Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 21: Thiên hạ

Phượng Viêm, bản thân ta cũng không biết, ta của hiện giờ, là gì trong lòng ngươi?

Kha Phượng Viêm bị kẻ khác hạ cổ sao? Mạc Tuyệt nhìn người yêu đang nằm ngủ bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.

Lúc y theo sự phụ học y thuật, học cách dùng độc, y cũng có nghe kể không ít chuyện về cổ độc trên giang hồ. Nghe nói, hiện giờ người biết dùng cổ chỉ có bộ tộc ở Miêu Cương, nhưng họ tính thích hòa bình, lại ở tận biên ngoại, không tiếp xúc với người Trung Nguyên.

Thật là cổ độc? Cũng không loại trừ khả năng này.

Trong lúc ngủ, dường như Kha Phượng Viêm đang mơ thấy ác mộng, cau mày.

Giờ Đông quốc đã muốn quy thuận, trước mắt Kha triều của bọn họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng, dường như bên phía Kỳ quốc bắt đầu có động tĩnh, có lẽ là đang chuẩn bị tấn công Nam quốc – vùng đất rất gần Kha triều.

Có lẽ Kha Phượng Viêm đang lo lắng chuyện này. Nam quốc là vùng đất lân cận Kha triều, nếu như Nam quốc thất thủ, mục tiêu kế tiếp của họ nhất định là đây.

Tên bá chủ Kỳ Cảnh ấy đang nghĩ gì, cả thiên hạ đều biết. Mạc Tuyệt vuốt nhẹ nhè lên chân mày Kha Phượng Viêm, gọi khẽ, “Phượng Viêm, Phượng Viêm!”

Rốt cuộc thì Kha Phượng Viêm cũng thoát khỏi cơn ác mộng nhờ tiếng gọi của Mạc Tuyệt.

Bộ dáng kinh hoảng của hắn làm Mạc Tuyệt sợ.

“Không sao cả!” Mạc Tuyệt nhỏ giọng an ủi hắn.

Đổ mồ hôi lạnh, Kha Phượng Viêm ôm chặt Mạc Tuyệt, giống như một món trân bảo đã mất đi cuối cùng cũng tìm lại được.


“Ngươi còn ở đây là tốt rồi! Hù chết trẫm!”

“Ta vẫn đều ở đây mà!” Không hiểu sao Mạc Tuyệt lại cảm thấy đau nhói.

Kha Phượng Viêm hôn y, “Tuyệt Nhi, đừng rời xa trẫm!”

Mạc Tuyệt không trả lời, y cứ để hắn ôm như thế. Mạc Tuyệt biết hắn là một quân chủ muốn thống nhất thiên hạ, Mạc Tuyệt biết hắn sẽ không cam tâm thuần phục Kỳ Cảnh. Cho nên, hắn, Kha Phượng Viêm là một đế vương, chứ không đơn giản là người mà y yêu nữa.

Suy nghĩ bay xa, về lại cái năm bọn họ mười bảy tuổi.

“Tuyệt Nhi, sao ngươi lại nhíu mày?” Kha Phượng Viêm vuốt đôi chân mày Mạc Tuyệt, hỏi.

“Chiến tranh là gì?”

“Chiến tranh là cuộc chiến giữa hai quốc gia!”

“Mục đích của chiến tranh là gì?”

“Lãnh thổ, tài nguyên, quyền lực và mọi thứ!”

Nghe câu trả lời của Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt trầm tư, tất cả những thứ đó đều là chiến tranh sao?

Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn Kha Phượng Viêm, “Sau này Phượng Viêm phải làm hoàng đế, có đúng hay không?”


Kha Phượng Viêm nhìn đôi mắt không nhiễm một hạt bụi trần, nói: “Phải!”

“Phượng Viêm cũng sẽ phát động chiến tranh sao?”

“Ta sẽ làm vậy!” Kha Phượng Viêm biết Mạc Tuyệt ghét chiến tranh, nhưng hắn không muốn lừa y, hắn ôm Mạc Tuyệt vào lòng, “Thiên hạ không thống nhất, chiến tranh là không tránh khỏi! Hiện giờ thiên hạ rất loạn, chẳng hạn như: Con dân ở quốc gia này có thể cơm no áo ấm, nhưng con dân ở quốc gia khác lại phải chịu cảnh đói no thất thường; Quốc gia này có đất đai màu mỡ, nhưng ở quốc gia khác lại cằn cỗi bạc màu, và còn rất nhiều, rất nhiều thứ khác nữa, chẳng hạn như việc chúng ta ăn, chúng ta mặc, cũng đều chênh lệch rất xa!”

Kha Phượng Viêm rất kiên nhẫn, nói tiếp: “Nếu thiên hạ thống nhất, tất cả mọi người đều là người một nhà, cùng giúp đỡ nhau, bảo vệ nhau, như vậy có phải thiên hạ sẽ thái bình?”

Mạc Tuyệt ngẫm, Kha Phượng Viêm nói rất có lý, y cũng cho là như thế.

“Nếu vậy, ta sẽ giúp Phượng Viêm thống nhất thiên hạ!” Trên khuôn mặt y nở ra một nụ cười sáng rọi, làm người ta cảm thấy an tâm.

Kha Phượng Viêm hôn y, “Đợi đến khi thống nhất thiên hạ, chúng ta sẽ cùng nhau vân du tứ hải, được không?”

Đáp lại hắn chỉ có một từ, “Được!”

Thiếu niên ngày trước giờ đã trở thành thanh niên, nhưng chút tâm tư ngày xưa vẫn không hề thay đổi.

Ở trong lòng Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt nói khẽ, “Thiên hạ sẽ thống nhất, ta sẽ ở cùng người!”

Nghe vậy, Kha Phượng Viêm giật mình. Cảnh này rất quen, tim hắn như có gì đó tác động.


“Tuyệt Nhi, ta…”

“Đợi đến khi thống nhất thiên hạ, người mang ta đi vân du tứ hải được không?” Lúc này, đổi ngược lại là câu nói của Mạc Tuyệt.

“Được!”

Câu trả lời vẫn ngắn gọn như thế. Dù hắn không nhớ được y, nhưng chỉ cần hắn muốn, y sẽ vì hắn thỏa mãn.

Phượng Viêm, cho dù ngươi không nhớ được cũng không sao, chúng ta sẽ lại yêu thêm một lần nữa vậy.

Phượng Viêm, bản thân ta cũng không biết, ta của hiện giờ, là gì trong lòng ngươi?

Chuyện về Túy Tương Y, đã giáng vào trái tim với vết thương chưa khép miệng của Mạc Tuyệt một đòn rất nặng, khiến y không hiểu rõ chính y, cũng không hiểu rõ Kha Phượng Viêm.

Khoảng thời gian này, Mạc Tuyệt cố tình buông lỏng hậu cung, khiến Cát tiểu đễ và Tường tiểu đễ bảo vệ cái thai vô cùng vất vả.

“Điện hạ, Cát tiểu đễ mắc sai lầm bị Đức phi nương nương phạt!” Ngọc Tuyết bẩm báo mọi chuyện.

“Sau đó thế nào?” Mạc Tuyệt lật binh thư sang trang khác, lơ đễnh hỏi một câu.

“Cát tiểu đễ thấy không phục, bị hỏa công tâm, suýt nữa đã trụy thai?”

“Sao?” Mạc Tuyệt lại giở sang trang khác, “Đức phi thế nào?”

“Đang chăm sóc Cát tiểu đễ, hoàng thượng đã đến đó rồi!” Ngọc Tuyết nhìn Mạc Tuyệt, nghi hoặc, “Điện hạ không đến đó xem sao?”

Mạc Tuyệt buông sách xuống, “Đến nhìn một chút cũng chẳng có ích lợi gì!”


Thừa Minh Điện – Nơi Đức phi ở.

Đức phi hiền thục quỳ trên mặt đất, nức nở, “Hoàng thượng, đây là lỗi của thần thiếp! Là do thần thiếp đã phạt quá nặng!”

“Được rồi, đứa nhỏ không sao là tốt rồi!” Kha Phượng Viêm an ủi.

Nhưng Đức phi lại cố tình không đứng dậy, “Lát nữa thần thiếp sẽ đến chỗ Hoàng quý quân thỉnh phạt! Hoàng tự rất quan trọng, bất kể là vì lý do gì, cũng là lỗi của thần thiếp!”

Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, “Đức phi không cần như thế! Tất cả là do Cát tiểu đễ tùy hứng, không hiểu chuyện thôi!”

Nói đến đây, Kha Phượng Viêm cảm thấy có chút bất mãn với Cát tiểu đễ đang ở thiên điện.

“Cát muội muội lần đầu mang thai, tâm tình đương nhiên sẽ không mấy thoải mái, là do thần thiếp đã không lo lắng chu toàn!” Đức phi gom hết trách nhiệm về mình, ngước đôi mắt đã khóc đỏ hoe lên, “Giờ là lúc muội muội cần hoàng thượng an ủi nhất!”

Không đố kị, am hiểu ý người, Đức phi có đại hoàng tử là một phi tử hiếm có.

“Đức phi…”

Đức phi lắc đầu, “Có câu nói của hoàng thượng, muội muội mới có thể an tâm dưỡng thai!”

Nghĩ đến chuyện thiếu chút nữa đã mất hoàng tử, Kha Phượng Viêm cũng muốn đi xem Cát tiểu đễ một chút.

“Đức phi không cần phải tự trách, trẫm không trách khanh đâu!” Vươn tay ra nâng Đức phi đang quỳ lên, Kha Phượng Viêm nhìn nàng, hài lòng, gật gật đầu.

Đức phi nhìn Kha Phượng Viêm, nở nụ cười, “Thần thiếp hy vọng Cát muội muội có thể chuyển tới Thừa Minh điện để thần thiếp chăm sóc cho nàng. Xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp thấy hổ thẹn lắm!”

Kha Phượng Viêm ngẫm, nếu có Đức phi – người đã từng dưỡng dục nhi tử chăm sóc, nhất định Cát tiểu đễ có thể bình an hạ sinh hoàng tử, vì thế hắn liền đồng ý.