Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 129

Luật sư không quen nhìn Lâm Đồng rất nhiều năm, cảm thấy lão gia tử Lục gia sợ là điên rồi mới có thể quyết định đính hôn cho Lục Bạch với một người như vậy.


Không chỉ không có trợ lực, không biết mang ơn, còn tăng thêm cho Lục Bạch không ít phiền toái. Nếu không phải thấy Lục Bạch nguyện ý nhẫn nại, hắn cũng chỉ có thể nghĩ Lục Bạch đối với Lâm Đồng là chân ái.Hiện tại Lục Bạch tỉnh ngộ, hắn cao hứng còn không kịp.


Vì thế, sau khi giải quyết xong vấn đề về Lâm Đồng, luật sư rất nhanh liền rời đi. Lâm Đồng cầm bản hợp đồng lao động, cả người giống như gặp sét đánh giữa trời quang, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời. Chỉ có thể khóc lóc trở về Lục gia.


Nói đến cũng khéo, Lâm Đồng vừa mới vào cửa, liền thấy cha của Lục Bạch đang ngồi ở trên sô pha. Thấy y tiến vào, cha của Lục Bạch ban đầu cũng không nghĩ phản ứng lại y, mà sau khi ông ta chú ý tới bản hợp đồng lao động Lâm Đồng cầm trong tay, lập tức vẫy tay kêu y lại gần.


Ông ta đối với Lâm Đồng đích xác thấy chướng mắt, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại ông ta xuyên thấu qua chuyện của Lâm Đồng để cấp cho Lục Bạch chút phiền toái.


"Đồng Đồng đây là làm sao vậy? Trong trường học bị người ta bắt nạt sao?" Rút ra một điếu thuốc, cha Lục khó được lúc nói chuyện thân thiết với Lâm Đồng.
Lâm Đồng cũng không muốn phản ứng lại cha Lục, dù sao thì y cũng xem thường loại bại gia tử như cha của Lục Bạch.


Chỉ có thể nói rồng sinh chín con* tất có bất đồng. Lục lão gia tử thông minh cả đời, nghe nói bà nội Lục năm đó cũng là một nữ cường nhân nổi danh trong giới.


(*) Rồng sinh chín con: "Long sinh cửu tử" là một truyền thuyết trong thần thoại Trung Quốc. Người Trung Hoa xưa cho rằng loài rồng là giống loài đa tình, và có thể cũng vì lẽ đó Long Vương giao hợp với nhiều chủng loại thần thú hay yêu thú mà sinh ra các chủng tử biến dị không hoàn toàn giống như Rồng nhưng vẫn mang uy của loài rồng, và được biết đến nhiều nhất là chín đứa con biến dị của Rồng.


Hai nhân vật lợi hại như vậy, cuối cùng lại sinh ra một kẻ ăn chơi trác táng như cha của Lục Bạch.


Ông ta thật sự là vừa ngu xuẩn vừa độc đoán. Lúc trước Lục lão gia tử dẫn ông ta tiến vào công ty, kết quả cha của Lục Bạch không chỉ không thể gánh vác được trách nhiệm được giao, ngược lại còn vội vàng bao dưỡng tiểu minh tinh, cuối cùng bởi vì vội vàng cùng tiểu minh tinh hẹn hò, quên mất việc phải ký một hợp đồng vô cùng quan trọng. Thiếu chút nữa làm Lục thị tổn thất hơn 1 tỷ.


Mà cái này còn chưa phải chuyện lợi hại nhất, lợi hại nhất chính là, cái tên bất hiếu này, thế nhưng sau đó còn sống sờ sờ làm tức chết chính mẹ ruột của mình. Chỉ bởi vì ông ta kiên trì muốn đem tiểu minh tinh kia cưới vào hào môn.


Kết quả bà nội Lục cùng con trai tranh chấp, lên cơn đau tim, cố gắng cứu chữa cũng không có hiệu quả, người cũng không còn.
Cuối cùng Lục lão gia tử không có cách nào, chỉ có thể tìm cho cha của Lục Bạch một nhà vợ vô cùng lợi hại, vì thế mẹ của Lục Bạch vào cửa.


Vị đại tiểu thư này, cũng là lớn lên từ trong ngàn kiều vạn sủng. Sở dĩ gả cho cha của Lục Bạch cũng là vì không có cách nào. Đại tiểu thư hào môn tất nhiên là một chút năng lực cùng kỹ năng đều không có, cả ngày chỉ biết tiêu tiền. Hai vợ chồng ghé vào với nhau, một đôi bại gia tử.


Nếu không phải Lục Bạch được sinh ra, Lục lão gia tử còn sẽ hoài nghi có phải huyết mạch của Lục gia có vấn đề gì rồi hay không.
Vì thế, nhiều năm trôi qua như vậy, Lâm Đồng cũng hiểu rõ cha của Lục Bạch không phải thứ tốt lành gì. Vì sợ bị hiểu lầm, cho nên y thường xuyên trốn đến xa xa mà đứng.


Nhưng hiện tại bất đồng, Lục Bạch đột nhiên đối với y bất mãn, thậm chí còn sinh ra tính toán để chính y độc lập tự chủ, y cũng không thể không làm mọi cách để xin giúp đỡ.
Vì thế, Lâm Đồng chọn lời có thể nói, đem sự tình nói qua một lần.


Cha của Lục Bạch nghe xong, thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.


Lục Bạch là do Lục lão gia tử nuôi lớn. Từ nhỏ đã tiếp quản gia đình. Cậu đột nhiên thu hồi hết thảy những thứ đã cho Lâm Đồng, một phần là vì những chuyện Lâm Đồng đã làm, muốn trừng phạt y. Một cái khác nói không chừng chính là tính toán rèn luyện Lâm Đồng.


Lục Bạch đã mười tám, qua hai năm nữa liền phải kết hôn. Bộ dạng hiện tại của Lâm Đồng không đảm đương nổi chức vụ chủ mẫu của Lục gia. Lục Bạch đối với ông nội vô cùng hiếu thảo. Ông nội muốn cậu cưới, vậy cậu nhất định sẽ cưới Lâm Đồng. Cho nên muốn rèn luyện y cũng không có gì là không đúng.


Chỉ là cha của Lục Bạch có chút kinh ngạc, ông ta ban đầu cho rằng Lục Bạch đối với Lâm Đồng chỉ là trách nhiệm, hiện tại xem ra, thế nhưng đối với y có tình nghĩa sao?


Phải biết rằng tính cách của Lục Bạch rất nhạt nhẽo, chưa từng mở miệng nói với người khác mình muốn đồ gì. Lần này thế nhưng chờ mong tình cảm của Lâm Đồng như thế, xem ra là thật sự thích y.


Nghĩ như vậy, ông ta nhịn không được đánh giá Lâm Đồng thêm vài lần, ngoài ý muốn phát hiện đứa bé này thật ra rất đẹp, đúng chuẩn mi thanh mục tú. Khó trách Lục Bạch đem y đặt ở đầu quả tim, nuôi cả gia đình Lâm gia nhiều năm như thế.


Lâm Đồng không phải thật sự đơn thuần, cha của Lục Bạch âm thầm đánh giá y, y đều nhìn ra được, nhưng suy xét đến việc còn muốn mượn lực, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ở bên người ông ta, thậm chí còn nhẹ giọng hô một câu "Ba."


Không nghĩ tới, một tiếng "ba" này, trực tiếp làm tâm của cha Lục Bạch run rẩy hai cái.
Ông ta đột nhiên có một cái ý tưởng điên rồ, biết chính mình nên làm như thế nào khiến cho đứa con trai bất hiếu như Lục Bạch khó chịu rồi.


Bất quá hiện tại còn phải chờ một chút. Có chút lời nói truyền ra ngoài, nghe một mình thì không hay.
Vì thế, chờ thời điểm Lục Bạch về đến nhà, Hồng Môn Yến* cũng đã dọn xong.


(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.


Mới vừa tiến vào cửa, cậu liền nhìn thấy trong đại sảnh ngồi một vòng người. Bao gồm cả đứa em trai nhỏ hơn cậu hai tuổi cũng dùng một loại ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm cậu.


Buổi tối Lục Bạch tham gia một tiệc rượu, sau khi uống rượu xong, dạ dày liền không quá thoải mái. Hơn nữa còn có một đống văn kiện cần phải phê duyệt, nên cũng lười phản ứng lại đám người này.
Tùy tay kéo lỏng cà vạt, Lục Bạch đi hướng về phòng ngủ của mình ở trên lầu.


Cha Lục lạnh giọng quát lớn "Lục Bạch, mày cánh cứng rồi, trong mắt liền không có ba mày nữa đúng không?"
Mà đứa em trai ruột kia của Lục Bạch, càng là xông tới, trực tiếp túm lấy cánh tay Lục Bạch muốn lôi kéo cậu đi tới phòng khách.


"Ba tôi kêu anh, anh không nghe thấy à? Ở bên ngoài giả thành bộ dạng tổng tài cũng thôi đi, về đến nhà ai mà không biết anh là cái thứ gì!"
Hệ thống nhịn không được ở trong đầu mắng chửi: "ĐM! Người như nó mà cũng dám nói vậy!"


Nếu nói về độ bất hiếu, vị em trai ruột Lục Tường này của Lục Bạch mới là kẻ bất hiếu số một. Nếu nói Lục Bạch cách đại di truyền hết những mặt ưu tú của Lục lão gia tử và bà nội Lục. Thì Lục Tường chính là học hỏi hết tất cả những mặt rác rưởi của cha mẹ Lục Bạch.


Phá của thì cũng không nói, nhưng trong xương cốt còn không tính là con người!
Trong tiểu thuyết, sau khi Lâm Đồng chạy theo vị đại lão tàn tật kia, Lục Bạch nhận thấy được vị này không phải người tốt, muốn khuyên Lâm Đồng trở về, nhưng quay đầu đã bị em trai ruột bán đứng.


Đúng là Lục thị đang đối diện với bờ vực sống chết, Lục Tường thế nhưng không màng tới sống chết của Lục thị, trực tiếp đem điểm mấu chốt vụ đấu thầu của Lục Bạch tiết lộ cho đối thủ.


Nếu không phải Lục Bạch ý thức được điểm không đúng từ trước, kịp thời ngăn cản tổn hại, chỉ sợ mặt sau Lục thị liền không còn nữa.
Mà thời điểm cậu đi chất vấn Lục Tường, Lục Tường đã nói gì?


"Cái loại cặn bã như mày xứng đáng bị chúng bạn xa lánh. Mày cho rằng tao muốn làm em trai của mày lắm à? Mày cũng không nghe xem bên ngoài người ta đang nói cái gì!"


"Lục Bạch, kẻ khốn nạn trong mắt chỉ có tiền. Vì tiền, ngay đến cả vị hôn thê cũng đều có thể đem tặng cho cha nuôi làʍ ȶìиɦ nhân. Hai mươi năm trước dựa vào bám váy mẹ của mình để dính lấy ông ngoại. Ông ngoại qua đời, liền bán vị hôn thê để dính lấy cha nuôi."


"Trộm bản đấu thầu của mày thì làm sao nào? Hơn 1 tỷ có đổi lại được sự ủy khuất mà Lâm Đồng phải chịu khi ở bên cạnh mày năm đó không?"
Từng câu từng chữ, phảng phất chính mình có lý lẽ vô cùng hợp lý, còn những cái sai đều là Lục Bạch một mình gồng gánh.


Nhưng mà trời đất chứng giám, nếu không phải Lục Bạch thời niên thiếu chống đỡ được gia nghiệp, Lục Tường nơi nào có thể ăn chơi đàng điếm như hiện tại?
Còn về việc Lục Bạch bán vị hôn thê, càng là lời nói vô căn cứ.


Lục Bạch đối với Lâm Đồng, cho dù không có tình yêu, thì kết thúc cũng có trách nhiệm của huynh trưởng.
Nhưng cậu đối với mỗi người đều tốt, cuối cùng lại trở thành tội nhân thiên cổ.


Một khắc kia, trái tim Lục Bạch đau đớn lợi hại, phảng phất như bên trong có độc dược xuyên tràng phá bụng đang không ngừng ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cậu.
Mà cậu vì Lục gia phụng hiến ba mươi năm, cũng triệt triệt để để vì sự phản bội của Lục Tường trở thành trò cười.


Cho nên làm lại một lần, cậu không bao giờ muốn làm người tốt gì đó nữa. Chỉ nghĩ gấp không chờ nổi muốn chứng thực cái danh xưng tên cặn bã này của mình.
Hệ thống nhìn nhóm người này khí thế dào dạt, nhịn không được lo lắng cho Lục Bạch "Bọn chúng sẽ không động thủ với ngươi đó chứ?"


Lục Bạch lười biếng đáp lại một câu "Đừng sợ, bọn họ đánh không lại ta."
Nhớ lại hành động vĩ đại một chân đạp ngã một người của Lục Bạch, hệ thống không thể không thừa nhận, lời Lục Bạch nói thật sự quá đúng.


Vì thế dứt khoát thành thành thật thật ở trong đầu Lục Bạch xem diễn.
Thời buổi này, làm hệ thống cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của ký chủ, quả thật là quá hạnh phúc.
Mà Lục Bạch cũng đồng dạng nhẹ nhàng.


Lục Tường túm lấy cậu, cậu cũng không phản kháng. Còn trực tiếp dựa vào trên sô pha, thuận tay đem cánh tay gác ở trên chỗ tựa lưng.


"Tý nữa tôi còn có công việc, cho các người năm phút, đem chuyện muốn nói nói xong." Lục Bạch đem cà vạt hoàn toàn kéo ra, thuận tay ném cho quản gia phía sau, tự mình cởi bỏ cúc áo để thông khí.


Xương quai xanh tinh xảo ở dưới lớp áo sơ mi tơ lụa như ẩn như hiện, thân xác này của cậu đang vào độ tuổi tốt nhất, bất luận làm ra động tác gì đều tự mang một loại tiêu sái của thiếu niên.


Đừng nói là Lâm Đồng, ngay cả những người khác ở trong phòng khách cũng đều nhịn không được đem tầm mắt dừng ở trên người Lục Bạch.


Người đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là cha Lục, ông ta nhíu mày chỉ trích Lục Bạch "Mày đây là cái tác phong ăn chơi trác táng gì? Muốn chơi thì đại thiếu gia uy phong là mày liền cút đi!"


"Tao hỏi mày, mày vì cái gì lại đối xử với Đồng Đồng như vậy? Đồng Đồng là vị hôn thê của mày, mày không biết sao? Tùy tiện liền đem nó đuổi ra khỏi nhà, ông nội năm đó chính là dạy mày vong ân phụ nghĩa như vậy?"


"Vong ân phụ nghĩa......." Lục Bạch cân nhắc mấy chữ này rồi nhịn không được cười "Ba, ngài đã hỏi qua Lâm Đồng chưa? Chuyện này là chính bản thân Lâm Đồng nguyện ý."
Lâm Đồng đột nhiên bị điểm danh, không biết làm sao nhìn Lục Bạch.


Lục Bạch lại cười hỏi y "Không phải chính cậu nói, chỉ cần tôi thích, cho dù phải bán thận cũng muốn mua cho tôi đồ vật mà tôi coi trọng sao?"
"Tôi đương nhiên sẽ không để cậu tổn hại thân thể, cho nên liền tìm giúp cậu một công việc thích hợp nhất để làm công."


"Nói xem tiểu bảo bối Đồng Đồng, cậu thích tôi như vậy, chắc sẽ không tặng tôi lễ vật cũng muốn tôi bỏ tiền ra chứ?"
"Hay là nói, cậu cảm thấy chính mình kiếm tiền mua tặng tôi lễ vật là ủy khuất cậu?"


Một câu này, trực tiếp đem những lời Lâm Đồng muốn nói tất cả đều đổ vào lại trong miệng. Ngay cả những người khác cũng đi theo không còn lời gì để nói.
Dù sao là bọn họ xen vào việc người khác, cũng không có đạo lý làm ống dẫn cho sự tình thú khuê phòng vợ chồng son người ta.


Tức khắc một trận khiển trách gia đình liền trở nên giống một trò khôi hài.
Mẹ của Lục Bạch đứng lên tính toán trở về phòng đầu tiên, ngay sau đó Lục Tường cũng đứng lên theo. Cảm thấy trận diễn ngày hôm nay xem một chút đều không thoải mái.


Nhưng Lục Bạch đã tính chuẩn hết thảy, thế nên mới để luật sư đi tìm Lâm Đồng. Bọn họ muốn lợi dụng vụ việc để dạy dỗ cậu, còn phải hỏi xem Lục Bạch có nguyện ý hay không.


Vì thế, ba người cha mẹ cùng em trai của Lục Bạch còn chưa đi ra khỏi đại sảnh, liền nghe thấy Lục Bạch nói "Các người cũng giống vậy."
"Còn có mấy tháng nữa, tôi liền phải tổ chức sinh nhật."


"Dù sao tôi cũng là một đứa con bất hiếu, còn là loại đại ca rác rưởi chỉ biết khi dễ em trai. Cho nên, vì danh xứng với thực, từ hôm nay trở đi, thẻ tín dụng cùng thẻ ngân hàng của các người đều sẽ bị cắt đứt."


"Hơn nữa tôi còn yêu cầu các người ở thời điểm sinh nhật của tôi, chuẩn xác mua tặng lễ vật mà tôi muốn."
"Đúng rồi! Lục Tường, cậu có rảnh thì nhớ cùng tôi đi làm kiểm tra tương thích. Lúc trước kiểm tra thân thể bác sĩ nói tương lai tôi có khả năng sẽ bị bệnh liên quan tới máu."


"Tôi nhớ rõ bên ngoài có người đồn đãi, nói cậu là vì làm khí quan* dự phòng cho tôi nên mới được sinh ra, đúng không?"
(*) Khí quan: Là bộ phận trong cơ thể sinh vật đảm nhiệm một chức năng nhất định nào đó. Ví dụ, tim là một khí quan của bộ máy tuần hoàn.


"Vừa lúc! Liền đem lời đồn đãi này cũng chứng thực đi!"
"Tôi tàn bạo như vậy, một lời không hợp liền đem người đuổi ra khỏi nhà. Cho nên Lục Tường, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ làm theo đúng không?"