Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 14: 14: Chương 13

Lục Du im lặng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
"Hạ lão gia cũng muốn quản chuyện nhà của Lục gia sao?"
Quản gia vẫn vững vàng ngồi trên ghế chủ vị, ngữ điệu chắc chắn, "Lục Du, ngươi hiểu lầm.
Lão gia nhà chúng ta không phải muốn xen vào chuyện nhà của Lục gia.
Mà chỉ đơn thuần là có duyên với Lục Bạch."


"Hài tử kia quá đáng thương, cha mẹ đều mất, không có chỗ dựa.
Lai lịch không minh bạch, tương lai cũng không minh bạch, tất cả đều không thể do chính mình làm chủ.
Đúng rồi, ngày hắn nhập viện, chúng ta có làm giám định vết thương, vết thương trên cổ là muốn bóp chết hắn đi."


Lời nói của quản gia có ẩn ý, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều đang cảnh cáo hai huynh đệ Lục Du, "Chỉ tiếc là không biết bị thương ở nơi nào, tại hiện trường có lưu lại ghi hình hay không.


Ra tay nặng như vậy, cũng phải có người cái đứng ra làm chủ cho tiểu hài tử đó chứ, đúng không? Lục tam thiếu gia?"
Ánh mắt của quản gia dừng ở trên người Lục Can, giống như có thể nhìn thấu hết thảy.
Lục Can cảm thấy lưng như có kim chích, nháy mắt trên trán ra đầy mồ hôi, không nói được câu nào.


Cuối cùng vẫn là Lục Du trả lời, "Vậy cảm ơn Hạ lão gia đã lo lắng."
"Không cần khách khí, nói như vậy về sau hai vị còn phải cảm tạ rất nhiều đấy." Quản gia Hạ gia chuyển lời xong liền mỉm cười chào tạm biệt với hai người, rồi lập tức rời đi.


Sau khi tiễn đi lão quản gia Hạ gia đi, rốt cuộc Lục Can cũng không che giấu được tâm tình, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Ca, chúng ta phải làm như vậy sao?" Lục Can nghiến răng nghiến lợi.
Hắn không nghĩ tới, Lục Bạch còn có bản lĩnh làm Hạ gia ra mặt thay hắn.


Lục Du cũng không có cách nào đối phó với Hạ gia, "Nếu không thì sao?"
Lục Can thở dài, "Là ta đã xem thường hắn, Hạ Cẩm Thiên mắt mù sao? Như thế nào sẽ dính đến Lục Bạch?"


"Hơn nữa......" Nhắc tới Hạ Cẩm Thiên, Lục Can còn băn khoăn một chuyện quan trọng khác, "Cũng không biết Hạ Cẩm Thiên có phải cố ý hay không, hiện tại Lục Bạch đang ở cùng một cái bệnh viện với Tiểu Quỳnh."
"Hơn nữa Tiểu Quỳnh đối với Hạ Cẩm Thiên khả năng......!Có hảo cảm."


"Tiểu Quỳnh có hảo cảm với Hạ Cẩm Thiên?" Lục Du kinh ngạc hỏi lại, ngữ khí nghe có vẻ nôn nóng.
"A, chỉ là có khả năng.
Không phải từ nhỏ Tiểu Quỳnh đã thích chạy theo Hạ Cẩm Thiên sao!" Lục Can đem chuyện Lục Quỳnh vẽ tranh cho Hạ Cẩm Thiên nói lại một lần.


Lục Du nghe xong, sắc mặt âm trầm, một lúc lâu sau mới nói nói, "Ngươi đi nhìn Tiểu Quỳnh, cố gắng đừng để cho hắn liên hệ được với Hạ Cẩm Thiên.
Về phần Lục Bạch, trước hết cứ án binh bất động đã."
"Còn những chuyện khác, để ta ngẫm lại.
Hiện tại không thể để Hạ gia tra được manh mối.


Báo cáo ban đầu còn chứ?"
"Còn, cái này đại ca yên tâm.
Ngay từ đầu chính là nhị ca tìm người làm.
Lục Bạch đúng thật là thân sinh đệ đệ, nhưng trên giấy viết không phải.
Kết quả cuối cùng cũng chỉ viết là người nhà với chúng ta."
"Được.


Làm được như vậy, trong thành phố cũng chỉ có mấy nhà.
Hạ gia cho dù có suy đoán, cũng không có khả năng sẽ lập tức động thủ.
Ba mẹ còn ở nam cực, bọn họ muốn liên hệ mà không để cho chúng ta biết cũng là rất khó!"
"Đã biết.
Ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Quỳnh.


Đại ca ngươi yên tâm đi." Lục Can đáp ứng Lục Du, rồi quay trở về bệnh viện.
Kỳ thật trong lòng Lục Can rõ ràng, Lục Quỳnh bị bệnh nhiều ngày như vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, làm cho chương trình học đã thiếu rất nhiều.
Hiện tại hắn nên nhanh chóng quay về trường học mới phải.


Nhưng nghĩ đến tất cả phiền toái trước mắt đều bởi vì Lục Bạch mà đến, hắn lại nhịn không được mà cực kỳ căm giận Lục Bạch.
Màn đêm buông xuống, Lục Bạch nhận được thông báo, giá trị hảo cảm của Lục Can lần thứ hai tụt xuống 0.


Hệ thống khϊế͙p͙ sợ: " Không phải bởi vì hắn thiếu chút nữa bóp chết đệ đệ ruột mà áy náy sao?"
Lục Bạch lại phong đạm vân khinh, cũng không ngoài ý muốn: "Rốt cuộc nhân tra áy náy, chính là không đáng tiền như vậy a!"
- -------------


Bất luận tâm tình Lục Can như thế nào, sáng sớm hôm sau, Lục Bạch đã chuẩn bị xuất viện.
Ở bệnh viện ba ngày, tinh thần của Lục Bạch đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là mới khỏi bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt.


Ngày hôm qua Hạ Cẩm Thiên ngủ ở bệnh viện, rửa mặt xong, ra xem Lục Bạch thì thấy hắn đang ngồi chờ ở bên cạnh hành lý, liền lại gần duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn.
"Vẫn gầy quá, ăn nhiều cơm một chút."


Lục Bạch vừa định phản bác rằng một ngày ăn năm bát đã là không ít, liền thấy mấy người Tiêu Tùy từ ngoài cửa tiến vào, trong tay Tiêu Tùy còn ôm bó hoa, thấy Lục Bạch liền nhét vào trong lòng ngực hắn.


"Chúc mừng xuất viện!" Tiêu Tùy đoạt lấy Lục Bạch từ trong lòng ngực Hạ Cẩm Thiên, xoa nhẹ đầu hắn, "Về sau chú ý, nếu gặp phải chuyện phiền toái thì tìm ta, ca sẽ che chở ngươi!" Nói xong liền đưa cho Lục Bạch một tờ giấy viết số điện thoại.
Mấy người khác cũng đều hi hi ha ha làm theo.


Hạ Cẩm Thiên thấy bọn họ quá ồn ào, nhanh chóng ngăn lại, kêu bọn hắn giúp đỡ Lục Bạch, mang hành lý xếp lên trên xe, còn mình thì mang Lục Bạch đi ra ngoài.
Hoa ở trong ngực bị cầm đi rồi, nhưng vẫn lưu lại một thân mùi hoa.
Lục Bạch tâm tình vô cùng tốt, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.


Hạ Cẩm Thiên thấy hắn cúi đầu, nghiêm túc sửa sang lại những tờ giấy đó, bất đắc dĩ nói, "Tập trung đi đường, trở về rồi sắp xếp lại những cái đó cũng được."


"Vâng......!Cũng không phải như vậy." ngữ khí Lục Bạch nhẹ nhàng, từ phía dưới rút ra một tờ giấy có màu sắc khác biệt, quơ quơ trước mắt Hạ Cẩm Thiên, "Học trưởng cố ý viết cho ta, ta phải lưu trữ thật tốt."


Hạ Cẩm Thiên nhìn kỹ, là tờ giấy nhắn mà hắn để lại trong phòng vẽ tranh sau lần gắp mặt lần thứ hai với Lục Bạch.
"Ta gọi là Hạ Cẩm Thiên, là học trưởng năm ba." Lúc ấy cảm thấy thuận lý thành chương, hiện tại nghĩ lại, Lục Bạch rõ ràng đã sớm biết hắn.


"Cố ý gọi ta là học đệ?" Hạ Cẩm Thiên nắm cái mũi của Lục Bạch.
Lục Bạch cũng không né, chỉ nhìn hắn cười.
Trong mắt tràn đầy tin cậy, làm nhân tâm muốn nhũn ra.
Hạ Cẩm Thiên buông tay, bất đắc dĩ thở dài.


Hắn đang muốn nói gì đó nữa, lại bị một tiếng kinh hô truyền đến từ cách đó không xa đánh gãy.
"Cẩm Thiên ca......!Là ngươi sao?"
Hạ Cẩm Thiên quay đầu, thì ra là bọn họ gặp phải Lục Quỳnh đang đi tới.
Tiêu Tùy đứng ra trước mặt Lục Quỳnh, rõ ràng là muốn ngăn cản hắn.


Nhưng Lục Quỳnh lại rất bướng bỉnh, nhất định phải nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên.
"Cẩm Thiên ca, ta biết ngươi đang vội, nhưng ta có thứ muốn tặng cho ngươi." Trong tay Lục Quỳnh cầm một bức tranh, cẩn thận đưa cho Hạ Cẩm Thiên.
Hạ Cẩm Thiên không có ý tứ tiếp nhận.


Tức khắc vành mắt Lục Quỳnh liền đỏ lên, "Cẩm Thiên ca, có phải ngươi chán ghét ta hay không."
Vốn dĩ hắn đang bị bệnh, ủy khuất như vậy, liền có vẻ càng thêm đáng thương.
Theo lý thuyết, quan hệ giữa Hạ Cẩm Thiên và Lục Quỳnh chỉ là quan hệ giữa hai nhà, không quá thân thiết.


Nhưng người ngoài nhìn vào, Lục Quỳnh một lòng đều ở trên người Hạ Cẩm Thiên, Hạ Cẩm Thiên không khỏi quá mức bất cận nhân tình.
Tiêu Tùy chán ghét nhất chính là bộ dáng này của Lục Quỳnh, lúc trước cũng bị ăn không ít mệt.


Nhưng lần này gặp được, hắn vẫn không nhẫn nại được như cũ, mở miệng muốn nói chuyện.
Lại bị giành trước.
Lục Bạch vốn dĩ đang được Hạ Cẩm Thiên bảo vệ đằng sau, không biết khi nào nhô đầu ra.


Đánh giá Lục Quỳnh một lúc lâu, Lục Bạch đột nhiên cười, nói một câu, "Tiểu A Quỳnh, ngươi vẽ cái gì nha?"
Trong mắt Lục Quỳnh chỉ có Hạ Cẩm Thiên, dường như khi Lục Bạch nói chuyện, hắn mới thấy Lục Bạch, lập tức bị sợ tới mức lui về phía sau một bước.


Chỉ như vậy, bức tranh mà hắn mang đến cũng rơi ở trên mặt đất, tấm vải bọc bức tranh bị rơi ra, vậy mà lại là một bức tranh sinh động như thật mô phỏng theo bức《 office building 》.


Ở thời điểm này, bãi đỗ xe bên ngoài bệnh viện đã vô cùng náo nhiệt, có không ít người đi ngang qua, nghe thấy thanh âm thì quay lại nhìn thoáng qua, nhịn không được kinh ngạc, cảm thán nói, "Trời ạ, giống quá!"
"Đúng vậy! Vẽ thật đẹp, trông rất thật."
Ngay cả mấy người Tiêu Tùy cũng hoảng sợ.


Trình độ trên bức tranh này của Lục Quỳnh, tuy rằng không đến mức có thể lẫn lộn thật giả, nhưng lấy trình độ của học sinh mà nói, tuyệt đối là đứng đầu.


Nhưng Hạ Cẩm Thiên nổi danh là vẽ không tốt, Lục Quỳnh lấy ra bức tranh như vậy, nếu Hạ Cẩm Thiên nộp lên, không khác gì nói cho người khác rằng hắn tìm người vẽ hộ!


Giết người tru tâm bất quá cũng chỉ như vậy, Lục Quỳnh này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Lại nghĩ đến chuyện Lục Bạch bị ôm sai, Tiêu Tùy đối với Lục Quỳnh càng thêm ghê tởm.
Hạ Cẩm Thiên bất động thanh sắc, nhưng Tiêu Tùy đã nổi giận, "Ngươi mẹ nó......"


Hắn không rảnh để lo đến việc Lục Quỳnh được nhiều người sủng ái, muốn đi lên chất vấn.
Nhưng Lục Bạch lại ngăn cản hắn.


"Tiểu A Quỳnh là muốn mang bức tranh tới để chúng ta bình luận một chút sao?" So với Tiêu Tùy tính tình táo bạo, lời nói của Lục Bạch nhất châm kiến huyết mới càng thêm vả mặt, "Nếu là mô phỏng, cũng mô phỏng quá kém chút."


Hắn căn bản không cho Lục Quỳnh thời gian để phản bác, nhặt bức tranh trên mặt đất lên họa, "Đường cong thô cứng, màu sắc lại rất hư ảo.
Quan trọng nhất, ngươi hiểu sai đề rồi."
"Trường phái tả thực chú ý chính là mộc mạc, vẽ lại những gì nhìn thấy.


Cho nên yêu cầu dựa theo phong cách đó để vẽ lại, như vậy vẽ lại chính là bức họa《 office building 》 này.
Ngay cả ý nghĩa của đề mục ngươi cũng chưa hiểu, bức tranh của bản thân cũng liền không đáng một đồng."
"Này có cái gì khác nhau?" Tiêu Tùy nghe không hiểu.


Lục Bạch chỉ chỉ bức tranh trong tay Hạ Cẩm Thiên, "Ngươi xem một cái liền hiểu."
Tiêu Tùy cầm lấy bức tranh trong tay Hạ Cẩm Thiên, mở ra, trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người.
Hạ Cẩm Thiên vẽ cũng là 《 offive building 》.


Nhưng mà khác với bức tranh của Lục Quỳnh rập khuôn gần như không sai chút nào, Hạ Cẩm Thiên vẽ, là hắn thấy《 offive building 》 trong sách.


Toàn bộ hình ảnh là xuất phát từ thị giác của Hạ Cẩm Thiên, nội dung là cuốn sách《 hiện đại thanh niên họa gia tác phẩm đại thưởng 》 trên bàn mở ra, trên trang giấy mở ra kia chính là là yêu cầu của bài tập 《 office building 》.


Bởi vì chủ thể là cuốn sách, mà bức tranh trong sách thì không có yêu cầu phải vẽ cẩn thận như vậy.
Bố cục bức tranh vô cùng xảo diệu, đã che giấu khả năng vẽ tranh không tốt của Hạ Cẩm Thiên, lại khéo léo đặt vị trí của bức tranh để chế trụ đặc điểm của trường phái tả thực.


"Đây là, Cẩm Thiên ca, ngươi tự vẽ sao?" Lục Quỳnh hoàn toàn không thể tin được.
Lục Can sau khi nghe tin, đến tìm đệ đệ càng là trực tiếp bị kinh sợ.
Hạ Cẩm Thiên thế mà có thể vẽ?


Tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lời nói của hai người lời đều có ý tứ là Hạ Cẩm Thiên có thể đã tìm người vẽ thay hay không.
Lúc này, có một hộ sĩ đi ngang qua nhìn thấy nhịn không được nói một câu, "Đã vẽ xong rồi sao! Ngày hôm qua ta thấy mới được một nửa."


Hạ Cẩm Thiên ôn hòa trả lời, "Buổi tối thức đêm vẽ."
Hai câu này đối thoại tức khắc làm sự kinh ngạc lúc trước của Lục Quỳnh có vẻ vô cùng vi diệu.
Lục Quỳnh mau chóng giải thích nói, "Cẩm Thiên ca, ta......!Ta không có ý khác.
Ta chỉ muốn giúp ngươi.


Ta thật sự đã vẽ mất mấy ngày, chỉ là muốn cho ngươi một bất ngờ."
Nhưng người khác nghe vào lại chỉ cảm thấy không thể hiểu được Lục Quỳnh nghĩ gì.


Hạ Cẩm Thiên vẽ không tốt, Lục Quỳnh không dạy hắn, mà còn vẽ hộ hắn, còn vẽ đẹp như vậy, đây là sợ lão sư không phát hiện Hạ Cẩm Thiên nhờ người vẽ hộ sao?
"Đây là cái đồ chơi gì." Tiêu Tùy cười lạnh một tiếng, ngữ khí vô cùng không khách khí.


Vành mắt Lục Quỳnh đỏ lên, nhưng đứng nửa ngày cũng không giải thích được.
Như là bị buộc tới tuyệt lộ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên cũng không lưu lại mặt mũi cho hắn, gọn gàng dứt khoát nói,: "Xin lỗi, ta không thích giở trò bịp bợm như vậy."


Một câu này, nhìn như là đang cự tuyệt Lục Quỳnh, lại cũng như là đang ám chỉ thân phận của Lục Bạch cùng Lục Quỳnh.
"Hạ Cẩm Thiên, ngươi đừng quá mức!" Lục Can lập tức nổi giận.


Nhưng lần này Lục Bạch lại ngoài ý muốn che ở trước mặt Hạ Cẩm Thiên, hắn chỉ nói một câu, lại làm Lục Can và Lục Quỳnh sắc mặt đại biến.
Lục Bạch: "Lục Can, ta báo nguy.".