Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 101: Mạc tuyệt hộ tử

Sau khi được mang về, Ngũ Tử Vân luôn cảnh giác Gia La Đức, bình thường, chỉ cần có thể tránh, hắn sẽ tránh, có thể trốn, hắn sẽ trốn.

Ban đầu Gia La Đức còn định dọa hắn một chút, nào ngờ có một lần Vương hậu muốn phạt Ngũ Tử Vân, Mạc Tuyệt lại che chở cho hắn ta. Chuyện này khiến Gia La Đức không cam lòng, nhưng hắn cũng không thể làm trái ý Mạc Tuyệt được.

Ngay từ lúc vừa nhìn thấy Ngũ Tử Vân, Mạc Tuyệt đã cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng toát ra từ người hắn, nhưng dường như vẫn còn thứ gì đó khiến hắn có thể chống đỡ tới giờ này. Đến lúc trông thấy hắn né Gia La Đức như rắn rết, y không khỏi nghĩ tới chuyện sao hắn lại cam lòng tới Khương Hồ chịu nhục.

Chuyện Mạc Tuyệt che chở cho Ngũ Tử Vân bắt đầu như thế này. Một ngày nọ, Mạc Tuyệt nghe nói Ngũ Tử Vân xông vào tổ miếu vương thất, sau khi bị phát hiện đã bị Vương hậu dẫn đi, phỏng chừng là muốn trừng phạt.

Nhắc tới Vương hậu của Gia La Đức, Mạc Tuyệt không có ấn tượng gì, y rất ít khi tiếp xúc với những người trong hậu cung đó. Nhưng nghe nói, đó là một nữ tử rất biết quản lý, bất kể Gia La Đức có bao nhiêu nam phi, nàng ta cũng đều có thể khiến những người đó chẳng thể leo lên cao được.

Mạc Tuyệt thấy lo cho Ngũ Tử Vân, cho nên đã tới chỗ Vương hậu xem một chút.

Quả nhiên, Vương hậu đang dùng phong phạm nhất quốc chi mẫu, nói với Ngũ Tử Vân, “Tổ miếu không thể tự tiện xông vào, Tử quân không biết à?”

Ngũ Tử Vân vốn là hoàng tộc cao quý, khi nào lại để một hậu phi giáo huấn như vậy? Giờ hắn chỉ nhẫn nhục sống tạm bợ, cố chịu đựng tất cả.

Vương hậu thấy hắn không nói câu nào, cũng không tức giận: “Tử quân vừa tới triều ta, chuyện không hiểu quy củ cũng có thể hiểu được, tuy nhiên,” Nàng ta chuyển lời, “Nếu như bỏ mặc không nói, sau này bổn cung không thể quản giáo các nam phi khác!”

Ngũ Tử Vân chưa được Gia La Đức cho phép đã tới tổ miếu, hắn chỉ muốn bái tế Tu Đa một chút… Đó cũng chính là nguyên nhân duy nhất mà hắn tới Khương Hồ này.

Tu Đa là vua Khương Hồ, từ lúc y chết tới giờ, Ngũ Tử Vân chưa được bái tế y một lần. Ngũ Tử Vân muốn tới Khương Hồ một chuyến, đi lại khắp các nơi hai người đã từng đi qua, như vậy, hắn mới có thể yên lòng… đi gặp Tu Đa.

Đó cũng chính là ý niệm luôn chống đỡ hắn tới giờ. Còn có cả Bắc quốc, ngoài chuyện đó là nơi hắn sinh ra, hắn chẳng có chút tình cảm nào. Trước giờ, chỉ có một người tốt với hắn, đó chính là Tu Đa, cho nên, một khi không còn Tu Đa, hắn chẳng còn gì cả. Giờ Bắc quốc bị chia cắt, mới đầu Ngũ Tử Vân còn thấy lo, nhưng khi ngẫm kỹ lại cũng chẳng sao. Kỳ Cảnh nói đúng lắm, điều Ngũ Tử Vân cần, cũng chỉ có mình Tu Đa mà thôi.


Chỉ chút nữa thôi hắn đã có thể trông thấy hoàng lăng của Tu Đa, chỉ kém một chút nữa. Sau này, không biết còn phải đợi thêm bao lâu.

Giống như đang dạy bảo một chuyện rất bình thường, Vương hậu nói: “Tử quân làm trái cung quy, theo như cung luật…”

Giữa lúc Vương hậu định khiển trách Ngũ Tử Vân, Mạc Tuyệt bước vào.

“Tham kiến Vương hậu nương nương!” Mạc Tuyệt biết Vương hậu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ngũ Tử Vân, cho nên đã xuất hiện đúng lúc.

“Thì ra là sứ giả đại nhân, chuẩn bị ghế ngồi!” Vương Hậu sai người mang ghế tới cho Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt nhìn Ngũ Tử Vân vẫn còn đang cúi đầu, thi lễ: “Tử quân!”

Mới đầu Ngũ Tử Vân cũng đã nghe chuyện Kha triều phái tới một sứ giả, giờ lại bị giọng nói dịu dàng đó hấp dẫn, hắn lập tức ngẩng đầu lên, giật mình…

“…Ngươi…”

“Tại hạ Mạc Tuyệt!” Mạc Tuyệt mỉm cười.

Mặt Ngũ Tử Vân ửng hồng.

“…Ừm, ta gọi là Ngũ Tử Vân!”

Nhìn hắn quẫn bách, Mạc Tuyệt thấy thú vị, nói với hắn, “Điện hạ biết đánh đàn đúng không?” Mạc Tuyệt liếc cho hắn một cái nhìn đầy thâm ý, “Tại hạ có mang theo một cây đàn tốt, nhưng lại không rành cầm nghệ, nghe nói trước đây điện hạ nhờ một khúc Vũ Nguyệt Lộng Ảnh nổi tiếng thiên hạ, không biết hôm nay tại hạ có thể may mắn lắng nghe hay không?”

Ngũ Tử Vân lập tức hiểu ý của Mạc Tuyệt, rõ ràng là đang giải vây cho mình.

“Quả là vinh hạnh!” Ngũ Tử Vân đáp lại.


Mạc Tuyệt bình thản nhìn về phía Vương hậu, giống như đang hỏi nàng ta, có định thả người hay không.

Vương Hậu cũng không phải người hiền lành gì, tuy nàng ta biết là không thể đắc tội với Mạc Tuyệt, nhưng uy nghi chốn hậu cung vẫn không thể thiếu.

“Tử quân cứ tạm theo sứ giả trước, mai lại tới lĩnh phạt!” Dứt lời, Vương hậu mỉm cười với Mạc Tuyệt.

Mạc Tuyệt cũng cảm thấy, chỉ cần qua khỏi hôm nay, tất cả sẽ ổn thỏa.

Ngũ Tử Vân theo Mạc Tuyệt trở về, dọc đường, hắn rất câu nệ, đỏ mặt, nói với Mạc Tuyệt, “Cám ơn ngươi!”

Mạc Tuyệt hơi nghiêng đầu qua, dịu dàng nói: “Chuyện vẫn còn chưa giải quyết xong, đến mai, Vương hậu vẫn phải phạt ngươi!”

Nghe y nói vậy, Ngũ Tử Vân lại cúi đầu, “Vậy cũng không có gì, chỉ có điều, e là sau này lại càng khó tới tổ miếu!”

Mạc Tuyệt nghe xong, không hỏi thêm gì, đi nhanh tới tẩm cung Gia La Đức sắp xếp cho y. Mạc Tuyệt đóng cửa lại, xoay qua nói với hắn, “Trong tổ miếu có thứ gì khiến ngươi không đi không được?”

Ngũ Tử Vân cắn môi dưới, nhìn Mạc Tuyệt, không biết sao, hắn lại cảm thấy có thể tin tưởng người này.

“Ta muốn bái tế một người!” Ngũ Tử Vân nhìn Mạc Tuyệt, nói: “Hắn là tiên vương Tu Đa!”

Mạc Tuyệt sửng sốt, y biết trong này nhất định còn căn nguyên gì đó, nhưng y cũng chẳng hỏi, “Đại vương không cho ngươi đi?”

Chuyện này cũng không có gì là lạ, nếu Gia La Đức đồng ý, Ngũ Tử Vân cũng không cần phải mạo hiểm xông vào.

“…Có cầu hắn thế nào cũng không được!” Nghĩ tới đó, Ngũ Tử Vân lại thấy không cam lòng.

“Để ta hỏi giúp ngươi thử xem thế nào!” Lúc Ngũ Tử Vân nhắc tới ‘Tu Đa’, mắt hắn tản ra nhu tình không cách nào che giấu được, vì bái tế Tu Đa, cho dù tuyệt vọng hắn cũng muốn thử. Cho nên, Mạc Tuyệt không cần nghĩ gì nhiều đã quyết định giúp hắn.

Ngũ Tử Vân kinh ngạc, lắp bắp: “Thật sự… có thể sao?”


Mạc Tuyệt chua xót, một người rơi vào tuyệt cảnh, chỉ cần cho hắn một chút hy vọng, đối với hắn, cũng như đã ban cho hắn thêm một sinh mạng mới. Chuyện này, rất giống với y năm đó.

“Đêm nay, lúc đại vương tới chỗ ta, ta sẽ nói với hắn!” Mạc Tuyệt định rời khỏi Khương Hồ, trước lúc đi, giúp Ngũ Tử Vân một lần cũng không phải là không được.

Ngũ Tử Vân cúi đầu trước Mạc Tuyệt một cái, “Ân tình của Mạc Tuyệt, Ngũ Tử Vân suốt đời không quên, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ cố báo đáp lại cho người!”

“Đừng nghiêm trọng như thế!” Mạc Tuyệt đỡ hắn dậy, lòng lại ngẫm xem nên nói với Gia La Đức thế nào.

Đến tối, Mạc Tuyệt bảo Ngũ Tử Vân về trước, chờ tin của y.

Gia La Đức vừa tới đã muốn nhào vào người Mạc Tuyệt, nhưng lại bị Mạc Tuyệt tránh sang bên. Tuy nhiên, Gia La Đức cũng không buồn bực, ngược lại càng hưng phấn, ngồi xuống bên bàn.

“Tiểu mỹ nhân, ta phát hiện, lúc ăn cơm với ngươi sẽ ăn rất ngon!”

Mạc Tuyệt nở nụ cười, đáp: “Nếu ta không ăn cơm với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại đói chết?”

Gia La Đức ủy khuất, “Thì ra ngươi cũng biết nha, cho nên vì để ta không bị đói chết, ngươi phải luôn ăn cơm với ta!”

Mạc Tuyệt bật cười, cũng không để ý tới hắn nữa, ngồi xuống ăn cơm. Sau bao nhiêu cố gắng, đến giờ Gia La Đức cũng đã có được nụ cười của mỹ nhân.

“Hôm nay ta mang phiền phức tới cho Vương hậu của ngươi!” Mạc Tuyệt ra chiều có lỗi, “Tử quân điện hạ đã bị ta dẫn về!”

Thật ra thì Gia La Đức cũng biết chuyện này từ sớm rồi, nhưng hắn cảm thấy đó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, cho nên cũng không để ở trong lòng. Giờ nghe Mạc Tuyệt nhắc lại, cũng chẳng mấy bận tâm.

“Không sao đâu, nếu mỹ nhân chịu, cả hậu cung này ta cũng có thể giao lại cho ngươi quản hết!” Thật không biết người này có bao nhiêu thật lòng.

Mạc Tuyệt mỉm cười, “Ta không cần hậu cung này đâu!” Gia La Đức cười hề hề, đôi ngươi màu lam hiện lên chút phong tình khác lạ, “Vậy mỹ nhân muốn gì? Ta đều cho hết!”

Mạc Tuyệt buông bát đũa xuống, “Tử quân điện hạ muốn bái tế tiên vương, sao lại không cho phép?”


Nhắc tới Ngũ Tử Vân, Gia La Đức biến sắc, “Hắn đúng thật là vẫn chưa từ bỏ ý định!” Sau đó lại dịu dàng nói với Mạc Tuyệt, “Ngũ Tử Vân này ngày càng không an phận, về chuyện này, mỹ nhân đừng lo tới!”

Mạc Tuyệt cầm bình rượu lên, chậm rãi rót ra, “Người cũng đã chết rồi, chẳng qua người ta cũng chỉ muốn đến khấn vái một chút mà thôi!”

“Ta biết chứ!” Gia La Đức cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt, “Phụ vương ta bị bọn người Bắc quốc của hắn hại chết, nhưng trước lúc lâm chung, di ngôn của phụ vương chính là không được thương tổn tới Ngũ Tử Vân!”

“Tình cảm mà tiên vương giành cho Tử quân, đúng thật là cảm động lòng người!” Mạc Tuyệt thản nhiên thốt ra câu ấy.

Tất nhiên là Gia La Đức cũng biết tình cảm của Tu Đa với Ngũ Tử Vân, không phải hắn không hiểu, cũng giống như di ngôn của ông ấy, bao nhiêu năm rồi, không oán, không hận.

“Nhưng đó cũng không thể thay đổi được sự thật là phụ vương ta đã chết!”

Mạc Tuyệt thở dài một hơi, “Ngươi có hiểu được tâm trạng của Tử quân không? Nếu góp nhặt lại, có thể khiến lòng người phải đau đớn!”

Lời của Mạc Tuyệt tuy rất lãnh đạm, nhưng lại khiến tâm người nghe run lên.

Thứ… khổ sở ấy? Là nỗi khổ không thể có được sao?

“Chắc ngươi cũng biết, Ngũ Tử Vân không muốn sống một mình!” Giọng Gia La Đức trầm đi hẳn, “Chuyện hắn bái tế cho phụ vương ta chính là lý do duy nhất hắn tới Khương Hồ, ta đoán, sau khi bái tế xong, hắn sẽ tự sát!”

Tay Mạc Tuyệt run lên, tuy trước đó y đã nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt người nọ, nhưng y cũng không nghĩ là hắn sẽ tự sát.

“Trước lúc lâm chung, phụ vương ta có dặn rằng, nhất định phải để Ngũ Tử Vân sống sót, so với chết, sống vẫn tốt hơn…”

Sống một mình sao? Mạc Tuyệt ngẫm lại di ngôn của Tu Đa.

Trước lúc lâm chung, Tu Đa đã sắp xếp cả cho Ngũ Tử Vân, tình cảm ấy, rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm? Hắn thừa biết Ngũ Tử Vân sống một mình trên cõi đời rất thống khổ, nhưng hắn vẫn muốn đối phương sống thật tốt, tình cảm đó, là như thế nào đây?


Có lẽ là sẽ rất tốt, hoặc cũng có lẽ là sẽ khiến Ngũ Tử Vân tìm được một người toàn tâm toàn ý vì hắn hy sinh tất cả. Nhưng, Ngũ Tử Vân sẽ chấp nhận sao?

Đế vương, quả nhiên vẫn luôn rất bá đạo.

Mạc Tuyệt cảm thấy khó tin với lối nghĩ của Tu Đa, mỗi người có một cách chọn lựa của riêng mình và cũng không hẳn là họ sẽ đều chọn giống như nhau. Vậy Ngũ Tử Vân thì thế nào? Lựa chọn của hắn sẽ là gì đây?

Còn cả lựa chọn của Mạc Tuyệt? Rời khỏi Kha Phượng Viêm sao?