Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 87: Mắt lam thôi miên

Hoàng cung Kha triều.

Tính tới hôm nay, đã cách cái hôm tới Kỳ triều gần một tháng. Trong một tháng này, Kha Phượng Viêm luôn bộn bề nhiều việc, còn Mạc Tuyệt cũng không nhàn rỗi, tân phi Duy Na và Gia La Đức luôn là mối họa ngầm.

Nhất là Gia La Đức, Mạc Tuyệt cảm thấy người này không tầm thường, nhưng lại không thể nói được khác thường ở chỗ nào.

Hôm đó, Mạc Tuyệt đánh đàn trong cung, tiếng đàn du dương, cũng giống như một sợi lông mềm mại khảy vào tim khiến người nghe mềm nhuyễn nhưng thích ý. Cứ thế, Gia La Đức đứng yên bên ngoài lắng nghe.

Một khúc đã xong, Mạc Tuyệt liếc ra ngoài cửa, nói: “La văn sĩ không vào ngồi một lát sao?”

Gia La Đức bị điểm tên chẳng những không thấy thẹn lại còn hào phóng đi vào, thậm chí còn không hành lễ, chỉ gật đầu đáp lại.

Đôi ngươi màu lam ấy tĩnh lặng giống như hồ nước, lúc nhìn thẳng vào người khác sẽ khiến họ an tĩnh lại. Mạc Tuyệt cũng không ngoại lệ, giống như bị nó hút vào.

Mạc Tuyệt đi tới trước mặt Gia La Đức, vươn ngón tay chạm vào tuấn nhan của người nọ, tò mò nhìn vào đôi mắt màu lam, “Đôi mắt thật đẹp!”

Gia La Đức cũng nhìn thẳng vào đôi ngươi đen tuyền của Mạc Tuyệt, vươn lưỡi ra liếm lên ngón tay xinh đẹp đó một chút. Mạc Tuyệt sửng sốt, không ngờ người này lại to gan tới vậy.

“Ngươi!” Mạc Tuyệt thu tay về, trừng Gia La Đức một cái.

Gia La Đức không có biểu hiện dư thừa nào, cứ như chuyện ban nãy không phải do hắn làm.

“Ngươi không biết nói tiếng Hán sao?” Mạc Tuyệt bảo hắn ngồi xuống, rồi mang giấy bút tới, nói: “Bản quân có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi! Ngươi viết ra đi!”


“Ngươi tới triều ta làm gì?”

Gia La Đức cầm bút viết, “Làm nam phi!”

Mạc Tuyệt nhíu mày, hỏi tiếp: “Nam phi của hoàng thượng không ít, ngươi xác định mình sẽ được sủng ái sao?”

Gia La Đức quan sát Mạc Tuyệt một chút, viết: “Sẽ!”

Đối mặt với khiêu khích như thế, Mạc Tuyệt cũng thấy rất thú vị, “Dám nói với bản quân như vậy, ngươi không sợ bản quân trị ngươi à?”

Gia La Đức buông bút xuống, không viết.

Mạc Tuyệt tức giận, nhìn hắn. Được rồi, Mạc Tuyệt thừa nhận là y cảm thấy người dị tộc rất thú vị, cho nên mới có thể nói chuyện với Gia La Đức như thế. Gần đây trong cung quá nhàm chán, hiếm lắm mới có một người tới đây chơi nha.

“Còn một vấn đề nữa, ngươi định ở lại đây bao lâu?” Vấn đề này nhất định phải hỏi, Mạc Tuyệt có thể xác định, Gia La Đức này sẽ không ở lại đây cả đời.

Gia La Đức ngẫm một hồi, viết: “Một ngày, một năm, một đời!”

Một ngày, một năm, một đời… Ý này là ám chỉ khi Gia La Đức đạt được mục đích, sẽ rời khỏi. Mạc Tuyệt lâm vào trầm tư.

Lúc Mạc Tuyệt nghĩ chuyện gì đó, y thường một tay chống cằm, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm một chỗ, từ bên cạnh nhìn vào, quả thật là tuyệt đẹp. Vào lúc này, Gia La Đức lại đang ngồi bên cạnh và một Mạc Tuyệt vốn có mỹ mạo làm hắn rung động giờ phút này lại khiến hắn không cách nào rời tầm mắt đi được.

Ngay khi Gia La Đức ngây ra nhìn Mạc Tuyệt, y đột nhiên quay phắt sang, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Còn nữa, sao mắt ngươi lại có màu lam? Người Khương Hồ đều có màu lam à? Vậy sao Duy Na lại không có?”

Gia La Đức rũ mắt xuống, hàng mi thật dài, vểnh ngược lên trên.

“Bởi vì…” Gia La Đức giương mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Mạc Tuyệt. Mạc Tuyệt như bị thứ gì đó hút vào, trong thoáng chốc không thể tự hỏi được nữa.

Một âm thanh nam tử trầm thấp chứa đầy ý cười vang lên, “Bởi vì ta biết thôi miên, tiểu mỹ nhân à!”


Gia La Đức biết nói tiếng Hán, hơn nữa giọng nói của hắn còn rất êm tai, nhưng hiện tại Mạc Tuyệt đã không còn ý thức nữa.

Gia La Đức tiến lên ôm lấy Mạc Tuyệt, mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm y, giống như truyền đạt thông tin gì đó, “Tiểu mỹ nhân, cho ta biết tên ngươi đi!”

“Mạc Tuyệt!”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi lăm!”

“Không ngờ ngươi lại lớn hơn ta nhiều như vậy!” Gia La Đức chỉ mới mười chín tuổi.

“Tuy nhiên…” Gia La Đức vuốt ve hai má Mạc Tuyệt, “Tuổi này đúng là đang lúc nở rộ nhất nha!”

Gia La Đức kề sát vào cổ Mạc Tuyệt, liếm liếm: “Vốn định câu dẫn tướng công ngươi trước, không ngờ hắn ta còn một mực với ngươi như vậy!”

Gia La Đức ngửi ngửi mùi hương trên người Mạc Tuyệt, hỏi: “Tướng công của ngươi có định hợp tác với Khương Hồ không?”

“…Ta không biết!”

Gia La Đức cũng nghĩ tới đáp án như vậy, thật ra thì hắn càng muốn dựa vào thực lực của mình, để Kha Phượng Viêm đồng ý.

“Vấn đề cuối cùng, mỹ nhân, ngươi có nguyện vọng gì không?”

“Ta muốn cởi bỏ cổ của Kha Phượng Viêm…” Trả lời xong câu này, Mạc Tuyệt ngất đi.

Gia La Đức ôm Mạc Tuyệt, trong đôi mắt màu lam của hắn thoáng hiện lên một tia ngờ vực. Với người thi triển thôi miên như hắn mà nói, tiêu hao rất nhiều sức lực, dùng ánh mắt hút người khác vào, cần một niệm lực cường đại. Có thể khiến người bị thôi miên nói ra bao nhiêu, hắn cũng sẽ tiêu hao bao nhiêu niệm lực. Thường thì sau khi thôi miên xong, trong vòng một tháng kế tiếp, hắn không thể thôi miên được nữa. Đồng thời, cách thôi miên này lại chẳng có tác dụng với người có định lực cao như Kha Phượng Viêm, làm không tốt còn có thể tỉnh lại nửa chừng, như vậy sẽ tổn hại rất lớn đến người thi pháp.

Chờ cho đến khi Mạc Tuyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường. Sao mình lại nằm ở đây? Đầu Mạc Tuyệt rất đau, vừa rồi dường như y đang nói chuyện với Gia La Đức, vậy sao cuối cùng y lại ngủ quên thế này?

“Tuyệt Nhi tỉnh rồi à?” Kha Phượng Viêm đang ngồi bên bàn xem sách, thấy Mạc Tuyệt đã tỉnh, hắn lập tức đặt sách xuống, đi tới bên giường, “Ngủ từ trưa tới giờ, gần đây mệt mỏi lắm sao?”


Mạc Tuyệt ôm đầu, “Sao ta lại ngủ?”

“Trong lúc nói chuyện với La văn sĩ, đột nhiên ngươi lại hôn mê bất tỉnh. Thái y nói gần đây ngươi rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút!” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, “Là lần đi Kỳ triều về sao?”

Mạc Tuyệt lắc đầu.

Nhớ tới chuyện La Gia Đức muốn tranh sủng, Mạc Tuyệt vừa định nói với Kha Phượng Viêm, nào ngờ lại thấy một tên tiểu thái giám đi vào bẩm rằng Gia La Đức đã bày sẵn một bàn tiệc, mời kha Phượng Viêm sang đó.

Đã bắt đầu tranh sủng rồi sao? Mạc Tuyệt níu tay áo Kha Phượng Viêm, muốn biết hắn sẽ chọn lựa thế nào.

“Tuyệt Nhi vừa mới tỉnh lại, ăn chút cháo đi!” Kha Phượng Viêm bưng bát cháo trên bàn lên, nói với tên tiểu thái giám nọ, “Bảo La văn sĩ chờ một chút, lát nữa trẫm sẽ sang!”

Tâm Mạc Tuyệt lạnh đi một nửa.

“Ngươi ăn hết cháo, trẫm mới đi!”

Mạc Tuyệt nhìn hắn, ủy khuất, “Không đi được không?”

Thấy Mạc Tuyệt ghen, Kha Phượng Viêm cảm thấy buồn cười, “Tới giờ cơm chiều trẫm sẽ trở lại!”

“Ta không cho ngươi đi!” Mạc Tuyệt chỉ nói được bấy nhiêu, y có tôn nghiêm của chính mình.

“Trẫm sẽ trở lại!” Kha Phượng Viêm cam đoan, đút cho Mạc Tuyệt một miếng cháo.

Cho dù là trở lại, Mạc Tuyệt cũng không muốn Kha Phượng Viêm đi.

Thật ra thì Kha Phượng Viêm sang đó cũng có nguyên nhân, đại vương Khương Hồ tặng hai phi tử sang đây lại chưa chịu lên tiếng, Kha Phượng Viêm muốn thăm dò xem trong hồ lô của hắn ta đang chứa cái gì.

Biết Mạc Tuyệt đang giận, Kha Phượng Viêm cũng đành rời khỏi, “Chờ trẫm trở về!”


Mạc Tuyệt quay mặt vào trong, không nhìn tới hắn. Kha Phượng Viêm lắc đầu, đi ra ngoài.

“Sương Nhi, ngươi cảm thấy hoàng thượng đã trở về chưa?” Nhìn theo hướng Kha Phượng Viêm đi, Mạc Tuyệt hỏi Ngọc Sương.

“Hoàng thượng cuối cùng vẫn là hoàng thượng, không phải thái tử!” Câu trả lời của Ngọc Sương thật đơn giản, “Theo Ngọc Sương thấy, hoàng thượng sẽ không trở về đâu!”

Mạc Tuyệt cũng cảm thấy như thế, Kha Phượng Viêm vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng sao hắn phải lừa y? Lại còn nạp hai phi tử, nghĩ tới đó, tim Mạc Tuyệt đau buốt.

“Sao hắn lại gạt ta?”

“Có lẽ là sợ điện hạ quá nhớ người nọ!”

“Ta nhớ ai không phải đều giống nhau, tất cả đều là hắn!” Mạc Tuyệt ủy khuất, cắn môi dưới, định đợi Kha Phượng Viêm trở về sẽ không để ý tới hắn nữa.

Mạc Tuyệt giận dỗi rất có mị lực, tiếc là lúc này Kha Phượng Viêm lại không có phúc để xem. Tuy nhiên, hắn vẫn còn có một diễm phúc không đơn giản khác.

Gia La Đức vốn lạnh lùng hôm nay lại chủ động rót rượu cho Kha Phượng Viêm, sau đó đưa chén rượu tới bên môi, nhìn Kha Phượng Viêm bằng đôi mắt màu lam sâu thẳm, mỉm cười, nhấp một ngụm.

Trên đời này, có gì Kha Phượng Viêm chưa từng thấy, nếu luận mê người, Gia La Đức này chẳng thể sánh bằng Mạc Tuyệt. Nhưng khí chất lạnh lùng phối với dáng vẻ đó, đúng thật là khó gặp.

Gia La Đức đưa ly rượu hắn đã uống một ít tới bên môi Kha Phượng Viêm, nhìn Kha Phượng Viêm uống cạn.

“Ha ha!” Kha Phượng Viêm ôm Gia La Đức qua, nói khẽ vào tai hắn, “Ngươi muốn chơi trò gì?”

Gia La Đức nằm trong lòng Kha Phượng Viêm, ngẩng gương mặt anh tuấn lên, trong mắt của hắn không có ngượng ngùng, chỉ có khiêu khích.

“Nếu không nói…” Kha Phượng Viêm gạt ly rượu trên bàn xuống người Gia La Đức, làm ướt áo lụa của hắn ta, “Ái phi, ướt rồi phải làm thế nào đây?”

Nhìn Gia La Đức, trong mắt Kha Phượng Viêm cũng là khiêu khích.


Gia La Đức muốn giãy khỏi ngực Kha Phượng Viêm, nào ngờ lại bị Kha Phượng Viêm đè xuống, “Được trẫm ôm không thích à? Sao lại muốn đứng lên?”

Gia La Đức nhíu mày, dưới cái nhìn xoi mói của Kha Phượng Viêm, từ từ cởi ngoại bào của mình ra… Kha Phượng Viêm lại cầm bình rượu tưới vào áo trong của hắn.

Gia La Đức không để ý, lại còn cởi cả áo trong ra để lộ nửa người trên dù không tinh tráng nhưng vẫn rất rắn chắc. Kha Phượng Viêm thốt ra một câu tán thưởng cho việc làm can đảm của hắn, “Ái phi quả là hào phóng!”

Nhưng khiêu khích vẫn chưa chấm dứt, Gia La Đức đã cầm bình rượu, tưới xuống… quần Kha Phượng Viêm.