Năm Chú Heo Con Truyện Trinh Thám

CHƯƠNG 4

Ông Caleb Jonathan sống ở Essex. Sau một cuộc trao đổi thư từ một cách lịch sự Poirot nhận được một thư mời, hầu như long trọng đến từng kí tự, đến ăn tối và nghỉ lại qua đêm. Ông già hào hoa, có tính tình cương quyết. Sau sự nhạt nhẽo, vô vị của George Mayhew trẻ, ông Jonathan giống như chiếc ly thủy tinh beeb bình rượu nho của mình.

Ông ta có những phương pháp riêng để tiếp cận một chủ đề, câu chuyện không có gì đặc biệt kéo dài tới gần nửa đêm, khi nhấm nháp một ly rượu Brandy lâu năm thơm nồng, ông Jonathan mới thật sự trở nên thoải mái. Trong bộ trang phục phương Đông ông đánh giá cao sự thiệp của Poirot trong việc không hối thúc ông kể câu chuyện bằng mọi cách. Bây giờ, trong thời gian thích hợp của mình, ông sẵn sàng nói thêm về chủ đề gia đình nhà Crale.

‘ Hãng luật của chúng tôi, dĩ nhiên, biết về nhiều thế hệ nhà Crale. Tôi biết Amyas Crale và cha của anh ta, Richard Crale và tôi còn nhớ Enoch Crale-ông nội Amyas Crale. Những địa chủ nông thôn, tất cả họ, suy nghĩ về những con ngựa nhiều hơn là con người. Họ thẳng thắn, yêu thích phụ nữ và không có một ý tưởng nào cả. Họ không tin vào các ý niệm. Nhưng vợ của Richard Crale thì đầy ý tưởng-những ý tưởng nhiều hơn cảm giác. Bà có năng khiếu về thơ và âm nhạc-bà chơi đàn hạc, ông thấy đó. Bà có sức khỏe kém và trông thật đẹp khi ngồi trên ghế bành của mình. Bà hâm mộ Kingsley. Đó là lí do bà đặt tên con trai là Amyas. Cha của bà đã giễu cợt cái tên đó-nhưng cũng đành nhượng bộ.

Amyas đã gặp thuận lợi thừa hưởng từ gen di truyền pha trộn đó. Anh ta có năng khiếu mỹ thuật thừa hưởng từ người mẹ ốm yếu và quyền lực, sự tàn nhẫn, tính ích kỉ thừa hưởng từ người cha. Tất cả người nhà Crale đều cho mình là trên hết. Họ không cho ai bất cứ cơ hội nào hay thấy được bất cứ quan điểm nào ngoại trừ của chính họ. ‘

Gõ nhẹ những ngón tay mỏng mảnh vào thành ghế, người đàn ông già ném một cái liếc sắc sảo về phía Poirot.

‘ Nếu tôi nói sai thì ông hãy sửa lại nhé, ông Poirrot, nhưng tôi nghĩ ông có hứng thú với tính cách con người đúng không? ‘

Poirot đáp:

‘ Điều đó với tôi, là mối quan tâm chủ yếu trong mọi vụ án của mình. ‘

‘ Tôi có thể tưởng tượng ra nó. Những tên tội phạm của ông giống như thứ kí sinh dưới da, chúng là như thế. Thú vị làm sao! Lôi cuốn làm sao! Dĩ nhiên là hãng luật của chúng tôi chưa bao giờ thực hiện vụ nào liên quan đến tội phạm. Chúng tôi không thành thạo để bào chữa cho bà Crale, thậm chí nếu được phép làm. Nhà Mayhew đúng là một hãng luật xứng đáng. Họ đã giao cho Depleach biện hộ- có lẽ họ đã không thể nhiều trí tưởng tượng ở đó, cho đến khi ông ta trở nên đắt giá và dĩ nhiên đã gây ấn tượng cực kì sâu sắc. Nhưng họ không có sự lanh lẹ để thấy rằng Caroline sẽ không thực hiện đúng như cách như họ muốn bà làm. Bà không phải là một phụ nữ dễ gây xúc động. ‘

‘ Bà ta là người như thế nào? Đó là điều chủ yếu mà tôi nóng lòng muốn biết. ‘

‘ Vâng, vâng, dĩ nhiên. Cái gì đã thôi thúc bà ta làm như vậy? Đó là vấn đề sống còn. Ông biết đó, tôi biết bà ta trước khi bà kết hôn. Caroline Spalding là tên bà ta. Một người luôn trong trạng thái bất an và không hạnh phúc. Rất sống động. Mẹ bà ta đã trở thành góa phụ từ khi còn trẻ và Caroline đã hết lòng với mẹ mình. Rồi người mẹ kết hôn lần nữa-và có một đứa con. Vâng-vâng rất buồn, rất đau khổ. Tuổi trẻ, sôi nổi, lòng ghen tị của một thanh niên mới lớn. ‘

‘ Bà ta đã ghen tị ư? ‘

‘ Rất mãnh liệt! có một việc bất ngờ đáng tiếc đã xảy ra. Tội nghiệp đứa trẻ. Bà ta đã cay đắng đổ lỗi cho bản thân về sau này. Nhưng ông biết đó, ôngPoirot, những việc này xảy ra, đó là sự bất lực không thể kiềm hãm. Và nó đã xảy ra, nó xảy ra với sự chín muồi. ‘

Poirot hỏi:

‘ Chuyện gì đã xảy ra? ‘

‘ Bà ta đã tấn công đứa trẻ- ném một cái chặn giấy vào nó. Đứa trẻ mất đi thi lực một bên mắt và khuôn mặt vĩnh viễn biến dạng. ‘

Ông Jonathan thở dài nói:

‘ Ông có thể hình dung tác động của một câu hỏi đơn giản về chuyện đó tại phiên tòa. ‘

Ông lắc đầu:

‘ Nó gây ra ấn tượng rằng Caroline Crale là một người có tính tình không thể kiềm chế. Đó không phải là sự thật. Không, đó không phải là sự thật. ‘

Ông ngừng lại rồi tiếp tục:

‘ Caroline Spalding thường xuyên đến chơi tại Alderbury. Cô cưỡi ngựa giỏi và say mê. Richard Crale thích cô ta. Cô đã chăm sóc cho bà Crale, khéo léo và dịu dàng-bà Crale cũng thích cô ấy. Cô gái không hạnh phúc ở nhà mình, cô cảm thấy vui vẻ khi ở Alderbury. Diana Crale, em gái Amyas và Caroline đã trở thành bạn của nhau. Philip và Meredith Blake, những chàng trai đến từ điền trang kế bên, thường xuyên qua lại Alderbury. Philip luôn luôn là một gã thô tục, cục súc, bo bo giữ tiền. Tôi phải thú nhận là tôi luôn có ác cảm với hắn ta. Nhưng người ta nói với tôi rằng hắn đã kể một câu chuyện rất tuyệt rằng hắn nổi tiếng là một người bạn trung thành. Meredith là một gã mà bạn tôi thường gọi là Namby Pamby, yêu thích thực vật, bướm và thích quan sát chim chóc, loài vật. Ngày nay người ta gọi nó là nghiên cứu tự nhiên. À, than ôi tất cả những con người trẻ trung đó là một nỗi thất vọng đối với cha mẹ họ. Không ai trong số họ thuộc tuýp người thích săn bắn, câu cá. Meredith thích ngắm chim và thú hơn là săn bắn chúng, Philip thì dứt khoát thích thành phố hơn là nông thon và bước vào con đường kinh doanh sinh lợi. Diana lấy một gã không lịch sự gì-một trong số những sĩ quan tạm thời trong chiến tranh. Và Amyas, khỏe mạnh, đẹp trai, một Amyas sung sức, một họa sĩ với tài năng nở rộ, có mọi thứ trên đời. Theo ý kiến riêng của tôi Richard Crale chết vì một cú sốc. ‘

‘ Và theo đúng chiều hướng, Amyas đã cưới Caroline Spalding, họ luôn luôn cãi vã nhưng đó đúng là cuộc hôn nhân vì tình yêu. Cả hai người đều phát điên lên vì nhau. Và họ tiếp tục quan tâm nhau. Nhưng Amyas giống như những thành viên khác của nhà Crale, một người ích kỉ tàn nhẫn. Ông ta yêu Caroline nhưng chưa một lần nghĩ về bà ấy. Ông ta chỉ làm những việc mình thích. Theo ý tôi ông ta yêu bà ấy cũng như ông ta yêu bất cứ người nào khác-nhưng bà ấy còn xếp ở một khoảng xa sau tranh của ông ấy. Chúng là ưu tiên hàng đầu. Và tôi có thể nói rằng không đời nào hắn nhường chỗ tranh của mình cho một người phụ nữ- họ là hắn thấy kích thích-nhưng hắn sẽ rời họ ngay khi hắn xong việc với họ. Hắn không phải là người nhiều tình cảm hay lãng mạng gì. Và hắn cũng không phải hoàn toàn là người ăn chơi trác táng. Người phụ nữ duy nhất mà hắn cần là người vợ của hắn. Và bởi vì bà ấy biết điều đó nên bà đã chịu đựng rất nhiều. Hắn là một họa sĩ tài hoa, ông biết đó. Bà ấy nhận ra điều đó và tôn trọng nó. Hắn ta tiếp tục theo đuổi những cuộc tình và lại trở về- thường với một bức tranh để khoe khoang. ‘

Có thể là như vậy nếu như hắn ta không đến với Elsa Greer, Elsa Greer ‘- ông Jonathan lắc đầu:

Poirot nói: ‘ Elsa Greer thì sao? ‘

Ông Jonathan đột ngột nói:

‘ Đứa trẻ tội nghiệp. Thật là một đứa trẻ đáng thương. ‘

Poirot nói: ‘ Ông cảm nhận về cô ta như vậy sao? ‘

Jonathan nói:

‘ Có thể là vậy bởi vì tôi là một ông già, nhưng tôi cảm thấy rằng, ông Poirot, có điều gì đó về sự không có khả năng tự vệ của thanh niên làm tôi bật khóc. Tuổi trẻ rất dễ bị tổn thương. Chắc chắn là nó cũng rất tàn nhẫn, rất hào phóng và đòi hỏi nhiều hơn. ‘

Ông đứng dậy đi qua kệ sách. Lấy ra một cuốn, mở nó ra, lật nhiều trang và đọc to:

‘ Nếu tình yêu của anh là xứng đáng

Hãy cho em kết quả của hôn nhân

Rồi một lần em sẽ đến bên anh

Thời gian, nơi mình cử hành hôn lễ

Mọi vận may em đặt dưới chân người

Theo anh đi khắp cuối đất cùng trời. ‘

‘ Những câu thơ tình này tương tự như tuổi trẻ, trong lời của Juliet. Không lặng im, không kiềm nén. Đó là sự can đảm, sự cố chấp, sức mạnh tàn nhẫn của tuổi thanh xuân. Shakespeare hiểu về tuổi trẻ. Juliet lẻ loi khi không có Romeo. Desdemona cần có Othello. Họ không hề nghi ngại, tuổi trẻ, không sợ hãi, không cần lòng tự trọng. ‘

Poirot trầm ngâm nói:

‘ Vậy theo ông Elsa Greer đã đọc những lời của Juliet? ‘

‘ Vâng. Cô ta là đứa con hư của một người giàu có, cô xinh xắn, rất giàu có. Cô đã tìm thấy người đàn ông của mình và muốn có anh ta-không phải là Romeo trẻ trung, mà là một họa sĩ trung niên, đã có gia đình. Không có chuẩn mực xã hội nào cản trở Elsa Greer, cô ta có những chuẩn mực hiện đại: ‘ Lấy những gì bạn muốn-chúng ta chỉ sống có một lần! ‘

Ông thở dài, ngả người ra sau và lại gõ gõ nhẹ lên thành ghế đang ngồi.

‘ Một Juliet cướp bóc. Trẻ trung, nhẫn tâm nhưng dễ bị tổn thương kinh khủng! Đặt cược mọi thứ chỉ trong một cú ném táo bạo. Và dường như cô ta đã thắng... và rồi-vào phút cuối-cái chết bước vào và Elsa sống động, nồng cháy, vui tươi cũng chết theo. Chỉ còn lại một người phụ nữ hận thù, lạnh lùng, cứng cỏi, căm hận đến tận xương tủy người đàn bà đã ra tay làm cái việc đó. ‘

Ông đổi giọng:

‘ Ôi, ôi. Thứ lỗi cho một chút sa đà vào những lời nói quá thống thiết này. Một phụ nữ trẻ chưa trải đời-với một cái nhìn chưa chín chắn về cuộc đời. Không, tôi nghĩ, một tính cách thú vị. Nhuộm hồng tuổi trẻ trong trắng, say mê, nhợt nhạt vâng vâng (thơ Thomas Chatterton-ND) Lấy nó đi thì còn lại gì? Chỉ là một phụ nữ trẻ tầm thường tìm kiếm một người anh hùng khác to lớn như thật để đặt lên bệ tượng trống. ‘

Poirot nói:

‘ Nếu Amyas Crale không là một họa sĩ nổi tiếng thì... ‘

Ông Jonathan nhanh chóng đồng ý. Ông nói:

‘ Phải, phải. Ông đưa ra một điểm đáng khâm phục. Tất cả Elsa trên thế giới này đề là người sùng bái anh hùng. Một người đàn ông thì phải làm được điều gì đó, phải là một ai đó... Caroline Crale, giờ đây nhận ra được phẩm chất của một người thư kí ngân hàng hoặc một nhân viên bảo hiểm! Caroline yêu người đàn ông Amyas Crale chứ không phải họa sĩ Amyas Crale. Caroline, không phải Caroline Crale chưa chín chắn-mà là Elsa Greer. ‘

Ông nói thêm:

‘ Nhưng cô ta trẻ, đẹp và đối với tôi thì vô cùng đáng thương. ‘

Hercule Poirot trầm tư đi vào giấc ngủ. Ông bị mê hoặc bởi vấn đề tính cách con người.

Đối với Edmunds, viên thư kí, Elsa Greer là một đứa con gái trơ tráo, không hơn không kém.

Đối với ông Jonathan cô ta là nàng Juliet bất diệt.

Còn Caroline Crale?

Mỗi người nhìn bà ta một cách khác biệt. Montague Depleach khinh thường bà ta như một kẻ bại trận. Đối với ngài Fogg trẻ thì bà tiêu biểu cho sự lãng mạn. Edmunds thấy bà ta chỉ đơn giản là một quý bà. Ông Jonathan gọi là một kẻ mãnh liệt và luôn bất an.

Hercule Poirot nhìn nhận bà ta ra sao?

Ông cảm thấy rằng câu trả lời tùy thuộc vào sự thành công của cuộc điều tra mà ông đang tiến hành.

Cho đến giờ, không ai trong số những người mà ông đã gặp có sự nghi ngờ về việc bà ta có là gì đi nữa-thì Caroline Crale vẫn là một người đàn bà giết người.