Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 53: Hoàng cung Kỳ triều

Thiếu niên áo xanh lấy khăn ướt lau thân thể cho người đang nằm trên giường.

Nam tử nằm trên giường trông lớn tuổi hơn thiếu niên áo xanh và dù không được linh động như thiếu niên ấy, nhưng quả thật là cũng có một phong vị khác. Nhưng dường như tình trạng của người này không được tốt lắm, mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, trên da còn lộ rõ từng dấu hồng ngân.

Mắt thiếu niên áo xanh ngấn lệ, mím chặt cái môi nhỏ nhắn, hồng hồng, thì thầm: “Sơn Trúc, ngươi mau tỉnh dậy đi!”

Thì ra người nằm trên giường đó chính là Sơn Trúc. Nhưng tại sao hắn ta lại nằm hấp hối trên giường để chủ tử hầu hạ mình như vậy?

Chuyện này tất nhiên là phải nhắc lại chuyện hôm ấy Kỳ Cảnh phong Chúc Liên làm Liên quân, nhưng do sức khỏe Chúc Liên không tốt, không thể thị tẩm, nên đã để Sơn Trúc thay thế.

“Sơn Trúc, ta cũng không ngờ là cái tên Kỳ Cảnh đó lại có sở thích bạo hành như vậy, nhìn cái cổ ngươi bị hắn ta cắn đây này!” Chúc Liên vươn tay đè lên mấy vết đỏ trên cổ Sơn Trúc, lẩm bẩm, “Đúng là độc ác! Còn ở đây nữa nè,” Chúc Liên giở vạt áo Sơn Trúc ra, nhìn thấy hai điểm hồng hồng trước mặt, chậc lưỡi, “Thảm thật, chậc chậc!”

“Công tử, người có thể kéo y phục tiểu nhân xuống hay không?” Một âm thanh suy yếu vang lên.

“Nhìn đáng sợ thật! Chắc là đau lắm phải không?” Chúc Liên chưa hay Sơn Trúc đã tỉnh lại, tiếp tục lẩm nhẩm một mình.

“Lần sau công tử tự mình thử sẽ biết thôi!”


Chúc Liên vội vàng lắc đầu, lắc y như cái trống bỏi, “Thôi, thôi, thôi đi! Kiên quyết không cần!”

“Chẳng lẽ lần tới người còn muốn tiểu nhân thay người chăng?” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Chúc Liên không thèm suy nghĩ gì đã gật đầu.

Sơn Chúc hừ một tiếng, bật dậy, chìa ngón tay còn đang phát run về phía Chúc Liên, quát: “Được lắm! Thì ra ngay từ đầu ngươi đã định đá ta ra làm sơn dương thế mạng!”

“Á!” Chúc Liên hét to lên, hoảng sợ, nhìn Sơn Trúc, “Ngươi tỉnh rồi à?”

“Hừ, nhờ phúc của công tử!” Sơn Trúc cắn răng thốt ra một câu. Vì quá nóng giận, cho nên đã ảnh hưởng tới phía sau, đau tới toát mồ hôi lạnh.

Chúc Liên vội vàng chạy tới cạnh hắn, thuận thế kéo quần hắn ra, “Để ta coi thử, xem có phải lại vỡ ra không?”

Vốn chẳng cho Sơn Trúc có cơ hội phản kháng, quần cũng đã cởi xuống, lộ ra cái nơi chịu đủ mọi tàn phá…

“Thảm, thảm quá đi!” Chúc Liên vừa nhìn vừa lấy tay sờ sờ, tất nhiên là cũng không quên lắc đầu cảm khái, “Cũng may là ta không có đi!”

Oán khí tích tụ đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ, Sơn Trúc hét to một tiếng, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Chúc Liên hoảng sợ, nhảy lùi mấy bước ra ngoài, ngay khi hắn chạy ra cửa đã đụng phải người nào đó.

“Á! Ai dám cản đường bổn công tử thế?” Xoa cái mũi bị đụng đau, Chúc Liên hung hăng trừng người trước mặt…

“Trẫm cản đường Liên Nhi à?” Một chất giọng trầm thấp vang lên, đấy là Kỳ Cảnh.

Chúc Liên lập tức thu lại nanh vuốt mèo con, hành lễ, “Tham kiến hoàng thượng!”


Kỳ Cảnh liếc Sơn Trúc đang nằm trên giường, lạnh lùng nói: “Ngày càng không có phép tắc gì cả, hạ nhân mà lại để chủ tử hầu hạ thế à?”

Sơn Trúc cắn môi, ngã sấp xuống đất, quỳ gối, run run nói: “Tiểu nhân đáng chết muôn lần!”

“Một tên nô tài không hiểu phép tắc như vậy sao có thể chăm sóc tốt cho Liên Nhi của trẫm? Người đâu, dẫn đi đi!” Sự vô tình của Kỳ Cảnh khiến Chúc Liên run lên.

“Không cần, ta thích sự nhiệt tình của hắn đấy!” Chúc Liên ngăn lại đám người đang muốn kéo Sơn Trúc đi.

“Hử?” Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên, nói: “Nhưng trong mắt của trẫm, hắn lại chẳng biết phép tắc gì!”

“Hoàng thượng, là do trong lúc người sủng ái hắn làm hắn bị thương, cho nên mới như vậy!” Những lời này của Chúc Liên chẳng những không có hiệu quả bảo vệ được cho Sơn Trúc, ngược lại còn khiến mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Kỳ Cảnh bỗng lên tiếng, “Nếu Liên Nhi thấy xót cho tên tiểu nô đó như vậy, có phải là Liên Nhi sẽ thị tẩm hay không?”

Dứt lời, Kỳ Cảnh đã ôm lấy eo Chúc Liên.

Chúc Liên quay đầu lại nhìn Kỳ Cảnh, nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo, “Hoàng thượng, ta thấy tình cảm của người và Sơn Trúc rất tốt, không ấy, người cho hắn làm Trúc quân đi!”

“Ha ha!” Kỳ Cảnh kéo quần áo Chúc Liên xuống, hít lấy hương thơm trên chiếc cổ trắng ngần, thốt ra một câu ái muội, “Tới lúc này, trẫm không có ý định tha cho ngươi nữa đâu!”

Chúc Liên thầm than không ổn, chẳng lẽ cứ thất thân như thế hay sao?

“Hoàng thượng, nơi này…nhiều người!” Lắp bắp, thốt ra một lý do, Chúc Liên đỏ mặt, làm như rất thẹn thùng.


Người đúng thật là không ít, mấy thái giám, mấy cung nữ, còn có cả cái tên quỳ dưới đất, Sơn Trúc.

Nhưng Kỳ Cảnh cũng không định buông tha cho Chúc Liên dễ dàng như vậy, hắn lại tiếp tục trêu đùa: “Vậy ý của Liên Nhi là bảo họ lui xuống hết phải không?”

“…Hoàng thượng, phi lễ chớ nhìn, nhiều người, không tốt!” Chúc Liên vừa nghĩ cách trốn tránh vừa kéo dài Kỳ Cảnh.

Về chuyện phòng the, Kỳ Cảnh không có kiên nhẫn như Kha Phượng Viêm, hắn thích nhất là đối xử thô bạo với con mồi của mình. Trông thấy Chúc Liên vì thẹn thùng mà run run lên, hắn lại càng nổi hứng, muốn người nọ ngay tức khắc. Ôm Chúc Liên lên giường, định đưa tay xé cả mảnh y phục cuối cùng trên người Chúc Liên ra, nào ngờ lại bị đối phương giữ chặt tay lại.

“Các ngươi lui xuống hết đi! Nhớ phải hầu hạ Sơn Trúc thật cẩn thận, nếu hắn có một chút sơ suất gì, bổn quân nhất định sẽ hỏi tội các ngươi!”

Chúc Liên dùng thân phận nam phi, ra lệnh cho những thái giám, cung nữ ở đó.

Chứng kiến một bộ mặt khác của Chúc Liên, Kỳ Cảnh lại càng thấy hứng thú. Hắn phất tay, ý bảo bọn thuộc hạ của mình lui xuống.

Sau đó, hắn nâng cằm Chúc Liên lên, trong mắt lạnh lùng, chẳng có một tia *** nào, “Ngươi xuất thân từ đâu?”