Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Chương 34

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Cho dù thế nào, Thẩm Kình Thương rốt cục vẫn lấy được một cây kẹo hồ lô trở về thuận lợi.

Thế là tên bánh bao Tây Môn Cẩm vốn đang thảnh thơi cắn hạt dưa, vắt chéo hai chân đung đưa ngồi chờ thành quả thắng lợi quyết định chơi xấu.

“Ta không chấp nhận, không chấp nhận, ta không thể bại bởi ngươi.”

Thẩm Kình Thương chẳng thèm phản ứng.

Tây Môn Cẩm cau mày lại, sử dụng chiêu thứ hai, ngồi sụp xuống đất to mồm khóc lớn: “Ngươi không biết xấu hổ, bắt nạt trẻ con a hu hu hu.”

Chu thúc lên tiếng yếu ớt: “Thiếu chủ, lần trước ngươi nói ngươi không phải trẻ con.”

Tây Môn Cẩm giận dữ: “Tên nào nói, ta chỉ nói ta đã không phải là trẻ lên ba nữa! Tóm lại, tóm lại địa bàn của ta phải do ta làm chủ, ta nói ta không thua là không thua!”

Thẩm Kình Thương cúi người xuống: “Kẹo hồ lô còn muốn không?”

Tây Môn Cẩm vươn dài hai cái tay, mắt lom lom nhìn cây kẹo bóng đường trong tay hắn, giọng kéo dài: “Muốn ~ “

Thẩm Kình Thương thu lại: “Vậy thì làm việc.”

Tây Môn Cẩm: “Người xấu!”

Thẩm Kình Thương lắc lư cây kẹo hồ lô.

Tây Môn Cẩm: “… Ngươi nói đi, ta làm.”


Cố Phàm và Thẩm Kình Thương tới Ngàn Nhĩ, nhưng thật ra là muốn tránh tai mắt người trên giang hồ, tìm một chỗ ẩn thân.

Nói xong nguyên do, Tây Môn Cẩm vẫn đang liếm kẹo hồ lô từ chối cho ý kiến, Chu thúc sau lưng hắn trầm ngâm nói: “Chuyện này khó giải quyết. Mặc dù trên phương diện thu thập tin tức tình báo không ai so được với Ngàn Nhĩ, nhưng còn chưa có năng lực đối đầu trực diện với Thiên Ma giáo và chính đạo. Thiên hạ rộng lớn, có thể địch lại mọi người, e rằng chỉ có một người, chính là độc vương Mộ Dung Tử Hiên.”

Mộ Dung Tử Hiên mặc dù vẫn luôn cư trú ở một vùng xó, nhưng rất thạo độc thuật, thực lực lại sâu không lường được, đối đầu với một người như vậy, cho dù là ai cũng phải dè chừng ít nhiều, đúng là một lựa chọn tốt.

Chẳng qua là…

Cố Phàm do dự nói: “Hắn dựa vào cái gì lại muốn gánh chuyện này thay chúng ta?”

Tây Môn Cẩm xua tay đáp: “Sao nào, theo như tin tình báo của Ngàn Nhĩ, hai người các ngươi từng ở chỗ hắn ta khoảng chừng nửa tháng, với tính cách của hắn, đây không phải tình bạn thì là cái gì?”

Đúng là ở rất lâu, nhưng đã xảy ra chuyện rất xỏ lá, trở về sao được ơ này!

Có điều loại chuyện như suýt bị sư đệ nhà mình đè ngã nói ra cũng rất mất thể diện. Cố Phàm len lén nhìn Thẩm Kình Thương một cái, nuốt lời định nói xuống, suy nghĩ một chút, định lấy chuyện khác để lấp liếm cho qua. Vậy mà Đường thúc lại trợn mắt khinh thường: “Sợ cái gì, ngươi không phải có một Thẩm Kình Thương đấy sao!”

Kình Thương từ lúc nào biến thành thần khí vậy hả!

Cố Phàm câm nín một lúc, hỏi thêm: “Coi như Mộ Dung Tử Hiên chịu thu nhận chúng ta, nhưng đường đi tới đó cũng phải mất ba bốn ngày, ngộ nhỡ bị người phát hiện rồi đuổi giết thì làm thế nào?”

Rốt cuộc phát hiện ra chỗ có thể để mình phô bày chỉ số thông minh, Tây Môn Cẩm lắc lắc đầu, cố làm ra vẻ thần bí: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

Cố Phàm bỗng nhiên có dự cảm xấu: “Ngươi không phải là muốn ta giả nữ đấy chứ!”

Tây Môn Cẩm trợn to hai mắt: “Sao ngươi biết?”

… Kịch bản này vốn sẽ diễn như thế. Nói đi cũng phải nói lại, “Tại sao không phải là Kình Thương tới giả trang?”

Tây Môn Cẩm: “… Ngươi đi mà nói với hắn?”

Cố Phàm đổ mồ hôi: “Hay là chúng ta đổi cách khác đi.”

Mặc dù có một tên thiếu chủ không đáng tin cậy, nhưng Ngàn Nhĩ vẫn rất đáng tin. Cho nên Cố Phàm thoát khỏi vận xui giả gái, dịch dung thành… một vật thể hình tròn vo, mập ú tới mức không rõ là cái gì, quả thực là một sáng tạo hết sức ngoài dự đoán mọi người mà trước nay chưa từng có trong lịch sử khiến người ta lo lắng không thôi.

… Khốn kiếp y không tin Ngàn Nhĩ không có những phương pháp khác, đây tuyệt đối là dùng việc công để báo thù riêng, tuyệt đối là trả thù ác ý của tên bánh bao kia!

Mặc dù nhan sắc của y không tính là nghiêng nước nghiêng thành, yêu nghiệt hại nước hại dân, nhưng dầu gì cũng là một thanh niên sáng sủa mi mục thanh tú, bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm, lúc để món ăn xuống bà chủ cũng nhìn bằng ánh mắt khinh thường đó là sao!

Sớm biết như vậy chi bằng y mặc áo phông đeo dây chuyền vàng mồm hô ‘yo yo check it out’ (1)mà đi, biết đâu dễ dàng tẩy não bọn người đuổi theo ý chứ? Phong cách ăn mặc hiện tại thật sự quá tổn thương mắt  y làm không nổi y muốn về nhà bán trứng luộc nước trà! (Ớ, hình như có mấy thứ kì quái lẫn lộn vào đây thì phải?)

Vì vậy Cố Phàm hết sức bi phẫn kéo theo đống vải vóc quấn đầy người, dùng ánh mắt đầy oán niệm về phía Thẩm Kình Thương đang cả người ung dung, không nhịn được lên tiếng: “Tại sao lại bắt ta giả trang thành như vậy, mà Kình Thương ngươi lại không cần?”

“Ừm?” Thẩm Kình Thương liếc lối ăn mặt không dám nhìn thẳng của Cố Phàm, ra vẻ nhìn trời: “Sư huynh hoạt động bất tiện, ta cần phải bảo vệ sư huynh.”

Cố Phàm đeo thêm trên người mười mấy cân vải bông lệ rơi đầy mặt: “Ta cảm thấy nếu như cả hai chúng ta đều biến thành bộ dáng này, tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra chúng ta. Hơn nữa thật ra thì giả dạng thành như này cũng có nhiều ích lợi lắm.”

Thẩm Kình Thương quay đầu: “Ví dụ như?”

“À thì, ấm áp?”

“… “

“Đừng đi mà Kình Thương!” Cố Phàm cuống cuồng, vừa định khom người cố gắng đưa tay ra muốn với lấy hắn, nhưng quên mất hình dáng bản thân lúc này không giống ngày xưa – y vốn không có eo, vì vậy không chút cản trở ngã sấp mặt.

Nghe thấy tiếng vang phía sau, Thẩm Kình Thương lập tức quay đầu lại, thấy bộ dạng nằm sấp của Cố Phàm, nụ cười ngày càng sâu, lên tiếng nói: “Sư huynh, cách ăn mặc này của huynh quả thực có nhiều chỗ tốt lắm.”

Cố Phàm lăn lộn tại chỗ mãi không đứng dậy được, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn hắn: “Tốt chỗ nào?”

Cọng tóc ngốc của Thẩm Kình Thương đung đưa, chỉ một ngón tay nghiêm túc nói: “Ngã cũng không đau.”

Cố Phàm xù lông: “… Sao ngươi không thử một chút?”

Đờ mờ nếu còn tiếp tục như vậy nữa y nhất định sẽ vì tâm trạng sa sút trở nên biến thái rồi dần bước lên con đường phản xã hội không còn nghi ngờ!

“Sư huynh giận à?” Thẩm Kình Thương tùy ý ngồi xuống bên cạnh y, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống sau lưng. Đôi mắt hắn hơi híp, thu lại sắc bén thường ngày, trong ánh nắng nhạt cuối thu lại có phần ấm áp.

“Sư huynh bị bắt đến ma giáo, ta không thể lập tức chạy tới, sư huynh có trách ta không?”

Hắn từ trước tới nay luôn kiệm lời ít nói, lần đầu tiên nói những câu này. Cố Phàm sững người, một lúc mới lắc đầu trả lời: “Việc này không liên quan đến ngươi, sao ta phải trách ngươi?”

Thẩm Kình Thương vẫn nhìn y, đôi mắt đen sâu nhưng lại rất sáng, lúc này lại mang theo chút lạnh lùng.

“Sư huynh là của ta, dĩ nhiên có liên quan dến ta.”

Cố Phàm bị câu nói chắc chắn như đinh đóng cột này làm cho dở khóc dở cười, chỉ đành hỏi: “… Cho nên ngươi hy vọng ta sẽ trách ngươi sao?”

Thẩm Kình Thương hiếm khi bị nghẹn họng, nhìn sang nơi khác, nói một cách bực bội: “Cũng không phải… chẳng qua là ta quá yếu, mới để cho kẻ khác có cơ hội làm bậy.”

Im lặng một lúc, hắn bỗng nhiên quay mặt sang nhìn Cố Phàm, trầm giọng nói chậm rãi: “Ta nhất định sẽ mạnh hơn. Cho nên sư huynh là của một mình ta.”

Hai câu này trước sau có quan hệ nhân quả sao!


Cố Phàm 囧 một lúc, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Đời trước, trong lòng y chỉ có duy nhất tiểu sư đệ, thậm chí không hề phân ra một chút tình cảm nào để chú ý tới Kình Thương. Nhưng hôm nay người tới cứu y, là Kình Thương, người che chở cho y, cũng là Kình Thương.

Chỉ có một cành lá ngô đồng, mà không biết bao nhiêu tiếng thu (2). Y đã lỡ một đời, sẽ chẳng có cuộc đời thứ hai để mà bỏ lỡ một lần nữa.

Thật tốt. Vẫn còn may.

“Kình Thương, mặc dù mấy lời ‘sư huynh là của một mình ngươi’ hơi lỗi dùng từ, nhưng ngươi nói như vậy ta vẫn rất vui.”

Thẩm Kình Thương mím môi, chăm chú nhìn Cố Phàm một hồi, cho đến khi khiến Cố Phàm sởn gai ốc toàn thân, mới quay người, nhỏ giọng nói: “Đó không phải lỗi dùng từ.”

Cố Phàm không nghe rõ, liền mở miệng hỏi lại: “Kình Thương ngươi mới vừa nói gì thế?”

Thẩm Kình Thương mặt mày âm u quay đầu lại: “Không có gì, ta chẳng qua là đang nghĩ, sư huynh lâu như thế vẫn không bò dậy, là định lăn đi sao.”

Cố Phàm: “… “

Sống lại một lần quả nhiên có thể phát hiện ra rất nhiều chuyện, ví dụ như trước kia y cũng không biết tiểu tử này lại xấu xa như vậy đờ mờ!

————————-

Chú thích:

(1) Vâng, đoạn này quý dzị không nhìn lầm, và mình cũng không có edit sai =))))) Chính xác là chị tác giả trong một cơn  hưng phấn đã sử dụng những câu chữ hết sức hiện đại. Chính bả còn tự chú thích trong ngoặc đó =)))))

Riết rồi không biết bả đang viết hiện đại hay cổ trang nữa, rõ ràng thanh niên Cố Phàm đâu có xuyên không như A Huyền bên Ảnh vệ đâu =))))

(2) Chỉ có một cành lá ngô đồng, mà không biết bao nhiêu tiếng thu: Hai câu thơ trích trong bài “Thanh bình nhạc kỳ” của tác giả Trương Viêm thời Nam Tống.

Ý nghĩa: Chỉ nhìn một phiến lá rơi, sao biết được đã bao mùa thu đi qua. Tức nhìn vào một mặt rất nhỏ của sự việc sẽ không rõ căn nguyên bên trong có những gì.