Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 70: Nhà mới

Xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn ở khu ngoại ô, biệt thự nổi bật với hai màu trắng và vàng, có cảm giác rất ấm áp.

Bên trong rộng vô cùng, mới đầu cô còn lo nhiều người quá không có nơi sống đủ, nhưng xem ra cô lo thừa.

Biệt thự chia làm hai tầng, tầng trệt có phòng khách sang trọng, phòng bếp đầy đủ dụng cụ, còn có quầy bar gia đình, mấy bình hoa cùng tranh treo tường kì lạ.

Mạc Linh nhìn ngắm mấy bình hoa, không rõ giá trị của chúng. Người giàu có thú vui ngắm bình sao? Để cắm hoa còn đẹp hơn a.

Ở đối diện cửa ra vào có một cầu thang gỗ, bắt đầu lan can hình tròn, cho nên người ở phòng cuối cùng phải đi một vòng lớn mới có thể xuống tầng dưới được. Tầng hai có một loạt phòng ở bao quanh hết cả biệt thự theo vòng tròn đó, đứng ở trước lan can phòng này có thể nhìn thấy rõ phòng đối diện, thiết kế rất tiện.

"Như vậy, phòng em sẽ là phòng 1 ở cạnh cầu thang, đó là phòng lớn nhất, vật dụng đầy đủ, còn có chất lượng tốt nữa." Đặc biệt là cách âm.

"Còn các anh ở phòng nào?" Cô mở cửa phòng 1 ra, phát hiện hành lý đã đủ, còn có đủ tivi, tủ lạnh, phòng tắm riêng nữa.

"Bọn anh đã quyết định rồi, theo thứ tự từ 2 đến 9 là Đồng Thanh, Hoàng Ngôn Đằng, Lâm Hoài Nam, Kanato Ken, Châu Quang Khải, Bạc Ngưng Thần, Khương Thành Quan, cuối cùng là anh." Đồng Phù đẩy đẩy kính.

"Ồ?"

Sao đột nhiên cô có cảm giác bọn họ đã đào sẵn hố để cô nhảy vào nhỉ? Chắc là không phải nhỉ...

Mạc Linh xem nhẹ cảnh báo bên trong đầu, vẫy tay với bọn họ.

"Như vậy, em thu thập vài thứ đã, mọi người cũng dọn dẹp sớm một chút rồi nghỉ đi, ngủ ngon." Nói xong cô liền chui vào phòng, đóng cửa, khóa lại.

Còn lại tám người đứng bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, chì có Đồng Thanh và Hoàng Ngôn Đằng là đắc ý.

"Hắc hắc, quả nhiên trời không phụ người có lòng!" Đồng Phù hiếm khi cười lớn như vậy "Mọi người ngủ sớm đi, tạm biệt nhé ~"

"Tất nhiên, dù thua cậu nhưng cũng không sao, đỡ hơn là thua bọn họ." Hoàng Ngôn Đằng nhún vai, bước về phòng.

"Thôi, về phòng đi, Phù, khổ cho cậu rồi." Lâm Hoài Nam vỗ vai bạn thân, tuy nhiên trong mắt lộ rõ vẻ hả hê.

Đồng Phù đứng ở phòng mình, nhìn qua phòng bên cạnh là số 1, nhưng thật chết tiệt là lại có lan can cản trở, nếu hắn biết ai đã thiết kế căn nhà này, hắn nhất định sẽ đánh tên đó đến kêu cha gọi mẹ cũng không còn sức! Bất đắc dĩ thở dài, tuy là hắn nói không quan tâm đến chuyện phân phòng, nhưng cũng không nên cho hắn thua thảm như vậy chứ...

Bóng tối rất nhanh phủ xuống, ai về phòng người nấy, mọi thứ trở về tĩnh lặng.

.....................................

Hôm sau, cô đang vùi đầu trong chăn ngủ đến chảy nước thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bị đánh thức khỏi mộng đẹp, cô ôm chăn rầm rì một hồi mới lên tiếng.

"Ai vậy?" Thanh âm khàn khàn buổi sáng nghe qua có chút mệt mỏi.

Cô đã dành cả tối để dọn dẹp phòng đó, cho nên buổi sáng mới không dậy nổi, nếu là bình thường thì cô đã dậy vào lúc 7 giờ rồi. Thật ra mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi, dọn dẹp vài món cũng không lâu như vậy, chỉ là trong lúc xếp sách vào kệ, một cuốn sách đột nhiên rớt xuống, bên trong trùng hợp lại là... khụ, mọi người biết là được, đừng nói ra...

Tóm lại là, cô ôm quyển tiểu thuyết ấy, gặm lại đến khuya, đến khi đọc xong mới chịu an tâm ngủ. Kết quả không cần phải nói, hai mắt cô đang thân mật với nhau đây này.

Đối với cô thì không có gì, nhưng khi thanh âm nhỏ xíu của cô truyền vào tai người gõ cửa thì lại được gắn thêm mác "Làm nũng".

Bạc Ngưng Thần yên lặng đứng trước cửa phòng, ngây người một hồi mới ho khan một tiếng, tiếp tục gõ cửa.

"Mạc Linh, nếu em không ngại sau khi nghỉ phép lại đến trễ thì anh có thể chờ em ở dưới lầu." Hắn nói xong, lẳng lặng chờ một chút.

"Xoạt... Rầm!... Bịch bịch bịch..."

Hàng loạt âm thanh khiến Bạc Ngưng Thần phải bật cười.

"Đợi... đợi một chút, em chuẩn bị xong xuống ngay!" Cô vội vã ôm đồ chạy vào phòng tắm.

Chết tiệt! Sao lại quên mất hôm nay phải đi làm chứ!

Đến khi cô trang dung hoàn mỹ mở cửa ra liền thấy nam nhân trước cửa đang quan sát mình, còn gật gật đầu, rồi lại cúi người ngang tầm với cô, không có ý tốt cười cười.

"Sao thế? Được cấp trên đánh thức, vui tới mức té xuống giường à?"

"... Không có." Không nhắc thì thôi, nhắc tới cô liền thấy mông cùng lưng đau ê ẩm.

"Tối hôm qua ngủ không tốt sao?" Hắn nhìn thấy mí mắt hơi đen của cô, duỗi tay vuốt một cái "Hay là đặc cách cho cô thư ký ngủ thêm một lát nhé?"

"Ai là thư ký của anh? Đi thôi, em muốn ăn sáng!" Cô xấu hổ che mặt bước xuống trước.

Không thể nói cho hắn biết cô vì lý do... không trang nhã như vậy mà ngủ trễ.

Bạc Ngưng Thần lại cho rằng hành động của cô là vì thẹn thùng, rất đắc ý đi theo sau, nhân tiện còn nhếch môi thách thức với mấy tên tình địch luôn cảnh giác kia nữa.

Hừ, ai tới trước người đó càng có lợi, ngu xuẩn chờ đợi có gì hay!

Tác giả có lời muốn nói:

Ta đều nhớ mọi người rồi, đừng lo không được xem nhé ~ hôn ta một cái, ngoan quá đi mất!! ╭(╯ε╰)╮