Năm Ấy Anh Từng Đến Truyện Full

1: Phần Đệm Anh Cần Tôi Làm Gì

Tháng Mười năm 2017, chợ đường ray Maeklong, Samut Songkhram, Bangkok, Thái Lan.
Đang là thời gian nhộn nhịp nhất của phiên chợ sớm, dòng người chen chúc nhau tấp nập cả khu chợ thực phẩm, tiếng la hét của những người lái buôn nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác, người bản xứ và du khách len qua từng sạp hàng, trả giá, cười nói hỉ hả, một cảnh tưởng ấm áp mà phồn vinh.
Theo sau tiếng còi hơi lảnh lót như tiếng súng phát lệnh vang lên trên sân vận động, người trong đường ray nhanh chóng dạt sang hai bên, các con buôn xếp lại lều vải, dời sạp hàng về sau, một đoàn xe lửa chạy qua khu chợ với vận tốc khoảng 15km/giờ trước những ánh mắt bình thản hoặc hưng phấn.
Vì khoảng cách quá gần, thân xe lửa gần như dính sát với các quầy trái cây rau củ, không tránh khỏi nghiền nát vào trái dưa chuột hoặc quẹt ngã vài cái sạp.

Những người bán sớm đã quen với việc này, sau khi xe lửa chạy qua, lập tức khôi phục việc buôn bán, chào hỏi khách tới mua, thong thả thản nhiên, chỉ có du khách lần đâu đến tham quan mới há hốc kinh ngạc nhìn theo đoàn tàu rời đi.
Không ai có thể ngờ tới, trong một khoan tàu nào đó trên chiếc tàu hoả trong có vẻ bình thường ấy đang có một trận tranh đấu kịch liệt diễn ra ngay lúc này.
Bốn năm thanh niên trai tráng trông có vẻ là người Thái bản xứ đang vây lấy một người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt Á Đông điển hình.

Mấy thanh niên người Thái ai nấy đều cầm gậy gộc dao găm trên tay, bao vây tấn công, một mực háo thắng muốn dồn người đàn ông vào chỗ chết.

Đối mặt với sự bao vây, động tác của người đàn ông không có chút hoảng loạn, ngược lại, mỗi lần anh xuống tay đều dứt khoát gọn gẽ, như một con sói cô độc rong ruổi trên thảo nguyên, toàn thân toả ra một thứ sát khí mãnh liệt, khiến người khác run rẩy.
Không được bao lâu, người đang ông đã nắm vững được cục diện, mấy tên người Thái bị đánh cho nhừ tử, nằm trên đất không ngừng rên rỉ.


Người đàn ông cũng không có thiện chiến, anh ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gò đen đuốc không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt là cực kỳ sắc bén, anh nhìn chăm chăm vào một cô gái yếu ớt người Thái bản xứ lại trang điểm thành khuôn mặt tiêu chuẩn của người Á Đông đang rụt người trong khoan tàu, bước nhanh tới đó.
Người phụ nữ thấy anh bước tới chỗ mình như tia chớp liền hơi mếu máo, khuôn mặt trắng bệt non nớt có chút hoảng hốt mà mong đợi, cô rơm rớm nước mắt nhìn người đàn ông với vẻ thỉnh cầu lại bị người kia giữ lấy vai kéo mạnh dậy, tiếp theo đó là tiếng loong coong đập trên cổ tay.
Người đàn ông hết sức cung kính, giọng nói mạnh mẽ: "Vương Nhã Hinh, cô đã bị bắt."
Nước mắt của người phụ nữ còn chưa trào ra, sắc mặt đã như tro tàn.
Một tháng sau, Chiang Saen, Chiang Rai, Thái Lan, vào nửa đêm.
Trên bến đò, một người đàn ông để đầu đinh, mặc quần áo màu đen đứng tựa lưng trên lan can, trong từng màn sương mù, khuôn mặt người đàn ông có hơi mờ ảo nhưng lại có thể nhìn thấy một chút lo âu qua đôi mắt không chút gợn sóng kia.

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vứt điếu thuốc sắp tàn trên tay xuống đất, đưa chân đạp tắt, hơi nhíu mày.
Đã trễ mất hai ngày so với thời gian hẹn gặp cùng cộng sự, người kia không những không tới mà đến tin tức cũng không truyền sang dù một chút, không chút tung tích cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Không ổn, cực kỳ không ổn, lẽ nào tình thế có biến động?
Màn đêm như một tấm lưới, che phủ khắp xung quanh, ánh trăng ghé qua mờ mịt, chỉ để lại quầng sáng trên đỉnh đầu, nước sông chảy qua như tuyên bố rõ từng nấc thời gian đang trôi qua.
Người đàn ông yên lặng đứng ở đó, ánh đèn của dân bến cảng sáng tỏ cách đó không xa, có thuyền cập bến, tiếng còi hơi tu tu, nước sông dao dộng, người đàn ông vô thức nghiến răng, anh vừa quay người, sau lưng đột nhiên vọng lại tiếng giày nện trên đất, từng hồi từng hồi đan xen nhau.
Người đàn ông thấp thỏm rồi lại thở phào, quay người lại, vẫn duy trì cảnh giác, một bóng hình không mấy quen thuộc từ bóng tối phía trước bên phải chầm chậm bước ra.
Đồng tử của người đàn ông co lại, chưa đợi người kia tới gần đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, người kia lại cứ nhích tới, tháo gỡ phòng ngự của người đàn ông, thấp giọng nói: "Quan Nam, là tôi, Từ Trọng đây."
Nghe thấy cái tên này, động tác của Quan Nam dần khựng lại, trạng thái căng thẳng cũng giãn ra bớt, ánh mắt anh vẽ ra chi tiết dáng vẻ của người đối diện, lục tìm thông tin tương ứng trong trí nhớ.
"Sao lại là anh?" Một lúc sau, anh cảnh giác hỏi.
Người đàn ông tự xưng là Từ Trọng bỗng có hơi không nỡ, mép môi mở ra rồi khéo lại, chầm chậm nói ra từng chữ: "Từ Mông sẽ không tới đâu."
Gì chứ? Quan Nam thầm ngạc nhiên nghi hoặc, đầu ong ong như viên đạn thổi đã nổ, tất cả cảm giác bất an lại quay về, anh không kìm được mà nắm lấy cổ áo Từ Trọng, nghiến răng hỏi: "Ý anh là sao?"
Từ Trọng thản nhìn nhìn vào mắt anh, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: "Như Hải...!chết rồi."
"Chuyện xảy ra lúc nào? Sao lại như vậy?" Tin tức này quá đỗi đau thương, Quan Nam đã gắng sức kiềm chế nhưng vẫn không nén được mà thấp giọng gào lên.
Như Hải, Trương Như Hải, một người mình đồng da sắt, đánh không đổ uốn không cong như vậy sao lại chết?
Từ Trọng mồi một điếu thuốc, cúi đầu hút một hơi mạnh, lúc ngẩng đầu lên hai mắt đã đỏ ngầu: "Sau khi Vương Nhã Hinh bị áp giải về nước vẫn luôn bị giam trong trại tạm giam, mỗi lần chúng tôi đưa ra xét hỏi, cô ta ngoài việc kêu oan ra thì chẳng hé môi nửa lời, cuối cùng chúng tôi đã khép tội mà không có khẩu cung hành vi phạm tội của nghi phạm, không ngờ tối hôm trước khi chuyển đến Viện Kiểm sát, cô ta được phát hiện đã chết trong nhà kho."
Quan Nam nghiêm túc thận trọng: "Là mưu sát sao?"
"Kết quả báo cáo pháp y là tự sát." Từ Trọng lắc đầu, làm một động tác tay: "Một nhát chí mạng, người phụ nữ này cũng tàn độc thật."
Suy nghĩ của Quan Nam không tập trung vào việc này, anh hỏi thẳng: "Việc này có liên quan gì đến Trương Như Hải?"
Từ Trọng: "Cũng vào đêm Vương Nhã Hinh chết, camera quay được Như Hải từng quay lại văn phòng lúc ba giờ sáng, mười phút sau lại vội vàng rời đi, ngày hôm sau, thi thể được phát hiện tại một công trường ở khu Đông Lí, nguyên nhân tử vong là rơi từ trên cao."
Nghe đến đây, Quan Nam khép mắt lại, hai vai căng cứng, cả người dậy lên một nỗi đau cảm thông sâu sắc, anh thở mạnh một hơi, khàn giọng hỏi: "Từ Mông thì sao?"
Từ Trọng nhìn anh, ánh mắt dời sang con sông Mê Kông cách đó không xa:"Nó bị lộ thân phận, lúc tôi chạy đến đã muộn rồi." Giọng anh sắp nghẹn ngào: "Là do tôi đã xem thường năng lực của đối phương, tôi có lỗi với Từ Mông."
"Anh sao?" Quan Nam bỗng nhiên ngẩng đầu, động đậy khoé miệng, không nói thêm gì.

Anh và Từ Mông đã là cộng sự của nhau hai năm, cùng vào sinh ra tử, tình cảm bạn bè không thể nói là không sâu nặng, thậm chí khi ấy thi vào trường cảnh sát cũng là do ảnh hưởng của chú anh ta, mà chú của của Từ Mông chính là người đối diện Quan Nam lúc này, Từ Trọng.
Nhìn thấy khuôn mặt tàn tạ mà gắng gượng của Từ Trọng, Quan Nam có một vạn câu hỏi cũng chỉ có thể tạm thời nén lại trong lòng, im lặng chờ người kia lên tiếng.
Từ Trọng thở dài, vẻ mặt ngoài đau xót còn có chút hy vọng: "May là lần này đi bắt Vương Nhã Hinh Từ Mông không tham gia vào, nếu không hậu quả càng không dám tưởng tượng."
Quan Nam nói: "Cậu ấy là cộng sự của tôi, cậu ấy hy sinh tôi cũng có trách nhiệm."
"Không liên quan tới cậu, là do tôi quá sơ suất mới trúng bẫy của đối phương." Từ Trọng phất tay ngắt lời anh, tiếc nuối nói: "Vụ án thuốc phiện này dây dưa với rất nhiều người, các bên đều nhắm tới, vốn là lần theo mạnh mối của Vương Nhã Hinh rất có hy vọng bắt được chủ mưu đằng sau, hiện giờ..."
Gã nặng nề thở dài, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng thấy rõ: "Đối phương có thể làm ra những việc này không để lại chút dấu vết, không chỉ thủ đoạn tàn độc, sắp xếp cũng tương đối toàn diện.

Trước khi chết, Như Hải chắc đã có linh cảm gì đó, sợ người chúng ta gặp nguy hiểm mới mới không cách nào khác phải xoá hết tất cả hồ sơ nằm vùng trong tay."
"Anh ấy xoá hết hồ sơ nằm vùng?" Quan Nam nhìn Từ Trọng đề phòng: "Vậy sao anh lại tìm được đến tôi?"

Từ Trọng thở dài, lấy một tệp hồ sơ từ trong người ra đưa đến trước mặt Quan Nam: "Anh ấy xoá hết tất cả mọi người, chỉ giúp một mình cậu khôi phục thân phận."
Quan Nam mở tệp hồ sơ, bên trong gồm có tất cả những giấy tờ có thể chứng minh thân phận của anh như bằng tốt nghiệp, căn cước, thẻ cảnh sát, bản lí lịch vân vân.

Quan Nam lật sơ qua một lượt, trừ căn cước ra thì tất cả giấy tờ khác đều không đúng chuẩn một cách lạ lùng, thế nhưng lại không chút sơ hở.
"Ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên mới dùng lại căn cước viết tên thật." Quan Nam vô cảm cười bất lực: "Anh ấy sợ những người nằm vùng gặp nguy hiểm mới xoá hồ sơ, sao lại khôi phục cho mình tôi?"
Đối diện với sự thăm dò của anh, Từ Trọng vẫn điềm nhiên: "Quan Nam, cậu đi theo Như Hải ngần ấy năm chắc phải hiểu con người của anh ấy, nếu như không phải bất đắc dĩ anh ấy cũng sẽ không đẩy cậu vào vị trí này."
"Sao lại đến đây? Đây không phải lĩnh vực sở trường của tôi."
"Là do Như Hải sắp xếp, tôi nghĩ anh ấy đã bố trí như vật nhất định là có nguyên do của anh ấy."
Quan Nam không thể hiện ý kiến, Từ Trọng nói: "Không lẽ cậu không muốn biết Như Hải rốt cuộc đã bị ai hại chết sao?"
Quan Nam siết lấy tệp hồ sơ trong tay, một chốc sau, anh lại hỏi Từ Trọng: "Bây giờ tôi phải báo cáo với ai?"
Từ Trọng: "Báo cáo với tôi."
"Anh cần tôi làm gì?"
"Tìm ra chủ mưu đứng đằng sau, tìm lại những đồng nghiệp bị mất liên lạc!"
Lời của Từ Trọng như cái chuỳ nặng trịch có mang nam châm, từng câu từng chữ gõ vào lòng Quan Nam, cảm giác đau xót mãnh liệt kích thích sự không cam lòng không thể tránh được cùng sứ mệnh của bản thân, anh kính nể nhìn con sông Mê Kông đang không ngừng cuộn chảy, một hồi lâu mới nhấc tay phải, chào Từ Trọng với nghi thức quân đội tiêu chuẩn..