“Với thân hình này, khuôn mặt này, quá tuyệt vời!” Hạ Tử Kha như lâm vào điên cuồng, gần như muốn dùng thước dây trói Mạc Linh lại.
Mạc Linh đứng yên không dám nhúc nhích, chỉ sợ một động tác của mình sẽ kích thích Hạ Tử Kha thêm, rồi lại bị “quấy rối” thêm một bậc.
“Linh, em đo xong chưa?” Bạch Liên Hoa vừa đến, nhìn thấy Mạc Linh khác thường nên hỏi thử.
“Bạch Liên Hoa!” Cô vội vã tránh thoát ma trảo của Hạ Tử Kha, lao vào bộ ngực E cup của Bạch Liên Hoa.
Cô thề, cô gặp Bạch Liên Hoa bao nhiêu lâu nay rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ sự cứu vớt từ Bạch thánh mẫu. Bạch đại thần, ngài là thần, là Đấng Cứu Thế! Mau cứu kẻ hèn này với!!
“Em sao thế?” Bạch Liên Hoa khó hiểu, tuy nhiên cũng rất thích ý xoa đầu cô.
“Hạ cô nương, tại hạ nhớ ra bản thân còn việc chưa làm xong, hiện tại cùng Bạch cô nương đi trước, chuyện này giao cho tiểu thư toàn quyền xử lý, ngày khác gặp lại.” Mạc Linh ôm quyền cúi đầu, nhanh chóng cùng Bạch Liên Hoa chật vật chạy đi.
(⊂•⊃_⊂•⊃) Hình như có gì đó loạn vào...
Thoát khỏi ma trảo của Hạ Tử Kha, Mạc Linh tâm tình tốt nhận lời Bạch Liên Hoa, ghé vào một quán nước dừng chân.
“Linh à, gần đây em thế nào? Từ lần trước đến nhà em chưa được bao lâu thì đã phải về, chị còn muốn đi thăm em nữa nhưng Dực bảo em còn phải chuẩn bị cho hôn lễ, thế nên chị không dám làm phiền.” Bạch Liên Hoa vừa ngồi xuống liền ân cần hỏi.
“Ừm, không phải hôn lễ, là đính hôn.” Mạc Linh sửa đúng “Đúng rồi, có chuyện này muốn nhờ chị khai đạo tôi một chút.”
Mạc Linh nhớ rõ Bạch Liên Hoa “từng” mang danh nữ chủ, có thể tham khảo lập trường của cô ấy được.
“Chuyện gì a?” Bạch Liên Hoa chớp chớp mắt hạnh, nhìn cô nghiêm túc.
“Là thế này... trong trường hợp bên cạnh chị có rất nhiều nam nhân yêu chị, lại cùng chung chí hướng quyết định sống cùng chị, rồi lập ra hiệp nghị hòa bình gì đó, thì chị sẽ làm thế nào?” Quả nhiên nói ra được liền nhẹ lòng hơn nhiều.
“A, vậy sao? Để chị nghĩ xem.” Bạch Liên Hoa nghiêng đầu, tay chống cằm trầm tư một lúc “Trong trường hợp chị cũng yêu bọn hắn, vậy thì không lý gì chị lại từ chối, như vậy sẽ không ai phải đau khổ!”
Quá thánh mẫu! Quá vô sỉ!
Được rồi, thánh mẫu vô sỉ đều là cô.
Mạc Linh thở dài, vốn biết rõ câu trả lời của Bạch Liên Hoa rồi, thế mà vẫn muốn nghe trực tiếp từ cô ấy. Để làm gì chứ? An ủi một chút chột dạ trong lòng? Hay muốn tìm kiếm sự đồng cảm?
Chết tiệt, càng lúc càng không giống cô.
Nói rõ phải sống vô ưu vô lo, rời xa nam chính đâu? Vô dụng thật.
Bạch Liên Hoa nhìn thấy trên đầu Mạc Linh xuất hiện mấy cây nấm rầu rĩ, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ai nha, đúng rồi, Hạ Tử Kha đo xong cho em rồi phải không? Cô ấy nổi danh trong giới thiết kế lắm đấy! Tuyệt đối sẽ khiến em thích cho xem!” Cố gắng dời đề tài.
“Ừ...” Mạc Linh khịt mũi.
“Hay chúng ta đi mua sắm đi, chị nghe nói có một chỗ bán váy siêu đáng yêu! Còn nghĩ cùng em đi mua đó!” Nỗ lực dời đề tài.
“Ừ...” Khịt mũi lần hai.
“Thật ra em không cần lo như vậy, đây là cuộc sống của em mà, chị biết nói dễ hơn làm, nhưng Linh mà chị biết là một người hoạt bát vui vẻ, luôn lạc quan hướng tới, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà sa sút tinh thần thật sự được sao? Điều em cần làm hiện tại là ngồi suy xét lại bản thân, xem trong tâm em đang tồn tại người nào, thiếu đi người nào thì sẽ khó chịu, sẽ không ngủ yên, khi nào em nghĩ ra được rồi thì tự khắc em sẽ biết thôi.” Bạch Liên Hoa thở dài.
Mạc Linh không đáp lại, cúi đầu đặt tay lên ngực.
Nơi này, tồn tại người nào?
Ken, Quan Quan, Ngưng Thần, Hoài Nam, Phù, Thanh, Ngôn Đằng, Quang Khải.
Ai cũng có một chỗ, dù ít hay nhiều, bọn hắn đều dung nhập vào thế giới của cô, mất đi một người, cả thế giới của cô sẽ lộn xộn.
Như vậy, là yêu sao?
Một hồi lâu sau, Mạc Linh chậm rãi ngẩng đầu.
“Nghĩ ra rồi sao?” Bạch Liên Hoa nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Mạc Linh, mỉm cười.
“... Ừm, nghĩ ra rồi.” Cô khẽ gật đầu, thanh âm kiên định.
“Có khó không?”
“Không khó một chút nào.”
Ừ, không khó một chút nào.
Những lời nói dịu dàng, cử chỉ quan tâm, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, dù cho có ngốc đến thế nào cũng biết được.
Bọn hắn thật lòng yêu cô, cô cũng yêu bọn hắn không giả dối.
Cô còn đắn đo điều gì chứ? Thuận theo tự nhiên không phải được rồi sao?
Bạch Liên Hoa nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Linh lộ ra tươi cười rạng rỡ, bất giác cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bất chợt Bạch Liên Hoa nhìn thấy ở không xa bên ngoài phố, những nam nhân tuấn mỹ đang đến gần.
“Như vậy, chúc em may mắn, chị đi trước.” Bạch Liên Hoa lần đầu nảy ra ý đùa dai, đứng dậy cúi đầu hôn thật mạnh lên gò má trắng hồng của cô, đưa mắt nhìn những nam nhân sửng sốt ngoài kia, cong môi đắc ý rời đi.
Mạc Linh còn ngơ người ôm gò má in rõ vệt hồng, đột nhiên nhìn thấy ghế trước mặt ngồi xuống một nam nhân, chỗ ngồi xung quanh cũng bị những nam nhân khác chiếm lấy, cô nháy mắt bị bao vây.
“Em cùng Bạch Liên Hoa vừa làm gì?” Nam nhân trước mặt tươi cười nhưng sau lưng hắc khí tán loạn.
Bạch thánh mẫu, đùa hơi quá rồi đấy!... Cứu mạng QAQ~
Tác giả có lời muốn nói:
Ta bị triệu chứng tiền mãn kinh rồi, tâm trạng không tốt, đầu óc không hoạt động, ngu muội rồi... TTwTT