Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 93: Bạo lực vườn thú

Đoàn Giai Trạch đang định nói chuyện với Hồ Đại Vi một chút, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Tô ở bên ngoài nói: “Vườn trưởng à? Em có thể vào không?”

Tiểu Tô là do Đoàn Giai Trạch hẹn tới, anh nhìn con gấu trúc thoi thóp kia, đau đầu nói: “Đợi một chút.” Sau đó nói với Hồ Đại Vi, “Mau lên, mau giấu đi.”

Hồ Đại Vi vẫn hồ đồ, nhưng nghe Đoàn Giai Trạch nói như vậy, cũng nhanh tay chụp cái túi lên người Hắc Toàn Phong. Gã mở túi ra, sau đó nhét Hắc Toàn Phong vào, bởi vì hình thể Hắc Toàn Phong to lớn, khó tránh khỏi va chạm.

Đoàn Giai Trạch nhìn động tác thô bạo của anh ta, đau lòng nói, “Anh nhẹ tay một chút! Phạm pháp đấy!”

Hồ Đại Vi giấu Hắc Toàn Phong vào trong túi xong xuôi, sau đó cho hồ tôn vào trong chiếc lồng sắt, đoạn nói: “Thế tôi đi trước nhé?”

“Anh.. trước mắt anh đừng đi vội!” Đoàn Giai Trạch sợ Hồ Đại Vi lại ngược đãi gấu trúc, anh bảo gã ngồi xuống một bên, giấu chiếc túi sau bàn làm việc, sau đó mới nói, “Tiểu Tô vào đi.”

Tiểu Tô đẩy cửa đi vào, trông thấy vẻ mặt Đoàn Giai Trạch căng thẳng, Hồ Đại Vi thì ngồi một bên, dưới chân đặt một cái lồng sắt lúc nhúc cáo con, nhất thời gào rú lên, “Đáng yêu quá đi à!”

Cô lao tới ngồi xổm xuống nhìn một chút, “Anh Hồ nghỉ lễ xong rồi à, mấy con này là cáo đỏ ạ?”

Cô cũng không nghĩ nhiều, Hồ Đại Vi không chịu trách nhiệm tiến cử động vật, cô chỉ cho rằng là trùng hợp, dù sao cũng không cố ý hỏi Hồ Đại Vi.

Hồ Đại Vi nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Đồng chí Tiểu Tô, trước tiên em qua đây chúng ta bàn bạc về phương án tuyên truyền một chút.” Đoàn Giai Trạch ngoắc ngoắc tay, Tiểu Tô liền đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, hai người nói chuyện một chút về chuyện tuyên truyền cho khu trò chơi trẻ em.

Thiết bị ở khu vui chơi trẻ em có rất nhiều thứ mang tạo hình động vật, hoặc sơn hình động vật lên.

Tiểu Tô nói rằng: “Chúng ta có cần tìm người tới mặc đồ sắm vai gấu trúc không? Cả nhân viên làm việc nữa, có phải mặc đồ hóa trang sẽ tốt hơn không?”

Đoàn Giai Trạch nghe thấy hai chữ gấu trúc liền thấy đau thấu tim gan, nói rằng: “Chúng ta cũng không có gấu trúc, thôi bỏ đi, hóa trang động vật khác đi.”

“Nhưng gấu trúc đáng yêu mà anh, mọi người đều thích.” Tiểu Tô lộ ra vẻ mặt si mê, “Tối qua em còn xem livestream gấu trúc ăn trúc đấy.”

Lúc bấy giờ, cái túi dưới chân Đoàn Giai Trạch động đậy một chút, phát ra tiếng “ậm ừ” yếu ớt.

Tiểu Tô: “Hửm?”

“Không có gì đâu, anh ăn no quá.” Đoàn Giai Trạch mặt không biến sắc nói như vậy.

“Phải rồi.” Tiểu Tô chợt nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở, “Dạo gần đây trạng thái của chim Lục Áp không tốt lắm, lúc em livestream nó không phối hợp một chút nào, tuy rằng trước đây nó cũng không nhiệt tình, nhưng tốt xấu gì vẫn nhúc nhích một chút, bây giờ thì chẳng đếm xỉa gì tới em luôn.”

“Anh biết rồi.” Đoàn Giai Trạch cũng không nói gì.

Trạng thái của Lục Áp còn có thể tốt được sao? Lần trước anh nói mình nghi ngờ Lục Áp yêu thầm mình, sau đó bị Lục Áp bắt gặp, Lục Áp vốn đang đánh chết không chịu thừa nhận, kết quả lại bị anh và Hữu Tô nói leo —— bọn anh thật sự không cố ý, chủ yếu là Lục Áp nói câu đó nhiều lần, thành câu cửa miệng rồi —— sau đó Lục Áp hết sức tức giận và xấu hổ, cũng không để ý gì tới Đoàn Giai Trạch nữa.

Nói không để ý tới Đoàn Giai Trạch thực ra cũng không đúng, chỉ là càng trốn tránh Đoàn Giai Trạch. Cũng có thể hiểu được, Lục Áp là chú chim sĩ diện như vậy mà.

Đoàn Giai Trạch cũng hối hận với câu nói đó, anh còn muốn nói chuyện với Lục Áp một chút, tuy rằng anh cũng rất khó xử, nhưng mọi người còn làm việc với nhau mấy chục năm nữa, cũng không thể cứ như vậy mãi được. Nhưng Lục Áp muốn trốn tránh, Đoàn Giai Trạch thậm chí toàn thể động vật trong vườn thú cũng không thể ép buộc Lục Áp được.

Tiểu Tô cho rằng chủ nhân của con chim là Đoàn Giai Trạch đã nói vậy, cũng không có vấn đề gì nữa, cứ như vậy đi.

Cô vừa đi, Đoàn Giai Trạch liền bảo Hồ Đại Vi thả Hắc Toàn Phong ra, “Anh mau lên một chút, cho nó ăn chút gì đi, trông sắp chết đói đến nơi rồi kia kìa!”

“Không chết đói được đâu…” Hồ Đại Vi lẩm bẩm, nhưng cũng không dám chống đối, lấy chút đồ ăn ra, đương nhiên chỉ là thức ăn bình thường, để cho đám hồ tôn ăn dọc đường đi.

Hắc Toàn Phong ăn như hùm như sói, giống như được sống lại, nhưng cũng không thể lập tức tăng tu vi, vẫn còn nằm dưới đất nhìn bọn họ đầy đáng thương.

Đoàn Giai Trạch nhìn con gấu trúc đau đáu một hồi, thở dài, “Nếu nó… tới muộn một chút thì tốt biết bao.”

Hồ Đại Vi yếu ớt nói, “Vườn trưởng à, không phải nó rất đáng giá, rất thu hút du khách hay sao?”

“Ừ, nhưng chúng ta không nuôi nổi,” Đoàn Giai Trạch thở dài, “Thủ tục này không thể xử lý, có quy định cứng nhắc khi nuôi gấu trúc, chúng ta vốn không đạt tiêu chuẩn chăn nuôi, đến tiêu chuẩn để mượn để triển lãm cũng không đạt. Hơn nữa, nếu đưa ra bên ngoài thì cũng sẽ bị lộ ra, mỗi một con gấu trúc đều có gia phả, không làm giả được, đây không phải gấu trúc người nuôi, dù có coi như cứu trợ cũng sẽ không đưa cho những vườn thú khác nuôi.”

Điều kiện vườn thú anh bày ra đó, nhân dân cả nước vừa nhìn đã biết không phù hợp tiêu chuẩn nuôi dưỡng, dù có rất không thực tế tìm quan hệ để nuôi, thì fans của gấu trúc cũng có thể tách họ ra.

Hồ Đại Vi đâu biết con người còn có nhiều quy định phức tạp như vậy, gã cũng đã đánh giá thấp địa vị của gấu trúc, gãi đầu nói: “Thế phải làm sao bây giờ?”

Đoàn Giai Trạch nhìn Hắc Toàn Phong một lúc, đau thấu tim gan, nếu anh đủ tư cách, mặc kệ nó có phải gấu trúc hoang hay không, dù có phải tìm nhiều quan hệ tới đâu cũng phải nuôi cho bằng được, vườn thú mà không có gấu trúc thì có thể coi là vườn thú thành công không?

“Đưa về đi.” Đoàn Giai Trạch gằn từng chữ qua kẽ răng, cảm giác còn đau lòng hơn so với lần trước nghe Thất Hỏa Tinh Quân nói bỏ làm bất động sản.

Hắc Toàn Phong ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Giai Trạch một chút.

Đoàn Giai Trạch nói: “Anh có thể nói chuyện không? Tôi bảo Hồ Đại Vi đưa anh về, anh cũng thảm như vậy rồi, anh ấy sẽ không làm gì anh đâu.”

Hắc Toàn Phong run lẩy bẩy, “Tôi không về đâu, tôi đã thành ra như vậy rồi, đâu còn mặt mũi để quay về nữa!”

Nếu đổi lại là các động vật khác, nhất định Đoàn Giai Trạch sẽ thuận miệng nói thế thì đừng về nữa: “Không đi về thì anh cũng không ở đây được, bộ dạng này của anh, ở trong thành phố hoặc ngoại thành mà bị con người phát hiện, nhất định sẽ bị bắt lấy đưa tới khu bảo tồn gấu trúc.”

Hắc Toàn Phong ngơ ngác nói: “Khu… khu bảo tồn gấu trúc là ở đâu?”

Hắc Toàn Phong chưa từng vào thành phố, có rất nhiều khái niệm không biết, gã còn tưởng là cái nơi quỷ quái gì.

Đoàn Giai Trạch lấy điện thoại ra tìm clip về khu bảo tồn gấu trúc cho Hắc Toàn Phong xem, “Đây, chính là nhốt anh ở trong này.”

Hắc Toàn Phong nhìn trong video, thấy gấu trúc con vừa chào đời đã được chở che cẩn thận, lớn hơn một chút thì được bú sữa mẹ, được chơi đùa, không cần phải tuần tra quanh núi, cũng không phải liều sống liều chết với các yêu quái khác, bên cạnh luôn có vú em chăm sóc, ăn trúc được tuyển chọn tỉ mỉ, còn được ở trong một căn phòng lớn, bên ngoài có rất nhiều nhân tộc nhìn chúng đầy ngưỡng mộ…




Hắc Toàn Phong đần ra, tam quan bị sụp đổ mất rồi!

Hắc Toàn Phong bò về phía trước hai bước, lớn tiếng hỏi: “Lẽ nào đây là tiên giới?”

Đoàn Giai Trạch: “Hở?”

Hắc Toàn Phong: “Sống ở nơi này, thế mà không phải lo ăn lo uống, có nhiều tiểu đệ bác gái như vậy, còn có nhiều tín đồ như vậy á?!”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Hắc Toàn Phong nhìn Đoàn Giai Trạch đầy khát khao: “Cậu nói tôi ra ngoài sẽ được mang tới đây đúng không?”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, cái này thật khác với tưởng tượng, đã nói yêu tộc khao khát tự do, kiêu căng khó thuần kia mà?

Hắc Toàn Phong vô cùng hâm mộ những con gấu trúc kia, ngày xưa gã không biết trên đời còn có nhiều nơi giống như tiên giới như vậy, những con gấu trúc kia vẫn là gấu trúc phổ thông chưa từng tu luyện, còn sống tốt hơn cả đại sơn vương như gã.

Cái này mà là nhốt lại à, ở nơi lớn như vậy, nếu sống ở đây, gã còn phải đi ra làm gì? Quả đúng là sống những tháng ngày như thần tiên!

Đoàn Giai Trạch còn muốn làm chuyện tốt, đưa Hắc Toàn Phong trở về, ai dè Hắc Toàn Phong sống chết muốn tới khu bảo tồn gấu trúc, còn hỏi thăm vị trí của khu bảo tồn, trông bộ dạng như được thả về quê nhà, còn muốn tự mình chạy tới khu bảo tồn.

Đoàn Giai Trạch hạn hán lời, “Được thôi, vậy tôi dẫn anh tới khu bảo tồn gấu trúc.”

Đoàn Giai Trạch không nói ra suy nghĩ trong lòng. Tuy rằng bây giờ anh không nuôi nổi gấu trúc, nhưng Đoàn Giai Trạch tin chỗ anh quy mô sẽ càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều tiền, sau đó có thể xin nuôi gấu trúc.

Đến khi đó anh không cần những con gấu trúc khác, sẽ nghĩ cách thuận thế đưa Hắc Toàn Phong trở lại đây, Hắc Toàn Phong là yêu tộc, so với gấu trúc bình thường thì dễ nuôi hơn. Bây giờ coi như gửi tạm Hắc Toàn Phong ở khu bảo tồn đi.



Hắc Toàn Phong cũng không biết vì sao lão đại của Hồ Đại Vi lại giúp mình, dù sao thì gã vừa nghĩ tới việc có thể tới khu bảo tồn gấu trúc, liền hớn ha hớn hở.

Muốn đưa Hắc Toàn Phong tới khu bảo tồn gấu trúc, còn phải tốn chút công phu, nói không chừng còn phải nhờ Lâm Thủy quán hỗ trợ, tạm thời anh bảo Hồ Đại Vi đưa Hắc Toàn Phong về ký túc xá ở mấy ngày, tuyệt đối không được để bị phát hiện ra, bây giờ Hắc Toàn Phong vẫn còn chưa biến về hình người.

Hồ Đại Vi dẫn theo Hắc Toàn Phong trở về ký túc xá, làm phép che mắt trên người gã ta, tuy rằng tu vi của Hồ Đại Vi không cao, nhưng khoảng cách giữa hai nơi rất gần, khoảng cách ngắn như vậy vẫn có thể chống đỡ được.

Hồ Đại Vi nhìn bộ dạng không tiền đồ của Hắc Toàn Phong, khinh bỉ nói: “Một khu bảo tồn gấu trúc thôi mà đã vui đến như vậy, coi như mi không có phúc khí.”

Hắc Toàn Phong bất mãn, gã muốn đáp trả lại, nhưng thấy đài sen trong tay Hồ Đại Vi, thì không dám giận nữa.

Gã đi sau Hồ Đại Vi, nhớ tới khu bảo tồn gấu trúc, lại mất tập trung bước đi, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.

Quả nhiên không phải ai cũng may mắn được như mình, con gấu trúc mập mạp này, bị gã đưa tới Linh Hữu rồi, mà không thể ở lại đây, hừ hừ. Hồ Đại Vi đắc ý nghĩ trong lòng, đột nhiên khóe mắt trông thấy có cái bóng vụt qua, quay đầu nhìn lại, Hắc Toàn Phong vốn đang thành thật theo sau lưng gã đột nhiên lao ra ngoài.

“Điên à, mi làm cái gì vậy?” Hồ Đại Vi không lập tức triển khai phép thuật, đầu tiên gã nhìn xung quanh một chút, không thể để du khách phát hiện ra.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Hắc Toàn Phong đã lao tới khóm trúc ven đường, ôm một cây trúc non rồi há miệng gặm vào, hàm răng trắng đều nhai rột rột một chút liền ăn xong.

Ăn xong gã lại bẻ thêm một cái nữa, đến măng cũng không bóc, cho vào miệng ăn luôn, rột rột rột, vừa thơm vừa tươi ngon.

Hồ Đại Vi bị dọa hết hồn, cũng may mà lúc này không có du khách hoặc nhân viên đi qua, nếu không sẽ phát hiện không hiểu sao lại biến mất một cây trúc. Gã lao tới kéo lấy Hắc Toàn Phong, rên lên một tiếng, suýt chút nữa không kéo được, con gấu mập này lại ôm chặt một cây trúc.

Hồ Đại Vi dồn khí xuống đan điền, dùng sức một cái, sau đó liền kéo Hắc Toàn Phong, vô tình nhổ luôn cả rễ cây trúc cao lớn tươi tốt ra.

Hắc Toàn Phong ôm chặt cây trúc trong lòng, bị Hồ Đại Vi kéo lê, lá trúc ma sát với mặt đất, phát ra tiếng xào xạc, gã lớn tiếng nói: “Tôi đổi chủ ý rồi, tôi không tới khu bảo tồn nữa, tôi phải ở đây, chết cũng không rời đi!”

Hồ Đại Vi: “…….”

Hồ Đại Vi giận dữ nói: “Không nghe lời vườn trưởng nói à? Mi muốn ở đây cũng hết cách, mi muốn về nhà hay tới khu bảo tồn đều được, chỉ là không được ở lại đây!”

Hắc Toàn Phong nhìn bộ dạng đáng sợ của Hồ Đại Vi, sợ bị đuổi đi, liền ôm chặt lấy chân gã, “Tôi không đi đâu, đây mới là tiên giới!”

….

Hữu Tô cắn chiếc đũa, tò mò nhìn một con gấu mập mạp, nói với Đoàn Giai Trạch: “Bởi vậy nên tên ấy không đi nữa?”

Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật, “Đúng vậy, thích ăn trúc Quan Âm. Gấu trúc lấy trúc làm thức ăn chính.”

Đoàn Giai Trạch sợ Hữu Tô không biết tập tính của gấu trúc, còn giải thích một câu.

Hữu Tô cười ha hả nói: “Nếu đã vậy cậu cứ giữ tên ấy ở lại đây, dù sao đưa tới khu bảo tồn gấu trúc cũng là để chuẩn bị cho mai sau đón về, ở đây sớm một chút, đến khi đó chuẩn bị kỹ càng thiết bị, giấy chứng nhận, rồi đi làm thủ tục là được. Người ta chỉ xem có tư cách nuôi dưỡng hay không, cũng sẽ không gây chuyện.”

Đoàn Giai Trạch bất đắc dĩ nói: “Nhưng Hồ Đại Vi nói tu vi anh ta đã mất đi rồi, không hóa thành hình người được, lại không thể để người ngoài nhìn thấy, em cũng không thể nhốt anh ta quanh năm suốt tháng trong phòng được mà?”

“Cái này dễ mà,” Hữu Tô vỗ tay một cái, “Để tên ấy với Lục Áp.. mà thôi, học với tôi mấy ngày đi, đảm bảo không bao lâu sau sẽ luyện lại được, yêu tộc bây giờ thật sự quá yếu ớt.”

Cô vốn định nói là Lục Áp, bởi vì trong số mọi người Lục Áp hóa hình tốt nhất, có đôi khi cô còn để lộ yêu khí và đuôi cáo ra nữa. Thế nhưng bây giờ Lục Áp không để ý tới người ta, đành phải từ bỏ thôi.

Đoàn Giai Trạch nghe cô đổi giọng, trong lòng cũng thoáng muộn phiền, “Được rồi.”

Chuyện này coi như được giải quyết, Đoàn Giai Trạch lại nhìn Hắc Toàn Phong mấy lần.

Tuy vẫn chưa đưa ra, nhưng vườn thú chúng ta cũng có gấu trúc đó. Đoàn Giai Trạch vẫn rất hí hửng, vẻ mặt ôn hòa nói với Hắc Toàn Phong: “Anh cứ đợi một chút, tạm thời không cần phải đi làm, nhưng ăn uống sẽ không bạc đãi anh, chú ý ăn cho mập một chút.”


Cây trúc kia cấp độ không giống đồ vật dưới nhân gian, còn có thể lấy ra ăn sao? Đây khác gì làm thần tiên chứ?

Hắc Toàn Phong cảm động rơi nước mắt, bây giờ gã không hận Hồ Đại Vi một chút nào, gã còn biết ơn Hồ Đại Vi đã đưa gã tới đây!

Hồ Đại Vi thì hơi buồn bực, sao vườn trưởng lại đối tốt với Hắc Toàn Phong như vậy chứ?

Đây chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, Hồ Đại Vi không biết, sau này mình nhìn thấy, còn hối hận không biết bao nhiêu lần vì đã đưa con gấu trúc này tới thành phố.

——

——

Đoàn Giai Trạch từ tốn đi tới căn tin, còn chưa vào trong, mới tới cửa đã thấy Tiểu Tô và Hứa Văn tụm đầu lại nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình lời lọt vào tai anh.

“Móa ơi, anh Hồ nhặt đâu ra người thân thế kia!”

“Trời, trông anh Hồ cũng có vẻ ghét bỏ anh ta.”

“Đổi lại là tôi cũng thấy ghét, tôi không có ý kiến gì với hình thể anh ta, anh Hùng cũng to con mà. Nhưng mà bà xem bộ dạng anh ta ăn cơm chưa, giống như ba đời chưa ăn, người như không xương vậy, lúc nằm trên sofa á, đầu thì hướng xuống chân thì hướng lên, còn khom chân lên nữa!”

“Ôi đừng nói, có một lần anh ấy ngồi không khom chân lên được, còn ngã chổng vó từ sofa xuống..”

Hai cô vừa nhấc mắt lên, trông thấy Đoàn Giai Trạch đều dừng lại, vẻ mặt ngượng ngùng.

Tiểu Tô: “Vườn trưởng, anh cũng nghe thấy rồi à?”

Nói xấu đồng nghiệp mới sau lưng đúng là hơi khó xử, nhưng cũng may mà vườn trưởng nghe thấy. Cái anh Phan Toàn Phong mới tới này, có người nói là người thân ở quê Hồ Đại Vi tới đây nhờ vả, làm trực đêm với gã ta.

Thế nhưng mọi người đều cảm thấy bộ dạng Phan Toàn Phong không được tốt, không muốn chơi với gã.

Lúc ăn cơm Phan Toàn Phong giống như cái tên của gã, như một làn gió xoáy qua, mà lượng cơm vô cùng lớn. Bình thường có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, hơn nữa nằm rất phóng khoáng, thi thoảng còn để lộ bụng ra sờ sờ. Dù gã có tắm rửa sạch sẽ, cũng đâu cần phải sờ sờ nắn nắn chứ?

Tuy đây là vấn đề cá nhân, nhưng hai cô bé vẫn lén lút không nhịn được mà than thở, có chút ghét bỏ.

Hứa Văn liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đoàn Giai Trạch, còn bồi thêm một câu: “Anh xem là biết ngay.”

Đoàn Giai Trạch nghe lời họ ngó đầu nhìn vào trong, Phan Toàn Phong vừa ăn xong một bát ô tô cơm, ợ một tiếng, cả người dựa vào ghế, hai chân dang rộng ra, vẻ mặt vô cùng tiêu hồn.

Tiểu Tô và Hứa Văn đều đang quan sát vẻ mặt Đoàn Giai Trạch, bọn họ cũng từng ngầm nhắc nhở Hồ Đại Vi, nhưng Hồ Đại Vi có vẻ như không quản, hoặc là không quản được, nhưng vườn trưởng là lãnh đạo, nói chuyện chắc là có tác dụng chứ, bộ dạng Phan Toàn Phong bất lịch sự như vậy mà.

Ai ngờ, hai cô gái trông thấy vườn trưởng nhìn bộ dạng Phan Toàn Phong gãi bụng, trên gương mặt dần lộ ra nụ cười mến thương…

Đúng vậy, vườn trưởng nở nụ cười tình thương mến thương thậm chí còn mang theo chút cưng chiều!

Tiểu Tô và Hứa Văn há miệng, nghi ngờ đôi mắt mình. Hai cô lại nhìn Phan Toàn Phong một chút, không sai, là một anh chàng đô con có cái bụng phệ, bộ dạng trông còn rất thô thiển!

Vườn trưởng điên rồi à??

Thậm chí Tiểu Tô còn bắt đầu dáo dác nhìn quanh tìm bóng Lục Áp, sợ là vườn trưởng cố ý làm cho anh Lục ghen.

Nhưng anh Lục không ở gần đây, mà gương mặt thương mến của Đoàn Giai Trạch cũng rất chân thành, thậm chí anh còn đi tới hỏi Hắc Toàn Phong đang dùng tên giả là Phan Toàn Phong: “Toàn Phong à, đã ăn no chưa?”

“Ăn no rồi!” Phan Toàn Phong thành thật gật đầu, vỗ cái bụng cho Đoàn Giai Trạch xem, lại giãy giụa muốn ngồi dậy.

Nhưng Đoàn Giai Trạch đè gã ta lại, “Không sao đâu, tôi chỉ hỏi chút thôi, anh cứ ngồi đó.”

Tiểu Tô và Hứa Văn: “……….”

Hứa Văn: “Chẳng phải nói đây là em trai của anh Hồ hay sao? Không nói tôi còn tưởng là người thân nào của lãnh đạo.. Mà không, dù có là lãnh đạo, vườn trưởng cũng không cười như vậy!”

Bộ dạng Tiểu Tô cũng như tam quan bị sụp đổ, “Chẳng lẽ thế giới của vườn trưởng khác với chúng ta?”

Đương nhiên, thế giới của Đoàn Giai Trạch khác với họ, tầm nhìn của Đoàn Giai Trạch khác họ, anh nhìn nhất cử nhất động của Phan Toàn Phong, đều tự động ghép hình con gấu trúc mập mạp vào.

Anh nhìn Phan Toàn Phong toát lên vẻ ngây thơ một cách tự nhiên, liền bổ não cảnh tượng sau này vô số du khách bị bộ dạng này của Phan Toàn Phong làm cho mê mệt, hận không thể ở lại Linh Hữu, điên cuồng mua sản phẩm ăn theo..

Gấu trúc co chân, có thể nói là chướng tai gai mắt được sao?!



Trong lúc Đoàn Giai Trạch thân thiện nói chuyện với Phan Toàn Phong, Lục Áp cũng ung dung bước vào căng tin.

Tiểu Tô và Hứa Văn vừa thấy hắn, đều lễ phép chào hỏi, sau đó họ thấy anh Lục đang lén nhìn về phía vườn trưởng, trong lòng Tiểu Tô nghĩ sao mà vườn trưởng với anh Lục vẫn chưa hết chiến tranh lạnh vậy, bèn thăm dò nói: “Vườn trưởng đối tốt với Phan Toàn Phong thật đấy!”

Lục Áp nhìn bộ dạng Đoàn Giai Trạch nói chuyện thân thiết với Phan Toàn Phong, vô cùng chói mắt, hắn biết Phan Toàn Phong chính là con gấu trúc được sống ở trong phòng lớn hắn thấy trên bản tin, khi đó Đoàn Giai Trạch còn hết sức tôn sùng, thể như hắn không bằng gấu trúc vậy.

Nghe lời Tiểu Tô nói cũng hết sức chói tai, trong lòng hắn luôn nghi ngờ không biết có phải ai cũng biết hắn có gì đó với Đoàn Giai Trạch không nữa, thế là hắn buồn bực nói: “Liên quan gì tới ta.”

Nói tới đây là dừng, Tiểu Tô im lặng không nói gì nữa.

Lục Áp đi tới ngồi xuống một chỗ, lại nhìn Đoàn Giai Trạch và Phan Toàn Phong thêm mấy lần.

Đoàn Giai Trạch cảm nhận được ánh mắt của Lục Áp, cũng nhìn lại, lại thấy Lục Áp lập tức nhìn lên trần nhà, không thể làm gì hơn là thở dài, nói tạm biệt với Phan Toàn Phong.

Phan Toàn Phong nghỉ ngơi đủ rồi, liền từ tốn đứng dậy, dù sao thì gã cũng không có việc gì để làm, định đi tản bộ trong vườn thú một lúc.

Sau khi ra cửa trước mặt Phan Toàn Phong chính là vị tiền bối hành hỏa chưa từng nói chuyện, cũng không biết căn nguyên là gì, chỉ thấy mọi người chào hỏi hắn đầy tôn kính, bởi vậy nên Phan Toàn Phong còn không hiểu rõ quy củ ở đây còn chào hỏi một chút: “Chào tiền bối.”

Thế nhưng vị tiền bối này không để ý, chỉ nhướng mày đánh giá gã một chút.

Dán mặt nóng vào mông lạnh không thành, Phan Toàn Phong định tránh ra, nhưng không biết có phải hôm nay ăn no quá không, rõ ràng muốn tránh ra, lại không cẩn thận đụng phải vị tiền bối này.

Phan Toàn Phong vội vàng xin lỗi: “Tiền bối à, tôi.. xin.. xin.. —— aa!!”

..

Lúc Đoàn Giai Trạch quay trở về ký túc xá, liền trông thấy một con gấu trúc đang ngồi xổm ở cửa, liền sợ hết hồn, “Toàn Phong à, sao anh lại biến trở về rồi, không bị ai nhìn thấy chú?”

Phan Toàn Phong khóc sướt mướt nói: “Vườn trưởng à, tiền bối Lục dùng một đao đánh tan tu vi của tôi, tôi vừa mới bò về!! Anh ấy còn dùng nắm đấm đấm tôi mấy cái, bị ngoại thương rồi!”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Thật quá tàn nhẫn! Đến gấu trúc mà cũng đánh được!!

Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút cũng biết được đại khái vì sao Phan Toàn Phong lại bị ăn đòn, mấy hôm nay ánh mắt Lục Áp nhìn Phan Toàn Phong luôn có gì đó sai sai, mang theo chút địch ý, có lẽ nghĩ tới độ nổi tiếng của gấu trúc, lại thêm anh chăm sóc Phan Toàn Phong như vậy, bởi vậy nên liền dùng bạo lực vườn thú…

Đoàn Giai Trạch mở cửa nói: “Sau này anh tránh anh ấy một chút, nói không chừng vẫn chưa để yên đâu. (Phan Toàn Phong run lẩy bẩy). Vào rồi tôi chữa ngoại thương cho anh —— Nhưng mà tôi không thấy vết thương nào cả.”

Anh không nhìn ra tu vi, nhưng trên người vẫn nguyên vẹn, không có chỗ nào bị gãy hay là có vết máu.

Phan Toàn Phong chỉ vào vành mắt mình, oan ức nói: “Đấm vào mắt tôi!”