Quan Nam đặt tay trên tay nắm cửa, cửa không khoá, chỉ cần dùng sức một tí, anh đã có thể vào được bên trong, có thể tìm kiếm thứ anh muốn tìm, xác định hoặc phủ nhận nghi ngờ của anh...
Vào hay là không?
Anh hít sâu một hơi, dùng sức ấn tay nắm cửa...
Anh vừa nhấc chân bước vào, sau lưng bất thình lình có giọng nữ dịu dàng vọng đến: “Quan Nam.”
Không biết Hứa Dữu ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, đứng bên cửa nhìn anh, chắc là vì mới tỉnh giấc, trên mặt cô vẫn còn nét lim dim buồn ngủ.
Gió đêm thổi qua hành lang, vén chiếc váy ngủ tơ lụa trên người cô bay lất phất, bộ váy ngủ màu có màu nhạt, làn da cô còn trắng hơn cả, dễ dàng toát ra dáng vẻ độc lập, lạnh lùng xa cách mà lại thuần tuý.
Ánh mắt Quan Nam lay động, từ lồng ngực đến ngón tay đều khẽ run, vào khoảnh khắc đó anh đã căng thẳng.
Hứa Dữu đi đến trước mặt anh, nét lạnh lùng hoàn toàn tan biến, trở về dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
“Sao lại dậy rồi?” Cô cười kéo tay anh, nhìn về phía phòng làm việc rồi lại quay đầu nhìn anh: “Ngủ không được dậy đọc sách à?”
“...” Quan Nam vốn định gật đại, lại nhớ mình chưa từng thể hiện niềm đam mê sách vở trước mặt cô, thường thì tối lúc cô đang xem sách, anh tắm táp xong lại giật đi lôi cô làm việc khác, mức độ ngại mà tả khiến bây giờ anh thật sự không thể dựng hình tượng “không ngủ được đi đọc sách để buồn ngủ.”
Hứa Dữu không biết những quanh co trong lòng anh, thấy anh không trả lời, khó tránh cười hơi xấu xa, cô bấu vào cánh tay anh, kiễng chân cắn vào tai anh: “Không lẽ anh Quan không thoả mãn ham muốn nên không ngủ được?”
Giọng nói nghi ngờ, dáng vẻ chắc chắn, môi cô lướt qua tai anh, thở hơi nóng vào tai, rất dễ khiến người ta đỏ mặt run rẩy.
Quan Nam bất lực nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra một chút, anh không phải người có nhu cầu tình dục cao gì mấy, thường ngày tuy cô cũng đôi lúc hay khiêu khích, thường thì khác là mập mờ, mới đây lại có nhiều lúc trắng trợn táo bạo như thế này, đặc biệt là trong đêm trăng sáng quyến rũ như thế này, lo cho cô đang trong kì kinh nguyệt nên anh mới nhịn hết mấy ngày, sau đó thì...
Công lực thật sự thâm hậu!
Quan Nam mất tự nhiên động đậy yết hầu, cố gắng bày ra bộ mặt ngốc nghếch đáng yêu thường ngày: “Ờm...!anh đói nên không ngủ được.”
“Hở?” Hứa Dữu ánh mắt long lanh, nụ cười từ xấu xa trở nên chế giễu: “Anh Quan thèm thuồng như thế từ bao giờ thế, mới mấy ngày đã không nhịn được à?”
“...” Ý anh là đói bụng ấy, muốn ăn đồ ăn ấy!!
Để chứng minh mình hiên ngang lẫm liệt, Quan Nam rất kiên định đi vào bếp, nhanh chóng nấu xong hai bát mì Dương Xuân.
Chắc là trải nghiệm ban nãy hơi ngượng nên ban đầu hai người đều mạnh ai nấy húp mì, không ai nói câu nào, được một hồi sau, Hứa Dữu bỗng nhiên phì cười.
Quan Nam nghe thấy ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Hứa Dữu đặt đũa xuống, rất chân thành nhìn anh: “Anh Quan chăm chú ăn mì trông rất đáng yêu.”
“...” Quan Nam tiếp tục cúi đầu húp mì, vờ như vô tình hỏi: “Mì hơi ngọt phải không?”
“Có đâu, ngon mà.”
“Ồ...” Anh nói: “Anh còn tưởng nửa đêm ngủ tới ngáo bỏ ngầm muối thành đường rồi chứ.”
Ý là bảo cô nói lời dễ nghe không phù hợp đấy hả? Hứa Dữu hỏi: “Không tin à?”
“Không có, chỉ là thấy hai chữ này không hợp với anh.”
“Chứ chữ nào mới hợp?”
“Hứa Dữu.”
“Hở?”
“Hứa Dữu.”
“Sao? Anh nói đi?”
“Anh nói rồi.” Quan Nam vui vẻ nhờ biểu cảm nghi hoặc của cô, nét mặt đều không giấu được niềm vui, rõ là không có ý tốt: “Hữa Dữu, hai chữ này hợp với anh nhất.”
“...” Cái tên này kể chuyện cười đúng là nhạt vô đối.
Nhưng mà dù nó nhạt như nước ốc thì Hứa Dữu cũng đã cười, rất vui, rất rất vui, cô không thể khống chế được mà nghĩ chỉ cần sau này ngày nào cũng có thể nói mấy chuyện vô bổ với anh, nghe mấy chuyện cười nhạt như nước ốc của anh, nhìn anh bị cô trêu đến bất lực, chắc đây đã là hạnh phúc lớn nhất của cô rồi ấy nhỉ.
Ăn mì xong, hai người tạm thời cũng chưa buồn ngủ, bèn ra vườn hoa dạo vòng cho tiêu, lúc về lại phòng ngủ đã là hơn một tiếng sau.
Tuy là nửa đêm nhưng thời tiết mùa Hè ở thành phố Gia Lăng luôn không được dễ chịu cho lắm, hai người chỉ đi loanh quanh mà đã mồ hôi nhễ nhại, chỉ đành phải đi tắm lần nữa.
Hứa Dữu vừa vào phòng tắm, Quan Nam đã “rất có tính tự giác và năng lực chấp hành” mà vào cùng.
Hứa Dữu đang chỉnh chuẩn bị mở vòi hoa sẽ, thấy anh bước vào thì ngầm hiểu ý, rộng lượng hỏi: “Anh muốn tắm chung à?”
Quan Nam lướt nhanh qua quần áo cô mới cởi ra, ánh mắt sâu hơn: “Được không?”
Hứa Dữu vừa chưa nói hết chữ “ừ” đã bị anh thô bạo cắt ngang...
Lúc thức dậy lần nữa thì mặt trời đã lên từ tám sào, Hứa Dữu nhắm mắt vươn tay, bên cạnh đã trống không.
Kết quả như dự kiến, không tới nỗi thất vọng nhưng cũng có chút phiền não.
Gần đây anh bận quá, tăng ca là chuyện bắt buộc như chuyện uống nước, ngoài ban đêm, ngoài khi trên giường, cô gần như rất khó gặp được anh vào những khoảng thời gian hay địa điểm “bình thường” khác.
Cô không phải là một cô gái bé nhỏ, không bám lấy anh quá, chỉ là lo cho cơ thể của anh...
Nhắc đến chuyện cơ thể, Hứa Dữu lại vô thức nhớ tới chuyện tối qua, mặt đột nhiên ửng đỏ, cái tên khốn bên ngoài ngoan ngoãn bên trong xấu xa đó dám chơi cô như vậy, đã đời xong còn nằng nặc gặng hỏi cô có thoải mái không, cơ thể hắn có ngon lành không?
Đúng là...
Hứa Dữu thẹn đến phát giận, đúng ra không không nên trả lời là “có”, phải nói là “không, không có cảm giác” mới đã cái nư, hừm...
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.
Các nguồn khác như , wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Cô âm thầm tưởng tượng dáng vẻ thất vọng của anh khi nghe thấy những câu trả lời như thế, thầm chế từng màn kịch trong đầu, tự chọc mình cười tới cuộn tròn trên giường.
Cười xong rồi, Hứa Dữu lại nhớ tới tình hình tối qua mình nhìn thấy anh, khó tránh hơi chút buồn rầu.
Tối qua anh muốn vào phòng làm việc đúng không? Anh ngập ngừng như thế là vì muốn vào tìm đồ sao? Anh muốn tìm gì?
Là cái bookmark kia sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Dữu vùng dậy khỏi giường, chưa kịp tắm táp đã chạy thẳng vào phòng đọc sách.
Lần đó cô đợi anh đến ngủ thiếp đi, mơ màng gọi cái tên đó, tuy lúc đó anh không nói gì nhưng sự kinh ngạc và ảm đạm trên mặt đã bán đứng anh.
Anh giúp cô xếp gọn sách, tất nhiên cũng đã nhìn thấy cái tên đó...
Hứa Dữu ngẩn ngơ nhìn cái kệ sách dựng hết cả bức tường, lòng bỗng buồn khó tả.
Không phải chưa từng nghĩ tới việc cất hết những thứ có dấu ấn quá khứ của anh, lại sợ né tránh quá lộ liễu lại biến khéo thành vụn.
Không phải chưa từng nghỉ tới việc nói cho anh biết tất cả, nếu cô ích kỷ thêm chút nữa, yếu đuối thêm chút nữa, cô có vô số cơ hội có thể bộc bạch hết tất cả với anh, cô có thể kể với anh cuộc gặp gỡ lãng mạn vượt qua hiểm nguy của họ, anh từng vô cảm né tránh cô, bất lực và mừng rỡ chấp nhận cô trở thành một phần trong đời mình, thậm chí đêm trước khi chia ly, anh còn thề non hẹn biển.
Cô có thể nói với anh, anh chính là Tuân của cô, quá khứ của anh không phải là một vùng trống vắng mà lại rất đặc sắc chói loá.
Từ bắt đầu đến hiện tại họ đều chỉ là họ, chưa từng có người nào khác xuất hiện trong ký ức của cô...
Có quá nhiều thứ cần nói, còn có những ngày tháng ảm đảm không thấy ánh mặt trời sau khi chia ly, cô kiên trì sống tiếp từng ngày như thế nào, chẳng qua chỉ là tin rằng anh sẽ về lại bên cô...
Hứa Dữu khẽ ngước cằm, nén nước mắt chảy ngược vào trong, anh đã ghen, anh đã để ý, cô biết cả nhưng cô thà rằng tự mình chịu oan ức cũng không thể nói với anh, quá khứ là mật ngọt với cô nhưng là độc dược với anh.
Trách nhiệm quá nặng nề, quá nhiều thứ phải gánh vác, cũng có quá nhiều đau thương, cô cũng phải sau đó mới biết được, những ngày tháng đau buồn vô lý kia của anh thật ra là từng sự chết chóc.
Điện thoại bên tay rung lên không dứt, là Hạ Thiếu Thành gọi tới, lúc bắt máy, Hứa Dữu lại lần nữa nói với mình: cô không cần anh làm anh hùng lần nữa, cô chỉ muốn anh bình yên.
Kết quả điều tra những bệnh nhân mắc bệnh nặng ở bệnh viện Quang Minh nhanh chóng có được, tình trạng bệnh của họ không hề thống nhất, công việc, học vấn, gia cảnh cũng không giống nhau, nhìn bên ngoài không hề có đặc điểm chung nào rõ ràng.
Nhưng sau khi só sánh số lượng lớn, cảnh sát nhanh chóng phát hiện được những bệnh nhân này có chung một điểm lớn nhất chính là sau khi được tiếp nhận điều trị ở bệnh viện Quang Minh, không chỉ rất nhanh đã không còn các ghi chép thanh toán viện phí mà phần lớn liều lượng thuốc đều giảm thấp, ví dụ như thuốc chuyên trị thông thường cho bệnh nhân ung thư cần phải dùng đúng giờ gần như đều bị giảm liều nhanh chóng.
Thoạt đầu cảnh sát nghi ngờ liệu có phải y thuật cao siêu của bệnh viện Quang Minh đã giúp đỡ họ nhưng sau khi trưng cầu ý kiến chuyên gia uy tín, suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ, chứng cứ có được từ Cục Quản lí Dược phẩm cũng đã chứng tỏ bệnh viện Quang Minh không có đội ngũ nghiên cứu, không có khả năng tự nghiên cứu ra thuốc đặc trị chống ung thư để giảm bớt những quá trình trị liệu bắt buộc này.
Trong bước điều tra kế tiếp, cảnh sát còn phát hiện trong số những bệnh nhân xuất viện và ngưng dùng thuốc trước thời hạn này, có một số người ban đầu còn dùng một ít thuốc giảm đau, sau đó cũng giảm luôn những thứ đó, thậm chí còn có một số bệnh nhân thời kỳ cuối còn để trắng cả ghi chép bảo hiểm y tế.
Mang theo nghi vấn trùng trùng, cảnh sát chia nhau đi tìm hiểu những người này, kết quả khủng khiếp hơn là tám mươi phần trăm những người này đều đã chết, mà so sánh thời gian tử vong thì những người kiên trì ở lại bệnh viện điều trị chết còn sớm hơn cả những người xuất viện trước thời hạn.
Kết quả khi không chữa còn tốt hơn cả chữa sao? Kết quả thế này làm người ta thấy thế nào cũng khó mà tin nổi.
Nếu chỉ xem bệnh án của một người thì hoàn toàn không có vấn đề nhưng mấy năm nay, bệnh viện Quang Minh càng ngày càng nổi danh, gần như là mặt trời giữa ban trưa, không chỉ người ở thành phố Gia Lăng mà người ở những tỉnh khác cũng đổ xô tới đây, một lượng lớn bệnh án được bóc tách đối chiếu với nhau.
Nguyên nhân mắc bệnh như nhau, kết quả như nhau, nghĩ kỹ thì lại tự dưng thấy lạnh gáy.
Sau khi điều tra tổng thể, Quan Nam và Trần Du Dung bàn bạc với nhau thu nhỏ mục tiêu, điều tra tập trung vào những người chết sau khi tiếp nhận trị liệu và những người vẫn còn sống sau khi xuất viện.
Mục tiêu họ xác định đầu tiên là Vương Thiên Thuận.
Vương Thiên Thuận là người thành phố Gia Lăng, sống trong một khu chung cư có điều kiện cũng khá khẩm ở trung tâm thành phố, trước đó Trần Du Dung đã tìm hiểu tình hình gia đình của Vương Thiên Thuận, Vương Thiên Thuận và vợ đều là quản lí doanh nghiệp trong nước cấp tầm trung đã về hưu, có một con trai ra nước ngoại học đại học rồi định cư, điều kiện kinh tế rất khá.
Vì lo người này bị tẩy não nghiêm trọng, để tránh bị bài xích và xung đột không đáng có, hai người không nói rõ thân phận mà giả thành nhân viên chăm sóc khách hàng của một cửa hiệu bán hàng điện tử đến gõ cửa nhà họ Vương.
Có thể thấy được Vương Thiên Thuận và vợ đều rất có văn hoá, đón tiếp hai người rất thân thiện lịch sự.
Vương Thiên Thuận cởi mở, trong suốt quá trình làm việc, hai người cũng rất có ý muốn bắt chuyện với họ, mọi người trò chuyện rất hợp ý nhưng khi chủ đề cuộc nói chuyện dần được dẫn đến hướng chữa bệnh cứu người các kiểu thì tình hình lại dần không ổn.
Vương Thiên Thuận thấy rất phản cảm với hành vi “chữa trị quá mức” của các bệnh viện hiện nay, cũng cực kỳ khinh rẻ đạo lí từ xưa tới nay là “có bệnh thì chữa”, không chỉ luyên thuyên không dứt về suy nghĩ độc đáo của bệnh viện Quang Minh mà còn nói rất nhiều về sự lí giải triết học của chính mình, bày ra dáng vẻ của một cao tăng lữ đắc đặo nhìn thấu nhân tình thế thái, đặt vạn trượng hồng trần dưới bàn chân.
Cả bọn Quan Nam chỉ có thể giả vờ nghe ông ấy thuyết phục để móc moi tin tức, bọn họ dựa theo bệnh tình của Vương Thiên Thuận vẽ ra một người thân đang chịu đựng giày vò sâu sắc, lo lắng không thôi vì điều đó, đâu đâu cũng chỉ thấy bệnh tật hành hạ! Vương Thiên Thuận nhiệt tình lập tức gợi ý bệnh viện Quang Minh cho họ, khi hai người cho biết các vấn đề như khó lấy số, ông ta còn vỗ ngực chắc mẩm vì ông ta là bệnh nhân cũ nên được ông ta giới thiệu sẽ có cơ hội được khám chữa bệnh ưu đãi.
Rất nhiên là hai người rất vui vẻ chấp nhận cây cầu hoà bình này, bảo rằng khám được bệnh rồi phải cảm ơn Vương Thiên Thuận đàng hoàng, không ngờ là Vương Thiên Thuận lại phất tay bảo không cần, mình chỉ đang làm việc tốt, hơn nữa ông ta quảng bá cho bệnh viện, bệnh viện sẽ thưởng cho ông ta.
Hai người thấy Vương Thiên Thuận thoải mái, lại nói hết cả ngọn ngành bèn nhân lúc còn đang nóng hỏi dò chi tiết chữa trị, Vương Thiên Thuận vốn định nói, bà vợ bên cạnh lại cản lại, ông ta bèn không nói nữa, sau đó dù hai người dẫn dắt thế nào ông ta cũng chỉ im lặng hoặc bàn ra.
Hai người thấy cũng đã được kha khá, sợ ép buộc quá khiến ông ấy sinh nghi nên không hỏi thêm nữa, chăm chú làm xong việc rồi chào tạm biệt bước ra cửa.
Lúc về đến trong xe, Trần Du Dung mới gỡ cái lớp “mặt nạ” đeo cả buổi chiều xuống thở phào, gã hỏi anh: “Cậu thấy sao?”
Quan Nam: “Ông ta nói bệnh viện Quang Minh có thuốc đấy anh nghe thấy không?”
Trần Du Dung gật đầu, vẻ mặt hơi cứng lại: “Kết quả bên phía Cục Dược phẩm bảo là bệnh viện Quang Minh không đủ nguồn để tự chủ nghiên cứu, cũng không tiến hành dự án này, nếu là thật thì thuốc ở đâu ra? Nơi khác làm thay à?”
Quan Nam: “Cũng có thể, ban nãy làm việc tôi thấy trong thùng rác phòng ngủ ông ta có một hộp thuốc.” Anh nói rồi lấy từ trong túi ra đưa cho Trần Du Dung: “Không biết có phải không nhưng có thể tra thử.”
Trần Du Dung đón lấy, cẩn thận bỏ vào túi gài lại, Quan Nam nói: “Còn có một người nữa chúng ta có thể điều tra.”
“Ai?”
“Lý Đức, ông ta có tình trạng bệnh như Vương Thiên Thuận, đến thời điểm nhập viện cũng không cách nhau mấy, để chữa bệnh mà gần như tán gia bại sản nhưng mà tháng trước đã chết rồi.”.