàn Trăn tựa hồ không phải là ngoài ý muốn tử vong. Còn về phía mẹ của Hàn Trăn, chứng cứ bảo tồn vào thời điểm báo án lúc trước cũng đã được Hàn Trăn thu thập lại.
Nghe nói bên phía cảnh sát đã bắt đầu lập án điều tra.
Nếu đặt ở trong quá khứ, một nhà Địch Tuấn Thanh tự nhiên không sợ gì cả, nhưng hiện tại thì không được.
Địch gia đúng là hết sức bấp bênh, nhiều người đều nhìn chằm chằm bọn họ như vậy. Đi nhầm một bước chính là tan xương nát thịt.
"Cha, chúng ta cứ nhẫn nhịn như vậy sao?" Địch Tuấn Thanh bị nhốt vài ngày, ý muốn trả thù Lục Bạch ở trong lòng không những không bình tĩnh trở lại, mà ngược lại càng thêm tràn đầy.
Cha của Địch Tuấn Thanh lại nhịn không được hung hăng mà giáng cho hắn một cái tát "Không nhẫn nhịn thì mày có biện pháp gì?"
"Nghiệp chướng! Là tao ngày thường đối với mày dung túng quá nhiều!" Trong lòng cha của Địch Tuấn Thanh cũng chất đầy một phen lửa giận.
Vốn dĩ những việc làm ăn đó của Địch gia đều đang tẩy trắng, chỉ cần chút thời gian nữa là tất cả có thể trở về quỹ đạo như ban đầu. Cố tình Lục Bạch chặn ngang một đường, dẫn tới hiện tại bọn họ vô cùng bị động. Một khi xử lý không tốt, cả nhà đều phải cùng nhau rơi đầu.
Mà tất cả những cái này đều là họa do Địch Tuấn Thanh gây ra.
Nhưng Địch Tuấn Thanh cũng không chịu phục sự quản giáo như vậy "Lúc trước thời điểm con thu thập Lục Bạch, cha cũng đã cọ qua mông."
"Là chuyện của Lục Bạch sao?"
"Mày đã quên cái tên Lục Lộc lúc trước mày kéo lên trên giường? Nó ở Địch gia mấy ngày, đều đã nghe được không ít chuyện hữu dụng."
Cha của Địch Tuấn Thanh vừa nói, vừa đem đơn cử báo do cha mẹ Lục Lộc viết ném tới trước mặt Địch Tuấn Thanh.
"Tao nói bao nhiêu lần rồi, mày có thể chơi, nhưng mà không cần chơi tới trong nhà!"
Địch Tuấn Thanh nhìn nội dung bên trong, tức khắc hiểu ra chính mình chỉ sợ đã bị Lục Lộc chơi một vố, nhưng mặt mũi bị vứt không còn một mảnh ở trước mặt cha mình cũng làm hắn vô cùng không cam lòng, nhịn không được mở miệng phản bác một câu "Cha không phải cũng giống vậy sao? Hàn Trăn chính là mang theo chứng cứ muốn đưa cha đẩy vào ngục giam đấy!"
Nhưng mà cha của Địch Tuấn Thanh lại cười lạnh một tiếng "Nếu thật sự đẩy vào, thì người vào cũng không phải tao. Mày hẳn phải nên hỏi một chút người mẹ hiền lương thục đức của mày kia kìa."
"Đến lúc này rồi, Địch Tuấn Thanh, mày cho rằng chúng tao ai còn có thể giữ được mình?"
Đây là điều mà cha của Địch Tuấn Thanh bội phục Lục Bạch nhất. Cậu đem lòng người tính toán quá tinh diệu. Ông ta cùng mẹ của Địch Tuấn Thanh nhìn qua thì đều yêu thương Địch Tuấn Thanh, nhưng nói đến cùng, yêu nhất vẫn là chính bản thân mình. Một nhà ba người, từng người đều có phiền toái riêng.
Vợ chồng bọn họ cố kỵ trước tiên nhất định chính là bản thân cùng quyền thế của gia tộc. Còn về con cái, đều có thể có thêm lần nữa.
Địch Tuấn Thanh đã chú định sẽ là người đầu tiên bị vứt bỏ.
Quả là một kế ly gián hoàn hảo, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đi theo sự sắp đặt của Lục Bạch, không hề có năng lực phản kháng.