Năm Ấy Anh Từng Đến Truyện Full

58: Thăm Dò Lần Nữa

Lần kế tiếp Lý Quảng Xuyên gọi điện cho Quan Nam đã là ba ngày sau, không giống với lần trước nhờ giúp đỡ, lần này gã gọi để cung cấp manh mối.
Ba giờ chiều, Quan Nam đến Thạch Tố Thất đúng giờ.

Lúc này không phải giờ ăn, ngoài bảng cũng không có hai chữ “Tạm nghỉ”, Quan Nam vốn nghĩ bên trong sẽ không có khách, vào bên trong mới nhận ra là không phải vậy.

Khách ngồi hết một nửa số bàn trong quán, phòng bên trong trông có vẻ cùng đều có khách, anh không nhìn thấy Lý Quảng Xuyên, vừa định đi hỏi thăm đã thấy gã bước ra từ một gian phòng, cười niềm nở bước về phía mình.
“Tới rồi à.” Lý Quảng Xuyên thân thiết hỏi.
Quan Nam khẽ gật đầu, không từ chối sự nhiệt tình của gã, cũng không đón nhận, Lý Quảng Xuyên hoàn toàn không để ý, tiếp tục giữ vẻ mặt nhiệt tình, đưa anh tới một gian phòng, bên trong đã bày sẵn dụng cụ uống trà.
Quan Nam ngồi xuống, trong đầu đã bắt đầu tính kế, anh biết người ở đối diện cũng như mình, hoặc có lẽ còn sớm hơn cả anh.
Tính theo vẻ bên ngoài thì hôm nay là lần thứ tư họ gặp mặt, tuy anh vẫn giữ nguyên thái độ không thay đổi, cũng không nói gì để khiến quan hệ hai người gần gũi thêm nhưng hành vi và thái độ của Lý Quảng Xuyên lại dần trở nên khác lạ.
Lần gặp mặt đầu tiên, Lý Quảng Xuyên dùng thân phận là người quen cũ của Hứa Dữu và chủ Thạch Tố Thất để nói chuyện với anh, thái độ tôn kính, nói năng cực kỳ khách sáo, từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ bình thản.
Lần thứ hai là khi anh làm khách đến Thạch Tố Thất, hôm đó họ không trò chuyện đối mặt gì với nhau, thân phận của Lý Quảng Xuyên vẫn là một chủ quán, đón tiếp họ như khách quý, ân cần chu đáo lại khách sáo đúng mực.
Lần thứ ba, gã lấy thân phận là một người cần nhờ anh giúp đỡ, tuy đúng là có chuyện này nhưng mục đính chủ yếu của gã rõ không phải là nhờ vả, lời nói thật giả lẫn lộn, nhiều “thành ý”, cũng nhiều sự thăm dò.
Còn hôm nay...

Quan Nam lạnh lùng ngồi nhìn, hôm nay Lý Quảng Xuyên vẫn mặc kimono, so với lần trước áo vest giày da thì cách ăn mặc ở lần này dường như hợp với gã hơn, trong sự điềm đạm trầm tĩnh có chút thoải mái và tuỳ ý.
Không biết có phải cố ý không, so với mấy lần mặc kimono trước, kiểu dáng bộ kimono hôm nay là rườm rà nhất, gã mặc vào lại trông rất thoải mái, tóc tai cũng không chải suông mượt như lần trước mà có hơi rối nhẹ, cho người ta có cảm giác chuyện sắp xảy ra tiếp theo không chỉ có ăn cơm uống nước, nói chuyện nhàn hạ.
Quan Nam không đoán không sai, sau khi ngồi xuống, Lý Quảng Xuyên vươn vai, không che giấu vẻ mệt mỏi: “Tối qua uống hơi nhiều, tới giờ còn đau đầu.” Gã lúc lắc đầu, khẽ thở dài bất lực: “Đúng là năm tháng không tha cho ai, nếu là mười năm trước, tôi cũng có tiếng tăm hiển hách ở phố Tô Luân.
Lý Quảng Xuyên hời hợt nói, Quan Nam lại đúc kết được hai tin tức quan trọng trong câu nói, theo tin tức từ phía Từ Trọng, Lý Quảng Xuyên lớn lên ở Nhật Bản, đúng như gã nói là năm nay mới đến thành phố Gia Lăng, phố Tô Luân mà hắn nói lại là một con phố quán bar có tiếng ở thành phố Gia Lăng, lúc đó trật tự trị an ở thành phố Gia Lăng thua xa bây giờ, vị trí của phố Tô Luân lại tương đối ở rìa, hết sức hỗn loạn, hạng người gì cũng có, “người bình thường” thì đừng nói là bước chân đến, lâu lâu nhắc đến còn khinh thường.
Sau đó cảnh sát thành phố Gia Lăng tăng cường càn quét mại dâm, cờ bạc, ma tuý, đi bắt mại dâm mấy lần thì lòi ra được phố Tô Luân, bắt một vài người, đóng cửa một số quán, sau đó lại có nhiều nơi phồn hoa tráng lệ được mọc lên, phố Tô Luân dần rơi vào dĩ vãng.
Lý Quảng Xuyên thật sự đã từng lăn lộn ở đó sao? Quan Nam không biết có phải mình nghe lầm hay không, tiếng Trung của Lý Quảng Xuyên rất lưu loát nhưng nghe một hồi cũng hay lồi ra chút nức nẻ, vậy mà ban nãy nhắc đến phố Tô Luân, vẻ mặt và giọng điệu của gã lại chuẩn như người bản xứ.
Quan Nam vẫn giữ nguyên sắc mặt mà nhìn gã, giọng cứ đều đều: “Đầu bếp không phải nên cai rượu sao?”
“Ha ha ha...” Lý Quảng Xuyên đột nhiên cười lớn, trả lời không chút liên quan: “Có phải cảnh sát Quan muốn hỏi tôi có phải mười năm trước thật sự từng ở phố Tô Luân không đúng không?” Gã hơi nhoẻn miệng, vẫn là dáng vẻ khoác lác quen thuộc: “Mấy thứ này đều không viết vào lý lịch được, chém gió có được ích gì đâu.”
Quan Nam thoáng có thể xác định ban nãy mình thực sự không nghe lầm, anh hỏi Lý Quảng Xuyên: “Trong điện thoại anh có nói là nghe được ít thông tin của Lê Sâm.”
“Đúng.” Lý Quảng Xuyên hơi nghiêm lại một chút, giọng điệu vẫn bình thản: “Tối qua ra ngoài uống rượu, vô tình nghe người quen nói.”
“Người quen?”
“Thật ra cũng không tính là người quen, chỉ lâu lâu đi uống rượu đụng mặt mấy lần.”
Quan Nam nhìn vẻ mặt hơi chút mập mờ của gã hỏi: “Là phụ nữ sao.”
Lý Quảng Xuyên cũng trả lời dứt khoát: “Đúng.”
“Tên gì thế?”
“Trương Bích Dao, là y tá làm việc ở bệnh viện Quang Minh.”
“Cô ấy nói gì với anh?”
“Cô ấy nói hơn một tháng trước có gặp Lê Sâm ở quán bar, tối hôm đó cô ấy có rủ Lê Sâm qua đêm, Lê Sâm bảo không khoẻ, từ chối cô ấy, hai người uống tiếp tới mười một giờ tối.

Tiếc là sau đó có người hẹn cô ấy đi ăn khuya nên cô ấy đã rời đi trước, không biết được Lê Sâm đã đi lúc nào.

Tôi có hỏi phục vụ bên đó, so sánh thời gian thì đó chắc là lần cuối cùng Lê Sâm xuất hiện trước mắt mọi người.
“Quán bar đó ở đâu?”
“Gần dinh thực Dật Quang khu Đông Lí, tên là Lưu Hoả.
Quán bar Lưu Hoả? Quan Nam khẽ kinh ngạc, dấu vết hành động cuối cùng của Hà Tiếu cũng là ở đây.
“Lần trước tôi quên hỏi anh, trước kia Lê Sâm cũng thường đi Kyoto, anh ta đến đấy làm gì vậy?”
“Anh ấy nói là đi công chuyện, tôi không biết thực hư ra sao.”
“Lê Sâm mất tích, Lý Tuệ Mẫn tới gặp anh nhờ giúp đỡ, tôi cứ nghĩ quan hệ của hai người hẳn là rất tốt.”
“Đúng là rất tốt, chỉ là không phải tất cả mọi sự quen thuộc trên đời đều là nhờ vào quan hệ tốt, cũng không phải tất cả sự giúp đỡ đều dựa trên tình cảm thân thiết.

Tôi và Lê Sâm khá thân nhau, không có nghĩa là tôi đồng tình với tất cả mọi hành động của anh ấy.”
“Lê Sâm có hành động nào mà anh không đồng tình?”
“Người quá bí ẩn thì thường không hợp để kết thân.” Lý Quảng Xuyên cười, ngụ ý sâu xa: “Tôi và anh ấy theo đuổi những thứ không giống nhau, anh ấy theo đuổi danh lợi, tôi chỉ muốn làm chuyện tôi muốn làm và phải làm.”
Quan Nam nén lại câu “Anh muốn làm gì?”, đổi lại thành: “Về điểm này thì rất giống tôi.”
“Vậy nên từ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát Quan, tôi đã tin chắc chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
“Nhưng ông chủ Lý cũng làm tôi cảm thấy rất bí ẩn.”
“Ha ha ha ha...” Lý Quảng Xuyên cười khanh khách: “Vậy sao? Không thì thế này đi, anh thấy tôi có chỗ nào bí ẩn thì cứ việc hỏi.”
Quan Nam nhướng mày, cười ôn hoà hơn ban nãy: “Chỉ là cảm giác thôi, có lẽ là vì chúng ta chưa đủ thân.”
“Không sao, sau này tiếp xúc nhiều là được, tôi với thầy Trương cũng từ chỗ xa lạ mà thành thân thiết, ban đầu ông ấy chê tôi côn đồ quá, nhìn không được mắt.”
“Có vẻ anh khá là tôn trọng người thầy này.”
“Tất nhiên, năm đó ở phố Tô Luân, ông ấy từng cứu tôi.” Lý Quảng Xuyên đưa mắt ra xa, gã thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Quan Nam, trong mắt là khao khát anh không hiểu được và sự kiên nghị anh có thể hiểu được: “Lần đó cổ tôi bị chém, máu chảy ướt cả người, tự tôi còn không biết có còn sống được không, ông ấy đã đưa tôi tới bệnh viện trước, cửa xe cứu hộ vừa mở, ông ấy đã xông vào, cứ nắm lấy tay tôi mãi đến phòng phẫu thuật.

Tôi biết ông ấy vẫn luôn nói chuyện với tôi trong lúc đó, chậm rãi mà gấp gáp, an ủi mà trách cứ, nhiều lắm, tôi cũng quên nhiều rồi, chỉ còn một câu.”
“Ông ấy nói gì?”

“Ông ấy nói ngoài nhiệm vụ ra, mạng sống của tôi mới là của bản thân.”
Quan Nam bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh tượng dưới tuyết bay dần tràn về.
“Ngoài nhiệm vụ ra, mạng sống của cậu mới là của bản thân cậu.” Cũng là câu nói đó, Trương Như Hải đã nói với anh rất nhiều lần, nghe nhiều, nhìn nhiều, đến cả giọng nói vẻ mặt của người kia cũng đã khắc sâu trong tim anh, không cách nào quên được, cũng sẽ không quên được.
Khuôn mặt của Trương Như Hải và Lý Quảng Xuyên chồng lên nhau trước mắt Quan Nam, cùng một vẻ mặt kiên nghị, giọng điệu chắc chắn, khởi đầu bằng giọng nói, kết thúc bằng tín ngưỡng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người như đều có thể tìm ra ý nghĩ sâu xa trong mắt người kia, thoáng qua nhanh chóng.
Quan Nam căng cứng cả người, lồng ngực rung mạnh vì xúc động, đầu lưỡi anh lướt qua trong răng, chỉ vài giây lại cười: “Thầy Trương rất nghiêm khắc với học sinh.”
Giọng điệu trần thuật cứ như đang tán chuyện, không tới mức chấn động, cũng không tò mò, đến nỗi một chút hứng thú cũng tìm không ra, bình thản đến độ như đang miễn cưỡng trả lời để tiếp tục cuộc nói chuyện.
Lý Quảng Xuyên cũng không chút thất vọng và bất ngờ với phản ứng của anh, cũng lịch sự cười: “Không chỉ mình tôi, với học sinh nào ông ấy cũng đều như vậy.”
“Thầy giáo công bằng lúc nào cũng được học sinh yêu mến.” Quan Nam tạm biệt gã: “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây, nếu sau này có nhớ lại gì thì phiền anh gọi cho tôi.”
Có nhớ lại gì? Lý Quảng Xuyên suy đoán cụm từ này, đồng ý ngoài miệng: “Được.” Nói xong, gã lấy ra một quyển sổ ghi chép công việc cỡ thường đưa cho Quan Nam: “Trong này có số điện thoại của Trương Bích Dao và một số tư liệu, mong có ích cho điều tra.”
Quan Nam đón lấy quyển sổ lật sơ vài trang, chỉ có trang đầu được viết số điện thoại và nơi làm việc của Trương Bích Dao, ngoài ra không còn gì khác.

Đây không được coi là tin tức quan trọng, ban nãy Lý Quảng Xuyên đã nói cả rồi, gã nhất định sẽ không cho là Quan Nam không nhớ được mà viết ra cho anh, nói cách khác thì dù sợ người kia không nhớ được cũng không cần phải lấy cả một quyển sổ để ghi mỗi thứ này.
Ý gì?
Quan Nam nhìn quyển sổ bình thường không chút đặc biệt trong tay, ngoài mặt vẫn bình thản, chỉ nhàn nhạt: “Cảm ơn.”.