Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 117: Nguyệt hồ Phong yên

Về sau, Mạc Tuyệt không tới Kỳ triều mà quay trở về Kha triều. Y liên lạc với Sở Thanh Dật, giao bột nổ lại cho hắn, nhưng lại không gặp Kha Phượng Viêm. Sở Thanh Dật nhận bột nổ xong, bẩm báo lại với hoàng đế của mình.

“Ngươi nói, hắn giao bột nổ cho ngươi?” Nghe những gì Sở Thanh Dật nói, Kha Phượng Viêm thấy khó tin.

“Đúng vậy, Hoàng quý quân điện hạ nói, dùng nó để phá vỡ tường thành Tây quốc!”

Kha Phượng Viêm cầm lên chỗ bột nổ phải vất vả lắm Mạc Tuyệt mới có được, trầm tư. Sau Mạc Tuyệt, chính là đất nước.

“Hắn đang ở đâu? Dẫn trẫm tới đó!” Kha Phượng Viêm đứng dậy, muốn đi tìm Mạc Tuyệt.

Sở Thanh Dật tỏ vẻ khó xử: “Bàn chuyện với thần xong, điện hạ không có nói cho thần biết người đang ở nơi nào!”

“Đi điều tra!” Giọng Kha Phượng Viêm cao ngất.

“Dạ!”

Kha Phượng Viêm bình tâm lại, siết chặt bột nổ trong tay, giống như nghĩ tới chuyện gì.

Mạc Tuyệt đứng bên bờ hồ, nhìn dòng nước. Y ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào mặt hồ, cái lạnh từ ngón tay y, truyền mãi, truyền mãi, vào tận tâm can.

———-

“Tuyệt Nhi, chúng ta cùng nhau bay qua bờ hồ bên kia nha?” Lúc còn trẻ, tính tình Kha Phượng Viêm cứ như trẻ con.


Mạc Tuyệt nhìn hồ nước, lại nhìn bờ phía bên kia, nhíu đôi mày tuấn tú: “Xa quá!”

Kha Phượng Viêm ôm thắt lưng Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y: “Có ta ở đây, Tuyệt Nhi đừng sợ!”

Mạc Tuyệt liếc hắn một cái, một thiếu niên còn trẻ người non dạ sao cho phép kẻ khác nói mình nhát gan?

“Vậy thử xem!” Mạc Tuyệt vận khí, bay vút ra ngoài.

Thấy Mạc Tuyệt bị khích, khóe miệng Kha Phượng Viêm câu lên nụ cười gian trá. Hắn mở chiết phiến trong tay ra, đuổi theo Mạc Tuyệt.

Mới đầu, lúc Mạc Tuyệt cũng rất lo lắng khi dùng khinh công bay qua hồ, mặt hồ quá rộng, không phải với sức người là có thể nói bay liền bay qua được ngay. Nhưng khi nhìn thấy lá sen trên nước, mắt y tập trung vào nó, chỉ cần có thứ đó làm trợ lực, y nhất định có thể bay qua. Và lúc này, Kha Phượng Viêm cũng đã đuổi tới phía sau.

Có tiếng cười khẽ vang lên bên tai Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm đã bắt được tay y. Hắn sờ sờ lên bàn tay y, cảm giác là y đang run rẩy, mới thỏa mãn, nở nụ cười.

“Tuyệt Nhi, ta mang ngươi qua đó!”

Kha Phượng Viêm vung chiết phiến xuống mặt hồ, kéo Mạc Tuyệt bay qua… Giờ Mạc Tuyệt rất cần một thứ nào đó để mượn lực và lá sen mà y đã trông thấy đã vụt xa, chẳng lẽ phải rơi xuống sao?

Ngay cái khoảnh khắc Mạc Tuyệt sắp rơi xuống nước, Kha Phượng Viêm liền ôm y, điểm nhẹ lên chiết phiến.

Trong nháy mắt

Trên Nguyệt hồ

Ôm nhau bước lên chiết phiến

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

“Tuyệt Nhi, nhìn từ góc độ này có phải cảnh sắc đẹp hơn không?” Kha Phượng Viêm đã mang Mạc Tuyệt bay tới bên kia Nguyệt hồ.


Mạc Tuyệt nhìn những bông hoa điểm trên bãi cỏ xanh xanh, nhìn cành liễu bay lất phất, y mỉm cười, giống như ánh mặt trời. Còn Kha Phượng Viêm, cam nguyện đắm chìm trong nụ cười của mỹ nhân.

———–

“Aizz!” Than nhẹ một tiếng, không biết là dòng nước mang theo cái lạnh chảy vào tim, hay là nỗi đau ngày xưa gợi lại. Mạc Tuyệt giương mắt nhìn bờ hồ bên kia, giống như nhìn lại khoảng thời gian ngày trước.

“Chúng ta cùng nhau bay qua bên kia hồ nha?” Vẫn là giọng nói ấy, nhưng đã không có âm thanh khàn khàn thuở thiếu niên.

Kha Phượng Viêm cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên người Mạc Tuyệt.

“Được!” Câu trả lời thật rõ ràng, Mạc Tuyệt không hề cự tuyệt Kha Phượng Viêm.

Không còn là thiếu niên mười sáu tuổi, giờ Mạc Tuyệt đã là nam tử ngoài hai mươi, nhưng cảm giác gió tấp ào ào vào mặt vẫn khiến y thoải mái, nhắm hai mắt lại, cảm nhận nó vuốt ve làn da.

Vẫn giống như trước đây, Kha Phượng Viêm đã đuổi kịp, nhưng khoảnh khắc hắn bắt lấy tay Mạc Tuyệt, y lại phóng thanh chủy thủ trong tay áo ra, đạp lên nó, bay đến bờ hồ.

Tay Kha Phượng Viêm… Rơi vào khoảng không.

Mạc Tuyệt nhặt thanh chủy thủ lên, lau nhè nhẹ, cất vào trong tay áo.

Kha Phượng Viêm dừng chân bên bờ hồ, nhìn Mạc Tuyệt dịu dàng đứng dưới ánh mặt trời mà lòng hắn lại thấy xót xa.

“Nơi này vẫn đẹp như thế!” Trong ý có ý, cảnh đẹp, người lại càng đẹp hơn.

Mạc Tuyệt liếc quanh một vòng, cười nói: “Cũng chỉ có vậy mà thôi!”

“Tuyệt Nhi…”

“Lúc ở bên bờ bên kia, ta cảm thấy cảnh sắc ở nơi đây thật tuyệt, nhưng khi sang được đây, nó cũng chỉ thế thôi!”


“Quan trọng là… người bên cạnh!” Kha Phượng Viêm đi tới gần Mạc Tuyệt, đôi mắt sáng ngời.

Mạc Tuyệt quay đầu lại nhìn Kha Phượng Viêm, trong mắt y có cảm xúc mà Kha Phượng Viêm không hiểu, không hờn, không bi, cũng không hỉ.

“Cảnh còn, nhưng người đã xa rồi!” Đôi môi tuyệt đẹp thản nhiên thốt ra câu ấy.

Kha Phượng Viêm lảo đảo thân hình, vừa lúc ấy, Mạc Tuyệt cũng đã xoay người sang chỗ khác, nói: “Định khi nào chiếm lĩnh Tây quốc?”

Kha Phượng Viêm hít sâu một hơi, đáp: “Tùy thời!”

“Nhanh một chút đi, nắm không được Tây quốc, sẽ không có cách tấn công Kỳ triều!” Ống tay áo bị gió thổi bay bay.

“Ta đã phái người đi chôn bột nổ, một khi thành công, lập tức cho binh tấn công Tây quốc!” Kha Phượng Viêm cũng đã dự tính trong đầu, “Hiện giờ, nhất định Kỳ Cảnh trở tay không kịp!”

“Như vậy cũng tốt!” Mạc Tuyệt nói khẽ, “Thiên hạ này, sắp hỗn loạn rồi!”

Kha Phượng Viêm nhìn được thương cảm trong lòng Mạc Tuyệt, nói: “Ngươi hồi cung đi, bên ngoài không an toàn!”

Vì một câu đó của hắn, đã khiến Mạc Tuyệt xoay người lại: “Chúng ta có thể chiếm lĩnh Kỳ triều, thu phục Tây quốc, vậy còn Nam quốc và Đông quốc thì thế nào? Trong một thời gian ngắn như vậy, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì?”

Kha Phượng Viêm cũng phải thừa nhận rằng, trong một thời gian ngắn, muốn Nam quốc và Đông quốc hoàn toàn dung nhập vào Kha triều là một chuyện rất khó khăn. Mạc Tuyệt nhìn thấu lòng hắn, tiếp lời: “Phượng Viêm, trước đây ta đã từng nói, ta sẽ giúp ngươi giành thiên hạ này, ta tuyệt không nuốt lời!”

“Tuyệt Nhi…” Kha Phượng Viêm muốn vươn tay chạm vào Mạc Tuyệt.

“Ta cũng từng nói, ta tuyệt không trở về!” Mạc Tuyệt nở nụ cười kiên quyết: “Ta cũng sẽ không nuốt lời!”

“Ta sẽ đi tìm ngươi, sau ngày thiên hạ này thống nhất!” Kha Phượng Viêm thu tay, trở về với dáng dấp một đế vương, “Thiên hạ này đã khiến ta mất ngươi, vậy sau khi có được nó, ta sẽ tìm ngươi trở về!”

Mạc Tuyệt mỉm cười, đi ngày một xa, trong cơn gió, y chỉ để lại một câu: “Tùy ngươi!”


Lại một lần đứng nhìn Mạc Tuyệt đi xa, nhưng lòng Kha Phượng Viêm đã thản nhiên hơn trước. Không trở lại, ta cũng sẽ đi tìm.

Chẳng bao lâu sau, Kha triều phát động cuộc tấn công sang Tây quốc. Nhờ bột nổ Mạc Tuyệt đưa tới, phá vỡ tường thành, Kha triều từng bước ép sát đối phương. Bấy giờ Kỳ Cảnh còn đang lo liệu mọi chuyện ở Bắc quốc, hắn không ngờ là Kha Phượng Viêm lại to gan, dám tấn công nhanh như thế. Hắn cứ nghĩ quân thủ thành Tây quốc có thể cầm cự một thời gian, nào ngờ Kha Phượng Viêm lại có trong tay bột nổ.

Môi hở răng lạnh, Tây quốc không thể thất thủ, bởi vì mục tiêu kế tiếp của Kha Phượng Viêm nhất định là Kỳ triều. Kỳ Cảnh tự mình dẫn binh mã tới giúp Tây quốc thủ thành, lúc hay tin đó, Kha Phượng Viêm đã nở nụ cười. Hắn mặc bộ chiến bào chỉ dành riêng cho hoàng đế, dẫn binh mã tới trước thành Tây quốc.

Song hùng giao phong trực diện, một ở trong Tây quốc, một ở ngoài Tây quốc.

Trên con tuấn mã, mắt Kỳ Cảnh như thị huyết, giọng điệu hào hùng, dùng nội lực phóng đại âm thanh, “Kha Phượng Viêm, ngươi nhịn không được rồi à?”

Mắt Kha Phượng Viêm lạnh như băng, âm thanh điềm tĩnh, dùng nội lực truyền sang câu trả lời: “Thà đánh sớm còn hơn đánh muộn!”

Nghe câu trả lời của Kha Phượng Viêm, Kỳ Cảnh vươn lưỡi liếm thanh kiếm trong tay, đưa mắt về phía Kha Phượng Viêm như muốn cắn nuốt đối phương, “Muốn Tây quốc, cứ tới lấy!”

Một tiếng vang lên, binh sĩ hai bên hô to xông tới. Bụi bay đầy trời, tiếng gào thét thấu trời xanh, tướng sĩ trên chiến trường thuộc về hai quốc gia, bọn họ chém giết lẫn nhau, vì hoàng đế của họ tranh giành thiên hạ, tranh giành thứ gọi là Thái Bình mà có thể bản thân họ nhìn chẳng tới. Máu đỏ nhuộm xuống mớ cát vàng, biết bao binh khí của người này đâm xuyên qua ngực một người khác… Không ai dừng lại, không ai mềm lòng, không ai vì bị máu kẻ khác nhuộm đỏ người mà ném đi binh khí.

Kha Phượng Viêm nhìn chiến trường hỗn loạn, sai người lấy cung tên ra. Kỳ Cảnh và Kha Phượng Viêm đều giống nhau, đều mặc chiến bào màu vàng, được tấm chắn che chở. Trên chiến trường khói lửa, muốn bắn trúng Kỳ Cảnh lại càng khó khăn hơn.

Ngay khi Kha Phượng Viêm giơ cung tên lên, Kỳ Cảnh cũng đã cầm cung. Trên chiến trường đầy khói lửa, muốn xác định vị trí đối phương, một mũi tên trúng đích, quả là một kiểu khiêu khích.

Tướng sĩ hai bên còn đang chém giết, Kha Phượng Viêm và Kỳ Cảnh cùng nở nụ cười kỳ lạ với thân ảnh màu vàng ở hướng đối lập nhau. Theo đó, chính là hai mũi tên xé gió…

Giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng… ầm một tiếng, nổ tung.

Thì ra hai mũi tên đã gặp nhau, cùng phá hủy lẫn nhau.

Xuyên qua lớp khói bụi, dường như bọn họ đã trông thấy đôi mắt cắn nuốt lẫn nhau…

“Tiễn pháp chuẩn thật!” Kha Phượng Viêm đưa cung tên cho tướng lĩnh cạnh bên, cũng không biết có phải hắn đang khen Kỳ Cảnh hay không.


Theo lẽ Kha triều đã chiến thắng dễ dàng giờ lại phải kéo dài ba ngày, xem ra Kỳ triều đang muốn chơi trò hao binh tổn tướng. Kha Phượng Viêm không ở gần đây, đợi lương thảo tới cũng phải mất mấy ngày, nhưng Kỳ triều lại không giống thế, Tây quốc vốn là lãnh thổ của họ, tất nhiên lượng thực có rất nhiều.

“Bệ hạ, chúng ta phải tiêu hao theo họ mãi như thế sao?” Một tướng quân hỏi.

Kha Phượng Viêm nhìn tấm bản đồ trong tay, nói: “Tiến hành theo kế hoạch đi!”

“Tuân lệnh!”