Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 34: Dẫn đề

“Với tướng mạo của Hồng Phong công tử đây, chắc là rất được hoàng thượng yêu mến, vậy khi nào thì công tử được phong phi, để chúng ta trở thành người một nhà?”

Mạc Tuyệt cứ thế an nhàn làm họa sư Hồng Phong công tử.

Hôm đó, y ở trong viện vẽ hơn một canh giờ mới xong bức tranh, y thở một hơi nhẹ nhõm, kế đó ngồi xuống nhuyễn tháp.

“Sương Nhi, mau tới đây xoa bóp cho ta!”

Sương Nhi buông quyển sách trên tay xuống, đôi tay trắng nõn đặt lên vai Mạc Tuyệt, “Công tử, dùng lực thế này được chưa?”

“Bên trái mạnh chút, đúng đúng, là như vậy!” Mạc Tuyệt thoải mái thở ra một hơi, “Tay nghề của Sương Nhi đúng là ngày càng tốt nha!”

Mạc Tuyệt nhắm mắt lại hưởng thụ, đồng thời, khóe môi y cũng câu lên nụ cười đầy thâm ý. Sương Nhi thấy y cười như vậy, lập tức nhìn xung quanh, thấy ở ngã rẽ đằng xa có mấy hậu phi đang đi tới.

Sương Nhi coi như chưa nhìn thấy gì, tiếp tục xoa bóp bả vai cho Mạc Tuyệt. Một cung nữ tỏ vẻ lạnh lùng, nói: “Còn không đến tham kiến Ngô phi nương nương và Tôn phi nương nương!”

Thì ra mấy ngày nay trong hậu cung đã đồn đãi chuyện hoàng thượng đang nuôi một nam sủng, còn ban thưởng một tọa viện, ban tên ‘Phong Cư’. Nam quốc không có nam phi, cho nên không ai biết nam sủng này có thể trở thành hậu phi hay không.

Vì thế, hôm nay Ngô phi và Tôn phi đến để xem thử ‘nam sủng’ được hoàng thượng ân sủng trông như thế nào.

Các nàng vừa bước vào trong viện đã nhìn thấy một nam tử mặc hồng y nằm trên nhuyễn tháp, chiếc quạt che khuất ánh mặt trời, đồng thời cũng che đi dung mạo của người nọ, coi ra chắc là đang thiu thiu ngủ. Nhưng, làn da để lộ ra ngoài lại còn trắng nõn hơn nữ tử mấy phần.


Sương Nhi biết người tới chẳng có ý tốt gì, lập tức mở miệng, “Công tử nhà ta mới tiến cung làm họa sư, không nghĩ tới chuyện sẽ có nương nương tới viếng, cho nên chưa kịp chuẩn bị chu toàn, mong nương nương thứ tội!”

Câu nói không hề có chút sơ hở nào. Dù nơi này cũng thuộc phạm vi hậu cung, nhưng không được Ương Thương cho phép, hậu phi không thể đến. Bọn họ thấy nam tử nọ cũng hiểu lý hiểu lẽ, nên các nàng sao có thể bắt bẻ được người ta đây?

“Bản cung nghe nói tranh do Hồng Phong công tử vẽ sống động như thật, không biết hôm nay có thể tận mắt thấy hay không?” Ngô phi trông có vẻ khá dịu dàng.

Sương Nhi thay chủ đáp lại, “Có thể!”

Mạc Tuyệt vẫn không ngồi dậy, điều này khiến hai phi tử nọ khó chịu, Tôn phi nói: “Nghe nói Hồng Phong công tử vẻ mỹ cảnh, mỹ nhân, không biết ta và Ngô muội muội có thể có được cái vinh hạnh để công tử vẽ cho một bức hay chăng?”

“Chuyện này…” Sương Nhi nhìn hai nữ phi nọ một chút, đúng là nữ tử không tầm thường, nhưng nếu so với chữ ‘mỹ’… vẫn là kém khá xa.

“Hai vị nương nương nên… Trở về đi!” Sương Nhi không chút nể nang, cự tuyệt bọn họ.

Lúc này, hai nữ phi nọ có muốn không bắt bẻ cũng khó, họ lập tức cho người lôi Sương Nhi can tội bất kính ra nghiêm trị. Ngay khi bọn họ muốn động thủ, Mạc Tuyệt hạ chiếc quạt xuống, để làn da tuyệt đẹp ấy tiếp xúc với ánh mặt trời.

Mỹ nhân nhíu mày, bất mãn, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn nhập nhèm, đôi môi đỏ mọng ngáp một cái, hơi nghiêng người tựa vào Sương Nhi. Đôi mắt phượng nửa khép nửa hở nhìn chằm chằm hai nữ phi nọ, đôi môi hé mở, “Nguyên tắc vẽ tranh mỹ nhân của Hồng Phong tuyệt không thể phá!”

Câu này dĩ nhiên là lửa cháy đổ thêm dầu khỏi bàn cãi. Hai nữ phi nọ chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy, hơn nữa đối phương lại còn là nam nhân. Đặc biệt, hồng y nam tử ấy không có một chút nữ tính nào, trông vào đúng là lại càng có thể mê hoặc nam nhân hơn nữ tử.

Khó trách hắn chỉ vẽ mỹ nhân, khó trách mình chẳng thể lọt vào mắt hắn – các nàng buồn bã.


Nhưng nếu các nàng nén cơn giận này xuống, sau này sao có thể tranh giành tình cảm chốn hậu cung đây? “Với tướng mạo của Hồng Phong công tử đây, chắc là rất được hoàng thượng yêu mến, vậy khi nào thì công tử được phong phi, để chúng ta trở thành người một nhà?” Câu nói của Tôn phi khá là ác độc.

Mỹ nhân cảm thấy khó chịu, sắc mặt trầm xuống.

Tôn phi lại thừa cơ nói thêm vào, sự ghen tị tỏa ra không cách gì che dấu, “Bản cung khuyên ngươi một câu, tốt nhất là ngươi nên tranh thủ một danh phận đi, chứ nếu để đến lúc tuổi già sắc giảm, thì đúng thật là kêu trời không thấu nha!”

“Chỉ sợ, giữa ta và hắn cũng chẳng cần phải xác định quan hệ!” Mạc Tuyệt cúi đầu, trong mắt người bên ngoài, có lẽ là y đang xấu hổ, nhưng Sương Nhi ở cạnh, lại cố ém cười liên tục.

“Ngươi!” Tôn phi bước tới gần Mạc Tuyệt, vươn bàn tay với bộ móng thật dài ra muốn cho y cái tát, tiếc là đã bị Ương Thương ngăn lại.

“Làm càn!” Ương Thương đi nhanh tới chụp lấy tay Tôn phi, quăng nàng ngã xuống đất. Xong, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Tuyệt, nhìn từ thấp lên cao, kiểm tra một vòng, khẩn trương, hỏi: “Hồng Phong, ngươi không sao chứ?”

Mạc Tuyệt lắc đầu, “Ương đại ca cứ yên tâm, ta không sao!”

Thấy Mạc Tuyệt thật không có bất kì thương tổn gì, Ương Thương thở ra một hơi, nói với hai nữ tử đang quỳ trên đất, “Ai cho các ngươi tới đây? Lập tức trở về cho trẫm, trẫm không phê chuẩn, không được ra khỏi tẩm cung nửa bước!”

Thân phận hoàng đế của Ương Thương cũng vì thế mà bại lộ trước mặt Mạc Tuyệt.

Thật ra, khi nãy Mạc Tuyệt nhìn thấy Ương Thương đi vào, cho nên mới thốt ra câu ‘Chỉ sợ, giữa ta và hắn cũng chẳng cần phải xác định quan hệ!’ chọc giận Tôn phi. Bởi vì, bản thân câu này đúng thật là có hai ý rõ ràng.

Ý của Mạc Tuyệt là, bọn họ là huynh đệ với nhau, mà nếu đã là huynh đệ thì hà tất phải dùng danh phận nam phi gắn kết?


Nhưng người nghe sẽ cho rằng, tình cảm giữa bọn họ đã rất sâu đậm, sâu đến nỗi danh phận chẳng đáng là gì.

Tất nhiên, ý nghĩa mà Ương Thương hiểu cũng là nghĩa thứ hai, cho nên, ánh mắt nhìn Mạc Tuyệt cũng dịu dàng hơn hẳn.

“Hôm nay đã làm ngươi sợ rồi phải không?”

“Ha ha!” Mạc Tuyệt lắc đầu, cười khẽ, “Ương đại ca đã lo xa quá rồi, ta không phải người dễ bị dọa thế đâu!”

Nói xong y ngồi dậy, mỉm cười, nghiền ngẫm, “Nếu không nhờ hai nàng ấy, e là ta vẫn chưa biết Ương đại ca chính là đương kim thánh thượng!”

“Khụ khụ!” Ương Thương ho khan hai tiếng, mặt hơi đỏ lên, “Ta không biết nên giải thích sao với ngươi đây…”

“Aizz!” Mạc Tuyệt thở dài một hơi, “Chỉ tại Ương đại ca che dấu, cho nên khi ta biết được thân phận của đại ca, ta có chút… Sợ hãi!”

“Phong Nhi cứ như trước đây là được rồi!” Ương Thương gấp quá nên đã gọi người nọ theo mơ ước trong lòng.

Mạc Tuyệt sửng sốt, mặt Ương Thương lại càng đỏ hơn, “Hồng… Hồng Phong!”

“Ha ha!” Mạc Tuyệt xoay xoay tròng mắt, cười to, “Ương đại ca gọi vậy cũng được!”

Không ngờ lại được mỹ nhân cho phép, Ương Thương lập tức ngây ra, cười hề hề theo.

Thấy hắn như thế, Mạc Tuyệt cảm thấy người này thật khác với một hoàng đế vừa quát mắng phi tử khi nãy.


“Phong Nhi, ngươi vẽ gì vậy?” Ương Thương cầm bức tranh trên bàn lên, bắt đầu thưởng thức.

Một rừng cây, bên trong có nhiều ngã rẽ, nhìn vô cùng rối mắt. Bên cạnh, lại có một vài chim chóc không ngừng bay, tóm lại là khi nhìn vào, cảm giác rất khó chịu.

“Cầm điểu mê đồ (1)!” Mạc Tuyệt thốt ra bốn chữ.

“Có nghĩa gì?”

Mạc Tuyệt đi tới cạnh Ương Thương, nhìn vào bức tranh hắn cầm, nói: “Trong rừng cây có rất nhiều lối rẽ, cho nên cũng sẽ thông đến nhiều nơi khác nhau, do đó chim chóc mới bị lạc mất phương hướng. Nếu trong rừng cây chỉ có một con đường, vậy có phải sẽ không có cảnh này đúng không?”

Ương Thương gật đầu.

Mạc Tuyệt lại nói tiếp: “Bởi vậy, bọn chúng phải đoàn kết, nếu chúng chịu đồng lòng, hợp sức với nhau, chỉ cần bay vài lần, nhất định có thể bay ra khỏi khu rừng!”

“Cũng giống như cảnh loạn thế hiện giờ, nếu vẫn không có mục đích chú định như thế, sớm hay muộn gì cũng sẽ giống như những chim chóc ấy, hỗn loạn, không lối thoát!” Mạc Tuyệt dẫn đề tài vào trọng điểm.

“Ý của Phong Nhi là, thống nhất thiên hạ?”

Mạc Tuyệt giương mắt lên nhìn Ương Thương cao hơn mình một ít, mắt sáng lòe, cong khóe môi, “Đúng vậy!”

———

Chú thích:

(1) Mê đồ: Lạc đường.