Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 134

Lục Bạch cuối cùng tất nhiên là không có mặc cái kiện đồ giữ nhiệt kia. Bất quá cậu cũng không có thắng, bởi vì Bạc Ngạn trên đường chuyển lộ lại đặt mua cho Lục Bạch một bộ đồ giữ ấm.


Một chiếc khăn quàng cổ mềm mại bằng lông dê, xứng với áo sơ mi màu trắng ngoan ngoãn bên trong, nơi nào còn có thể tìm được nửa điểm làm càn lộ liễu lúc trước, ngay cả tuổi cũng bị kéo nhỏ xuống, nhìn không giống mười tám, mà như là mười lăm mười sáu.


Lục Bạch bất đắc dĩ lôi kéo cổ áo "Học trưởng, hôm nay em là muốn đi quán bar gây chuyện đó. Mặc thành như này người ta không cho em đi vào thì phải làm sao?"


Bạc Ngạn nghĩ nghĩ cũng là có chuyện như vậy, vì thế chiếu theo nhu cầu của Lục Bạch lại mua một bộ khác, thuận tiện chính mình cũng thay đổi quần áo.


Nửa giờ sau, hai người ăn mặc kiểu dáng tây trang nhàn hạ không khác biệt lắm lên xe. Lục Bạch nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạc Ngạn, sau một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.


Người này ở mỗi thế giới đều là có một vẻ ngoài vô cùng hoàn hảo, Lục Bạch đột nhiên tò mò bộ dạng ban đầu của anh là gì.
"Suy nghĩ cái gì?" Bạc Ngạn phát hiện cậu đang ngẩn người.
Lục Bạch cũng không che giấu "Em đang tò mò diện mạo ban đầu của anh."


Bạc Ngạn nhịn không được cười "Em từng gặp qua rồi."
"A?" Lục Bạch nhanh chóng truy vấn "Ở nơi nào gặp qua? Là ở thế giới của em sao?"


"Ừm." Dừng một chút, Bạc Ngạn lại bồi thêm một câu "Em ở thế giới của Chủ Thần có lực lượng rất lớn, anh từ sớm đã phát hiện ra em, còn vứt rất nhiều cành oliu cho em. Kết quả em đều né tránh."
"......." Lục Bạch đột nhiên trợn to mắt, không dám tin mà nhìn Bạc Ngạn.


Bạc Ngạn lại như là hoàn toàn không ý thức được lời chính mình nói kinh thiên động địa cỡ nào, ngược lại tiếp tục kéo dài đề tài "Ở trong thế giới của Chủ Thần, không có khả năng có loại đồ vật như Thiên Đạo tồn tại. Cho nên mặc dù thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, linh hồn của em cũng không có cách nào chuyển thế, càng không thể sau khi tử vong nhận được phán xử công bằng, làm kẻ có tội nhận trừng phạt thích đáng."


"Nhưng dù vậy, thế giới mà em sống cũng vẫn như cũ tồn tại khe hở, chính là anh."


"Làm pháp tắc, chỉ cần có sinh vật tồn tại, vậy nhất định phải chịu sự kìm hãm của pháp tắc. Đáng tiếc trong thế giới của em, ý thức pháp luật vô cùng loãng, cho nên cho dù làm pháp tắc, ta cũng không thể vượt qua chế độ can thiệp của xã hội."
"Nhưng là nếu em báo cho anh, vậy thì không giống nhau."


"Như thế nào.......không giống nhau?"
Bạc Ngạn đánh xe dừng ở ven đường, sau đó quay đầu đối mặt với Lục Bạch "Anh biết em bất bình, biết em ủy khuất, tất nhiên là muốn giúp em đòi lại công đạo."


"Lục Bạch, hãy tín nhiệm anh hơn một chút. Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em duỗi tay, là có thể giữ chặt được anh."


"Anh không phải loại ngụy quân tử như Thiên Đạo, cũng càng không giống loại không biết kiêng nể, muốn làm gì thì làm như Chủ Thần. Làm cột mốc của công chính cùng công bằng, nếu anh mất đi sự chuẩn xác, anh liền sẽ tự mình diệt vong."
"Cho nên, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em."


Lục Bạch đột nhiên trợn to mắt, khϊế͙p͙ sợ nhìn Bạc Ngạn.
Hệ thống nhịn không được ở trong đầu cậu hét lên một tiếng "Trời ơi, hắn tỏ tình sao?"


Thấy Lục Bạch không có ý tứ đáp lại, hệ thống nhịn không được thúc giục cậu "Mau đồng ý a! Có lão công trâu bò như vậy, về sau mấy thế giới khác chúng ta không phải là đi ngang à?"


Hệ thống là thật sự bế tắc, đến thế giới nghỉ phép Lục Bạch cũng không được nằm thẳng, chỉ là ngày tháng trôi qua làm đến hả giận một chút. Chờ sang thế giới tiếp theo, còn không biết phải gặp cái dạng chó má gì nữa.


Nếu Bạc Ngạn thật sự thích Lục Bạch, Lục Bạch trực tiếp có thể được mang bay, những người đó căn bản không gây được chuyện gì.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch cự tuyệt.
"Thực xin lỗi."
Bạc Ngạn trầm mặc nhìn Lục Bạch.


Lục Bạch lắc đầu "Có thể mượn lực đã rất tốt rồi. Còn những cái khác, tự em có thể."
Bạc Ngạn nhíu mày, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.
Xe cứ theo lẽ thường khởi động, không khí ấm áp giữa hai người lúc trước lại lâm vào chút lạnh lẽo.


Hệ thống vô cùng sốt ruột "Lục Bạch, ngươi như thế nào lại không đáp ứng hắn a? Cơ hội tốt như vậy mà!"
Lục Bạch lại vẫn không nói lời nào, thẳng đến khi hệ thống sắp bật khóc, cậu mới chậm rãi nói "Vạn nhất anh ấy giúp ta, sau đó không còn nữa thì phải làm sao?"
"A?" Hệ thống nghe không hiểu lắm.


Lục Bạch lại lặp lại một lần "Anh ấy vừa rồi nói, làm pháp tắc, anh ấy không thể mất đi công chính cùng công bằng, nếu không sẽ tự mình diệt vong."


"Nói đến cùng, những người mà ta đối mặt đó đều là phàm nhân. Chính bản thân ta cũng bất quá chỉ là một nhân loại bình thường. Nhưng anh ấy thì khác, anh ấy là pháp tắc. Cho ta mượn lực, có thể nói là đã cho ta được một cơ hội để công bằng đấu tranh. Nhưng nếu anh ấy ra tay, vạn nhất bị phán định là đối với đối phương không công bằng thì phải làm sao?"


"Có lẽ ngay từ đầu là không có việc gì. Vậy sau đó thì sao? Có thể hay không càng tích càng nhiều, sau đó anh ấy liền biến mất?"
"......." Hệ thống hoàn toàn không nghĩ tới Lục Bạch sẽ suy xét đến loại tình huống này, trong lúc nhất thời thế nhưng không có cách nào phản bác.


"Vậy, vậy ngươi không phải thích hắn sao?"
"Thích a!" Thanh âm Lục Bạch rất nhẹ "Cho nên ta sẽ trưởng thành đến độ cao của anh ấy, sau đó đường đường chính chính theo đuổi."
"Ngươi tính toán muốn làm gì?" Hệ thống có điểm mê mang.


Lục Bạch dứt khoát cùng nó nói rõ ràng "Linh hồn trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn, Chủ Thần vì cái gì cố tình không buông tha cho ta? Còn Thiên Đạo kia tuyển ai không tuyển, vì cái gì chỉ muốn chọn ta làm quân cờ?"
Hệ thống: "Có thể là vì ngươi vô cùng mạnh mẽ?"


"Cũng nói không chừng là bởi vì ta năm lần bảy lượt từ trong kết cục được sắp xếp tốt của Chủ Thần chạy thoát. Hoặc là nói, linh hồn của ta có chỗ nào đó tương đối đặc biệt. Có lẽ ta có thể thay thế Chủ Thần."
Hệ thống: " Ngươi đây là muốn soán vị?"


Lục Bạch: "Ta chỉ là suy nghĩ một loại khả năng thôi, nhưng còn cần đến một thế giới nữa để nghiệm chứng một chút."
"Hơn nữa....... Ai nói học trưởng chính là lão công? Lỡ đâu là vợ thì sao?"


"........" Hệ thống tức khắc phát ra tiếng thét chói tai càng thêm kinh ngạc hơn so với khi biết bí mật Lục Bạch muốn soán vị thành Chủ Thần. Sau đó liền lâm vào trầm mặc thật lâu.
Mà Lục Bạch cùng Bạc Ngạn cũng đã tới nơi muốn đến buổi tối ngày hôm nay.


Mới vừa rồi Lục Bạch cự tuyệt làm bầu không khí giữa hai người trở nên vi diệu, nhưng Bạc Ngạn ở bên ngoài luôn luôn sẽ không làm Lục Bạch khó xử, vì thế anh rất nhanh liền điều chỉnh tâm thái, bồi Lục Bạch cùng nhau đi vào.


Bên trong tiệc rượu đã bắt đầu một nửa, thời điểm Lục Bạch đến, mới phát hiện Lâm Đồng cũng đã được đưa tới.


Lục Bạch từng cố ý dặn dò, muốn Lâm Đồng chuẩn bị thật tốt. Mà thẻ lúc trước của Lâm Đồng đều bị Lục Bạch cắt, chỉ có thể dùng số tiền lương làm người giúp việc gần đây kiếm được để mua một bộ mới.


Bình thường loại quần áo rẻ tiền nhìn xa xa không đến nỗi nào, nhưng khi thật sự mặc lên người, mới biết được mặc vải dệt thấp kém có bao nhiêu khó chịu.
Cố tình y đã không thoải mái như vậy, tên thư ký kia của Lục Bạch thế nhưng còn làm ra bộ dạng chọn lựa, đối với y ghét bỏ muốn chết.


Cuối cùng chờ đến thời điểm Lâm Đồng chăm chút tất cả thật tốt rồi đến quán bar, một đám các thiếu gia nhà giàu đều tới đủ, chỉ có Lục Bạch chưa có tới nơi.
Thư ký kia của Lục Bạch cũng rất trâu bò, đem y ném tới nơi này, sau đó liền xoay người rời đi.


Lâm Đồng tức khắc bị mọi người vây vào trung tâm.
"Tôi, tôi là vị hôn thê của Lục Bạch, các người không được xằng bậy a!" Nhóm người này nhìn mặt còn trẻ, nhưng trên thực tế mỗi một người Lâm Đồng đều biết rõ.


Đều là nhị thế tổ* có tiếng trong vòng, vừa có thể chơi, lại dám chơi. Chay mặn bất kể, nam nữ đều ăn. Lục Bạch trước kia chưa bao giờ cùng nhóm người này quậy với nhau, hiện tại lại ngoài ý muốn mở ra loại tiệc rượu này, còn kêu người đem mình đưa tới nơi này, anh ta có ý tứ gì?


(*) Nhị thế tổ: Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.


Anh ta điên rồi sao?
Anh ta không sợ về sau người bên ngoài chê cười mình, nói anh ta đến vị hôn thê của chính mình cũng có thể ném văng ra cho người khác chơi?
Nhưng mà càng sốt ruột, y liền càng nói không được rõ lời.


Chân chính rơi vào tay đám người xấu, y mới biết được cái gì gọi là đáng sợ cùng hối hận.
Nhưng khiến người cảm thấy châm chọc nhất, cũng không phải là đám nhị thế tổ này động tay động chân với y, mà là bọn họ sau khi tò mò đánh giá xong, liền bắt đầu chế nhạo y.


"Phẩm vị của Lục đại thiếu là cái kiểu này à? Tìm một thằng đĩ so với loại đồ chơi này còn thú vị hơn. Trách không được chưa bao giờ mang theo ra bên ngoài, hóa ra là không dám công khai a!" Tên cầm đầu kia ôm theo một chàng trai nhỏ nhắn bên người, cười nhạo một tiếng "Nhìn xem, đụng hàng rồi!"


Chàng trai kia đứng lên liếc mặt nhìn Lâm Đồng một cái, tức khắc làm ra một bộ dạng ghét bỏ.
Nói đến cũng khéo, Lâm Đồng bị thư ký của Lục Bạch tùy tiện xách đến một cửa hàng nhỏ mua quần áo, trong lúc hoảng loạn đã quên chú ý, mua bộ này thế nhưng lại là hàng nhái.


Cố tình chính phẩm lại mặc ở trên người chàng trai kia.
Có thể làm "trai ngành" ít nhất đều phải có chín phần bề ngoài. Tên con trai kia da trắng hoàn mỹ, còn có một giọng nói rất hay, mềm ở trong ngực như là có thể véo ra nước, khi đứng thẳng, vòng eo mảnh khảnh như là chồi non mới nhú.


Lâm Đồng đứng ra cùng hắn so sánh, tuy rằng quần áo trên người giống nhau, nhưng lại biến thành hàng nhái kém chất lượng.
Nhục nhã thật lớn làm cả khuôn mặt Lâm Đồng đều đỏ lên. Trong miệng tên con trai kia còn không sạch sẽ "Loại như cậu mà cũng là do Lục gia dưỡng lên?"


"Tôi nói này, nhanh nhanh cút đi! Đừng làm cho Lục đại thiếu mất mặt. Không dễ dàng mới có thể làm hắn mở miệng mời một lần, nhìn cậu như vậy, phỏng chừng hắn liền ghê tởm chết. Chậm trễ thiếu gia nhà tôi bàn chuyện làm ăn, cậu có bồi thường nổi không?"


".......Tôi, tôi không phải là tới bán thân! Tôi là thích Lục ca nên mới......."
"Thôi đi, một năm tiền tiêu vặt cho cậu mấy trăm vạn. Xe, nhà ở, quà cáp há mồm liền đưa, có tiền có nhan sắc còn biết thương người, ở đây có ai không thích Lục thiếu a!"


Người trong phòng này đều chơi đến vui vẻ, ngay cả mấy tên nhị thế tổ kia cũng nói theo "Còn không phải à? Lục thiếu nếu nguyện ý, chúng tôi cũng sẵn lòng a!"
Trong đó có một người nói càng thêm cợt nhả "Nếu Lục Bạch thật sự cho tôi đãi ngộ như vậy, bảo tôi gọi hắn hai tiếng ba ba cũng được."


Hai mắt Lâm Đồng rưng rưng, thoạt nhìn đáng thương đến cực điểm. Nhưng y lại xem nhẹ, nhóm người này đều là cáo già trong đám người. Làm trai ngành, một bộ tiểu bạch hoa nói lời yêu thương này đều là bọn họ chơi dư lại. Đến nỗi những tay chơi đó, càng là nhìn quen nước mắt cùng chân tình. Liếc mặt một cái là có thể phân rõ ra được Lâm Đồng rốt cuộc là cái dạng Bạch Cốt Tinh gì.


Lần này chiêu số mà ở trong trường học bách chiến bách thắng một chút tác dụng cũng đều không có, ngược lại còn mang đến cho y nhục nhã lớn hơn nữa.
Vào thời điểm Lâm Đồng nhịn không được muốn tông cửa xông ra ngoài, cửa phòng rốt cuộc bị mở ra.


Người thứ nhất tiến vào chính là Lục Bạch, nhưng người đi theo phía sau Lục Bạch là Bạc Ngạn lại làm cho người trong cả phòng đều kinh sợ.


Cái tên nhị thế tổ lúc trước nói giỡn muốn kêu Lục Bạch là ba ba là người đầu tiên đứng lên, chạy một mạch đến bên người Bạc Ngạn "Anh, hôm nay em thật sự không phải tới để chơi. Em chính là tò mò chị dâu trông như thế nào, cho nên mới đến xem. Này không phải cũng là thuận tiện thu thập cái tên Lâm Đồng kia giúp chị dâu xả giận sao?"


Chị dâu? Lục Bạch quay đầu nhìn về phía Bạc Ngạn, nhưng cũng không có phản bác, chỉ là ánh mắt kia như muốn hỏi "Anh giới thiệu em với người trong nhà như thế nào?"
Bạc Ngạn vốn dĩ có điểm chột dạ, nhưng nhìn đến Lâm Đồng đang một bộ khϊế͙p͙ sợ, cũng nhịn không được chủ động ôm eo Lục Bạch.


Đứa nhỏ nhà anh không dễ dàng, Bạc Ngạn mặc dù không cao hứng, nhưng cũng luyến tiếc hai mươi phút nổi giận với cậu.
Lục Bạch quay đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau cười, rất là ăn ý.
Lâm Đồng sắc mặt trắng bệch, theo bản năng hỏi "Lục ca, anh và em còn có hôn ước, anh không nhớ rõ sao?"


Lục Bạch giống như là mới vừa thấy y "A! Hóa ra cậu còn ở đây a! Tôi hôm nay kêu cậu tới đây chính là muốn cùng cậu nói một chuyện. Từ hôn đi."