11 giờ trưa, thời điểm phòng bếp bận rộn nhất, chiên hấp xào nấu, không một ai nhàn rỗi. Trước kia, vào thời điểm này, phòng nghỉ vắng tanh, bởi nhân viên đều đang dở tay nấu nướng. Thế nhưng hôm nay phòng nghỉ lại đầy ắp người--
Toàn bộ đều là những người vượt vạn dặm xa xôi đến đây mua cơm hộp.
Nguyễn Đào cũng nằm trong số đó, từ lúc vào đại học việc học của cô cũng không khẩn trương lắm, vì vậy cô dành 1, 2 giờ lái xe đến ăn món cô yêu thích, ba ngày một tuần.
Ban đầu chỉ có một vài người làm như vậy. Kể từ sau khi Gạo Thật Thơm bùng nổ trên weibo, mọi người biết đến tiệm cơm qua internet ngày càng nhiều hơn, cho nên số người lui tới tiệm cũng gia tăng. Đều là những người trong thành phố nhưng nằm ngoài phạm vi giao hàng của tiệm, vậy thì bọn họ tự tới mua là được.
Trên sofa đầy ắp người, bên cạnh Nguyễn Đào chật kín. Cô không nhịn được buồn bực trong lòng, rõ ràng cô là người đầu tiên phát hiện ra, sao bây giờ nhiều người đến tranh giành thế này? Toàn thành phố biết bao nhiêu tiệm cơm lớn nhỏ, sao cứ nhất định tụ tập tại Gạo Thật Thơm?
Trong bếp không biết đang nấu món gì, mùi thơm nức mũi lan ra cả phòng nghỉ. Nguyễn Đào nuốt nước bọt, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng bếp, lòng đầy mong đợi. Tuy rằng phòng bếp cùng phòng nghỉ cách nhau một bức tường, nhìn không tới bên kia, thế nhưng mọi người đều làm động tác y hệt cô.
Chờ đến khi cơm hộp được bưng lên, Nguyễn Đào kinh hỉ oa một tiếng: Oaa, món chính hôm nay là gà xào ba ly.
Món gà xào ba ly giữa bàn, màu sắc hồng nhuận, mùi thơm nồng đượm. Gắp một đũa vào miệng, thịt gà mềm mềm, da dai vừa vặn, vị ngon thuần túy mê người. Nguyễn Đào ăn hai phần cơm liền thỏa mãn, nhưng cũng có chút tiếc nuối nho nhỏ. Gà xào ba ly ngon miệng như vậy, ăn với cơm đúng là tuyệt hảo, phải chi có rượu uống kèm thì còn gì bằng.
Trong lòng Nguyễn Đào bỗng nghĩ, nếu Gạo Thật Thơm mà là quán ăn tại chỗ thì tốt rồi.
Hiện tại bất kể là ngày làm hay ngày nghỉ, cơm trưa hay cơm tối, phòng nghỉ của Gạo Thật Thơm đều có 20 người ngồi ở đó. Bởi vì không thể nhiều hơn được. Nhiều người đi đường xa tới nhưng không còn chỗ nữa, không mua được cơm.
Gạo Thật Thơm phải nghiêm túc kiểm soát số lượng khách tới tận cửa tiệm để mua cơm, nếu chỉ bán cho những người mua tại chỗ thì sẽ không đủ phần cơm đi giao nữa.
Càng ngày càng nhiều khách hàng kiến nghị Gạo Thật Thơm nên mở nhà ăn. Tôi mỗi ngày chạy đi chạy lại đều không thành vấn đề, nhưng ba mẹ tôi đã lớn tuổi, không thể chen lấn trong phòng nghỉ, cho nên chủ tiệm chừng nào mới khai trương quán ăn tại chỗ vậy??
Đám người ký túc xá chúng tôi chờ mòn con mắt rồi, mỗi ngày đều ngóng trông chủ tiệm mở quán ăn đó. Với tài nghệ nấu nướng đỉnh cao đó nhất định quán ăn sẽ sinh lời thôi.
Mở quán ăn đi mà, cứ như bây giờ ngày nào bọn tôi cũng phải chạy tới chạy lui đó. Chẳng lẽ chủ tiệm còn lo không bán được sao?
Nếu kinh tế không đủ, cứ nói một lời, chúng ta có thể cùng nhau gây quỹ. Coi như là đầu tư, dù sao cũng kiếm được chút lợi nhuận. Khách hàng của Gạo Thật Thơm, ngoại trừ nhóm sinh viên, cũng không ít người khá giả, vừa nhắc tới gây quỹ, mọi người đều sôi nổi phụ họa.
Vì vị ngon nơi đầu lưỡi, tôi nguyện ý đóng góp toàn bộ tài sản.
Bỏ đi lầu trên êy, ông bà chủ mà muốn mở quán ăn mới thì thiếu gì nhà đầu tư, làm gì tới lượt ông?
Khách hàng của Gạo Thật Thơm hô hào ngày càng nhiệt tình, chuyện mở quán ăn tại chỗ này rốt cuộc cũng được thêm vào danh sách những việc quan trọng của Mễ Lộ cùng A Sơ.
Mễ Lộ quyết định mở quán ăn, tên là Bếp của Mễ gia, vừa đơn giản vừa dễ nhớ.
Công tác xây dựng quán cơm mới đều có sự tham gia của Mễ Lộ. Đã có kinh nghiệm mở hai căn bếp, mọi chuyện cũng không quá khó khăn. Nhưng dù sao quán cơm tại chỗ cùng tiệm cơm take-away không giống nhau, cô học được rất nhiều điều mới mẻ.
Trước ngày khai trương, Mễ Lộ đứng ngồi không yên, không ngừng đi đi lại lại: Đã trang trí hết chưa?, Nhân viên huấn luyện ổn rồi chứ?, Ngày mai khai trương liệu có xảy ra sai sót gì không?
Rồi, Ổn rồi, Không có gì đâu, em yên tâm đi.
A Sơ đối với bộ dạng này của cô chỉ biết dở khóc dở cười, không ngừng trấn an cô bằng những lời khẳng định. Mễ Lộ cũng biết mình có hơi khẩn trương quá mức, nhưng mà không bình tĩnh lại được, cô mở tiệm sẽ đều khẩn trương như vậy đó! Giấc mơ thuở nhỏ rốt cuộc cũng thực hiện được!
Sau khi hỏi hết tất cả những câu mà cô có thể nghĩ ra, Mễ Lộ mới quay về sofa trầm tư, một lúc sau liền vỗ trán: Chết rồi, tôi quên mất một chuyện quan trọng! Mở quán cơm mới, phải cúng bái tổ tiên!
A Sơ sững sờ, anh không hề có khái niệm về chuyện này, bất quá anh vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh: Cúng bái tổ tiên cần những gì? Tôi cho người đi mua, giờ mới ban chiều, vẫn còn kịp.
Mễ Lộ bấm đốt ngón tay: Gà, vịt, cá, trái cây, điểm tâm....
A Sơ thở dài nhẹ nhõm: Mấy thứ đó trong bếp đều có sẵn, cúng bái cần gì, em cứ vào lấy là được.
Mễ Lộ chậm chạp chạy tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra lựa đồ. Sau khi tìm được nguyên liệu cần dùng, cô nhìn đồng hồ rồi cầm dao phay lên: Thời gian có hơi gấp rút, nhưng nếu nhanh tay thì có lẽ vẫn kịp chuẩn bị đủ thỏa đáng.
A Sơ không biết cần chuẩn bị cái gì, anh nhìn động tác của cô, phỏng đoán: Cúng bái tổ tiên cần phải dùng đồ nấu chín ư?
Mễ Lộ tay bận rộn, miệng trả lời: Đương nhiên. Anh không thể cho tổ tiên ăn đồ sống được, đặc biệt là khi chúng ta mở quán ăn, cúng tổ tiên đồ càng ngon miệng, công việc làm ăn sẽ càng thuận lợi.
Anh đừng nghĩ tôi mê tín dị đoan, khi nhỏ tôi không hiểu chuyện, nhà nào mới mở tiệm cơm, sư phụ dẫn tôi đến, tôi sẽ ăn vụng ít đồ từ chỗ cúng tổ tiên. Sau này nhìn lại, nhà nào cúng tổ tiên đồ ăn ngon, đều thành công thịnh vượng, nhà nào cúng đồ ăn dở, hoặc ế ẩm hoặc đóng cửa dẹp tiệm luôn. Đôi mắt cô nhìn anh lấp lánh, biểu tình như muốn nói anh nên nhanh tin lời tui đê.
A Sơ hơi sững sờ, cẩn thận quan sát Mễ Lộ. Anh tưởng cô nói giỡn, nhưng nhìn thần sắc lại hoàn toàn nghiêm túc.
Anh rốt cuộc không nhịn được, cười ha hả.
Vẻ mặt Mễ Lộ mờ mịt nhìn anh: Anh cười cái gì?
Anh cười đến mức nước mắt đọng trên vành: Em vẫn luôn cảm thấy tiệm cơm ăn nên làm ra là nhờ cúng bái tổ tiên đồ ngon nên được phù hộ.... Còn làm ăn không được là do cúng đồ dở, khiến tổ tiên tức giận?
Phải, từ nhỏ tôi đã nghĩ như vậy.... Thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ, càng thiếu tự tin.
Lời còn chưa nói xong, mặt Mễ Lộ đã ửng đỏ lên, lỗ tai cũng hồng hào, như thể sắp xuất huyết.
Nhìn thấy ý cười trong mắt A Sơ, cô hận không thể đào lỗ chui xuống. Cô thế nào.. thế nào lại ngốc nghếch như vậy!
Vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, cô lập tức hiểu ra. Công việc phát triển thuận lợi, hiển nhiên là nhờ tay nghề nấu nướng của đầu bếp tốt, còn phát triển không thuận lợi hiển nhiên là do nấu không ngon. Đồ cúng bái tổ tiên cũng là đồ bán cho khách sau này, đều do một đầu bếp nấu ra, ngon hay dở đương nhiên cũng từ đó mà thôi.
Việc kinh doanh không phải chuyện tổ tiên có phù hộ hay không, mà là do tay nghề đầu bếp cao thấp khác nhau.
Mễ Lộ luống cuống tay chân đẩy A Sơ ra khỏi phòng bếp: Đi đi, đừng quấy rầy tôi nấu ăn nữa.
A Sơ thấy bộ dạng xấu hổ đến hung hăng của cô, đành xoay người tùy ý để cô đẩy đi: Được được, tôi đi liền, em mau nấu đồ cúng bái tổ tiên đi. Nếu mà không ngon, tổ tiên sẽ không cao hứng đâu. Quán cơm của chúng ta có làm ăn được hay không đều nhờ hết vào tay nghề của em hôm nay đó.
Trước khi đi cũng không quên châm chọc cô.
Mễ Lộ đứng sau lưng anh, đóng sầm cửa.
Cô lấy ra hai đùi gà lớn, bang bang chặt xuống, đùi gà biến thành những miếng nhỏ nhắn bằng nhau. Sau khi phát tiết xong, xấu hổ trong lòng cô mới tan đi.
Mễ Lộ nấu ăn cực kì chuyên tâm, lúc này đã vào mood, không rảnh quan tâm mấy chuyện khác nữa.
Món cô đang làm chính là gà Tướng Tả. Cô đổi dao thành loại lưỡi sắc, cạo bỏ phần mô cùng mỡ thừa bên ngoài, như vậy khi nấu sẽ đậm hương vị hơn.
Ướp đùi gà với gia vị chuẩn bị trước, lập tức mùi thơm tiêu, chanh liền tỏa lên. Cùng lúc đó, cắt bánh mì thành từng que, chiên đến khi vàng đẹp, tản ra mùi lúa mì ngọt ngào, đặt chỉnh tề trên đĩa.
Đặt chảo lên bếp, bật lửa, cho dầu vào, động tác lưu loát. Hành tây, tỏi lát cùng ớt cay đỏ rực vào chảo, hương thơm hăng hắc tỏa lên mạnh mẽ dưới ánh lửa. Cho gà miếng tẩm bột vào chiên đến khi ngả màu vàng, sau đó thêm sốt cà chua, rồi lần lượt cho vào nấm đông cô cắt khối, đậu hòa lan, chờ một lúc rồi thêm thơm cắt nhỏ vào, dùng sạn lớn đảo đều, cuối cùng thêm vào một chút giấm.
Xào đều tay, đổ sốt gà nóng lên đĩa bánh mì que, đặt một chén sữa đặc nhỏ lên đĩa, khi ăn có thể chấm bánh mì với sữa. Cho dù không chấm, chỉ riêng bánh mì phủ sốt gà cũng đã đủ ngon miệng.
Xong xuôi, Mễ Lộ gắp lên một miếng nếm thử, gà tẩm bột còn nóng hôi hổi, vị chua cay ngọt có đủ, tư vị phong phú. Mặn ngọt kết hợp, trong mềm ngoài giòn, nóng thì nóng, cô vẫn ăn không dừng được. Bất luận là que banh mì hay thịt gà, đều ngon không tả nổi.
Mễ Lộ mở cửa phòng bếp ra, nhìn ra bên ngoài, A Sơ còn đang bận rộn. Rốt cuộc vẫn không đành lòng, cô bưng gà Tướng Tả ra, đưa cho anh một đôi đũa sạch sẽ: Nè, nếm thử một miếng xem.
A Sơ nhìn đĩa gà lớn, mở to mắt: Tổ tiên của em... lại người lai hả? Hay từng sinh sống ở nước ngoài?
Gà Tướng Tả là một ví dụ điển hình về món ăn kết hợp giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây, nó hoàn toàn có thể lọt vào top 3 món ăn Trung Quốc được người nước ngoài yêu thích nhất.