Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 74: Ngỗng của tôi không thể đáng yêu như vậy

Đoàn Giai Trạch thấy Lục Áp đi vào, bèn hỏi: “Em nghe loáng thoáng thấy tiếng Từ Tân thì phải?”

Tuy hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng khoảnh khắc cánh cửa mở ra đóng vào, anh vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng.

Lục Áp bất mãn nói: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, ngươi gọi hắn đến cùng nuôi chim non à?”

Đoàn Giai Trạch: “À… vâng, có gì sai sao anh?”

Chỉ riêng hạng mục cho ăn này, chim cánh cụt cứ hai đến bốn tiếng lại phải cho ăn một lần, 24 giờ không gián đoạn, còn có một số hạng mục giám sát, tắm nắng (Đương nhiên khâu này có thể dùng Lục Áp chiếu thay thế), cần trợ giúp một vài công việc, một mình anh không thể làm được hết. Đoàn Giai Trạch giải thích một chút.

Lục Áp cả giận nói: “Ngươi coi bản tôn chết rồi à?”

Gọi Từ Tân đến nuôi chim non là sai, ngay cả sai lầm của bản thân còn không ý thức được, lại sai càng thêm sai.

Đoàn Giai Trạch: “….Đạo quân, có phải anh quên ban ngày anh cũng phải đi làm rồi không?”

Đúng là anh rất hy vọng buổi tối Lục Áp có thể hỗ trợ, nhưng lại thấy Lục Áp cũng rất mệt mỏi. Nhưng dù thế nào, chung quy ban ngày cũng cần có thêm một người để san sẻ công việc với anh, Từ Tân rất thích hợp, vừa có kinh nghiệm, lại nhàn rỗi.

“Như vậy ta cũng có thể tranh thủ cho nó ăn, cùng lắm thì ngươi đưa nó tới phòng làm việc của ta, lấy đồ cản lại.” Lục Áp còn rất nhiều ý kiến, “Chim non đang trong giai đoạn yếu ớt như vậy, tùy tiện giao cho người ngoài nuôi nấng, nhỡ nó học phải thói hư tật xấu gì thì sao?”

Uiiii, người cha nuôi này còn rất tận tâm. Đoàn Giai Trạch nghĩ thầm. Thế nhưng để mà nói thì, Đoàn Giai Trạch không biết Từ Tân có thói quen xấu gì hay không, nhưng Lục Áp thì có thể liệt kê ra một đống…

Đoàn Giai Trạch: “Vâng, nhưng…”

Lục Áp: “Đừng nói nữa! Ngươi là chim hay ta là chim?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, không biết đạo quân còn nhớ trước đó hắn còn từng nói mình là một con chim trống không có kinh nghiệm nuôi chim non hay không nữa, “Thực ra em chỉ muốn anh chú ý một chút, đừng để những người khác phát hiện ra.”

Để bé cánh cụt theo Lục Áp đúng là không thành vấn đề, chỉ cần quét dọn, khử trùng buồng là được, các điều kiện khác Lục Áp có thể tự nhiên bắt chước, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, hơn nữa bên ngoài có mặt kính ngăn cách, dù hắn có biến bên trong buồng thành hoàn cảnh Nam cực cũng không ai phát hiện được ra…

Du khách không vào được, bản thân buồng cũng có một vài góc chết bên ngoài không nhìn thấy, cho bé cánh cụt một không gian nho nhỏ, đúng là rất thuận tiện.

Bình thường nhân viên cũng không để ý bên trong buồng của Lục Áp, bởi vì mọi người đều biết đây là con chim riêng của vườn trưởng, đều do anh phụ trách. Đồ ăn có thể chuẩn bị trước, Lục Áp cũng có thể duy trì độ tươi ngon.

Trước đây Lục Áp bị khẩn cầu mới “bất đắc dĩ” đi làm việc, bây giờ rõ ràng tích cực hơn hẳn.

Nhìn thấy bé cánh cụt khỏe mạnh như vậy, Đoàn Giai Trạch cảm thấy đã có thể công bố ra bên ngoài, anh nhìn Lục Áp, nảy ra ý tưởng, nói rằng: “Đạo quân, chụp ảnh gia đình anh với bé cánh cụt có được không?”

Lục Áp sửng sốt, “Có ý gì?”

Sau khi Đoàn Giai Trạch giải thích qua về khái niệm ảnh gia đình, Lục Áp cũng mất tự nhiên nói: “Được.”

Lục Áp biến trở về nguyên hình, đương nhiên là trạng thái hai chân, rơi xuống bên cạnh chim non.

Bé cánh cụt đã mở mắt ra, tuy rằng bề ngoài của Lục Áp không giống trước đó, nhưng khí tức vẫn như vậy, nó lảo đảo đi tới dưới thân Lục Áp, vùi đầu vào bộ lông dày dặn của hắn.

Chim non mỗi ngày có thể ăn lượng đồ ăn bằng một phần mấy trọng lượng, lớn rất nhanh, gần như mỗi ngày một bộ dạng. Cũng bởi vậy, nếu một ngày không ăn thì sẽ gầy thấy rõ. Bé cánh cụt hạnh phúc này mũm mĩm, đôi mắt đen nhánh vô cùng đáng yêu.

Đoàn Giai Trạch nhân cơ hội chụp mấy bức ảnh, tuy rằng một đỏ vàng, một xám bạc, một ác điểu, một ngốc manh, nhưng dựa vào nhau đúng là không có cảm giác quá khác biệt, chủ yếu là đạo quân như người cha hiền từ dùng lông che kín bé cánh cụt.

Bé cánh cụt ló đầu ra khỏi cánh Lục Áp, hướng về phía Đoàn Giai Trạch kêu chiêm chiếp.

Bởi vậy nên cũng coi như bé hướng về phía ống kính, Đoàn Giai Trạch chụp mấy bức ảnh, sau đó gửi cả ảnh bé cánh cụt vừa chào đời cho Tiểu Tô.

Tiểu Tô rất nhanh nhẹn, lập tức đăng lên mạng.

Vườn thú Linh Hữu: Rạng sáng hôm qua, một bé chim cánh cụt nhờ ấp nhân tạo đã thành công nở ra, nặng 320 gram, giới tính chưa rõ, đây cũng là bé chim cánh cụt hoàng đế đầu tiên ở vườn thú chúng ta. Ad biết kiểu gì cũng sẽ có người hỏi kinh nghiệm ấp, thực ra là nhờ Lục Áp đại đại hỗ trợ đó.

Bình luận:

“Ủa sao đột nhiên lòi ra một bé cánh cụt hoàng đế dzậy? Còn là Lục Áp ấp nữa á?”

“Thần linh ơi bé cánh cụt moe quá uhuhuhu!!”

“[Cười ra nước mắt] suýt chút nữa phục…”

“Đây nhất định không phải Lục Áp hung dữ nhà chúng ta [Mặt husky đần]”

“Hahaha không sao không sao, chim cánh cụt là do chim trống ấp mà.”

“Thoạt nhìn giống như đúc, nhất định là thân sinh.”

“Đã nói là ấp nhân tạo rồi mà, phía sau chỉ là giỡn thôi wwwww”

“Ghê thiệt luôn á! Có cánh cụt hoàng đế rồi, đợi mở khu cực địa!”

“Bé cánh cụt moe quáaaa! Hiếm khi nào thấy Lục Áp đại đại dịu dàng như vậy, cũng không bắt nạt chim non, chắc không phải vườn trưởng cưỡng chế đấy chứ 23333”


“Bé cánh cụt tên là gì vậy? Có thu nhận ý kiến bên ngoài không?”



Tiểu Tô cho Đoàn Giai Trạch xem phản hồi của các cư dân mạng, Đoàn Giai Trạch tính toán “Kế hoạch chăm con”, sau đó bàn bạc với Tiểu Tô một chút, từ nay về sau, mở một đề tài nhật ký trưởng thành của chim cánh cụt hoàng đế để thu hút fans.

Như vậy đến khi có thể gặp du khách, bé cánh cụt đã tự có fans của mình. Đương nhiên, trước đó phải đặt tên cho bé cánh cụt, nếu không bé vẫn chỉ là một bé cánh cụt giữa vô số bé chim cánh cụt khác mà thôi.

Theo như cách làm phổ biến của đại đa số vườn thú, anh nên xin ý kiến của bên ngoài, như vậy mọi người càng có cảm giác được tham gia, có cảm giác tán đồng.

Thế nhưng Lục Áp không chịu, chim hắn ấp dựa vào đâu mà phải để cho người khác đặt tên?

Đoàn Giai Trạch không còn gì để nói, “Nếu anh đã nói như vậy, thế để em đặt tên nhé.”

Dù sao Lục Áp là cha nuôi, thì anh cũng là dưỡng phụ mà.

Lục Áp: “……………”

Trong hình dung của các nhân viên vườn thú Linh Hữu, bé cánh cụt hoàng đế này chào đời ở Đông Hải giống như một kỳ tích, sau khi Đoàn Giai Trạch cân nhắc, liền quyết định đặt tên cho bé cánh cụt là “Kỳ Tích”.

Hơn nữa Đoàn Giai Trạch tin rằng, có người cha nuôi như Lục Áp, có lẽ cuộc sống sau này của cánh cụt hoàng đế sẽ ngập tràn kỳ tích.

Dù sao thì, bộ dạng Lục Áp cứ như nhất định phải dạy Kỳ Tích bay.



Tuy rằng phòng ấp trứng không cho phép người khác tiến vào, nhưng chỉ là với nhân viên bình thường thôi.

Trong lúc Đoàn Giai Trạch đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển tới văn phòng của Lục Áp, anh cũng bố trí trong phòng ngủ, để tiện cho hắn ấp ở hai nơi, thì Tiểu Thanh dùng nguyên hình lén lút chạy vào.

Đoàn Giai Trạch vừa quay đầu lại thì thấy một con mãng xà xanh rờn, đang kề đầu bên cạnh Kỳ Tích, xì xèo lè lưỡi ra, suýt chút nữa lên cơn nhồi máu cơ tim.

“Đậu xanh Tiểu Thanh à cậu ngậm miệng lại!”

Kỳ Tích chưa từng thấy rắn, nhưng khi đối mặt với con quái vật khổng lồ nguy hiểm như vậy, không biết ai cho nó dũng khí, còn vỗ cái cánh be bé về phía Tiểu Thanh kêu chiêm chiếp, to miệng như lão đại.

Tiểu Thanh nhìn bé cánh cụt, lại nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, đúng là không dám hù dọa chim non, cậu tiếc nuối bò ra, miệng nói tiếng người: “Vườn trưởng à, tôi chỉ muốn chơi với bé cánh cụt này một chút, không ăn nó đâu.”

Sao cậu dám ăn nó chứ? Cậu mà ăn con cánh cụt này, đạo quân cũng có thể ăn cậu luôn.

“Biết là vậy, nhưng cậu để tôi thấy cảnh con rắn khổng lồ thè lưỡi về phía chim non, còn có thể phản ứng sao nữa?” Trong lòng Đoàn Giai Trạch vẫn còn sợ hãi, anh xoa xoa cái đầu xù bông của Kỳ Tích, bé chim ngốc này còn tưởng mình dọa mãng xà bỏ chạy, đang tự hào kêu chiêm chiếp.

Tiểu Thanh lắc lắc đầu, biến lại thành hình người, nói rằng: “Như vậy được rồi chứ, các anh không thể đưa chim non ra ngoài, tôi thay mặt mọi người tới xem một chút, tên là Kỳ Tích phải không?”

“Ừ, cũng sắp đưa ra ngoài rồi, khoảng thời gian này đạo quân cho nó ăn, đợi nó lớn hơn chút nữa có thể tự ăn uống là được.” Đoàn Giai Trạch nói, trong lòng lại có thêm một suy nghĩ nữa.

Nếu như một ngày để đạo quân nuôi nấng suốt 24 tiếng, tuy rằng đạo quân chịu đựng được, nhưng như vậy không khỏi có chút quá đáng. Hơn nữa bản thân Đoàn Giai Trạch cũng hy vọng những khi có thời gian thì có thể chăm sóc cho Kỳ Tích.

Đoàn Giai Trạch nghĩ như vậy, bàn tay đang xoa đầu Kỳ Tích liền dừng lại, Kỳ Tích dùng cái mỏ mềm của mình khẽ mổ mổ vào người anh, tỏ thái độ bất mãn.

Lúc bấy giờ, Lục Áp trở về, trong tay mang theo một túi cá nhỏ, trông thấy bóng Tiểu Thanh, liền hỏi một câu: “Làm cái gì vậy?”

Tiểu Thanh cười gượng hai tiếng, Lục Áp không đánh không mắng, nhưng ánh mắt kia rõ ràng không chào đón cậu, “Hì hì, em tới thăm Kỳ Tích một chút, đi ngay đây, đạo quân và vườn trưởng vất vả rồi.”

Tiểu Thanh liền chuồn đi luôn.

Đoàn Giai Trạch cũng đã suy nghĩ xong, nói với Lục Áp: “Đạo quân à, em có thể chuyển tới ở chung phòng với anh không?”

Lục Áp:!!!!

Thấy vẻ mặt Lục Áp căng thẳng như sắp nứt ra, Đoàn Giai Trạch vội vã giải thích: “Chỉ là em muốn buổi tối cùng cho Kỳ Tích ăn một chút, như vậy sẽ dễ dàng hơn, cũng chỉ trong hai tháng thôi, đợi nó nhập buồng thì không cần nữa, có được không. Hồi trước em cũng ở với anh rồi mà, bởi vậy nên em cảm thấy chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?”

Đoàn Giai Trạch cũng có chút thấp thỏm bất an, dù sao tính Lục Áp nói đến là đến, biến hóa thất thường hơn khí trời trên biển.

Vẻ mặt Lục Áp dần dần khôi phục như tự nhiên, dường như phải suy nghĩ rất lâu, mới nhanh chóng gật đầu với biên độ rất nhỏ, “Cũng được, ngươi đã khẩn cầu như vậy rồi.”

Đoàn Giai Trạch: ==|||

Lần trước khi chuyển tới ký túc xá mới, mọi người mới biết thì ra vườn trưởng từng ở cùng với Lục Áp, không ngờ mới được có mấy tháng, vườn trưởng lại chuyển về phòng Lục Áp rồi.

Lần trước lúc chuyển tới, các nhân viên còn đi làm theo ca, không ai phát hiện ra Đoàn Giai Trạch chuyển phòng khi nào, thế nhưng bây giờ mọi người ở chung một tòa nhà, muốn giấu cũng không giấu được.

Trước đây còn có thể nói do không đủ phòng, nhưng bây giờ thì đủ phòng rồi mà?

Mọi người vẫn cho rằng bé Kỳ Tích ở phòng ấp, Đoàn Giai Trạch không thể nói là vì Kỳ Tích được, nên lúc các nhân viên tò mò hỏi, anh suy nghĩ hồi lâu, không tìm được lý do gì, “À… Thì là…”

Nhân viên: “……….”


Đoàn Giai Trạch: “…………”

Nhân viên: “………..”

Đoàn Giai Trạch gượng gạo kết thúc đề tài: “Đi đã, cho chim ăn đã.”



Lục Áp ở trong phòng, hý hoáy trong góc làm chỗ ở tạm thời cho Kỳ Tích, Lục Áp còn rất khéo léo làm một cái hàng rào bằng trúc Quan Âm, như vậy Kỳ Tích sẽ không thể chạy ra.

Chỉ là Kỳ Tích rất bám người, thường liều mạng chen ra ngoài, kêu chíp chíp về phia Đoàn Giai Trạch đang nghỉ ngơi, làm cái đầu bị kẹt trong khe hở hàng rào.

Đoàn Giai Trạch lại không thể bế nó lên giường, lại thêm lo lắng không biết có phải Kỳ Tích đói bụng, hay là không thể kéo đầu ra, sau khi qua đó mới biết chỉ là nó muốn làm nũng thôi.

Cảm giác sờ chim cánh cụt thật sự rất thích, có đôi khi Đoàn Giai Trạch mê mẩn sờ Kỳ Tích, “Ầy, cũng không biết nó là chim trống hay chim mái nữa, sao mà thích làm nũng như vậy chứ.”

Lục Áp cũng ngồi xổm xuống bên Đoàn Giai Trạch, nhìn chòng chọc cơ thể mũm mĩm còn chưa nhìn ra đặc trưng thân thể, cũng rơi vào trầm tư.

Có rất nhiều chim cánh cụt hoàng đế, đừng nói khi còn bé, mà ngay cả khi đã lớn cũng chưa thể xác định giới tính, có đôi khi còn phải lấy máu đo lường, bởi vì qua bề ngoài cánh cụt hoàng đế thực sự rất khó để phân biệt trống mái, hầu như không khác biệt đáng kể.

Đột nhiên Đoàn Giai Trạch nói: “Em thấy chắc nó là bé giai, bởi vì nó là ngỗng nhà em mà. Haha.” (*)

Lục Áp: “………..”

Cũng may là làm đại thần loài chim, khác với con người bé nhỏ, tròng mắt Lục Áp khá to, đợi đến khi Kỳ Tích lớn hơn một chút, Lục Áp lập tức phân biệt được: Đúng là một bé “ngỗng” thích làm nũng.

(T/N: Đoạn này chơi chữ. Trong tiếng Trung từ 企鹅 (xí nga) là cánh cụt. Nga là ngỗng. Bạn Giai Giai gọi bé Kỳ Tích là 鹅子 “Nga tử” (ngỗng con), từ này khi phát âm là “ézi”, gần với từ “erzi” – Nhi tử (con trai). Đây cũng là cách gọi con trai theo tiếng địa phương vùng Sơn Tây, Nội Mông.)

——

Dạo gần đây, tuy rằng trong giờ làm việc Đoàn Giai Trạch không thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy Kỳ Tích phiên bản thực, nhưng vẫn có thể xem ảnh chụp trong thư viện, hoặc là lên weibo xem người ta khen con trai mình, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn.

Hôm nay Tiểu Tô đăng chín khung hình động Đoàn Giai Trạch chơi với Kỳ Tích, mấy hôm trước cô đều chỉ đăng hình của mình Kỳ Tích, hôm nay có ảnh động tương tác, được quay từ người thứ ba.

Vườn thú Linh Hữu: #Nhật_ký_trưởng_thành_của_Kỳ_Tích

#Bé_ Ngỗng_nhà_tui_hông_thể_moe_như_vậy!

—— Trên thực tế lúc công bố tên Kỳ Tích, admin cũng tiết lộ rằng, bé cánh cụt này do đích thân vườn trưởng chủ trì công tác ấp, anh coi cánh cụt như con trai, bởi vậy nên cũng tự đặt tên cho con.

Trong hình động có cảnh cho ăn, có cảnh mặt Kỳ Tích bị kẹt vào trong hàng rào, có cảnh Kỳ Tích nhắm mắt lại dựa vào lòng bàn tay Đoàn Giai Trạch ngủ, có thể thấy vô cùng thân mật, còn có hình bé cào ống tiêm cho ăn của Đoàn Giai Trạch, sau đó ngã xuống tấm lót mềm, cơ thể mũm mĩm xô lại thành nếp nhăn.

Bình luận:

“Chết cười hahaha, mập quá! Muốn chọt vào bụng Kỳ Tích!”

“Gato với vườn trưởng quá, vườn trưởng không hổ là người có tay nghề nuôi chim.”

“Phỉ nhổ hashtag này, ad à em không muốn gọi như vậy đâu, gọi “ngỗng” thấy dị dị thế nào ấy.”

“Ad chụp à? Ghen tị quớ, em cũng muốn xem vườn trưởng chơi với ngỗng cơ!”

“Hàng rào bé bé xinh xinh, cứ như tự làm ấy nhỉ.”

“Vườn trưởng à anh đừng tự tìm đường chết nữa! Cẩn thận sau này Kỳ Tích cũng ngồi trên cái ổ xù mì của anh đấy!”

“Lầu trên thím qua đây vườn trưởng đảm bảo không oánh chết thím đâu, vườn trưởng bị cánh cụt hoàng đế ngồi trên đầu còn đứng được à?”

“Lại nói chắc Lục Áp bị vườn trưởng kêu chăm chim non ấy nhỉ, ngỗng nhớn với ngỗng nhỏ 23333”

“Dạo gần đây tập thể vườn thú Linh Hữu thịnh hành nói tiếng Quảng, một ngày nào đó, vườn trưởng hỏi Lục Áp: Mi là ngỗng nhà ta sao? Lục Áp: Ta gà mái mà!”

(Trong tiếng Quảng “gà mái mà” nghĩa là “không biết”)

..

Đoàn Giai Trạch thấy có người nói Lục Áp và Kỳ Tích là con trai lớn và con trai nhỏ nhà anh, còn câu gà mái kia nữa, suýt chút nữa không nhịn được mà phun hết nước ra ngoài. Chời ơi, nếu để đạo quân nhìn thấy, chắc tức khè ra lửa mất!

Lúc này, điện thoại trong phòng Đoàn Giai Trạch đổ chuông, anh nhìn xuống thấy là Hoàng Kỳ gọi tới, bèn nghe máy, “Sao vậy?”

Giọng Hoàng Kỳ có vẻ khó xử: “Vườn trưởng à, ban nãy có người liên lạc muốn mua con ngựa trắng Cát Quang ở chỗ chúng ta, nghe đâu đó là nhà đầu tư bất động sản nơi khác muốn đầu tư cho Đông Hải, liên hệ thông qua thành phố, bởi vậy nên thân phận không có vấn đề, ra giá ba triệu..”

Tuy rằng Cát Quang là thần tuấn, nhưng không phải ngựa thuần chủng, cũng không tham gia bất kỳ trận thi đấu nào, nó là ngựa ta, giá thị trường cũng chỉ được mấy trăm ngàn là cùng.

Đương nhiên, đấy là mọi người không biết thân phận thực sự của Cát Quang, càng chưa từng thấy thực lực thật của nó, cái gọi là “Cát Quang phiến vũ”, chính là dù chỉ một sợi lông trên người nó thôi cũng đắt hơn những con ngựa khác.

Tuy rằng Đoàn Giai Trạch rất tán thưởng mắt nhìn của người này, nhưng muốn mua Cát Quang thì không thể, Đoàn Giai Trạch trả lời không chút nghĩ ngợi: “Anh từ chối khéo léo đi, tuy rằng Cát Quang cho em, nhưng là quà bạn tặng, em không thể bán.”

Đoàn Giai Trạch không hề động tâm, lại nói trí tuệ của Cát Quang cũng không thể lấy loài thú tầm thường ra so sánh cùng, Cát Quang còn có cả phòng riêng ở ký túc xá, nghĩa là có địa vị. Người ta chỉ ở đây phục vụ một thời gian, nếu ngày nào đó Đoàn Giai Trạch đăng cơ trên tiên giới mới có tư cách làm chủ nó…

Hoàng  cũng đoán Đoàn Giai Trạch sẽ không nhận lời, liền ừ một tiếng.

Chuyện này giao cho Hoàng Kỳ, Đoàn Giai Trạch rất yên tâm, Hoàng Kỳ rất linh hoạt. Không ngờ mười phút sau Hoàng Kỳ lại gọi điện thoại qua, lần này có phần dở khóc dở cười.

“Cái người gọi điện thoại dò hỏi kia rất tức giận, nói mấy lời hung ác, nói ông chủ của anh ta sẽ cho chúng ta biết mình đã sai lầm thế nào, bảo coi chừng động vật trong vườn thú đấy.” Hoàng Kỳ dở khóc dở cười, “Tôi chỉ thuật lại thôi, vườn trưởng à, có phải chúng ta cũng nên nói chuyện với trong thành phố không?”

Đến Hoàng Kỳ cũng biết, chỉ người ngoài mới dám uy hiếp tới Linh Hữu, có lẽ họ còn chưa tìm hiểu rõ. Tuy rằng thoạt nhìn bối cảnh vườn trưởng có vẻ đơn giản, không có gì, nhưng đơn giản như vậy mới không đơn giản? Người ta nhìn không thấu!

Bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch không nói gì chỉ bảo: “Thôi, em đoán chắc không ai để ý tới người đó đâu, mọi người cảnh giác một chút là được.”

Uy hiếp gì không uy hiếp, lại uy hiếp coi chừng động vật trong vườn thú. Đương nhiên với vườn thú bình thường mà nói động vật là tài sản quý giá nhất, nhưng đổi lại là Linh Hữu, khác nào đang nói đùa.

Còn không bằng tìm quan hệ kiểm tra rồi niêm phong Linh Hữu còn có độ uy hiếp cao hơn!

Đương nhiên, chuyện này cũng không có khả năng thành công, chỉ là ít ra vẫn thực tế hơn cách kia.

Lại nói, Linh Hữu mở lâu như vậy, mới đầu khi nhiều người không biết họ có quan hệ vững chắc như vậy, không phải chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng đám người kia vừa không khéo léo bằng Cửu Vĩ Hồ, thực lực lại không mạnh bằng Lục Áp, muốn lừa trong đồ ăn có tóc có sâu, đều chưa từng thành công qua, bình thường chuyện chưa thể tới trước mặt Đoàn Giai Trạch đã chết yểu.

Bởi vậy nên người ta vừa thử qua đã biết, cường long bất áp địa đầu xà. Đúng rồi, không phải người kia làm bất động sản sao, có lẽ bọn họ còn không biết, động vật trong vườn thú mà họ muốn uy hiếp còn bao gồm cả đại thần Thất Hỏa tinh quân mà họ cúng bái..

(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thắng nổi rắn trong hang)

Nói tóm lại, chuyện này chỉ như một khúc nhạc đệm, với Đoàn Giai Trạch mà nói, còn chẳng quan trọng bằng chuyện ngỗng.. à không, bằng chuyện Kỳ Tích tăng cân mỗi ngày.