Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 111

Nháy mắt, không khí trong phòng giam trở nên an tĩnh hẳn.
Ánh mắt của mọi người đều gắt gao dừng ở trên cây súng ngắn mà cảnh ngục đang thưởng thức.
Đó là một cây súng thật, chỉ cần bọn họ phản kháng, đối phương có thể nổ súng ngay.


"Chơi lớn như vậy sao?" Không ít người trong lòng đều sinh ra ý tứ lui bước, thậm chí bọn họ còn đang suy xét, có nên nhanh chóng nói ra từ an toàn hay không, làm chính mình rời đi trước tiên.


Cái tên cảnh ngục này rõ ràng đã điên rồi, nhưng hắn là nhân viên thượng cấp, chỉ cần hắn không nói ra từ an toàn, ai cũng không thể làm hắn rời đi.
Cho nên, vì sinh mệnh, bọn họ có phải hẳn nên rời khỏi thực nghiệm hay không?


Mà trên Internet, ác ý tràn đầy gần như thực chất hóa của cảnh ngục cũng làm cho khán giả sinh ra tâm lý không khỏe.
[ Có độc à? Nhóm người này đều điên rồi sao? Vì cái gì không nhanh chóng nói ra từ an toàn để rời khỏi đó? ]


[ Không có khả năng có được không? Bạn không thấy quy định của thực nghiệm sao? Phàm là nói ra từ an toàn rời khỏi, đều sẽ không nhận được bất cứ thù lao gì.]
[ Chỉ vì chút tiền ấy? ]


[ Không phải một chút, là một căn nhà ở đế đô đó! Hơn nữa bọn họ đã ở bên trong đó gần một tuần rồi, lúc này từ bỏ, chính là thật sự mất cả người lẫn của. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, cũng là chuyện thường tình.]


Này đúng thật là chuyện thường tình của con người, nhưng những khán giả này còn có điều càng quan trọng hơn vẫn chưa ý thức được.


Chính là những người này, bọn họ kỳ thật còn có thể kiên trì không rời đi, còn bởi vì một nhân tố quan trọng khác. Mấy ngày ngắn ngủi sinh hoạt trong cảnh cầm tù, tuyệt đại bộ phận giữa bọn họ, đã có ấn tượng bản thân mình chính là một phạm nhân chân chính.


Bọn họ bởi vì hoàn cảnh chung quanh quá mức chân thật nên đã theo bản năng bắt đầu sợ hãi cảnh ngục, hơn nữa cảm thấy cảnh ngục chính là "thiên thần" có thể quyết định quyền sinh sát của chính mình.


Nếu không, tên cảnh ngục này cũng không có khả năng thật sự đơn thương độc mã một người tới đối phó một đám người bọn họ.
Hệ thống: "Lục Bạch, chúng ta kế tiếp phải làm gì?"


Hệ thống cũng xem đến thực minh bạch, tên cảnh ngục này có chuẩn bị mà đến, rõ ràng là hướng về phía Lục Bạch.
Ngày đầu tiên hắn tới đã bị Lục Bạch hung hăng đánh ngã mặt mũi, thậm chí thiếu chút nữa bị Lục Bạch lộng chết. Đã là vô cùng mất mặt.


Huống chi hắn còn là Alpha, tự nhiên đối với Omega liền có dục vọng khống chế, Lục Bạch càng cao cao tại thượng, hắn càng muốn nhìn thấy bộ dạng gặp nạn vừa thê thảm lại chật vật của Lục Bạch.
Bất quá hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, hắn còn phải dựa theo quy trình đem mấy người khác xử lý trước.


Vì thế, cảnh ngục đem tầm mắt dừng ở trên người tên Beta sắm vai tội phạm cưỡng gian kia.
"Trưởng quan, xin hỏi ngài, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?" Beta mẫn cảm đã nhận ra tình huống không đúng. Nhưng trước hai chữ "vận mệnh" làm gã đến một câu không có kính ngữ cũng không dám nói.


Mà lần này, ngục tốt kia lại lười phải giải thích, trực tiếp nói cho gã, trừ bỏ một người ngoài ý muốn, cơ hồ tất cả mọi người đều viết tên gã, nói tinh thần của gã có vấn đề.
"Tôi không có, thật đó! Là bọn họ nói bậy." Beta ý đồ biện giải.


Nhưng cảnh ngục không nghe, trực tiếp đem gã đưa vào trong phòng tối.
"Mau thả tôi ra ngoài!" Beta tức khắc bắt đầu khẩn trương.
Mà cảnh ngục cũng đã không chút do dự đóng cửa lại, hơn nữa xếp đặt thời gian, 3 tiếng đồng hồ. 


Phạm nhân ở bên ngoài còn chưa rõ là có ý tứ gì, nhưng rất nhanh, bọn họ liền đã hiểu.
Theo loa phóng thanh, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng phản ứng của Beta kia sau khi đi vào.


Gã ngay từ đầu vẫn là khống chế, biện giải, nhưng dần dần, phản ứng của gã bắt đầu trở nên kỳ quái. Thanh âm cũng càng lúc càng lớn.
"Nghe không được? Vì sao tôi không nghe được giọng nói của chính mình?"
"Tôi nói chuyện mà! Tôi rõ ràng đang nói chuyện mà!"


"A-----" Gã phát ra âm thanh gào rống gần như là phá âm.
"Có người ở đây hay không?"
"Có ai ở bên ngoài không?"
"Có nghe thấy tôi đang nói không hả?"


Gã giống như bị cái gì đó kích thích, không ngừng mà la hét ầm ĩ, thét chói tai. Giọng nói rất nhanh trở nên nghẹn ngào. Nhưng dù vậy, gã cũng không có nửa phần ý tứ muốn dừng lại.
Tiếng thét chói tai chấp nhất như vậy, dừng ở lỗ tai người bên ngoài, liền có vẻ phá lệ sờn tóc gáy.


Cảnh ngục giống như là nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, dùng ngữ khí cực kỳ ác liệt mà cảnh cáo "Sợ hãi không? Sợ hãi thì thành thật một chút đi."


"Hiện tại là thời gian kiểm tra lệ thường. Tôi nhớ rõ tội danh tiến vào của các người, mỗi một cái đều không nhỏ. Đem các người nhốt ở nơi này, cũng không phải cho các người hưởng phúc. Mà là kêu các người sám hối."
"Muốn ra ngoài đúng không? Chúng ta liền dựa theo quy trình."


Nói đến đây, bên phía Internet tất cả khán giả đều nổi giận.
[ Cái tên chó má này! Hắn căn bản không tính toán đem người thả ra mà! ]
[ Đm, cái tên ở trong phòng tối kia cũng là tên ngu à, hắn không biết kêu từ an toàn sao? ]


[ Hắn kêu không được từ an toàn, tôi mới vừa đi tra thử, phòng tối của ngục giam đặc thù này có công năng hút âm, hắn căn bản không biết chính mình nói cái gì, bởi vì ngay cả hắn cũng đều không thể nghe được giọng nói của chính mình.]
Đây là cái loại cảnh tượng đáng sợ gì chứ?


Trong không gian hẹp hòi tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón, thân thể bị bốn bức tường kẹp lấy, căn bản không thể động đậy. Nghe không thấy âm thanh bên ngoài cũng liền thôi đi, đến giọng nói của chính mình cũng không nghe được.


Thời gian cùng không gian đều trở nên không có ý nghĩa, loại thời điểm này, chỉ sợ đến chính mình rốt cuộc có phải người sống hay không cũng không thể phán đoán.
Này đã không phải là tra tấn về thân thể nữa, mà là sát hại nhằm vào linh hồn.


Tên sắm vai cảnh ngục này đúng là điên rồi! Hắn đã hoàn toàn bị lạc ở trong trò chơi, trầm mê với quyền lực chí cao vô thượng, mất đi sự chính trực mà một con người nên có.
Trong nháy mắt này, mặt âm u của nhân tính làm không ít người trong lòng sinh ra hoài nghi.


Bọn họ thậm chí bắt đầu có loại ảo giác, có phải hay không nguyên bản nhân loại chính là sự tồn tại rác rưởi như vậy?
Có phải hay không bao gồm phần người ở bên trong bọn họ, mặc kệ đã chịu qua dạng giáo dục gì mà lớn lên, mặc kệ tam quan của bản thân có chính trực như thế nào.


Chỉ cần đặt mình vào giữa dụ hoặc, đều sẽ đem linh hồn bán đứng rồi trở thành ma quỷ?
Nhưng mà so với sự hoài nghi của bọn họ, nhóm thực nghiệm giả sắm vai phạm nhân trong phòng giam lúc này mới là sợ hãi nhất.


Tuy rằng bọn họ đã dựa theo yêu cầu y theo số thứ tự xếp hàng cho ngay ngắn, đứng ở trước mặt cảnh ngục, dựa theo quy trình mà sám hối.
Nhưng sự tình dù sao cũng không phải do bọn họ làm, bọn họ phải sám hối như thế nào chứ?


Người đầu tiên làm chuột bạch bất hạnh nhất, nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt cảnh ngục.
Sau khi trầm tư vài giây, mới khô cằn nói "Tôi có tội, tôi cướp bóc chính là sai, tôi có lỗi với người vì tôi mà chịu thương tổn."


Thực nghiệm giả này rút thăm sắm vai chính là một băng cướp trên đường quốc lộ. Hắn đã lục tục làm hơn hai mươi vụ cướp. Tiền tài tích lũy do cướp được chỉ tính tiền mặt cũng đã hơn ba mươi vạn.
Nơi này còn không bao gồm các hàng hóa trên xe vận tải.


Lúc trước thời điểm bốc được nhân vật, gã chỉ là đem chuyện này trở thành trò vui để cười cợt. Hiện tại đột nhiên lại bắt gã sám hối vì tội lỗi mà mình không gây ra, gã căn bản làm không được.


Hoảng loạn nói vài giây, thời điểm đang định tiếp tục, một côn điện của cảnh ngục lại hung hăng đập gã ngã trên mặt đất.
"Không đủ thành khẩn!" Ánh mắt khi cảnh ngục nhìn gã, giống như là đang xem lò sát sinh súc vật "Quỳ cho tốt! Cẩn thận ngẫm lại cho tôi xem tội danh của cậu rốt cuộc là gì?" 


Cảm thấy tư thế quỳ của thực nghiệm giả này không đúng, cảnh ngục hung hăng giáng một cái tát ở trên mặt gã. Mảnh kim loại ghim ở trên bao tay trực tiếp cắt qua khóe mắt thực nghiệm giả, máu tức khắc chảy ra.
Những người khác trong lòng cũng đã "lộp bộp" một tiếng.


Nhưng thái độ của cảnh ngục sau khi phát tiết xong cũng không trở nên tốt hơn, yêu cầu của hắn ngược lại càng thêm hà khắc.
"Sám hối sao lại có thể không khóc? Mày ngay cả nước mắt cá sấu cũng không muốn rơi, vậy mày dựa vào cái gì nói mình biết sai rồi?"


"Đến người già 80 tuổi mày cũng không buông tha. Cái loại rác rưởi tội ác tày trời giống như mày, không xứng đứng nói chuyện."


"Tội phạm kinh tế? Nghe rất có đầu óc, đáng tiếc thông minh quá chưa hẳn là điều tốt. Thiếu nhiều tiền như vậy, mày như thế nào còn muốn ra ngoài? Nếu không vẫn là chết già ở trong ngục giam đi! Ít nhất còn có một ngụm cơm ăn."


Câu sau so với câu trước càng khắc nghiệt hơn, nếu những người này thật sự là tội phạm tội ác tày trời, vậy tên cảnh ngục kia tốt xấu gì cũng đứng ở điểm cao nhất của đạo đức.


Nhưng cố tình hắn không phải, mà những lời nhìn như lòng đầy căm phẫn táo bạo đó, cũng trở thành hắn bừa bãi sát hại người khác.
Rất nhanh, bên người cảnh ngục quỳ một đám phạm nhân. Trừ bỏ Lục Bạch vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Hệ thống: "Ngàn vạn lần cẩn thận, hắn tới tìm ngươi đó."


Lục Bạch: "Ừ, ta chờ chính là giờ khắc này."
Quả nhiên, lần này cảnh ngục kia đã học thông minh, hắn cũng không tùy tiện tới gần Lục Bạch. Mà là mệnh lệnh Lục Bạch tại chỗ quỳ xuống.
Lục Bạch bất động.
Cảnh ngục cũng không nhiều lời, trực tiếp bật vòng điện cực.


Thanh âm điện lưu nháy mắt vang lên, thân thể Lục Bạch liền lung lay, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Cảnh ngục lạnh nhạt đánh giá cậu "Tao biết mày có năng lực nhẫn nại rất tốt, nhưng cách dùng của vòng điện cực này đâu phải chỉ có mỗi thế."


"Hơn nữa, dựa theo báo cáo điều tra, mày lúc trước còn có hành động ác ý giết người. Phá hủy tuyến thể của người khác, những cái này đều là hành động trái pháp luật. Mày tốt nhất nên thành thật một chút, nhanh chóng quỳ xuống mà sám hối, nếu không chờ tên ở trong phòng tối kia kết thúc trừng phạt, liền phải đổi thành mày đi vào đấy."


"Tội danh của mày, một khi đi vào sẽ không chỉ là ba tiếng đồng hồ thôi đâu. Mà là nhốt một ngày."
Vừa nói, hắn vừa đem loa phóng thanh bên trong mở ra. Tinh thần của tên Beta kia đã sụp đổ tới nỗi thậm chí bắt đầu nói mê sảng.


Thực hiển nhiên, một khi tiếp tục bị nhốt ở trong đó, chỉ sợ tinh thần gã sẽ xuất hiện vấn đề.
Cái tên Beta này vốn dĩ vừa yếu đuối lại nhát gan, nếu không lần trước gã sẽ không cố tình họa thủy đông dẫn, ý đồ để Lục Bạch làm thế thân cho mình.


Trước mắt, việc bị nhốt trong phòng tối này hết thảy đã làm gã không chỉ là gặp khủng hoảng, mà là rõ đầu rõ đuôi hỏng mất.


"Cầu xin các người, thả tôi ra ngoài đi......." Gã vẫn luôn khóc thút thít xin tha, tiếng nói nghẹn ngào mơ mơ hồ hồ nói rõ gã đã mất đi ý thức, những lời này đều là bản năng cầu sinh.


Thậm chí, Beta trước mắt đến ngay cả từ an toàn có thể khiến chính mình lập tức trở nên an toàn cũng đã nói không nên lời.


Loại địa phương đáng sợ như vậy, bất quá mới chỉ hai mươi phút là có thể làm tiêu tan ý chí của một người. Nhưng cái tên cảnh ngục này, lại muốn đem một Omega như Lục Bạch nhốt vào nguyên một ngày?
Hắn là muốn mạng của Lục Bạch sao?


Cái này, ngay cả những người sắm vai tội phạm đang quỳ ở trên mặt đất cũng đều nhịn không được dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm cảnh ngục.
Cảnh ngục dắt dắt khóe miệng, rất có hứng thú nhìn Lục Bạch "Quỳ, hay là không quỳ?"


Lục Bạch như là bị dọa sợ rồi, bước chân rốt cuộc có biến hóa rất nhỏ.
Cậu chần chờ đi về phía trước hai bước, cơ hồ đi đến bên người cảnh ngục, sau đó đầu gối hơi hơi cong xuống, như thật sự muốn quỳ.


Trong mắt cảnh ngục trong nháy mắt hiện lên vui sướng, nhưng giây tiếp theo, đau nhức liền từ cánh tay hắn truyền đến.
Lục Bạch chỉ dùng một động tác, liền đem hai bên cánh tay hắn toàn bộ bẻ trật khớp. Bao gồm cái nút khống chế trong tay hắn cũng đi theo cùng nhau rơi xuống trên mặt đất.


"Mày đây là tập kích cảnh ngục!" Hắn vừa định phản kháng, bàn tay đang bóp cằm hắn của Lục Bạch nháy mắt đem cằm hắn cùng mắt kính tinh xảo bẻ xuống.


Sau đó hắn rõ ràng nghe được Lục Bạch dán ở bên tai hắn, dùng thanh âm vô cùng bình tĩnh nói với hắn "Cảnh ngục tiên sinh, anh có phải hay không đã quên mất lời tôi nói lúc trước? Nếu anh quá nhập diễn, vậy ngàn vạn lần đừng quên, tôi là một tội phạm trên tay có án giết người một lúc diệt cả ba nhà."


"Còn về việc tôi có sám hối hay không? Giết mấy kẻ xấu xa, tôi chưa bao giờ cần sám hối."
"Bao gồm việc hiện tại tôi giết anh." Tay Lục Bạch chế trụ yết hầu của tên sắm vai cảnh ngục, từng chút từng chút siết chặt.