Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 80: Tỉnh lại

P/s: Hôm nay không tốt ế ~ chương này ngắn một chút, mọi người đừng hành xác ta nha nha •﹏•

P/ss: (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

“Ưm...”

Châu Quang Khải ngồi gần sát tay Mạc Linh, vừa cảm nhận được cô cử động, hắn lập tức nhìn về phía gương mặt trắng bệch của cô.

“Linh?” Hắn nhỏ giọng gọi.

Vừa nãy những tên kia đều kéo nhau đi ăn cả rồi, cô tỉnh dậy cũng chỉ có hắn biết.

Chỉ thấy mí mắt cô lay động vài cái, khẽ mở.

“Linh, em có đau chỗ nào không?” Châu Quang Khải vuốt gọn mái tóc mềm của cô, nhẹ nhàng giúp cô ngồi dậy.

Mạc Linh như vừa tỉnh dậy chưa hiểu chuyện, ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu.

“Ưm, không có.” Cô lắc đầu, khẽ mỉm cười “Khải, em ngất bao lâu rồi?”

“Cũng được ba ngày rồi, em không có bệnh gì đâu, chỉ là kiệt sức thôi.”

Châu Quang Khải yêu thích vuốt ve những lọn tóc cong cong của cô, đáy mắt ôn nhu khiến cô đỏ mặt dời tầm mắt.

“Linh, em có giận anh không?” Hắn chăm chú nhìn cô, tay giữ lấy gò má hồng hào của cô, bắt cô nhìn thẳng về phía hắn.

“Không... không có...” Mạc Linh ngượng ngùng đảo mắt nhìn xung quanh.

Châu Quang Khải nghiêng đầu, mái tóc hồng tùy ý phủ lên gương mặt tuấn mỹ, tay lại sờ má cô mấy cái, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, một lúc sau liền thu tay về.

“Ừm, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ gọi bác sĩ đến xem thế nào.” Hắn dặn dò rồi xoay người đi ra ngoài.

Mạc Linh ôm gò má vừa bị hắn sờ qua, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, chỉ là đáy mắt xẹt qua tia đắc ý đã bán đứng tâm tình cô.

Lúc này người đang theo dõi toàn bộ hiện trường là Linh nhi lại đang ôm một hộp bắp rang, thích ý uống một ngụm coca, nhìn xem trò hay.

Mọi người thắc mắc đồ ăn ở đâu ra ư? Tất nhiên là cô ép hỏi màn hình lớn rồi. Đáng thương màn hình lớn, bị cô dọa tách đôi phải chìa ra bắp nước cho cô, may mà cô còn chưa đòi ghế ngồi mà nằm thẳng trên đất, bộ dạng tiểu nhân đắc chí mà xem phim ngôn tình kinh điển, xem nhẹ đáy lòng hơi ê ẩm.

“Hừ, quả nhiên là trời sinh nữ phụ, rất biết cách làm trò trước mặt nam chủ! Thật sự là phải học tập đây.” Linh nhi hừ một tiếng, cắn bắp rang.

Màn hình lớn yên lặng làm tròn bổn phận của mình, âm thầm thắc mắc vì sao càng nghe cô nói càng cảm thấy chua chua.

Tình cảnh bên trong màn hình lại tiếp diễn. Châu Quang Khải đi một lúc liền trở về cùng với nhóm Đồng Phù.

“Linh, để Đồng Phù xem thử cho em đi.” Châu Quang Khải mỉm cười, ngồi vào ghế sô pha.

Mấy người cũng lục tục ngồi xuống ghế, đều quan sát cô.

“Linh, ngẩng mặt lên cho anh kiểm tra nào.”

Mạc Linh che giấu hai mắt tỏa sáng, ngoan ngoãn ngẩng mặt, để hắn làm một phen kiểm tra xong, được đến kết luận không có vấn đề mới dùng một bộ điềm đạm đáng yêu nhìn những nam nhân trong phòng.

“Trước khi ngất em có cảm giác gì không?” Đồng Phù theo chức nghiệp hỏi.

“Em thấy, hơi choáng đầu, sau đó trước mắt tối đen... rồi không còn ý thức nữa.” Mạc Linh chớp chớp hai mắt.

“Như vậy thì đúng là kiệt sức rồi, không có gì nghiêm trọng phải không, Phù?” Khương Thành Quan vỗ vai Đồng Phù, ha ha cười.

“Với tay nghề của Phù, tôi nghĩ Linh sẽ không sao đâu.” Bạc Ngưng Thần cười khẽ, tỏ rõ sự tin cậy với Đồng Phù.

“Ừ, để Linh nghỉ thêm một lát nữa, sau đó chúng ta cùng đi chơi đi.” Hoàng Ngôn Đằng vỗ tay đưa ra đề nghị.

Rất nhanh mọi người liền đáp ứng, Mạc Linh hưng phấn vỗ tay, cũng đồng ý.

“Thật ra em không sao rồi, có thể xuất viện ngay.” Cô muốn nhanh chóng xuất viện, ở đây phải luôn giả yếu đuối, còn bị bọn họ quan sát nữa.

Kanato Ken bước đến ngồi xuống mép giường cô, xoa đầu mềm nhẹ khuyên nhủ.

“Ngoan, lại nằm một buổi chiều đi, tối đến chúng ta sẽ cùng đi ăn, nhé?”

“Vâng.” Cô chu môi, rất không vui nằm trở về.

Khương Thành Quan cùng Đồng Thanh, Lâm Hoài Nam từ đầu vẫn không lên tiếng, ngồi ở xa nhất, nhỏ giọng nói chuyện như đang bàn bạc điều gì quan trọng lắm.

Tất nhiên Mạc Linh sẽ không để ý rồi, cô nằm trở lại giường, lại nhắm mắt ngủ thêm một hồi, cho nên không chú ý mấy nam nhân không tiếng động nhìn nhau ra hiệu.

Quên mất, không chỉ có mỗi Mạc Linh không thấy, Linh nhi ở bên đây màn hình cũng không thấy, cô chỉ đang ra sức nhai bắp mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ, có ai không phân biệt được hai người thì ta nói luôn, người đã chết gọi Mạc Linh, người đang nằm dài cắn bắp như cắn thuốc kia gọi Linh nhi =))

Chương này hơi ngắn, đột nhiên hết ý rồi nên đăng đỡ, chương sau để cố viết thêm xem sao... ◑▂◐