Bạc Ngạn nhìn liền hiểu cậu vẫn chưa hết lo sợ, vì thế đem Lục Bạch ôm đến càng chặt hơn.
"Vậy thì hãy nhìn anh, anh sẽ chứng minh cho em thấy."
Lục Bạch cười duỗi tay ngăn trở môi của Bạc Ngạn "Vậy khắc chế nào."
Bạc Ngạn gật đầu "Đều nghe em."
Sau đó trên tay dùng sức, đem Lục Bạch toàn bộ bế lên "Đến giờ rồi, bé ngoan nên đi ngủ."
Cánh tay Lục Bạch ôm lấy cổ Bạc Ngạn, đầu liền chôn ở trên vai anh "Học trưởng, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Bạc Ngạn dùng sườn mặt cọ cọ sườn mặt của cậu, sau đó đem Lục Bạch ở trong lồng ngực đặt lên trên giường. Chính mình cũng cùng nằm lên theo, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm Lục Bạch, làm bạn với cậu vượt qua đêm dài này.
Mà bên phía cha Lục lúc này lại trôi qua vô cùng nhạt nhẽo.
Tuy rằng Lục Bạch đóng băng thẻ ngân hàng của ông ta làm ông ta có chút bối rối, nhưng cũng không thể khiến ông ta khó khăn, bởi vì ông ta có trong tay rất nhiều bất động sản. Mỗi tháng dựa vào tiền thuê cũng có thể thu về được mấy trăm vạn, căn bản không lo không duy trì được sinh hoạt như trong quá khứ.
Bất quá không thể bao dưỡng mấy tiểu tình nhân mà thôi.
Dù sao ông ta cũng chơi chán rồi.
Ôm lấy ông chủ quán bar mà gần đây thường xuyên sủng hạnh, nhìn non nửa mặt nguyệt của hắn ta, cha Lục lười biếng uống một hớp rượu, đến ý tứ mở miệng nói chuyện cũng đều không có.
Thật sự không có gì thú vị.
Nếu có chút chuyện gì vui vẻ thì tốt rồi.
Ông chủ quán bar kia có thể bồi ở bên người cha Lục lâu như vậy, đương nhiên có được năng lực nhìn sắc mặt người khác đoán ý. Cho nên hắn châm chước câu từ, chọn một chuyện thú vị mà gần đây trong vòng hay bàn tán xôn xao ra bên ngoài để nói.
"Ngài đã nghe nói gì chưa? Đám người kia mua một cái du thuyền, người có danh tiếng trong vòng đều có thể đến chơi."
"Nhà đấu giá mà thôi, có gì thú vị?"
"Không chỉ là bán đấu giá, bên trong còn có loại giống như chợ đen. Nghe nói có không ít người tính toán mang theo nô lệ của mình qua đó bán. Hơn nữa đều là đồ mới đã được dạy dỗ tốt."
"Ngài không muốn đi xem thử sao?"
"Cái này có điểm thú vị, em cẩn thận nói cho ta nghe một chút." Cha của Lục Bạch quả nhiên bị dắt mũi dễ như trở bàn tay.
Ông chủ quán bar trong lòng khinh thường, nhưng mặt ngoài lại làm ra vẻ hoàn mỹ không tì vết. Những lời nói ra, tất cả đều gắt gao câu lấy được địa phương mà cha Lục để ý nhất.
Vì thế rất nhanh, cha Lục liền đưa ra quyết định, nhất định phải bắt được vé vào cửa.
"Khả năng có chút khó, nghe nói người dắt đầu mua du thuyền, cùng Lục thiếu có quan hệ không tốt."
"Nga! Vậy càng phải đi xem một chút. Lục gia cũng không phải do một đứa nhóc con như nó làm chủ. Tùy tiện đắc tội với người khác sao được?"
"Em liền giúp ngài liên hệ?"
"Liên hệ liên hệ! Đã lâu không ra ngoài, làm một chuyến đi chơi du thuyền cũng không tồi."
Cha của Lục Bạch đã hạ quyết định, rất nhanh liền phân phó người đi xuống chuẩn bị.
Chỉ là ông ta không biết rằng, mấy nhị thế tổ này đều là người mà Lục Bạch đã nói chuyện trước đó. Nói nếu lần này tổ chức du thuyền lữ hành tốt, lợi nhuận bọn họ cùng chia.
Bởi vậy, nhóm người này lên kế hoạch đều phá lệ nỗ lực, chỉ cần là đồ đẹp, có thể chơi, tất cả đều dọn lên du thuyền.
Một hồi ồn ào, ngay cả những người ngày thường rất ít khi xa xỉ cũng đều nhịn không được muốn đi du thuyền dạo chơi một vòng thả lỏng một chút.
Cha của Lục Bạch bắt được tấm vé vào cửa này, là thật sự không dễ dàng, tiêu tốn không ít tiền thì không nói, còn vòng một vòng lớn thiếu mấy cái nhân tình không lớn không nhỏ.
Nhưng dù vậy, ông ta cũng vẫn như cũ vô cùng thống khoái.
Điều duy nhất làm ông ta cảm thấy khó xử, chính là lần này lên thuyền nghe nói mọi người mang theo đều là tiểu tình nhân mới bắt được.
Một lý do là vì sạch sẽ, một cái khác cũng là vì mới mẻ.
Ông ta đã sớm nghe nói, trên thuyền sẽ có hạng mục trao đổi tình nhân, nếu ông ta mang theo chính là tình nhân cũ, vậy liền không thể biểu hiện ra được năng lực dạy dỗ người của ông ta rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng lúc này muốn tìm một tiểu tình nhân có thể chơi đến vui vẻ, lại mới mẻ thì thật sự là quá khó khăn.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, ông ta trong lúc lơ đãng ở cửa quán bar đụng trúng Lâm Đồng.
Lâm Đồng một thân quần áo trắng tinh, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng nước mắt.
"Tôi, tôi chỉ muốn nhìn một chút xem Lục ca có tới bên này hay không thôi, thực xin lỗi, tôi đây liền đi......." Lâm Đồng xoay người rời đi, nhưng thân thể lại quơ quơ, lảo đảo một cái, ngã ngay vào trong lồng ngực của cha Lục.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......." Nói liền ba lần "thực xin lỗi", nhưng thân thể đến một chút ý tứ đứng lên cũng đều không có.
Lâm Đồng phát hiện, cùng suy nghĩ của y không giống nhau. Trách không được cha Lục sẽ có nhiều tình nhân như vậy. Ông ta tuy rằng tuổi so với Lục Bạch lớn hơn rất nhiều, nhưng cơ bắp trước ngực vẫn còn rất cường tráng, lúc ôm cũng rất ấm áp, còn có một loại hương vị thành thục của người đàn ông đã qua tuổi thành niên.
Lâm Đồng trong lúc nhất thời ý loạn tình mê.
Cha của Lục Bạch đã từng nhìn qua vô số người, tự nhiên hiểu được mục đích của Lâm Đồng là cái gì.
Nói một cách ngắn gọn chính là, người muốn có được lợi ích, phải biết hi sinh chính mình. Cái tên Lâm Đồng này thật đúng là rất thông minh, mà dạng này cũng vừa lúc là kiểu ông ta thích.
"Tiểu bảo bối." Cha Lục cắn vành tai của Lâm Đồng thấp giọng nói "Ba ba rất thích đứa nhỏ thông minh như con, về sau ta sẽ thương yêu con thật tốt."
Cánh tay Lâm Đồng gắt gao mà ôm lấy eo của cha Lục "Ba, chân con mềm, có lẽ không tự đi về được."
"Con muốn về chỗ nào?"
"Lúc trước Lục ca từng mua cho con một căn nhà."
"Được a, vậy ba ba đưa con về nhà." Cha Lục nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Lâm Đồng, đơn giản liền ôm người đi.
Đồng thời kêu người liên hệ thư ký của Lục Bạch, nói Lâm Đồng bị bệnh, những công việc đó đừng bắt y đi làm nữa.
Kỳ thật cha Lục làm như vậy cũng có chút sợ hãi, dù sao cảnh tượng ngày đó ở Lục gia Lục Bạch phát hỏa đem bọn họ đều đuổi đi còn rõ ràng ngay trước mắt, ông ta thật đúng là lo lắng Lục Bạch không nghe lời, quay đầu lại đem Lâm Đồng lôi trở về.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch lần này thế nhưng tùy ý. Rồi sau đó thư ký của Lục Bạch cũng đích xác không có tới.
Một chút thủ đoạn nhỏ của Lâm Đồng đúng thật là ấu trĩ, nhưng đối với đàn ông mà nói, lại dùng tốt vô cùng.
Không bao lâu, cha Lục đã bị Lâm Đồng dỗ ngọt cho y rất nhiều tiền.
Mà cha Lục cũng bắt đầu dần dần mang theo Lâm Đồng ra cửa. Chỉ là hai người trên danh nghĩa đều không phải là tình nhân, mà là lấy danh nghĩa cha con, ý tứ phảng phất như Lâm Đồng vẫn là vị hôn thê của Lục Bạch.
"Hai người này cũng đúng là không biết xấu hổ!" Hệ thống nghe xong đều đi theo nổi giận.
Lục Bạch đến lúc đó cũng không để ý "Này không phải rất tốt?"
"Quan hệ giữa bọn họ phải tốt như vậy, mặt sau chờ thời điểm vị đại lão cha nuôi tàn tật kia xuất hiện, chúng ta mới có thể thuận lợi cắn lão a!"
Trong thế giới gốc, Lâm Đồng ở đêm mưa được vị đại lão kia nhặt về, hai người một đêm xuân phong, củi khô lửa bốc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Đồng vội vã chạy đi. Trở lại Lục gia bị Lục Bạch gặp được, lại một đầu chui vào trong lồng ngực Lục Bạch khóc lóc.
"Đồng Đồng không khóc, làm sao vậy?" Rõ ràng bị đội nón xanh, nhưng vẫn đối với Lâm Đồng yêu thương bảo vệ. Lục Bạch lúc ấy rõ ràng thấy được dấu vết trên cổ Lâm Đồng, lại không vội vã ép hỏi, ngược lại tính tình vô cùng tốt mà đem Lâm Đồng ôm vào trong lòng dỗ dành.
Thậm chí còn ôm y đến phòng tắm, giúp y rửa sạch, bồi y nghỉ ngơi.
Vẫn luôn chờ sau khi cảm xúc của y ổn định, mới dò hỏi nguyên nhân cụ thể.
"Em phát sốt, thần chí lúc ấy không rõ. Em còn tưởng rằng hắn là anh....... Lục ca, Lục ca em phải làm sao bây giờ?"
"Em đã nói không được, hắn còn........" Lâm Đồng nói không rõ, lại phát sốt cao, mặt sau hung hăng mà bị bệnh một hồi.
Nếu đặt ở nhà người khác, khẳng định muốn đem sự tình kể rõ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nhất định phải đưa ra được lời giải thích.
Nhưng Lục Bạch cố kỵ mặt mũi của Lâm Đồng, dưới sự khẩn cầu của Lâm Đồng, cuối cùng cái gì cũng không làm.
Cậu thậm chí còn nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cùng Lâm Đồng kết hôn, miễn cho Lâm Đồng sẽ suy nghĩ vớ vẩn, cảm thấy chính mình ghét bỏ y phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà vứt bỏ y.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện trường cầu hôn rực rỡ đều đã bố trí tốt. Lại chỉ đổi lấy một câu của Lâm Đồng "Thực xin lỗi Lục ca. Hắn là người đàn ông đầu tiên của em, em dù như thế nào cũng đều không thể quên được hắn."
Nhìn Lâm Đồng được cha nuôi nhỏ của mình ôm vào trong ngực, Lục Bạch yên lặng nắm chặt hộp nhẫn trong túi. Trong nháy mắt này, cậu mới rõ ràng ý thức được chính mình rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn.
Lâm Đồng vỗ vỗ mông rời đi nhẹ nhàng, nhưng Lục Bạch lại trở thành trò cười cho mọi người.
Nhưng càng buồn cười hơn, còn không phải là cậu cầu hôn thất bại, cũng không phải sau đó cậu giống như một "ɭϊếʍƈ cẩu" mỗi ngày đảm đương việc làm chất xúc tác cho tình yêu tuyệt mỹ của hai người bọn họ.
Mà là Lục Bạch cuối cùng thay Lâm Đồng chết. Hơn nữa chết một cách khuất nhục, sau khi chết đến việc toàn thây cũng không lưu lại. Lục gia cũng không có người vì cậu mà tảo mộ.
Bao nhiêu năm làm cô hồn dã quỷ, cũng chỉ có thể tế điện linh hồn mới có thể báo thù.
Lục Bạch nhìn báo cáo điều tra mà thuộc hạ đưa tới, nhịn không được cười lạnh.
Cái loại hoa thố ti như Lâm Đồng, thích làm nhất là quan hệ trái đạo đức xã hội. Mà vị cha ruột kia của cậu cũng giống vậy thích loại kích thích này. Không bằng cậu liền hung hăng đẩy một phen, làm cho vở kịch trái đạo đức này của bọn họ đến càng thêm phức tạp và thống khoái đi!
Nghĩ như vậy, Lục Bạch liền kêu thư ký tiến vào "Có một số việc nên để vị đại tiểu thư kia biết."
"Đồng tính luyến ái từ trước đến nay đều không phải cái gì đáng giá bị sỉ nhục, nhưng loại gay lừa hôn rác rưởi này, lại đáng giá bị toàn thế giới khinh bỉ."
"Người ông ngoại kia của tôi, của cải cũng xem như không quá rắn chắc. Vẫn nên chỉ chừa cho một mình tôi cắn thôi! Vị cha ruột kia của tôi không xứng!"
Thư ký tức khắc hiểu rõ ý tứ của cậu, rất nhanh liền đi xuống làm việc.
Năm đó Lâm Đồng ỷ vào một câu em yêu anh, liền đem Lục Bạch đánh thành tra nam tội ác tày trời. Lúc này đây, Lục Bạch thuận thế mà làm, dứt khoát đảm đương cái danh tra nam này.
Bất quá, khác với mấy tên tra nam khác chính là, sự khốn nạn của Lục Bạch, nhất định phải khốn nạn đến rõ ràng, còn muốn đứng ở điểm cao của đạo đức.
Tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng, những người một tay đẩy cậu vào chỗ chết, lần này đều phải trả một cái giá đại giới nên có.
Nhà ông ngoại của Lục Bạch, mẹ Lục lại một lần nữa khống chế không được tính tình náo loạn cùng chị dâu.
"Để tôi đi ra ngoài! Cho dù trong nhà không có tiền, tôi còn có của hồi môn, tôi tiêu tiền của chính mình, chị quản cái gì hả?"
"Em vẫn là nên thành thật một chút đi, bằng không chờ ba trở về em lại phải ăn mắng......." Mợ của Lục Bạch cũng lười quản cái vị em chồng không đàng hoàng này. Đơn giản liền tùy ý để bà ta rời đi. Cũng không thể đem phòng ở ném loạn.
Vì thế, mợ Lục Bạch nói một câu có lệ như vậy, sau đó quay đầu rời đi.
Trở về phòng khách, mợ bắt đầu sửa sang lại hành trình mấy ngày gần đây, mợ cũng có công việc của mình, chỉ là trùng hợp hôm nay nghỉ ngơi, cho nên mới ở nhà.
"Thật là phiền phức! Cũng không biết khi nào trở về?" Hầu gái trong nhà cũng phiền chết mẹ của Lục Bạch.
Suốt ngày muốn ăn cái này, phải làm cái kia, người gì mà vừa phiền phức lại còn dong dài.
Mợ của Lục Bạch nghe thấy hầu gái oán giận, nhưng lại không quát lớn, ngược lại trấn an vỗ vỗ bả vai cô "Nhịn một chút......."
Nhưng mà lời nửa câu sau còn chưa nói ra hết, liền nghe thấy trên lầu truyền tới một tiếng thét chói tai thật lớn.
"Làm sao vậy?" Mợ của Lục Bạch chạy nhanh lên lầu mở cửa, sau đó liền nhìn thấy mẹ Lục run rẩy tay ngồi dưới đất.
Mợ Lục Bạch cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, mặt trên là một bức ảnh chụp, bên trong có hai người hôn môi, là cha Lục và Lâm Đồng.
Tên người tên Lâm Đồng này, không phải là vị hôn thê của Lục Bạch sao?
Sắc mặt của mợ Lục Bạch cũng đột nhiên trở nên khó coi.