Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 185

Cho nên, Địch Tuấn Thanh thế nhưng lại thích Lục Bạch?
Sao có thể? Giống như gặp sét đánh giữa trời quang, Lục Lộc gắt gao mà nhìn thẳng vào Địch Tuấn Thanh, muốn xác định suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà y lại từ trong mắt của Địch Tuấn Thanh thấy được si mê.


Không phải sự si mê đối với y, mà là đối với Lục Bạch.
Càng suy sụp càng tương tự, Lục Lộc chính là thay thế phẩm cho Lục Bạch thời điểm xin thả trong lòng Địch Tuấn Thanh.


Cho dù gương mặt này còn non nớt, nhưng Địch Tuấn Thanh chính là không có cách nào tự khống chế được mà não bộ ra vẻ tuyệt mỹ sau khi được thời gian tôi luyện cho thành thục của Lục Bạch.


"Kỳ thật tôi là cố ý gọi người đánh gãy chân của cậu. Dù sao cậu chạy nhanh như vậy, tìm cậu mười lần có chín lần cậu đều có thể trốn thoát. Thỏ khôn có ba hang, cậu như thế nào so với con thỏ còn khó chơi hơn?"


"Con thỏ đều có thể sinh, cậu ăn của tôi nhiều thứ tốt như vậy, có thể sinh ra được thỏ con hay không?"
"Đúng vậy, khóc đi, tôi thích xem cậu khóc nhất. Lục Lộc, cậu chỉ có thời điểm khóc lên, mới giống cậu ấy nhất......."


Hai thân thể không có chút khoảng cách nào, cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, nhưng trái tim lẫn độ ấm lại giáng đến hầm băng.


Lục Lộc lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng đến ngập đầu, có trong nháy mắt như vậy, y cảm thấy việc mình trọng sinh trở về, mẹ nó chính là một sai lầm.
Người y muốn chữa lành, thật sự cần y chữa lành sao?


Hay là nói, mục đích cuối cùng cho y trở về, bất quá là để Địch Tuấn Thanh thông qua bản thân y trước tiên ý thức được chuyện hắn thích Lục Bạch này?


Xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ mông lung, có như vậy trong nháy mắt, hình ảnh thiếu niên Địch Tuấn Thanh còn chưa thể cẩn thận che giấu được tính cách tàn nhẫn của bản thân dường như chồng chéo lên hình ảnh Địch Tuấn Thanh đời trước bàng hoàng thất thố khẩn cầu ôn nhu.


Lục Lộc si ngốc mà nhìn, sau đó liền mất đi ý thức.
Động tác của Địch Tuấn Thanh vẫn không có dừng lại, thẳng đến khi chính mình thỏa mãn, mới tùy tiện đem Lục Lộc ném ở phòng cho khách rồi chạy lấy người.


Thiếu niên chính là tinh lực tốt, Địch Tuấn Thanh còn muốn đi tới vũ trường. Lúc nãy kêu Lục Lộc tới, bất quá là muốn làm tâm tình tăng lên trước mà thôi.
Trong hội sở, Địch Tuấn Thanh cùng đám bằng hữu nhị thế tổ trong trường học của hắn ngồi cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.


Bọn chúng hôm nay cũng kêu mấy người trai bao trong hội sở tới, trong đó có một người làm bộ làm tịch ôm lấy người cách mình gần nhất, sau đó liền ghét bỏ đẩy ra "Không thú vị. Địch Tuấn Thanh, cậu rốt cuộc muốn cái gì ở trên Lục Lộc kia vậy? Giống y như tiểu nương pháp*, lúc chơi cũng không mang theo cảm giác."


(*) Tiểu nương pháo: "Nương pháo" là thuật ngữ xuất hiện từ năm 2007, nhằm chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái.
Địch Tuấn Thanh thong thả ung dung uống một hớp rượu, trực tiếp miệng đối miềng đút cho tên trai bao ở bên cạnh.


Cái tên trai bao này vừa thấy chính là người mới tới hội sở chưa được dạy dỗ tốt. Ra tới bàn còn muốn ngây thơ, không muốn hôn môi chuốc rượu.
Nhưng cậu ta không biết chính là, Địch Tuấn Thanh hiện tại thích ăn nhất chính là dưa còn xanh.
Càng không thuận theo, miếng dưa này liền càng ngọt.


Những người khác thấy hắn như vậy, đều cảm thấy hắn là bị Lục Bạch mê hoặc rồi.


Địch Tuấn Thanh cũng không thoái thác, thoải mái hào phóng nhận lấy, tỏ vẻ bản thân mình chính là coi trọng Lục Bạch. Chỉ là vật nhỏ này không nghe lời nên phải dạy dỗ. Địch Tuấn Thanh không ngại loại thời điểm này nghe một chút chủ ý của nhóm hồ bằng cẩu hữu đưa ra.


Cửa phòng bọn họ không đóng, thanh âm liền cứ như vậy mà thoải mái truyền ra ngoài.


Vừa lúc phòng bên cạnh đi ra hai thanh niên có vóng dáng cao lớn, vừa lúc nghe được đám người Địch Tuấn Thanh nói nếu không phải Lục Lộc đột nhiên cướp người, làm người chạy, bọn họ ngày đó có thể sảng khoái một phen rồi.


"Mẹ kiếp, thật muốn đi vào bắt hết bọn chúng, mẹ nó!" Trong đó có một người trẻ tuổi nhịn không được mắng một câu.
Một người khác sắc mặt có chút lãnh đạm trực tiếp hỏi gã "Chuyện gì?"
Anh đối với cái họ Lục này rất mẫn cảm, chỉ cần được nhắc tới liền sẽ vô cùng chú ý.


Quả nhiên, cái người thanh niên đi cùng nói với anh "Chính là vụ án lúc trước em từng kể với anh rồi đấy. Vốn dĩ không thể nói tên họ người bị hại, nhưng anh cũng đã nghe được, em liền nói với anh luôn!"


"Ai, anh, anh nói xem, trên thế giới này như thế nào lại có người độc ác như vậy." Thanh niên bùm bùm đem những điều có thể nói lẫn không thể nói đều nói một lần, cuối cùng thời điểm nhắc tới việc Lục Bạch không phải con ruột của một nhà Lục Lộc, còn không ngừng bị ngược đãi, chân đã chịu hai lần thương tổn, cả người đều bùng nổ.


"Cả cái nhà kia đúng là thật sự không biết xấu hổ! Sau ngày đó là em thẩm vấn, anh có biết không? Bà nội ruột của Lục Bạch cho hơn một trăm vạn, mới để người mang Lục Bạch đi. Mấy năm nay cũng liên tục cho không ít tiền. Tương đương với việc bọn họ cầm sinh hoạt phí của một mình Lục Bạch, trải qua những tháng ngày đầy đủ hạnh phúc, kết quả nhưng vẫn bạo lực lạnh Lục Bạch, còn bôi nhọ hắn."


"Thật sự, em phải nói, chính là đứa nhỏ kia quá mức kiên cường, bằng không, đổi thành một người tâm trí không kiên định, chỉ sợ đã sớm không thể trưởng thành bình thường."


Gã nói với cõi lòng đầy căm phẫn, lại ngoài ý muốn từ trên mặt huynh trưởng của mình thấy được một tia ý cười?!


"Anh? Anh cũng là biến thái à?" Phản ứng đầu tiên của thanh niên chính là anh trai nhà mình như thế nào ngay cả một chút ý tứ thương hại cũng không có, Lục Bạch đều thảm như vậy, anh thế nhưng còn có thể cười?
Sau đó trên đầu liền bị giáng cho một cái tát "Mang anh đi gặp em ấy."


"Hay là thôi đi." Vẻ mặt thanh niên khẩn trương.
Gã não động rất lớn, tuy rằng huynh trưởng vẫn luôn là loại quý công tử căn chính miêu hồng* tam quan chính xác thật. Nhưng vạn nhất thì sao?


(*) Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.


Dáng vẻ kia của Lục Bạch, sợ là trêu chọc không nổi với những người như bọn họ.
Nhìn em trai ngốc nghếch như vậy, thanh niên làm anh trai cũng chỉ có thể kiềm chế sự bất đắc dĩ trong lòng, giải thích với gã "Hôm nay em kêu anh tới, còn không phải là vì để anh hỗ trợ?"


"Không thấy được người, không nói chuyện cẩn thận thì anh hỗ trợ như thế nào?"
"A a a! Em cũng quên mất." Thanh niên vẻ mặt ảo não, không rảnh lo thời gian, nhanh chóng lôi kéo anh trai mình chạy tới bệnh viện.
Sau khi tới nơi mới phản ứng lại, 1 giờ rạng sáng, bệnh viện đã sớm không cho phép thăm hỏi.


"Ai, nếu không ngày mai lại đến?" Thanh niên quay đầu hỏi anh mình, kết quả lại phát hiện ánh mắt của anh trai đã sớm dừng ở phía một hành lang khác.
Nơi đó có một thiếu niên đang gian nan đẩy xe lăn hướng tới thang máy bên kia.


"A! Người kia chính là......." Lục Bạch. Thanh niên vừa định giới thiệu, liền nhìn thấy người anh trai luôn luôn ổn trọng của mình thế nhưng bước nhanh chạy tới bên người Lục Bạch, sau đó đè lại xe lăn của cậu, cúi thân mình ôm lấy Lục Bạch.


Ngoài dự đoán chính là, Lục Bạch thế nhưng cũng không có đẩy anh ra, sau khi kinh ngạc qua đi, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười tương đối rõ ràng.
Không phải nụ cười quá mức lễ phép khi đối mặt với bọn họ ngày thường, mà là một nụ cười phát ra từ nội tâm, tràn ngập niềm vui sướng.


Cho nên, anh trai cùng Lục Bạch thế nhưng có quen biết?
Thanh niên vừa định đi qua, liền nghe thấy anh trai ở chỗ kia gọi mình. Sau đó nhìn thấy huynh trưởng đem Lục Bạch bế lên, trực tiếp vào thang máy.
Thanh niên ngây ngốc một chút, sau đó nhanh chóng theo sau, hỗ trợ đẩy xe lăn đi cùng.


Trong thang máy, gã nghe hai người nói chuyện phiếm một cách quen thuộc, còn có loại cảm giác dường như đã quen mấy đời. Nhưng mà sau khi tới phòng bệnh rồi, gã không kịp trực tiếp truy hỏi hai người gặp nhau khi nào, đã bị anh trai ra lệnh đi về trước.


Thanh niên trầm mặc giúp anh trai xử lý thủ tục bồi giường, cảm thấy chính mình mẹ nó giống như đang nằm mơ.
Mà trong phòng bệnh lúc này, Lục Bạch ngồi ở trên giường dựa vào trong lồng ngực của anh trai người thanh niên kia, cùng anh nhỏ giọng nói chuyện phiếm.


Lần trước sau khi một nhà Lục Lộc tới phòng bệnh náo loạn, bệnh viện vì để cho Lục Bạch có thể nghỉ ngơi tốt hơn, cũng tránh cho việc gia đình Lục Lộc hoặc Địch Tuấn Thanh tới làm ầm ĩ ảnh hưởng tới bệnh nhân khác, dứt khoát chuyển Lục Bạch sang một phòng bệnh đơn.


Như vậy chỉ cần hộ sĩ ngăn cản không cho vào cửa, cũng có thể càng bảo hộ tốt Lục Bạch.
"Cho nên lần này học trưởng tên là gì?" Lục Bạch ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, cơ hồ nháy mắt liền nhận ra thân phận của anh.


Bọn họ cùng nhau đi qua năm thế giới, cũng giống như là đi qua năm đời. Cho dù không phải mỗi một lần đều là lâu lâu dài dài, đầu bạc đến già, nhưng cái cảm giác làm bạn này lại chân thật tồn tại.


Lục Bạch là người có thể phân biệt ra linh hồn khác nhau, tự nhiên cũng có thể liếc mắt một cái liền ở trong đám đông tìm được học trưởng thuộc về mình.
Nhưng học trưởng lại nhàn nhạt thở dài "Thân phận lần này chỉ sợ có chút phiền toái."


Lục Bạch nhịn không được thấp giọng cười một tiếng "Chắc không phải cái gì mà anh trai cùng cha khác mẹ đó chứ?"
Nhưng mà học trưởng lại hôn hôn cái trán của cậu, nói "Chúc mừng em, đoán đúng rồi. Anh ở thế giới này tên là Lục Hoàn."


Lục Bạch tức khắc giật mình một cái, thời điểm ngẩng đầu nhìn anh trong mắt liền nhiều thêm sự kinh ngạc không thể tưởng tượng.
Ngay cả hệ thống cũng đi theo kêu một tiếng sợ hãi "Này mẹ nó không phải là giông tố sao?"


Cái tên Lục Hoàn này ở trong nguyên văn thật đúng là không phải cái tên vô danh yên lặng.


Anh là con nuôi của người cha bị điên của Lục Bạch. Thú vị chính là, ông bà của Lục Bạch lại bước lên vết xe đổ năm đó, bọn họ không nuôi dưỡng cháu trai của mình, thế nhưng lại nhận nuôi một đứa trẻ từ địa phương khác về.


Lần này, bọn họ cố tình tránh đi huyết mạch Lục gia, nhận nuôi một cô nhi không cha không mẹ.
Vì thế Lục Hoàn từ nhỏ đã quá mức bình tĩnh và thông minh đã bị lựa chọn.


"Anh ngay từ đầu liền cùng bọn họ ký kết hiệp ước nhận nuôi, anh muốn rời khỏi cô nhi viện, bọn họ muốn một người có thể quản lý công ty, thuận tiện làm người có thể chiếu cố cha lúc tuổi già sức yếu. Chúng ta chính là vừa lúc đôi bên cùng có lợi."


Nhưng Lục Bạch lại đột nhiên ôm lấy Lục Hoàn, giống như là luyến tiếc.
"Làm sao vậy?" Thanh âm của Lục Hoàn vô cùng ôn nhu.
Nhưng Lục Bạch lại lắc đầu, sắc mặt rất là khó coi.
Cậu mới vừa xem qua miêu tả về Lục Hoàn do hệ thống đưa ra.


Hóa ra, trước khi Lục Lộc trọng sinh, Địch gia bị chèn ép mấy năm như vậy, hoàn toàn đều là bởi vì sự tồn tại của Lục Hoàn. Lục Hoàn thân là con nuôi Lục gia, lại có thể ngồi vững tại vị trí người cầm quyền ở nơi nguy hiểm đầy rẫy như Lục gia, sản nghiệp cá nhân trong tay càng là phát triển không ngừng, có thể nói là sự tồn tại đứng đầu trong giới.


Lục gia đối với anh có ơn, tuy rằng ông bà của Lục Bạch là yết giá rõ ràng nói điều kiện với Lục Hoàn, nhưng rốt cuộc là mềm lòng, nhiều năm ở chung như vậy, đối với Lục Hoàn cũng có đủ sự quan tâm của trưởng bối.


Cho nên, trước lúc Lục Lộc trọng sinh, tin tức Lục Bạch tử vong truyền đến, Lục Hoàn không có khả năng trơ mắt nhìn oan tình của Lục Bạch không người làm sáng tỏ, tự nhiên là muốn giúp cậu làm chủ.


Nếu không phải mặt sau phi cơ của Lục Hoàn đột nhiên xảy ra chuyện, dẫn tới Lục Hoàn sinh tủ chưa rõ, chỉ sợ Địch gia đã sớm không còn.


"Cho nên, anh có tính là bị em liên lụy đến không?" Đi qua mấy thế giới, Lục Hoàn đều xem như là sự tồn tại tự do ở ngoài thế giới của vai chính. Đây là lần đầu tiên, Chủ Thần thế nhưng không quan tâm, trực tiếp đơn giản thô bạo loại trừ Lục Hoàn.


"Sao có thể? Hắn cũng biết chính mình đã sai, nhưng mà vì giữ được vai chính chỉ có thể bí quá hóa liều. Nhưng hắn không có nghĩ tới, một thế giới muốn vận hành bình thường, là như thế nào cũng không thể rời khỏi hai chữ "công bằng". Hắn dám xuống tay đụng đến anh, anh có thể nghịch chuyển càn khôn. A Bạch, em không phát hiện ra sao? Em nhìn bối cảnh của thế giới này xem, chỉ tới phần Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh kết hôn."


"Tiểu thuyết viết rất hay, nhưng sau khi HE, liền đến một cái phiên ngoại cũng đều không có."
Lục Bạch chớp chớp mắt "Có phần sau?"


"Sự tồn tại của anh đã trở lại." Có thể ở tai nạn máy bay bò ra ngoài, nghĩ cũng biết vô cùng gian nan. Nhưng mà Lục Hoàn cũng không muốn đem những gian khổ này nói với Lục Bạch. Hơn nữa anh thấy thời gian đã khuya, dứt khoát dỗ Lục Bạch đi ngủ trước, tất cả đều chờ ngày mai lại nói.


Vết thương trên người Lục Bạch còn hơn phân nửa là chưa tốt, cũng đích xác rất mệt mỏi. Vì thế rất nhanh liền ở trong lồng ngực Lục Hoàn ngủ say.
Không nghĩ tới, Địch Tuấn Thanh không có ý tốt ở hội sở kia, thế nhưng ngoài ý muốn tra được một ít chuyện về Lục Bạch.


"Có chút thú vị, Lục Bạch này thế nhưng còn là phượng hoàng được giấu trong ổ chim sẻ.