Thu diệp mãn viên phiên phiên vũ, mỹ nhân phát hương túy hoàng hôn!
“Tuyệt Nhi!” Kha Phượng Viêm ở phía sau ôm lấy Mạc Tuyệt, cọ nhẹ vào tai y.
Mạc Tuyệt hạ mi không đáp.
Kha Phượng Viêm biết tâm trạng y không tốt, hỏi khẽ, “Sao vậy? Ai chọc ngươi giận à?”
Mạc Tuyệt cắn môi dưới, ấm ức nấp né ánh mắt, “Hoàng Thượng, người không biết?”
Trước khi tới đây, Kha Phượng Viêm cũng biết hôm nay chỗ Lệ phi xảy ra chuyện, quả thật là Lệ Phi đã hơi quá đáng.
“Trẫm sẽ nói với Lệ phi!” Dỗ ngọt người trong lòng, Kha Phượng Viêm vuốt nhè nhẹ lên má y, “Tại nàng không biết đó là y bào trẫm ban cho ngươi, người không biết không có tội!”
Nghe hắn nói ra mấy câu thế đấy, mắt phượng trừng, đẩy đấng cửu ngũ sang một bên, “Ý hoàng thượng là ta gieo gió gặp bão?”
“Ý trẫm nào phải vậy!”
Mạc Tuyệt quay đầu, giơ tay lột hồng bào trên người, muốn cởi nó ra, “Ngọc Tuyết, mau tới đây cất chiếc áo này vào cho bản quân, bản quân không muốn mặc nó nữa!”
Kha Phượng Viêm thấy y vẫn còn giận dỗi, bực bội, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn, “Tuyệt Nhi!”
Ngọc Tuyết đang đứng ở cửa cũng chẳng dám tiến vào. Nghe được giọng điệu cứng rắn của hắn, lòng Mạc Tuyệt lạnh hẳn.
Đây không phải là Phượng Viêm của ta, không phải.
Cho nên, hắn không thể chấp nhận chuyện y hờn mát thế này. Dằn xuống nỗi đau, Mạc Tuyệt ngẩng dầu, lời thốt ra đầy uất ức, “Hoàng thượng, hôm nay ở trước mặt mọi người, Lệ phi muốn cởi quần áo của ta, như vậy Mạc Tuyệt còn mặt mũi gì sống nữa?”
Kha Phượng Viêm thở dài, “Trẫm biết chứ!”
Thấy giọng hắn đã dịu lại, Mạc Tuyệt cũng không tiếp tục, y chỉ ngồi một bên cúi đầu, dáng vẻ cô đơn ấy khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng. Kha Phượng Viêm đi tới trước mặt y, kéo y vào lòng hắn, “Đừng cáu kỉnh thế nữa!”
Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, y biết Kha Phượng Viêm hiện giờ sẽ không cho phép y hờn dỗi.
“Tuyệt Nhi, ngươi sao vậy? Có ai chọc giận ngươi à?” Lúc về tới phủ, Kha Phượng Viêm mười lăm tuổi thấy vẻ mặt không vui của Mạc Tuyệt, hỏi ngay.
“Không có!” Mạc Tuyệt chẳng muốn đáp lại hắn, y tiếp tục đọc sách, nhưng cũng chẳng tập trung.
Mỗi lần Mạc Tuyệt giận đều là như vậy, y chẳng thèm nói với ai, tự làm chuyện gì đấy một mình. Kha Phượng Viêm cầm lấy quyển sách trong tay y, dịu dàng, nói: “Tuyệt Nhi, ngươi chịu giận ta chứng tỏ trong lòng ngươi có sự tồn tại của ta!”
Nghe thế, Mạc Tuyệt nhịn không được nhíu nhíu mày, y cũng không hiểu mấy.
Kha Phượng Viêm lại nói tiếp, “Nếu cả đời này Tuyệt Nhi đều chịu giận dỗi với ta, đó nhất định cũng là phúc khí lớn nhất đời này của Kha Phượng Viêm!”
Thiếu niên mười lăm tuổi vẫn chưa trưởng thành, nhưng câu nói hàm ý cười ấy lại làm người nghe gợn sóng trong lòng.
Và lúc này, người ở trước mặt y đã quên hết những lời năm đó. Mạc Tuyệt tựa vào lòng Kha Phượng Viêm, trong mắt dâng đầy bi thương, mất mát không cách nào che giấu được, nhưng, Kha Phượng Viêm lại nhìn chẳng thấy. Mạc Tuyệt nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi, đến lúc mở mắt ra, bi thương, mất mát khi nãy cứ như chưa hề tồn tại.
“Mạc Tuyệt đã làm tướng công không vui!” Cong cong khóe môi, mỹ nhân làm như ủy khuất, như bướng bỉnh nhìn đấng cửu ngũ.
Khẽ nâng cằm mỹ nhân, Kha Phượng Viêm thấy rõ ràng một đôi mắt nghịch ngợm, không khỏi mỉm cười.
“Nên phạt!”
Mỹ nhân nhướn đôi mi thanh tú khiêu khích, ra vẻ như chẳng để ý tới, “Phạt gì?”
Cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mỹ nhân, “Phạt…”
Mạc Tuyệt vươn tay lên câu lấy cổ Kha Phượng Viêm, hôn sâu dần. Không thể địch lại lời mời gọi của mỹ nhân, Kha Phượng Viêm cũng ôm chặt lấy y, môi lưỡi quấn quanh.
“Ha ha, vậy phạt ta tập võ với tướng công đi!” Mạc Tuyệt liếm liếm đôi môi đã hơi sưng đỏ, “Thế nào?”
“Được!”
Lâu rồi không động tay động chân, Kha Phượng Viêm cũng hưng trí bừng bừng.
“Tới đình viện bên kia đi!” Kha Phượng Viêm vừa dứt lời đã bị một chưởng đánh tới.
Mỹ nhân cong khóe môi, “Được!”
“Xấu xa!” Kha Phượng Viêm nói xong lập tức đi bắt Mạc Tuyệt, nhưng chỉ chạm được vào tà áo đỏ, còn mỹ nhân đã sớm thi triển khinh công bay tới viện rồi. Đứng trên bàn đá, hồng y mỹ nhân khoanh tay, nghiêng đầu, “Hoàng thượng, sao còn chưa tới đây?”
Kha Phượng Viêm buồn cười, vọt ra tới, “Xem trẫm có bắt được ngươi hay không!”
Mỹ nhân giơ chân, đá về phía Kha Phượng Viêm, dưới chân mang theo cả một lá thu, lúc sắp chạm tới chóp mũi, Kha Phượng Viêm ngửa về sau, đưa tay muốn bắt lấy chân, lại thấy mỹ nhân lộn ngược trên không trung một cái, vạt áo màu đỏ theo động tác chuyển động của chủ nhân cũng xoay vòng, hồng bạch tương giao, thật giống như từng cánh, từng cánh hoa đang xòe ra. Rơi xuống, đáp lại Kha Phượng Viêm là nụ cười cong cong khóe mắt mỹ nhân.
Mỹ nhân cười, lại khuynh thành.
Kha Phượng Viêm tập võ từ nhỏ, dù không dám nói nhất nhị, nhưng chuyện trong vòng mười chiêu không chạm tới được người, xưa nay chưa hề xuất hiện. Thì ra, Tuyệt Nhi của hắn có bản lĩnh như vậy.
Nghĩ đến đó, Kha Phượng Viêm phủi đi lá cây vừa mới bị mỹ nhân làm rơi vào mặt, trong mắt tỏa ra tia sáng dục vọng, như đã tìm thấy con mồi.
Nương theo độ nghiêng của mỹ nhân, Kha Phượng Viêm bật lên tấn công, ngay lúc mỹ nhân né sang bên cạnh, hắn bỗng dưng sửa chưởng đánh úp lại, chưởng đi về phía cổ mỹ nhân.
Mỹ nhân cả kinh, lập tức ngã người tránh đòn, tất nhiên cũng không quên đá đấng cửu ngũ đang cười xấu xa một cái.
Kha Phượng Viêm nhanh chóng xoay ra phía sau mỹ nhân, đưa tay lên…
Kế đó, lập tức tránh khỏi mỹ nhân hơn năm bước, Kha Phượng Viêm cầm lấy chiến lợi phẩm trong tay, đặt bên môi, hôn nhè nhẹ. Trong ánh mắt, tỏa đầy nhu tình.
Mỹ nhân đứng đó, dung nhan tuấn mỹ đã bị mái tóc đen tuyền che đi một nửa. Đưa ngón tay trắng nõn vuốt ve mái tóc, mỹ nhân ảo não trừng ‘ác nhân’ đứng cách đấy không xa, đang cười nhạo.
“Thu diệp mãn viên phiên phiên vũ, mỹ nhân phát hương túy hoàng hôn!” Mở bàn tay, dây buộc tóc đỏ rực tung bay theo gió, phiêu đãng không cách nào giữ lại.
Nơi Mạc Tuyệt ở, cây phong trải đầy sân.
Mạc Tuyệt nhặt một phiến lá đỏ, hé mở đôi môi đỏ mọng, “Thu phong từ từ chi lạc diệp, hoặc quân mê mê chi hồng phong!”
Cánh mi cong, dày che đi hồi ức trong ánh mắt, Mạc Tuyệt lúc này, chỉ cười khẽ. Cũng giống như lời thề đã thốt ra đưới tàng cây phong vào cái năm mười sáu tuổi.
Kha Phương Viêm đứng ngây ra đó, nhìn.
Thu phong từ từ, hồng diệp mê mê. Mị ngô chi sắc, hoặc ngô chi tuyệt.