Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 150: Hữu Tô đâu rồi?!



Năm đó Hoàng Kỳ bị oan hồn bám lấy, suýt chút nữa nhảy từ trên núi xuống, cũng may mà lúc tới chân núi lại đi vào Linh Hữu, giữ được một mạng. Sau đó ở lại làm việc, giữa chừng cũng từng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn quay trở về.

Mấy năm qua, Hoàng Kỳ vẫn là trụ cột vững vàng ở Linh Hữu, còn chính thức được ủy nhiệm làm phó vườn trưởng, cũng coi như là cái đích mà mọi người cùng hướng tới. Lại nói, anh và Đoàn Giai Trạch, một người làm vườn phó, một người làm vườn trưởng, đều làm trái nghề sau này mới nghiên cứu chuyên môn, tự học thành tài.

Trước đó Hoàng Kỳ có thời gian rảnh cũng làm việc từ xa cho công ty cũ, bởi vì Linh Hữu càng ngày càng phát triển lớn, nên Hoàng Kỳ đắn đo mãi, từ chức việc làm thêm. Anh quyết tâm tập trung theo nghề này, với mắt nhìn của Hoàng Kỳ, Linh Hữu rất có tiềm năng phát triển, tương lai còn có thể mở rộng hơn.

Cũng bởi vì anh ta đã từ chức việc làm cũ, nên Đoàn Giai Trạch và anh ta cũng ngầm hiểu nhau, trước đây anh còn nghĩ không biết liệu Hoàng Kỳ có đổi việc nữa không, bây giờ thì anh không còn do dự nữa, thăng chức cho Hoàng Kỳ vẫn luôn phụ trách rất nhiều công việc đối ngoại.

Linh Hữu nói là một vườn thú, nhưng cũng là một công ty, nếu không ngừng xây dựng, tương lai có thể còn có những sản nghiệp khác. Hoàng Kỳ làm “phó vườn trưởng”, thực ra cũng là phó tổng của công ty, anh tin sau này mình sẽ không hối hận, tiền cảnh của Linh Hữu cũng không thấp.

Trong mắt các đồng nghiệp, Hoàng Kỳ cũng là một nhân vật có chút sắc thái truyền kỳ, sau khi người yêu cũ qua đời, anh ta làm việc ở vườn thú một năm còn có thể hiểu được, dưới áp lực của cuộc sống và công việc, muốn nghỉ ngơi một chút cũng dễ hiểu. Thế nhưng sau đó lại nhảy việc, tới vườn thú làm việc thật, điều này hoàn toàn không hợp logic.

Đương nhiên, cũng chỉ là “có chút” sắc thái truyền kỳ mà thôi, bọn họ làm nghề này còn có cả hòa thượng, huống hồ chỉ là đổi nghề. Lại nói, Linh Hữu bây giờ so với Hoàng Kỳ lúc mới đi thì có tiếng tăm hơn hẳn, cũng là một anh tài trong nghề, nghĩ như vậy cũng không còn khó lý giải nữa.

Khoảng thời gian này có hai đồng nghiệp cũ của Hoàng Kỳ nghỉ đông, hai người họ là một cặp tình nhân, không muốn đi chơi xa, mà trong tỉnh, thành phố Đông Hải là nổi tiếng nhất, họ bèn cùng nhau đi tới Đông Hải.

Hai người đồng nghiệp này của Hoàng Kỳ, một người tên Mạc Tử Khải, một người là Hoa Thi, trước đây họ còn chơi rất thân với Hoàng Kỳ. Thân đến mức nào ấy hả, thân đến mức hồi đó Hoàng Kỳ trở về, còn chịu đưa măng của Linh Hữu tới cho họ ăn.

Mạc Tử Khải và Hoa Thi tới Đông Hải, nhất định phải tới Linh Hữu để gặp Hoàng Kỳ, xem chỗ làm việc của anh một chút, bọn cũng coi như nghe danh nơi này đã lâu.

Bởi vì có Hoàng Kỳ ở đó, nên có tin tức gì họ cũng quan tâm tới, chỗ này trong mấy năm trở lại đây nếu không lên bản tin chính thống thì cũng được chia sẻ nhiệt tình trên weibo, rất được quan tâm tới.

Có đồng nghiệp cũ làm việc ở đây, đương nhiên Mạc Tử Khải và Hoa Thi không cần phải mua vé, không những không cần phải mua vé vào Linh Hữu, mà cũng không cần phải mua vé tới Lâm Thủy quán.

Hoàng Kỳ đưa hai chiếc vé chung cho họ, thời buổi này chỉ cần gửi qua mạng là được rồi, bởi vì Linh Hữu ở ngoại thành, nên họ đi tham quan các thắng cảnh trong nội thành một chuyến, cuối cùng mới tới Linh Hữu, họ biết ở đây có khách sạn, nên chuẩn bị ở đây hai ngày.

Hoàng Kỳ luôn đăng trên vòng bạn bè, khoe bầu không khí ở Đông Hải, nhất là ở núi Hải Giác trong lành đến mức nào, họ đã ngóng từ lâu.

Sau khi tới Đông Hải cũng đã được chứng thực, tuy rằng người Đông Hải luôn nói nước biển của họ ô nhiễm, nhưng là chỉ so với họ mà thôi, chứ so với nơi khác vẫn còn trong chán, dù sao cũng mới khai phá không bao lâu.

Thế là họ lại càng tò mò về núi Hải Giác hơn.

….

Mạc Tử Khải và Hoa Thi tới cổng Linh Hữu, đọc được tờ giấy dán trước cửa, quảng cáo rằng hôm nay công viên côn trùng mở cửa, hoan nghênh mọi người tham quan miễn phí.

Hoa Thi vừa thấy hình ảnh thiết kế 3D liền cảm thấy vô cùng hứng thú, vốn là cô rất hóng xem cầu hỷ thước, muốn kéo Mạc Tử Khải đi xếp hàng, cặp đôi cùng nhau tới Linh Hữu sao có thể bỏ qua cầu hỷ thước được. Thế nhưng thiết kế của công viên côn trùng lại hết sức thu hút Hoa Thi, bây giờ cô quyết định tới công viên côn trùng xem trước.

Bởi vì Hoàng Kỳ từng nhắc nhở, tới trước giờ cao điểm, hiệu quả chụp ảnh sẽ đẹp hơn. Hoa Thi đã xem rất nhiều ảnh chụp của du khách, ảnh chụp tuyên truyền của nơi này trên mạng, cũng muốn chụp ảnh nên đã đến từ rất sớm.

Cũng may mà họ đến từ sớm, chứ sau đó du khách tới đông nghịt, công viên côn trùng chật ních.

Hai người mang theo hành lý tới, nhưng không vào khách sạn, Hoàng Kỳ đã dặn họ, đặt hành lý ở trung tâm phục vụ du khách, sẽ có người tiện đường mang tới quầy lễ tân ở khách sạn giúp họ, đến khi họ vào chỉ cần lấy là được.

Đi vào, Mạc Tử Khải liền gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ. Vốn là họ đã hẹn cẩn thận, hai người tới, Hoàng Kỳ sẽ đi tiếp khách, anh sẽ dành thời gian, nhưng ai ngờ Mạc Tử Khải gọi tới, Hoàng Kỳ lại nói mình có chút việc, bảo họ đi dạo trước, mình hết bận sẽ tới.

“Lão Hoàng không hổ là lão Hoàng, ở vườn thú mà cũng được trọng dụng như vậy, mới sáng sớm ngày ra đã bận rộn.” Mạc Tử Khải cũng không để ý. “Thế chúng ta đi dạo trước đi.”

Giờ mới hơn tám giờ, mới mở cửa không bao lâu, không có nhiều du khách, Hoa Thi bước lên trước, dựa vào bản đồ để tới công viên côn trùng.

Hai người tới trước công viên côn trùng, dù đó giờ Mạc Tử Khải qua quýt, cũng không khỏi cảm thán với bạn gái một tiếng: “Ôi đẹp quá!”

Qua bức ảnh tuyên truyền, họ đã biết công viên côn trùng này được xây mặt kính hiếm thấy, nhưng sau khi thấy được thực tế lại càng bừng bừng sức sống hơn.

Nếu không phải đã biết rõ, họ còn nghĩ đây là một nhà hoa, bức tường bên ngoài là một mặt kính lớn, trên mái hình nón có những dải hoa thân leo quấn lấy, che đi chỗ giáp giới giữa những bức tường kính, để thoạt nhìn nó “Không có kẽ hở”.

Cũng bởi thông qua những bức tường kính này, có thể thấy được lâm viên bên trong.

Trong công viên côn trùng mang phong cách Trung trồng đủ loại thực vật, ở giữa thậm chí còn có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, khóm trúc dựng thành Nguyệt Lượng Môn, trên đó hoa tử đằng leo kín. Mùa xuân ấm áp hoa nở rộ, tất cả được trồng trong vườn, nhiều nhưng không hỗn tạp, tô điểm thỏa đáng.

Tuy rằng khu tham quan chỉ mở vào ban ngày, đã có ánh dương chiếu sáng, nhưng buổi tối các nhân viên vẫn phải làm việc, bởi vậy nên trong vườn thú không có đèn. Chỉ là trên những chiếc đèn cũng được hoa tử đằng quấn lấy, không nhìn kỹ thì không phát hiện được ra.

Mà ở công viên côn trùng, thứ quan trọng nhất vẫn là các loài côn trùng. Thực ra, Hoa Thi vừa vào cửa đã có thể thấy hai chiếc lồng cao ngang nhau thấp thoáng dưới bóng cây.

Hai chiếc lồng này rất lớn, có chiều cao hơn một người, ngoại hình như lồng chim nhiều mặt, ngoài kính ra thì còn có gỗ, chí ít có vẻ ngoài giống như gỗ, trông hết sức tinh xảo.

Trên chóp lồng có trang bị đèn, chỉ là hiện tại không sáng đèn, chỉ những ngày mây mù ánh sáng không được tốt, hoặc là buổi tối mới bật lên. Không giống như bên trong buồng triển lãm, ban ngày cũng sẽ bật.

Phía dưới có lót một tầng đất, những cành hoa ngọn cỏ với độ cao khác nhau, hoặc dựng một giá trúc, phía trên có những cành mây quấn lấy, cũng đặt các món đồ trang trí như trầm mộc, đá, thoạt nhìn như một góc nhỏ trong lâm viên.

Chúng hô ứng với cảnh sắc bên ngoài, tổng thể như một khu vườn nhỏ trong công viên. Đương nhiên, trong đó cũng đặt lọ cho ăn, chỉ là chế tác tương đối tinh xảo, không giống như có dấu vết của con người.

Nhưng đây chỉ là bối cảnh nền mà thôi, quan trọng nhất là những con bươm bướm rực rỡ đủ sắc màu bay qua bay lại ở đây, chúng nó có to có nhỏ, chủng loại giống như trong bảng giới thiệu ở bên cạnh. Có cảnh nền sau lưng làm nổi bật, những cánh bướm bận rộn này lại càng thêm đẹp đẽ.

Cả người Hoa Thi dán sát vào chiếc lồng, nói với Mạc Tử Khải: “Anh mau chụp ảnh cho em đi –”

Mạc Tử Khải cầm điện thoại lên, quay về phía Hoa Thi nửa buổi, đột nhiên nói: “Hay là em tránh ra đi, cứ có cảm giác em phá hoại hình ảnh.”

Hoa Thi: “………”

Khung cảnh phía sau hài hòa tới nhường nào, mà Hoa Thi mặc áo phông quần bò đứng vào, khiến anh cảm thấy cứ sai trái.

“Móa nhà anh!” Hoa Thi tức giận giật điện thoại về, “Anh còn không bằng cái gậy selfie, cũng không biết mắt em mù thế nào mới ở với anh.”

Mạc Tử Khải sờ sờ mũi, cũng ngại ngùng không nói chuyện.


Lại nhìn về phía sau, hai bên đường có rất nhiều lồng chứa, không phải lồng nào cũng to như vậy, cũng không phải cái nào cũng có hình dạng như lồng chim, bởi côn trùng khác nhau và thiết kế không gian to nhỏ khác biệt, có cái chỉ như bể cá, được một chiếc bệ có hình thân cây nâng lên.

Bên trong tuy là những loài côn trùng khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, mỗi chiếc lồng như một lâm viên thu nhỏ. Một chiếc lồng lớn có thể chứa được cả một thân cây thấp, còn những chiếc lồng nho nhỏ có thể chứa những thực vật thấp bé như rêu.

Cũng bởi vậy mà các du khách tham quan đều đi thật chậm, họ không chỉ đang ngắm nghía những côn trùng quý hiếm kia, mà còn tham quan cả môi trường sống của chúng. Thậm chí còn nán lại xem chúng nó leo lên, hoặc bay lên nơi ở thế nào.

Có những loài côn trùng tuy rằng hình dáng không ra sao, nhưng dưới tình huống như vậy, cũng khiến Hoa Thi không còn thấy sợ sệt gì nữa.

Dường như cứ đi vài mét là cô lại dừng lại chụp ảnh, mà theo thời gian trôi qua, các du khách đi vào mỗi lúc một nhiều, khiến Hoa Thi cảm thấy thật mừng vì mình tới sớm.

Nếu không với hoàn cảnh hiện tại, đâu đâu cũng có đầu người.

Tiếng du khách trầm trồ vang lên không ngớt, công viên côn trùng này do Chu Phong làm thiết kế chính, mang lại cảm giác giống như công viên bách thảo Hoa Hạ, nơi nơi là cảnh sắc tươi đẹp, cứ thay đổi góc độ, lại có một phong cảnh khác biệt, rất đáng để thưởng thức.

Công viên côn trùng này khác với những khu triển lãm khác, có thể khiến các du khách nán lại rất lâu. Khắp vườn thú Linh Hữu, ngoài khu triển lãm của cáo Bắc Cực ra, có lẽ nơi này còn thu hút người ta dừng chân lâu hơn cả khu triển lãm gấu trúc.

Giống như Hoa Thi, các du khách mới tới, nhất là các cô gái đều rất vui vẻ ở đây selfie, chụp toàn cảnh, nơi đây có rất nhiều cảnh đẹp khiến họ yêu thích.

Dòng người tấp nập đi vào, mà những người đi vào nán lại rất lâu, chẳng mấy chốc, công viên côn trùng mới mở ngày đầu tiên bắt đầu hạn chế, chỉ cho phép đi ra chứ không cho phép đi vào. Mà các du khách đứng bên ngoài tường kính nhìn vào trong, lại càng u oán lại càng nôn nóng.

Có thể thấy, vì hôm nay mà vườn thú phái rất nhiều nhân viên quản giáo. Hết cách rồi, hoàn cảnh nơi đây đẹp như vậy, nhỡ gặp phải ai không có tố chất đi phá hoại thì làm sao?

Có một cái gọi là “hiệu ứng cửa sổ vỡ”, nghĩa là nếu một cánh cửa kính bị đập hư, không bao lâu các ô cửa khác cũng bị hỏng. Trên cung đường sạch sẽ, sau khi xuất hiện một tờ giấy, chẳng mấy chốc đâu đâu cũng có rác.

Mọi người bị ảnh hưởng tâm lý từ cộng đồng, bởi vậy nên cần quản giáo chặt chẽ, tránh cho họ có ý nghĩ này, thấy người khác không nâng niu, bản thân mình cũng phá hỏng.

Cũng may mà tố chất người dân Hoa Hạ càng ngày càng cao, về cơ bản không có chuyện tiện tay bẻ hoa, dù có đứa trẻ nghịch ngợm, cũng sẽ bị cha mẹ quát dừng lại.

Môi trường đẹp như vậy, người bình thường đều không nỡ phá hoại.

Khắp công viên côn trùng, khỏi cần phải nghĩ, được mọi người thích nhất chắc chắn là bầy bươm bướm kia. Những lồng chứa bươm bướm được đặt phân tán khắp công viên côn trùng.

Mỗi chỗ lại được trang trí cảnh sắc khác nhau, số lượng nhiều, thiết kế bên trong được hô ứng với bên ngoài, ở những nơi khác nhau lại một khác, vẻ đẹp có tính biến hóa. Hơn nữa, những thiết kế này cũng cân nhắc theo sự đặc sắc của bươm bướm.

Ví dụ như bướm phượng, bướm Morpho, hình thể lớn, màu sắc diễm lệ, chúng ở trong lồng trồng thực vật trông rất to lớn đẹp đẽ. Mà buồng của bướm ngày, Apollos tuyết thì cần tao nhã hơn một chút.

Các cô gái thích những loài côn trùng đẹp đẽ như vậy nhất, bên cạnh buồng bươm bướm là nơi có nhiều cô gái đứng nhất, từ mới chào đời cho tới chín mươi chín tuổi, tuổi tác không hề ảnh hưởng tới việc họ thích bươm bướm.

Hoa Thi đi xem từng lồng bươm bướm một, còn đặt tay lên mặt kính, có một con bướm phượng bay lên, đột nhiên bay tới đầu ngón tay Hoa Thi — Đương nhiên cách một tấm kính, nó đậu lại đó, dường như cảm thấy rất hứng thú với ngón tay của Hoa Thi.

Hoa Thi mừng rỡ, nín thở chụp ảnh. Ngay lập tức, các con bướm khác giống như bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đám đông, thi nhau bay tới.

“Uầy –” Dường như Hoa Phi nghe được tiếng các du khách khác nhỏ giọng trầm trồ, bọn họ đứng bên cạnh tò mò nhìn chòng chọc các com bướm.

Mạc Tử Khải đứng bên cạnh đùa giỡn: “Em không phải Hương Phi chuyển thế đấy chứ.”

Hoa Thi lườm anh ta một cái, từ từ thu ngón tay về.

Theo ngón tay Hoa Thi thu về, con bướm phượng bay tới dựa vào đầu tiên vỗ cánh rời đi, giống như rút dây động rừng vậy, nó vừa cử động một cái, những con bươm bướm khác cũng thi nhau vỗ cánh tản ra, lại thu hút được tiếng trầm trồ của các du khách.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của các du khách, Hoa Thi không thể nói là không thỏa mãn, vờ như không có chuyện gì mà đi ra.

“Chúng ta cũng nên ra ngoài thôi, ở trong đây gần hai tiếng rồi.” Mạc Tử Khải nhìn đồng hồ, nói vậy.

“Được rồi.” Hoa Thi lưu luyến nhìn “nhà kính” cỡ lớn này, bảo rằng, “Phải rồi, sao lão Hoàng vẫn còn chưa tới, anh hỏi lão ấy xem.”

Trước đó Hoàng Kỳ bảo có việc, hết bận sẽ tới đây, thế mà gần hai tiếng rồi, phía bên anh ấy vẫn không có động tĩnh, chắc cũng quá bận rồi, bọn họ còn nghi ngờ mình bị bỏ quên.



Công viên côn trùng đang vào thời điểm đông người nhất, hai người chen ra ngoài, vất vả lắm mới có thể đi ra.

Vừa mới nhìn, bên ngoài đang có rất nhiều người đợi để đi vào, một phần do tuy diện tích ở công viên côn trùng không nhỏ, nhưng thực vật, lồng chứa chiếm một phần diện tích lớn.

Mà có rất nhiều cô gái xếp hàng, vừa đợi vừa ở bên ngoài chụp ảnh, bên ngoài cũng có không ít cây cối, môi trường cũng rất tốt.

Trong lòng Mạc Tử Khải vẫn còn sợ hãi, những người này cũng không sợ chen chúc, nếu trước khi tới nơi này đông người như vậy, có đẹp đến mấy anh cũng không dám vào. Hoa Thi thì không chắc, rất có thể cô vẫn đâm đầu vào.

Sau khi ra ngoài Mạc Tử Khải mới lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ, “Alo, lão Hoàng à, ông hết bận chưa? Chúng tôi mới ra khỏi công viên côn trùng đây.”

Hoàng Kỳ: “À? Được rồi, giờ tôi đi tìm hai ông bà, ngại quá…”

Áng chừng năm phút đồng hồ, Hoàng Kỳ lái xe tuần tra nhân viên từ từ đi tới, bởi vì trên đường có du khách, nên anh ta lái tương đối chậm.

Hoa Thi thấy Hoàng Kỳ từ đằng xa, đẩy Mạc Tử Khải một thoáng, “Ơ, anh này, có phải ở kia có một đứa bé không?”

Mạc Tử Khải ngước mắt nhìn, “Hình như có cô bé, ngồi kế bên ông ấy.”

Xe của Hoàng Kỳ mỗi lúc một tới gần, gương mặt cô bé cũng càng ngày càng rõ ràng, là một loli hết sức xinh xắn, cô bé mặc váy lụa trắng tiên khí bồng bềnh, làn da trắng mịn, điều duy nhất không hoàn mỹ là trên gương mặt xinh đẹp của bé gái có vết bầm xanh đen, trên đó còn xức thuốc.

Hoàng Kỳ lái xe tới gần, Hoa Thi và Mạc Tử Khải lên xe, ba người hỏi thăm nhau một chút, hết sức nhiệt tình đã lâu không gặp.

“Còn tưởng ông quên mất chúng tôi đấy!” Mạc Tử Khải trêu chọc, “Ông giải thích một chút đi, chẳng lẽ đây là con gái rơi của ông?”

Hoàng Kỳ không vui nói: “Ông thấy tôi có đẻ ra được con gái xinh như vậy không?”

Cô bé xinh xắn này chính là Hữu Tô, Hoàng Kỳ xoa xoa đầu Hữu Tô nói rằng: “Giới thiệu cho mọi người làm quen một chút, Hữu Tô, đây là anh Mạc Tử Khải và chị Hoa Thi, bạn của anh. Còn đây là em gái đồng nghiệp của tôi, Lục Hữu Tô.”


Hữu Tô nghe thấy chữ “Lục” kia, gương mặt hết xanh rồi lại trắng, nhưng vẫn gượng gạo nở nụ cười.

Mạc Tử Khải và Hoa Thi khen ngợi một hồi, “Đáng yêu ghê, xinh xắn ghê… nhưng sao mặt em bị thương vậy, không sao chứ?”

Hữu Tô tiếp tục im lặng.

Hoàng Kỳ cũng lúng túng, “Có chút chuyện bất ngờ, ban nãy tôi bôi thuốc cho cô bé.”

Vừa nhắc tới Hoàng Kỳ đã nổi giận, anh cảm thấy anh Lục đối xử rất quá đáng với em gái mình, đến người ngoài như anh ta cũng không nhìn nổi, đã nói với vườn trưởng nhiều lần. Nói thế nào nhỉ, vườn trưởng và Lục Áp là người một nhà, Hữu Tô cũng coi như em gái vườn trưởng đi, huống hồ Hữu Tô vẫn rất tin tưởng vào vườn trưởng.

Thế nhưng dạo này đến chính vườn trưởng cũng lơ là, thậm chí có lần anh ta còn thấy vườn trưởng cũng ra tay đẩy Hữu Tô!

Sao có thể như vậy chứ, vườn trưởng còn không bảo vệ Hữu Tô, học theo Lục Áp.

Hơn nữa, bọn họ đúng là lơ là Hữu Tô tới một cảnh giới mới, trước giờ không chú ý tới việc học hành của Hữu Tô. Có lần Hoàng Kỳ hỏi Hữu Tô, mới biết cô bé lớn như vậy mà π bao nhiêu cũng không biết! Thật khiến người ta đau lòng.

Thực ra Hoàng Kỳ vẫn nhớ ơn vườn trưởng cứu mình, Lục Áp thì bởi khí thế mạnh mẽ, cả vườn thú không ai dám khiêu khích hắn, thế nhưng anh ta thực sự không nhịn được. Hôm nay lúc ăn cơm, anh ta lại thấy Lục Áp bắt nạt Hữu Tô, dưới cơn nóng giận, còn ầm ĩ với Lục Áp một trận.

Lúc đó sắc mặt Lục Áp rất khó coi, vườn trưởng cũng rất lúng túng, vẫn luôn khuyên can, Hoàng Kỳ mặc kệ, dẫn Hữu Tô đi bôi thuốc, còn bảo hôm nay Hữu Tô đừng đi học.

Bị thương tới nông nỗi này, còn học cái gì nữa!

Thế nhưng, những thứ này chỉ là chuyện nhà người ta, Hoàng Kỳ tham gia vào thì thôi, sao có thể nói với Mạc Tử Khải được.

Hoàng Kỳ hàm hồ cho qua, sau đó Mạc Tử Khải và Hoa Thi cũng không hỏi nhiều, bọn họ không phải người không rành thế sự, nghe được ý Hoàng Kỳ lảng tránh. Hoa Thi chỉ mải chơi với cô bé, Mạc Tử Khải còn hỏi Hoàng Kỳ chuyện công việc của anh ta.

Dưới sự tò mò của họ, Hoàng Kỳ kể lại công việc trong vườn thú, những chuyện vui vẻ thường gặp.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, vườn thú là nơi nồng mùi phân hôi thối, thế nhưng Linh Hữu để lại ấn tượng rất tốt cho họ, môi trường tốt, tiền cảnh phát triển cũng không tệ, bọn họ hoàn toàn không cần phải lo lắng cho Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ dư dả tiền nong, có thể bây giờ không kiếm được nhiều như trước đây, nhưng tương lai thì không biết chừng.

Hoàng Kỳ lái xe, đưa họ tới nhà hàng, lúc bấy giờ đã hơn mười một giờ, đã có không ít thực khách, nếu tới trễ thì đồ ăn ngon bị bán hết mất.

Trên bàn cơm, cuối cùng Hoa Thi và Mạc Tử Khải đã được nếm tất cả các món ngon mà Hoàng Kỳ khen ngợi.

“Nào, Hữu Tô, ăn nhiều vào một chút.” Hoa Thi rất thích cô bé Hữu Tô này, quan trọng nhất là trông cô bé rất xinh xắn, Hoa Thi cũng muốn sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy, cô và Mạc Tử Khải sắp kết hôn. Có nhiều món ngon như vậy, thế mà vẫn còn nhớ tới Hữu Tô.

Bình thường nhân viên trong vườn thú đều gọi Hữu Tô là bé Tiểu Tô, bởi vì họ đã có một “Tiểu Tô” rồi. Nhưng Hoa Thi và và Mạc Tiểu Khải không quen biết Tiểu Tô, cũng không thân với Hữu Tô như vậy, bèn gọi cô bé là Hữu Tô.

Mạc Tử Khải cũng nói với Hoàng Kỳ: “Đến lúc đó ông nhớ tham gia đám cưới của chúng tôi đấy, ông cũng thật là, ba mươi tới nơi rồi, giờ vẫn chưa có ý định à?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Hoàng Kỳ lại cười nhạt, “Vẫn không, bận quá mà.”

Hoàng Kỳ có bóng ma trong lòng! Nhớ tới người yêu cũ của mình, cứ như vậy mà tự sát, còn bám lấy anh ta không buông, anh ta thực sự rất sợ hãi.

Cũng may mà ở Linh Hữu có vườn trưởng tọa trấn, còn có nhiều đạo sĩ vãng lai như vậy, tuyệt đối không có yêu ma quỷ quái gì. Không như hồi tối anh ta mới tới đến ngủ cũng không ngủ được, càng không nói tới chuyện tìm người yêu.

“Kết hôn sớm một chút, tôi thấy chỗ ông người tới người lui, có nhiều đồng nghiệp, có ai tốt thì triển thôi. Cưới rồi sinh một đứa con gái đáng yêu như Hữu Tô ấy.” Mạc Tử Khải nhìn Hữu Tô, cũng cảm thấy rất mến cô bé, “Xem xem, cô bé này ngoan ngoãn như vậy, vừa nhìn đã thấy rất hiểu chuyện.”

Hữu Tô mỉm cười.

Nhắc tới Hữu Tô, Hoàng Kỳ rầu rĩ nói: “Nếu không kết hôn cũng có cô con gái đáng yêu như vậy thì hay quá.”

Hữu Tô tiếp tục mỉm cười.

Hoàng Kỳ thầm nghĩ, tên Lục Áp kia thật đáng trách, có cô em gái như vậy mà không biết quý trọng, còn suốt ngày ngược đãi thiếu nhi.

Lúc bấy giờ, bàn bên cạnh có mấy thực khác ngồi xuống.

“Ầy, cố ý tới đây để bái đại tiên, sao lại không ở đây?”

“Đúng vậy, chúng ta tới đây cũng có dễ dàng đâu, ngồi xe một tiếng trời, ai ngờ hôm nay Bạch Hồ đại tiên lại đi kiểm tra sức khỏe. Xui quá.”

“Lần sau chắc phải cầu nguyện đại tiên, cầu lần tới đại tiên không đi kiểm tra sức khỏe nữa..”

“Hahahahaha!”

Mạc Tử Khải nghe xong, tò mò nói: “Là Bạch Hồ đại tiên trong truyền thuyết đó hả, tôi đã xem trên weibo, cũng muốn đi xem một chút.”

Hoàng Kỳ đã là vườn phó rồi, anh ta cũng không biết việc vặt như hôm nay động vật nào có mặt hoặc không, “Ừm… Dù sao hai ông bà cũng ở lại đây một đêm mà, mai đi xem thôi.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Giữa chừng Hữu Tô nói đi lấy nước hoa quả, Hoàng Kỳ cũng không để ý, Hữu Tô ở Linh Hữu thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Anh ta và Mạc Tử Khải uống mấy chén, cũng hơi buồn tiểu, sau đó đi tới phòng vệ sinh. Nhưng bởi vì nhiều du khách, nên phòng vệ sinh đông người, ở vệ sinh nam còn đỡ, chứ vệ sinh nữ xếp hàng tới tận cửa.

Dù có vậy thì Hoàng Kỳ cũng không đợi được, cũng may anh là nhân viên, đi vào phòng vệ sinh nội bộ là được.

Hoàng Kỳ ở phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh rượu, trong lúc đang rửa mặt, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là giọng Đoàn Giai Trạch, hình như đang ở bên ngoài.

“…Hai người cứ ầm ĩ cái gì chứ, em còn chưa nói xong mà mọi người đã cãi cọ rồi.” Đoàn Giai Trạch đến là bó tay, “Em định nói với với bạn học em là đã chia tay rồi, không cần chị phải đi giả mạo nữa, mọi người nóng vội quá.”

Hoàng Kỳ cũng uống một chút rượu, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, không hiểu có ý gì, vườn trưởng đang nói chuyện với ai chứ?”

Sau đó giọng Hữu Tô vang lên, oan ức nói: “Tôi cũng chỉ tốt bụng hỏi một chút, nếu đạo quân muốn tham gia cùng cậu, cũng không động thủ được..”

Đoàn Giai Trạch vội la lên, “Này, chị làm cái gì vậy, để anh ấy nhìn thấy lại đánh chị, nói không chừng lát nữa có người đi tới.”

Hoàng Kỳ cảm thấy lời người khác mà bọn họ nhắc tới chính là Lục Áp, tuy rằng nội dung hơi kỳ quái, nhưng bởi anh uống nhiều rượu nên không động não được.

Sáng sớm Hoàng Kỳ dẫn Hữu Tô đi, có thể nói là phẩy tay áo bỏ đi, chủ yếu là cơn giận tích tụ bấy lâu bùng nổ, sau đó cảm thấy hay là nói chuyện với vườn trưởng một chút, đúng lúc này đây lại nghe thấy giọng vườn trưởng, Hoàng Kỳ lắc đầu đi ra ngoài.

Đúng lúc lắm, chọn ngày không bằng được ngày, bây giờ nói luôn.

..

Hoàng Kỳ xoay người đi ra ngoài, ở đầu bên kia hành lang không người, có một nam một nữ đang đứng, nam chính là lãnh đạo trực tiếp của anh ta – Đoàn Giai Trạch, mà nữ thì quốc sắc thiên hương, gương mặt xinh đẹp ngôn từ khó có thể diễn ta, chỉ đưa mắt nhìn sang cũng toát lên vẻ quyến rũ.

Mặc dù Hoàng Kỳ còn đang chuếnh choáng say, cũng bị kinh diễm.

Đầu óc anh ta chậm chạp vận hành, nhìn sang hai bên, mờ mịt nói: “…Hữu Tô đâu rồi?”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”Kát quá hÃnh ánh cho Bám phángHọ Bướm Phượng

Kát quá hÃnh ánh cho bám morphoBướm Morpho

Kát quá hÃnh ánh cho bám ngÃyBướm ngày

Kát quá hÃnh ánh cho bám Apollos tuyátBướm Apollos tuyết

Kát quá hÃnh ánh cho thán ng andesThần ưng Andes

Kát quá hÃnh ánh cho thán ng andesSải cánh của thần ưng Andes