Nắm Lấy Tay Em

Chương 14-2

Khi Trương Cửu Hồng về đến nhà thì đã thấy Vọng Thiên ngồi ngay trên ghế. Ánh mắt nó nhìn cô thật khó chịu, chẳng khác nào mẹ nó -Lâm Diễm Thu.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Vào phòng đi!

Trương Vọng Thiên mới hơn 6 tuổi nhưng đã có cái nhìn lạnh lùng y hệt người lớn. Còn kiểu cười nhếch môi một bên nữa, trông thật khó thương.

- Vào phòng đi! Không nghe à? Vào phòng!

- Chuyện gì mà ồn vậy?

Từ trên lầu, Thiệu Hằng anh trai Cửu Hồng bước xuống. Cạnh anh là Lâm Diễm Thu. Gương mặt xinh đẹp như tượng tạc, gần như không có một chút khuyết điểm nhưng lại vô cùng lạnh nhạt…Nhìn cô ấy, người ta có cảm giác vô cùng căng thẳng lẫn e dè. Quả không hổ danh là “băng sơn mỹ nhân” nổi tiếng thời đại học, làm cho không chỉ anh trai cô điên đảo mà Kỷ Hạo Thiên cũng đau khổ ngần ấy năm dài.

Cửu Hồng không bao giờ quên được. Người đàn ông đó cuối cùng đã nói với cô rằng:

- Anh xin lỗi vì đã lợi dụng em, Cửu Hồng! Nhưng anh không làm sao yêu em được. Người anh yêu có lẽ chỉ có cô ấy mà thôi.

Lâm Diễm Thu…Lâm Diễm Thu…Rồi bây giờ bên cạnh anh ta lại là một Lâm Hân nào đó. Trông cô ta thật bình thường, tuổi tác cũng không còn trẻ. Thế mà Hạo Thiên thà chọn cô ta chứ không chọn Cửu Hồng. Vì sao? Và vì sao?

- Hôm nay em đi mua sắm, gặp người quen cũ đó anh hai.

- Vậy à? -Thiệu Hằng thản nhiên ngồi xuống cạnh Vọng Thiên -Là ai?

- Là Hiểu Dung…- Cô ta cười khẩy khi Diễm Thu hơi giật mình- Thượng Hải cũng đâu có lớn lắm. Cô ấy đi cùng…chị dâu của mình đi mua sắm Tết. Thật là ngưỡng mộ làm sao.

Tay Thiệu Hằng đang rót trà cũng ngừng lại, trong khi những ngón mảnh khảnh đặt trên bàn của Diễm Thu bấu chặt vào ghế. Cô ấy rõ ràng đang rất xúc động. Vậy càng hay.

- Xem ra chị hai không cần phải áy náy nữa. Hạo Thiên cũng có vợ rồi…Tuy không đẹp bằng chị…nhưng mà…chưa chắc gì chị bằng được người ta.

Cô ta còn nựng má Vọng Thiên một cái. Cậu bé trừng mắt lại. Thái độ thù địch không che giấu. Họ là người thân của nhau sao?

…-Cô khóc à?

Thiệu Hằng châm một điếu thuốc. Ngần ấy năm rồi mà cô ta vẫn vậy. Diễm Thu là tượng đá….Phải chăng anh lấy một tượng đá biết đi làm vợ. Lúc nào cũng im lặng…Ngay cả khi làm tình cũng vậy, mặc anh ta dày vò thế nào -luôn là gương mặt thẫn thờ đó….Lạnh căm căm.

- Cô nhìn lại mình đi Lâm Diễm Thu. 7 năm rồi…Cô hành hạ tôi 7 năm chưa đủ sao? Cô còn muốn gì ở tôi nữa? -Thiệu Hằng gần như gầm lên – Đất Thượng Hải này ai cũng biết chuyện cô và nó là thanh mai trúc mã. Cô đặt tên con là Vọng Thiên, người mù cũng biết là cô luôn vọng tưởng luôn luôn nhớ nó…Tôi coi như không biết…Cô định như thế này suốt cả đời có phải không?

Diễm Thu vẫn không nói. Cô cúi xuống nhặt quần áo, hướng về phía phòng tắm. Thiệu Hằng im lặng một lúc, rồi chợt hỏi nhanh:

- Không lẽ nào em không thương con…Em ghét tôi và hận cả Vọng Thiên sao?

Diễm Thu ngừng lại…Ánh mắt trong trẻo, lạnh băng nhìn thẳng về phía chồng. Bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch lên:

- Vậy tại sao anh không buông tha tôi đi? Anh Hạo Thiên cũng đã có vợ rồi. Anh còn giữ lấy tôi làm gì nữa? Tôi không phải đã nói -Giọng cô gằn từng tiếng -Anh lấy tôi cũng được, chiếm giữ thân xác tôi cũng được. Nhưng phần hồn anh đừng hòng sở hữu. Người tôi yêu chỉ có một…Đó là Kỷ Hạo Thiên.

Em phản bội anh để lấy một người đàn ông khác. Anh lấy vợ…Mọi chuyện đều không thể quay lại ngày hôm qua được. Nhưng trong lòng em, mãi mãi chỉ có một…Đó là anh…Người con trai mỗi năm cứ đến tháng 12 là bắt đầu gieo hoa cúc. Người đàn ông sẵn sàng chở em trên chiếc xe đạp lang thang khắp phố phường. Kỷ Hạo Thiên!

- Diễm Thu! Anh xin lỗi…Anh xin lỗi….

Câu nói của năm năm về trước anh đã nói khi biết hết mọi chuyện. Em không phản bội anh về tư tưởng nhưng thân xác này đã hoen ố…Em không dành cho anh được trọn vẹn. Nhưng anh yên tâm. Tâm hồn em mãi mãi thuần khiết. Tâm hồn em chỉ thuộc về anh…Chỉ có anh thôi.