Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 152

Lục Bạch nói rất nghiêm túc, nhưng Giang Nghị lại cảm thấy chính mình như nghe được một câu truyện cười kinh thiên động địa.
Lục Bạch nói hắn là bên sai trong hôn nhân, kêu hắn tay không rời khỏi nhà?


Giang Nghị lắc đầu, một bộ dạng khoan dung ôn hòa "Nếu em nháo đủ rồi thì anh kêu tài xế trong nhà đến đón em trở về. Không muốn về nhà, muốn cùng Minh Dụ đi nơi nào anh cũng quản không được. Nhưng anh còn phải làm việc. Công nhân từ trên xuống dưới trong công ty còn đang chờ cơm ăn."


Việc công xử theo phép công, Giang Nghị biết rõ phải đối phó với Lục Bạch như thế nào.


Cậu càng muốn được chú ý, chính mình liền càng không cho. Bệnh của Lục Bạch khống chế không được tính tình, rất nhanh liền sẽ cùng hắn tranh chấp. Chờ đến khi Lục Bạch đem toàn bộ nơi này phá cho sạch sẽ, hắn vừa lúc có thể thuận lý thành chương yêu cầu ban lễ tân từ nay về sau không cho phép Lục Bạch lên tầng.


Dù sao văn phòng tổng tài là nơi làm việc. Mà sự chấp nhất và điên cuồng của Lục Bạch sẽ làm cậu ở thời điểm sau này bị ngăn lại ở quầy lễ tân lại lần nữa mất không chế.
Đến lúc đó, hình tượng vừa điên vừa xấu của cậu liền sẽ được khẳng định thêm một bước nữa.


Tài hoa hơn người thì có liên quan gì? Vết nhơ một khi định ra, cả đời này của cậu cũng đều không thể gỡ xuống. Mà chỉ cần Lục Bạch tẩy không sạch được vết nhơ của mình, vậy chỉ có thể sống ở dưới bóng ma của hắn. Chờ đến khi hình tượng khổ tình nhẫn nhịn của hắn ngồi ổn định, Lục Bạch cũng hoàn toàn điên rồi, là có thể đón "Rụt Rè" về nhà.


Còn có tiểu "Rụt Rè" của hắn.
Giang Nghị đối với Vu Chúc là có tình cảm thật lòng. Nhưng đối với Lục Bạch chính là tính kế đến tận xương tủy.


Lục Bạch nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, sau một lúc lâu mới hỏi một vấn đề "Nếu hôm nay là Vu Chúc đứng ở chỗ này, Giang tổng cũng sẽ có thái độ như vậy sao?"


"Em nói cái gì?" Lục Bạch đột nhiên nhắc tới Vu Chúc làm Giang Nghị ngây ra một lúc. Nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, lúc trước thời điểm hắn đang trải đường, đã từng ở trong cuộc phỏng vấn nói qua, mối tình đầu là người rất tốt. Lục Bạch nếu muốn tra, dựa vào Minh Dụ khẳng định cũng có thể điều tra ra được.


Cho nên hiện tại đây là đang ghen? Giang Nghị theo bản năng cảm thấy lần này Lục Bạch không có lập tức nổi điên, là có chút kỳ quái.
Nhưng mà Lục Bạch lại chỉ vào văn kiện trên bàn, nói với hắn "Anh mở ra nhìn xem."
Giang Nghị mở ra, phát hiện là hai bảng lịch trình.


Đại khái chính là nêu ra đoạn thời gian này, hắn ở nơi nào, Vu Chúc ở nơi nào.
"Em đây là chó cùng rứt giậu, cho nên tính toán mạnh mẽ chụp mũ cho anh?" Giang Nghị hơi hơi đề cao âm lượng.


Hắn cùng Vu Chúc mấy năm nay đúng thật là liên lạc không ngừng, những dấu vết để lại đó cũng thật là bọn họ không xóa sạch hoàn toàn. Nhưng là vô dụng, Lục Bạch không có chứng cứ. Không thể dựa vào mấy cái bằng chứng đó tới chứng minh hắn ngoại tình.


Hắn thậm chí còn khuyên nhủ "Lục Bạch, nếu em thật sự tỉnh táo, muốn tâm sự, chúng ta có thể cùng nhau tâm sự. Nhưng nếu em còn ngang ngược vô lý như vậy, anh chỉ có thể khuyên em nên sớm một chút trở về nhà."


Nhưng Lục Bạch lại hỏi một câu ngựa phi không kịp "Mật mã thanh máy, 0631, đây là ngày anh cầu hôn tôi phải không?"
"Đúng vậy." Giang Nghị gật đầu đồng ý.


Nhưng Lục Bạch lại nhẹ nhàng cười, cậu đi về phía Giang Nghị, đột nhiên hành động, duỗi tay đem hắn giam vào giữa ghế dựa cùng bản thân, như là muốn cẩn thận đánh giá hắn.


"Em bình tĩnh một chút!" Kẻ điên không thích nghe nhất là người khác nói chính mình bình tĩnh, làm bạn nhiều năm, Giang Nghị hiểu biết nhất là điểm đau của Lục Bạch.
Nhưng Lục Bạch lần này lại không có giống như trong tưởng tượng của hắn, tức khắc nổi trận lôi đình, mà là duỗi tay nắm lấy cằm hắn.


Lòng bàn tay mang theo vết chai ở trên da mặt mấy năm nay được bảo dưỡng đến cực tốt của Giang Nghị mà vuốt ve, động tác này của Lục Bạch không có một chút sự ái muội và kiều diễm giữa người yêu, ngược lại như là đang kiểm tra xem trên mặt Giang Nghị có đeo lớp mặt nạ hay không.


Giang Nghị nhịn không được nữa duỗi tay đẩy Lục Bạch ra "Em điên rồi! Em muốn làm gì?"
"Làm gì?" Lục Bạch thấp giọng cười một tiếng "Tôi chỉ đang thử xem lớp da người mà anh đang khoác có bao nhiêu kín đáo."


"Giang Nghị, tôi không phải người ngu xuẩn. Tôi đúng thật là điên rồi, nhưng tôi cũng phân rõ được ai là người tốt người xấu. Tôi hỏi anh, 0631 thật sự là ngày cầu hôn sao?"
"Bằng không thì sao?"
"Không phải bởi vì đó là sinh nhật của Vu Chúc à?"
"........"


"Giang Nghị, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Anh không cảm thấy đoạn hôn nhân này của chúng ta trùng hợp quá nhiều sao?"


Từ trong túi lấy ra một bức ảnh đặt ở trước mặt Giang Nghị, ý cười trên khóe môi Lục Bạch phá lệ phong tình "Thật tốt a! Mối tình đầu thời cao trung, mãi cho đến nhiều năm sau vẫn nhớ mãi không quên."


"Hắn là người đầu tiên ngồi ở ghế sau xe đạp của anh vừa ăn kem ốc quế vừa ca hát. Hắn là người bồi anh đi qua những ngày tháng cao trung gian nan nhất. Hắn là ánh sáng trong sinh mệnh của anh, là sự cứu rỗi mà anh vĩnh viễn không thể quên được."


"Cho nên anh muốn cho hắn những thứ tốt nhất. Không chỉ là trên tinh thần, mà còn có về mặt vật chất. Cho nên sau khi anh lên đại học, liều mạng nghiên cứu. Chỉ cần anh có thể bò lên được trên cao, cái gì anh cũng đều sẽ đi làm."


"Kết giao với người trong nhà có bối cảnh là Minh Dụ, ở trên việc học không đủ xuất sắc, liền kiếm đủ hảo cảm của các giáo sư, trở thành sinh viên mà bọn họ thích nhất, bắt được nhân mạch của lão sư đầu tiên."
"Mà thứ mấu chốt để anh gây dựng sự nghiệp, còn lại là có tôi."


"Một người gần như ngu xuẩn, chấp nhất, không thể rời bỏ anh."
"Bán đi nhà ở bồi anh gây dựng sự nghiệp, vứt bỏ việc học, dùng tương lai của tôi làm lót đường cho công ty của anh."


"Mười năm." Lục Bạch nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên người Giang Nghị "Tôi dùng nửa đời của tôi đem anh nâng đỡ tới nơi này. Nhưng tới tận đến hôm nay mới biết được chính mình chỉ là lót đường thay một người khác. Thậm chí hiện tại tôi điên rồi, cũng là vì thuận lý thành chương thoái vị cho hắn."


"Giang Nghị anh nói xem, anh có phải bên sai trong hôn nhân hay không? Anh có phải nên tay không rời khỏi nhà hay không?"
Lời chất vấn của Lục Bạch nói có sách mách có chứng, Giang Nghị cũng không ngoài ý muốn.


Khả năng Minh Dụ có chút đơn thuần, nhưng cha của Minh Dụ lại bất đồng. Xúc cảm của vị này nhạy bén, ông ta có thể đào ra được chuyện giữa Vu Chúc và Giang Nghị cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là hắn không nghĩ rằng Lục Bạch sẽ tin.


Nhưng mà việc đã đến nước này, cho dù Lục Bạch tin tưởng thì có thể thế nào chứ?
Hắn nhìn Lục Bạch, ánh mắt trào phúng, như đang nhìn một đứa ngốc.
"Anh không phản bác sao?"


Giang Nghị rũ mắt xuống "Tôi không muốn tranh chấp vô vị. Nhưng Lục Bạch, cậu phải hiểu được một điều, cậu mới là bên sai trong cuộc hôn nhân của chúng ta."
"Cậu muốn nói, chúng ta liền nói từ đầu, nhìn xem cái này thế nào?"


Giang Nghị cũng từ trong ngăn tủ lấy ra một chồng ảnh chụp "Đến xem, trước khi tôi giải thích về Vu Chúc, cậu có phải cũng nên giải thích cho tôi một chút về những cảnh tượng này rốt cuộc là như thế nào không?"


Những bức ảnh đó, so với những bức ảnh mà hôm trước Giang Nghị đưa cho Minh Dụ xem còn sắc tình và khó lòng chịu nổi hơn, trong mỗi một bức ảnh, đều là tư thế khó coi nhất của Lục Bạch.


Lục Bạch cầm ở trong tay, một tấm lại một tấm lật xem, không thể không cảm thán, thật là không một kẽ hở, cho dù là cậu cũng phân biệt không ra được sự khác nhau giữa mình và Lục Bạch trong ảnh.


Càng đáng sợ hơn chính là, theo động tác lật xem từng tấm từng tấm ảnh một, trong đầu cậu thế nhưng cũng sinh ra cùng một loại ký ức.
Tinh thần của thân thể này quá không ổn. Mà bệnh tình phiến toái cũng đích xác vẫn luôn ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của Lục Bạch.


Trách không được Giang Nghị có thể đem nguyên thân sống sờ sờ bức điên, trách không được trong thế giới gốc, nguyên thân cuối cùng cũng không có thành công xin được sự giúp đỡ của người khác, bởi vì cậu ta đã bị những chứng cứ thật thật giả giả trong tay Giang Nghị làm cho lẫn lộn. Thậm chí đến chính cậu cũng bắt đầu hoài nghi, cậu rốt cuộc có tồn tại trên thế giới này hay không. Cậu có thật sự từng học đại học, có thật sự cùng Giang Nghị kết hôn hay không.


Cậu thậm chí bắt đầu quên đi thân phận nhà thiết kế top đầu trong giới của mình, bắt đầu cho rằng bản thân chính là một kẻ điên cuồng loạn, là người vợ ác độc ỷ vào việc Giang Nghị nhớ tình nghĩa cũ liền không ngừng tìm đường chết.
Hệ thống:!!!


Lục Bạch hung hăng mà cắn một chút đầu lưỡi, nhưng những hình ảnh trên ảnh chụp đó lại như cũ đang không ngừng tẩy não ký ức tỉnh táo của Lục Bạch.


Rõ ràng là thân thể chưa bao giờ trải qua chuyện hoan ái, lại dần dần bởi vậy mà nóng lên, hình ảnh những tư thái phóng đãng đó cũng dần dần trở nên quen thuộc.
Lục Bạch khống chế không được, từ trên bàn của Giang Nghị lấy ra dao rọc giấy, đẩy ra lưỡi dao, hướng đến trên cổ tay rạch tới.


Nhưng rất nhanh đã bị Giang Nghị bắt lấy, hơn nữa còn đè chặt ở trên bàn.
Thân thể của Giang Nghị rất ấm, như gông cùm xiềng xích làm những bức ảnh trước mặt càng thêm trở nên miên man bất định.


"Hà tất phải giãy giụa chứ?" Thanh âm Giang Nghị ra vẻ ôn nhu so với ác ma còn đáng sợ hơn "A Bạch em đã thống khổ như vậy rồi, cho nên hiện tại thả lỏng một chút không tốt sao?"
"Đừng cử động, em bình tĩnh lại, chúng ta chậm rãi hồi tưởng được không?"


Thanh âm của Giang Nghị càng thêm trầm thấp, mang theo từ ngữ có tính dẫn đường đem linh hồn của Lục Bạch dần dần kéo vào thế giới của chính hắn.


Theo ánh mắt của Lục Bạch dần dần bắt đầu tan rã, sức lực phản kháng trên người cũng trở nên thấp đi. Ngữ khí của Giang Nghị càng thêm tràn ngập hướng dẫn "A Bạch, em xem những bức ảnh này."
Hắn cầm lấy một tấm trong đó, giống như là ma quỷ đang dụ dỗ con mồi sa đọa vào.


"Em đã sớm phản bội anh đúng không? Những thân thể trẻ tuổi đó, cùng với từng cái ôm ấp cực nóng, đều là những thứ em gấp không chờ nổi muốn có được."
"Dù sao em cũng có danh tiếng, em có sự sủng ái của anh, cho nên em không kiêng nể gì, em muốn làm cái gì thì làm cái đó."


"Em tức giận việc anh bận rộn, cho nên em liền đi tìm người khác cho em những ấm áp mà em không có."
"Tôi không có!" Đầu của Lục Bạch bắt đầu đau nhức, cậu đã khống chế không được bản năng của thân thể, ba chữ này đã là sự phản kháng cực hạn mà Lục Bạch có thể làm.


Nhưng Giang Nghị lại một khắc cũng không ngừng bức bách cậu "Em như thế nào lại không có?"
"Em là không có cùng người khác lên giường? Hay là thân thể của em không ɖâʍ đãng?"


"Em luôn nói là anh chưa từng ôm em, Lục Bạch, anh như thế nào lại không có chứ? Em vì cái gì sẽ mẫn cảm như vậy, chẳng lẽ còn không phải là bị anh chơi nát rồi sao?"
"Từ mười chín tuổi, đến hai mươi chín tuổi. Nụ hôn đầu tiên của em cùng đêm đầu tiên đều là anh......."


"Tôi không phải!" Không thể phản kháng, Lục Bạch chỉ có thể hung hăng mà cắn đầu lưỡi của chính mình, khoang miệng chứa đầy máu loãng tanh ngọt, nhưng lại không có cách nào kéo lại được quyền khống chế của thân thể, cùng mặt khác một nửa tinh thần gần như là bị dẫn đường.


Giang Nghị duỗi tay nắm lấy cằm của Lục Bạch, cưỡng bách Lục Bạch ngẩng đầu, nhìn kỹ miệng vết thương trên đầu lưỡi cậu, nhịn không được thấp giọng cười "Lục Bạch, em rốt cuộc đang kiên trì cái gì chứ?"


"Em tỉnh táo bất quá là trong nháy mắt, nhưng nhân sinh của em đã sớm không xong từ lâu rồi. Liền như vậy thế thế làm một kẻ điên không tốt sao?"
"Niềm vui sướng trong thân thể, em cũng có thể hưởng thụ đến. Tựa như những bức ảnh đó, em xem, bên trong em sung sướng biết bao?"


"Tựa như buổi tối ngày hôm đó, em vẫn luôn nói tự mình cắt rách mặt, không có thật sự cùng tên kia phát sinh chuyện gì cả."
"Nhưng Lục Bạch, em đã sớm điên rồi, em như thế nào xác định được đoạn ký ức trong đầu kia của em là chính xác?"


"Em như thế nào biết được, mặt của em, chính là do em tự mình cứa rách?"
"Tựa như thời điểm em tiến vào có nói, bên cạnh em có bồi một Giang Nghị yêu em, vậy hiện tại, em bị anh khi dễ tay trói gà không chặt, mà cái vị Giang Nghị yêu em đến tận xương tủy kia, vì sao lại không đứng ra giúp em?"


"Hay là hắn cùng anh giống nhau, cũng cảm thấy em quá dơ bẩn?"