Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 3: Tấn chức

Trong màn.

Sau một phen mây mưa, Kha Phượng Viêm một tay ôm Mạc Tuyệt, một tay trêu đùa mái tóc y.

“Tướng công…” Mạc Tuyệt vẫn còn trong men tình cọ cọ vào lòng hắn, thì thào một tiếng.

Một tiếng ‘tướng công’ ấy như cào vào lòng Kha Phượng Viêm, khiến hắn cầm lòng không đặng lại không ngừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân, làm Mạc Tuyệt bị nhột cười liên tục.

“Tuyệt Nhi!” Hắn dỗi Mạc Tuyệt không chuyên tâm, cắn nhè nhẹ lên vành tai Mạc Tuyệt một chút, rồi lại đưa tay vuốt nhẹ lên thân thể nõn nà, yêu thích chẳng muốn dời tay.

Mái tóc ướt sũng xả xuống trước ngực, khiến hai điểm nho nhỏ ấy như ẩn như hiện làm Kha Phượng Viêm nhịn không được muốn âu yếm, nào ngờ lại bị Mạc Tuyệt ngăn lại.

“Tướng công, có phải người đã quên chuyện gì rồi không?” Nhếch đôi môi đỏ mọng lên, Mạc Tuyệt tựa sát vào môi Kha Phượng Viêm, lên tiếng.

Cho dù đấng cửu ngũ có từng hưởng qua vô số hương hoa sơn dã, nhưng đến lúc này hắn cũng không thể nào địch nổi kích thích như vậy. Ôm chặt lấy mỹ nhân không chịu an phận trong lòng, hắn quyết định cứ hưởng dụng mỹ vị trước rồi nói sau.

Trong màn ấm áp, ý xuân vô hạn.


Mạc Tuyệt ngủ một giấc đến tối, trong lúc mơ màng, y bị Kha Phượng Viêm bế dậy, “Tuyệt Nhi, ăn cơm chiều trước đã!”

Mắt đẹp trừng, chu chu đôi môi hơi sưng đỏ, “Ăn không vô!”

Cảm giác mỹ nhân trong lòng đang mệt mỏi, Kha Phượng Viêm đau lòng, chỉ tại hắn đã làm quá mức mãnh liệt, mới hại mỹ nhân mệt thế này.

Hắn xoay sang bảo gã thái giám ngoài cửa, “Mang cháo vào đây!”

Kha Phượng Viêm tựa lên giường, để Mạc Tuyệt ngã vào lòng hắn, chỉnh chỉnh lại tư thế thoải mái cho y. Tên tiểu thái giám tiến vào, ngây ra. Đó giờ hắn chưa bao giờ thấy đấng cửu ngũ chăm sóc một hậu phi như thế!

Cầm chén cháo còn nóng hôi hổi lên, Kha Phượng Viêm thổi nhè nhẹ rồi đưa tới bên môi Mạc Tuyệt. Mạc Tuyệt hạ mi, đôi mi thật dài ấy như giấu đi thứ gì.

Mười bốn tuổi năm ấy, ở thái tử phủ, lúc Kha Phượng Viêm sinh bệnh.

“Tuyệt Nhi, nóng!” Kha Phượng Viêm mười bốn tuổi nằm trên giường, mặt hồng hồng, ánh mắt cũng mê mang.

Thiếu niên tuấn mỹ nghe thấy, đưa thìa tới bên môi, thổi thổi.

“Được rồi nè!”

Kha Phượng Viêm vừa lòng hé miệng ra, ăn hết.

“Tuyệt Nhi, sau này lúc ta bệnh, ngươi phải đút thuốc cho ta uống vậy nha?” Thái tử điện hạ giống như một gã vô lại trêu ghẹo mỹ nhân.

“Còn bệnh sao?” Mạc Tuyệt không hiểu.

“Ừ! Nếu Tuyệt Nhi bệnh, ta cũng sẽ chăm sóc cho ngươi như vậy!” Thái tử điện hạ cầm tay Mạc Tuyệt lên, thốt ra lời thề son sắt.

Thiếu niên mười bốn tuổi năm ấy đã biết yêu là gì rồi sao? Họ không biết, nhưng có chút tình cảm gì đấy, đã nảy nở.


“Tuyệt Nhi, ta có một viên kẹo hoa quế nè, ngươi ăn đi!” Kha Phượng Viêm nói xong nhét viên kẹo vào miệng Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt ngậm lấy viên kẹo, cười, khóe mi cong cong, “Ngọt quá!”

“Thuốc này đắng thật! Ta cũng muốn ăn kẹo, nhưng mà chỉ có một…”

Thì ra ‘mưu kế’ của thái tử điện hạ là đây. Hắn từ từ nghiêng người về phía Mạc Tuyệt, cẩn thận tiến lên, hôn y.

Hoàn thành nụ hôn đầu của bọn họ.

Đút cháo xong, Kha Phượng Viêm cũng dùng cách như thế đút chén thuốc mà y thường hay ‘trốn’.

Mạc Tuyệt há miệng ra uống mấy miếng thuốc cực đắng.

Phượng Viêm, Phượng Viêm. Ta rất nhớ ngươi.

Ánh nến lờ mờ, đàn hương quanh quẩn. Hai người ôm nhau đến bên cửa sổ, tĩnh lặng, giống như hết thảy xung quanh chẳng là gì cả.

Ngực Kha Phượng Viêm bỗng nhói lên một chút, “Tuyệt Nhi, sao trẫm lại có cảm giác cảnh tượng này đã từng gặp ở đâu?”


Mạc Tuyệt ngẩng mạnh đầu lên, lúc này trong mắt Kha Phượng Viêm có vẻ dịu dàng nhưng lại không có sự trầm mê ngày ấy, y lắc đầu.

“Có lẽ hoàng thượng đã từng chăm sóc người khác thế này rồi!”

Kha Phượng Viêm ngửi được chút ghen tuông trong câu nói, vội nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y, “Chỉ có với Tuyệt Nhi trẫm mới thế thôi!”

Mạc Tuyệt nhắm mắt lại cuộn tròn trong lòng hắn, “Tướng công, thuốc đắng quá!”

Kha Phượng Viêm nghe thế, cười, cầm lấy một viên kẹo hoa quế, cho vào miệng hắn, rồi lại đưa vào miệng y.

Kẹo hoa quế, có ngọt không?

Ngọt lắm!

Ngày thứ hai, Mạc Tuyệt tấn chức, phong Mộ tu sĩ.

Kha Phượng Viêm biết Lệ phi ghen tị, áp chế hậu phi tấn chức, hắn không nói gì, bởi vì hắn cũng chẳng muốn phong chức cho ai. Thứ hai, ngày xưa, lúc còn tranh giành hoàng vị, phụ thân của Lệ Phi đã cứu mẫu thân hắn, cho nên, dù ít hay nhiều, hắn cũng phải tốt với Lệ phi một chút.