Năm Ấy Anh Từng Đến Truyện Full

17: Ẩn Tình

Cái chết của Tôn Minh khiến mọi chuyện thay đổi đột ngột, Quan Nam không kịp để tâm tới giờ đã là nửa đêm, gọi thẳng cho Lâm Cận Nhiễm.
“Tình hình có thay đổi, tôi nghi ngờ Châu Ngọc Thuý không biết gì về nguồn gốc tiền giả, chị ta bị con trai là Tôn Minh mượn dùng thân phận, lập tức triệu tập Vương Phục Vinh, nói với anh ta Tôn Minh chết rồi, bị mưu sát mà chết.” Anh ngừng lại rồi nói thêm: “Bảo Hạ Chí Kiên xem xét tình hình của Tôn Duệ, nếu có gì lạ thường lập tức báo với bên hình sự, bảo bọn họ cho người đi bảo vệ Tôn Duệ, tôi lo có người sẽ ra tay với cậu ấy.”
“Vâng!” Lâm Cận Nhiễm vừa mới tăng ca về, nghe giọng của Quan Nam biết là tình hình cấp bách, gác máy rồi quay đầu chạy đi.
Gọi cho Lâm Cận Nhiễm xong, Quan Nam lại lập tức gọi cho Tôn Khải, anh gấp rút thông báo tình hình ở thành phố Dung, hỏi bố Tôn bên đó có tiến triển gì chưa.
Tôn Khải nói: “Không biết ông già này mệt thật hay đang trốn tránh, lúc Tăng Khánh lấy lời khai thì tỉnh được một lúc, từ lúc các anh đi là bắt đầu ngủ, tối đến giờ cơm em nằng nặc gọi ông ấy dậy còn nói với em là buồn ngủ, không ăn uống gì ngủ tới giờ, em nói có ba câu!”
Quan Nam: “Giờ cậu đừng ở bệnh viện nữa, về nhà Châu Ngọc Thuý xem có manh mối gì không.”
Tôn Khải: “Bây giờ á?”
Quan Nam: “Ừ, nếu cái chết của Tôn Minh thật sự là do có người gây ra thì nhất định sẽ để lại dấu vết.”
Tôn Khải: “Sếp, em không hiểu lắm, nếu có dấu vết sao cảnh sát ở thành phố Dung không điều tra ra?”
Quan Nam: “Không phải không điều tra ra mà là không ai đặt ra nghi vấn, hiện trường không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Tôn Minh tự sát, kết án với lý do tự sát theo lý thuyết thì không có gì sai.

Anh bảo cậu đi là để cược.

Cược nghi ngờ của chúng ta là đúng, cược không có chứng cứ chỉ là hung thủ nguỵ trang chứng cứ quá hoàn mỹ, cược hung thủ có cao tay đến mấy cũng có sơ suất.


Cậu có chú ý đến loại thuốc độc mà Tôn Minh dùng không? Đó không phải là thứ mà một gia đình bình thường nên có, cậu chú ý tìm xem thứ này tới từ đâu, còn cô gái tên Gia Lê nữa, Tôn Minh coi trọng cô ta như vậy, trong nhà chưa chắc không có đồ đạc gì của cô ta, cũng có thể nghe ngóng đôi chút qua Lý Hải Lượng.
Tôn Khải được chỉ rõ, lập tức hiểu ra: “Sếp, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Quan Nam: “Nói đi.”
Tôn Khải: “Hôm nay anh bảo em ở lại có phải vì sợ anh Lôi lỡ miệng làm hỏng chuyện không?”
Quan Nam không ngờ Tôn Khải lại hỏi vậy, cũng không giấu giếm gì: “Ừ.”
Tôn Khải: “Anh nghi ngờ tên Tăng Khánh kia?”
Quan Nam: “Chưa biết được, chỉ là tình hình bây giờ thì cẩn thận là trên hết!”
“Em hiểu rồi.” Tôn Khải bật cười: “Thì ra trong mắt cấp trên em thận trọng hơn anh Lôi.”
Quan Nam cũng cười: “Xem tình hình của bố Tôn thấy may người ở lại là cậu.”
Tôn Khải: “Tại sao?”
Quan Nam: “Triệu Lôi ở lại chắc bí chết mất.”
“Ha ha ha ha, sếp, thì ra anh biết nói đùa cơ đấy.”
“Bớt đi, đi nhanh đi.”
“Tuân mệnh!”
Gác điện thoại.

Quan Nam vô thức nhìn bóng mình trên cửa kính, anh sờ cằm mình, khoé miệng vô thức cử động, anh không biết đùa sao? Còn thì ra nữa? Mới gặp được mấy lần đâu? Sao cô lại hiểu anh như thế?
Triệu Lôi từ trạm y tá tới, thấy Quan Nam đang cười, dáng vẻ không nghiêm túc như ngày thường, xích tới hỏi: “Ấy, sếp, vừa báo cáo công việc với chị dâu xong sao?”
Quan Nam lập tức thu lại vẻ mặt, đổi chủ đề hỏi: “Châu Ngọc Thuý sao rồi?
“Em hỏi y tá rồi, cú sốc quá lớn thêm vào làm việc mệt mỏi nên hôn mê, truyền tí nước biển nghỉ ngơi là tỉnh thôi.”
Quan Nam ậm ừ: “Cậu về nghỉ ngơi trước, sáu giờ sáng mai tới thay anh.”
Quan Nam làm việc trước giờ vẫn vậy, Triệu Lôi nhìn vết thâm dưới mắt anh, trong lòng khó chịu, từ chối nói: “Anh về ngủ trước đi, em canh cho.”
“Đừng có nhường nhau nữa, thể trạng anh tốt hơn cậu, ngồi đây cũng nghỉ được.” Quan Nam ngồi xuống, nhắm mắt lại như đuổi khách: “Đi đi”
Triệu Lôi thấy anh như thế chỉ đành rời đi.
Đêm ấy với mỗi cảnh sát của đội điều tra kinh tế thành phố Gia Lăng đều là một đêm không ngủ!
Lúc Lâm Cận Nhiễm đưa người tới nhà họ Vương, Vương Phục Vinh vừa từ trên giường ngồi dậy, gã mặc một bộ đồ ngủ lông hơi cũ màu nâu, mang dép nhựa xanh sẫm đi trong nhà, mái tóc không có keo vuốt mềm mềm dán trên đỉnh đầu, hoàn toàn khác với dáng vẻ bảnh bao phong độ thường ngày, thứ duy nhất không thay đổi là sự lão luyện và ranh mãnh luyện được qua nhiều năm.
Gã nhận được lệnh triệu tập cũng không chút hoảng loạn, nhã nhặn lịch sự nói Lâm Cận Nhiễm đợi một lát, đi dọn đồ đạc tiện thể trấn an người nhà trong vòng mười phút, lúc ra khỏi cửa lại là điệu bộ đĩnh đạc bảnh bao, cứ như là sắp đi dự buổi tiệc long trọng nào đó chứ không phải Cục Cảnh sát.
Trạng thái trấn tĩnh đã tính sẵn trong lòng của Vương Phục Vinh được giữ tới tận lúc thẩm vấn.
Lâm Cận Nhiễm hỏi: “Nói đi, số tiền giả đó ở đâu ra?”
Vương Phục Vinh vẫn muốn nguỵ biện: “Cô cảnh sát, chuyện này tôi thật sự không biết, cô xem lượng tiền mặt bán đấu giá mấy tháng trời nhiều như thế...”
“Vương Phục Vinh, anh nghĩ nửa đêm chúng tôi gọi anh tới đây để nghe bịa chuyện à?” Lâm Cận Nhiễm đặt phong bì Vương Phục Vinh nhét cho Tôn Khải lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Nếu anh thật sự không biết, vậy anh nói tôi nghe xem số tiền trong này ở đâu ra?”
Vương Phục Vinh không động đậy, nhếch miệng cười nói: “Cô cảnh sát, tôi biết là cách mời khách ăn cơm này của tôi không đủ chân thành, tôi thấy cậu cảnh sát cực khổ thôi ấy mà...”
“Tiền trong này được in ra từ cũng một bảng mạch điện với số tiền giả được phát hiện trong ngân hàng thành phố Gia Lăng.” Lâm Cận Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Vương Phục Vinh: “Nó xuất hiện trong phong bì mưu đồ hối lộ của anh, anh giải thích thế nào?”
“...” Vương Phục Vinh không trả lời ngay, gã lấy số tiền trong phong bì ra, vẻ mặt càng lúc càng hoài nghi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi nhớ ra rồi, hôm đó tôi đưa tiền tới ngân hàng thành phố Gia Lăng, lúc kiểm kê tôi thấy số tiền đó rất mới nên bảo Lý Mi đổi cho tôi mười nghìn...”
“Vương Phục Vinh, anh đừng nghĩ mấy lý do không thực tế như vậy nữa, người mua thật sự của pho tượng Phật ngọc kia là ai?”
“Châu Ngọc Thuý đấy, buổi đấu giá có ghi chép mà.”
“Châu Ngọc Thuý là người mua, anh nhớ rõ thật đấy, vậy Tôn Minh thì sao?”
“Tôi không quen.”
Lâm Cận Nhiễm cười lạnh, chìa một xấp ảnh ra trước mặt Vương Phục Vinh, trong ảnh là Vương Phục Vinh đang bước ra từ bãi đậu xe cùng với một người đàn ông mặc vest xanh nhạt, đeo kinh râm, trông hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Cận Nhiễm nói: “Tuy là camera ghi hình nội bộ hôm đấu giá bức tượng Phật đều bị xoá cả rồi nhưng trong bãi đậu xe thì không, anh nói anh không quen Tôn Minh, vậy người trong ảnh là ai?”
“...” Vương Phục Vinh nói: “Khách hàng của hãng đấu giá quá đông, hôm đó chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau nói mấy câu thôi, thật sự không biết tên.”
“Cậu ấy chết rồi.”
Lần đầu tiên Vương Phục Vinh lộ ra vẻ chấn động hoảng loạn, Lâm Cận Nhiễm nói: “Trước buổi đấu giá tượng Phật Tôn Minh có tặng quà cho anh, vì sao tặng thì tôi không nói nhiều nữa, sau đó ngân hàng thành phố Gia Lăng phát hiện lượng lớn tiền giả, khuôn tiền giả giống hệt với cái anh được tặng, anh còn không hiểu sao, giờ cậu ấy chết rồi, anh nói xem người tiếp theo có khi nào là anh không?”
“...” Vương Phục Vinh cân nhắc rất lâu mới ngẩng đầu nói: “Cô cảnh sát, tôi có tình huống quan trọng muốn báo cáo!”
...
Lúc Tôn Khải tới nhà Châu Ngọc Thuý, Lý Hải Lượng đang ngồi dưới cầu thang lầu hai mân mê miếng bản lề bị đá bay, thấy Tôn Khải lên lầu vội vã đứng lên, nở nụ cười: “Cậu cảnh sát, sao trễ vậy rồi mà cậu còn về?” Hàm răng vàng vì khói thuốc của gã nổi bật dưới bóng đèn sáng trắng, mùi hôi đặc biệt do rượu thịt trộn lẫn xộc lên.
Tôn Khải nén cơn buồn nôn, nín thở hỏi: “Anh ở đây làm gì?”
“Tôi xem xem cái bản lề này còn xài được không?” Lý Hải Lượng thở dài: “Chiều ngủ dậy tôi mới biết chuyện của Tôn Minh, chú Tôn không sao chứ?”

“Không sao, mai là về rồi.”Tôn Khải vừa vào nhà vừa nói: “Chú ấy không có mang đồ theo thay, tôi về lấy một bộ.”
Trong nhà loạn hơn ban sáng rất nhiều, đâu đâu cũng có giấu vết lục lọi, Tôn Khải hơi nhíu mày, có ai đã tới sao? Là ai vậy? Hung thủ? Hay là...
“Mấy cha nội cảnh sát trên đồn lục lội hồi chiều đó.” Lý Hải Lượng hơi bực bội: “Kêu là tìm chứng cứ, má nó như dỡ nhà người ta vậy.”
“Lúc chiều anh cũng có mặt sao?”
“Ừm, tôi ngủ dậy qua xem Tôn Minh, ai ngờ...” Lý Hải Lượng thở dài xong lại bắt đầu mắng: “Má nó cái thằng Tôn Minh đúng là cái thứ gì đâu, có con đàn bà thôi mà, má nó tới cha mẹ cũng không thèm ngó ngàng...”
Tôn Khải không hơi sức nghe gã chửi cha mắng mẹ, ngắt lời: “Anh quen bạn gái của Tôn Minh hả?”
“Không quen, Tôn Minh chưa có dắt về, có lần nghe chú Tôn nhắc...” Lý Hải Lượng nhỏ tiếng: “Tôn Minh bị thương là do con ả đó cho người đánh, chắc là đàn bà có chồng, Tôn Minh làm cho chồng người ta bị cắm sừng nên bị giải quyết.” Gã dè bỉu, vẻ mặt hơi hung hăng kiểu cười trên nỗi đau của người khác: “Thằng nhóc Tôn Minh vắt mũi còn chưa sạch, cũng bắt chước người ta chơi ba cái này, cái thứ trong đũng quần nữa đời sau cũng không ngóc dậy được là đáng đời lắm!”
Tôn Khải: “...” Cậu thấy Lý Hải Lượng không giống người biết rõ ngọn ngành, nói thêm hai ba câu nữa rồi đuổi đi.
Tôn Khải lật khắp mọi ngóc ngách trong nhà, thật sự không tìm thấy đồ đạc gì có giá trị, cậu vừa định gọi điện báo cáo với Quan Nam thì bất ngờ cúi đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường của chiếc giường Tôn Minh nằm thường ngày có đặt một cái lọ thuỷ tinh tròn cỡ trung, bên trong được đặt ngay ngắn mấy con hạc giấy đủ màu.

Những vật dụng khác trên tủ đầu giường đã bám đầy bụi, chỉ có cái lọ này là sạch sẽ, thậm chí còn kê giấy cứng dưới đáy, hình như là để tránh rơi vỡ.
Tôn Khải cầm lọ thuỷ tinh lên, màu sắc của hạc giấy bên trong rất nhạt, nhè nhẹ thanh tao, nhìn có cảm giác rất ấm áp tĩnh lặng.

Ánh đèn chiếu qua chiếc lọ, trên hạc giấy lộ ra đường vân đen.
Là giấy viết thư!
Tôn Khải vội vã mở lọ thuỷ tinh, anh cận thận tháo hạc giấy, từng bức thư “đầy tình ý” được phơi bày trước mắt anh, nhìn sơ ngoài tình cảm luyến tiếc yêu ghét biệt ly, tình sâu nghĩa nặng ra hình như không còn gì khác, thế nhưng nếu gộp tất cả những bức thư lại sẽ phát hiện tình cảm ám thị mãnh liệt ẩn giấu bên trong, tuần tự tiến hành, thận trọng cẩn mật, từng bước khiến người ta rơi vào vũng lầy mà không hay.
Đến bức thư cuối cùng, Tôn Khải xác định được cái chết của Tôn Minh quả không phải ngẫu nhiên!.