Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 144: Lưỡng địa đưa tình

Lòng Tiểu Ngọc như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh để lập tức bay đến bên Tống Tiềm. Nhưng Tần Xuân Nhạn lại như chém đinh chặt sắt nói cho nàng biết bây giờ nàng tuyệt đối không thể chịu được đường dài lắc lư. Tháng trước liên tục bôn ba chừng mười ngày đã làm tiêu hao thể lực một cách nghiêm trọng, lúc này mới phục hồi trở lại một chút xíu, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chẳng qua tỷ tới đây vì tin tức của Tống đại nhân. Hiện tại Tống đại nhân đang làm việc trong quan nha, hẳn là thân thể đã tốt, tỷ không cần gấp gáp. Qua một thời gian ngắn chờ thân thể tỷ khỏe mạnh hơn thì đi Nghiêm Châu cũng không muộn.”

Đối với y thuật của Tần Xuân Nhạn, Tiểu Ngọc không nghi ngờ chút nào, biết nàng dặn dò những thứ này tuyệt đối không phải là đe dọa.

”Nhưng Xuân Nhạn, ta thật sự rất muốn đến gặp Thiên Thành —— ai, thôi!” Lại một lần Tiểu Ngọc cảm nhận được chỗ bất tiện của thời đại này, nếu có điện thoại thì tốt rồi! Nếu không thì máy bay cá nhân cũng được, chỉ cần có thể nghe được giọng nói của Thiên Thành thôi lòng của nàng cũng có thể an tĩnh lại.

Lúc còn ở Lâm An, gần như mỗi buổi tối bọn họ đều ở trong thư phòng cùng nhau. Tống Tiềm có thói quen đọc sách, tiếng đọc sách của hắn trầm thấp nhu hòa, những lúc như thế, Tiểu Ngọc sẽ dừng công việc trong tay, lẳng lặng lắng nghe những câu chữ tuyệt đẹp từ trong miệng hắn nói ra.

Hiện nay đừng nói là nhìn thấy Tống Tiềm, đến nghe giọng của hắn cũng không có cách nào cả.

Tần Xuân Nhạn suy nghĩ một chút, cười nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, mặc dù tỷ không thể đi nhưng thật ra ta có thể bảo gia nhân đưa tin thay tỷ. Tỷ nghĩ xem, Tống đại nhân là mệnh quan triều đình, không thể rời nơi mình quản lí được. Tỷ không thể đi Nghiêm Châu, hắn cũng không thể tới Minh Châu —— viết thơ ngược lại là một phương pháp tốt đấy.”

”Đúng rồi, viết thơ!” Cặp mắt Tiểu Ngọc sáng lên. “Xuân Nhạn, vẫn là muội chu đáo!”

Thoáng một cái tâm tình Tiểu Ngọc đã tốt hơn một chút. Khoảng cách Nghiêm Châu, Minh Châu không xa, lại có người chuyên trách đưa tin, như vậy —— tin tức truyền vào ban đêm sẽ không quá chậm.

Hiện tại rốt cuộc cũng đã cảm nhận được chỗ tốt của việc có văn hóa rồi, Tiểu Ngọc nghĩ tới mình đã luyện thư pháp hơn một năm, cuối cùng có thể phát huy được công dụng!

Viết cái gì mới tốt nhỉ?

Tần Xuân Nhạn nhìn thấy Tiểu Ngọc nở nụ cười lần nữa, thực sự cảm thấy vui mừng thay nàng. Tần Xuân Nhạn nói: “Vậy ta cho người mang bút, mực lại cho tỷ nhé?”

Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, trong bụng lại bận suy nghĩ viết cái gì mới tốt?

Lần đầu viết thư tình trong đời

Người khác viết thư tình như thế nào nhỉ?

Nhớ tới thời cấp hai, lúc học《 Cùng vợ 》, một câu “Ý ánh khanh khanh như ngộ”, lập tức khiến cho Tiểu Ngọc đương tuổi dậy thì đỏ vành mắt.


* Ý ánh khanh khanh như ngộ: nguyện vọng vợ chồng gặp mặt.

Nàng vẫn cứ ngồi dựa vào giường, hồi tưởng từng ly từng tý thời gian cùng Tống Tiềm chung sống, trong lòng tràn đầy tình ý.

Chợt nàng nhớ lại ngày đó nhìn thấy người ta ở trong biển lửa hát 《 Tử Dạ ca 》 ——” Thiên bất tuyệt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang.”*

*Tử Dạ ca: bài hát nửa đêm, câu này có nghĩa là trời không phụ lòng người cho thiếp và chàng gặp nhau.

Danh kỹ Lâm An tường tận mưu kế lại vẫn có thể nguyện ý dâng hiến hết thảy vì tình yêu.

Tiểu Ngọc đi tới trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy ra một cái túi nhỏ đã cũ kĩ rách nát không chịu nổi, mở túi lấy đồ làm từ bùn ở bên trong ra.

Phủ Nghiêm Châu.

”Có người muốn gặp ta?”

Tống Tiềm đang xử lí công vụ trong nha môn, chợt bên ngoài có nha dịch tiến vào báo cáo có một nam nhân cầu kiến, tự xưng là đưa thư của người nhà hắn. “Tống đại nhân, hắn nói là đưa tin thay phu nhân của ngài.”

Phu nhân?

Tống Tiềm bước nhanh ra ngoài phủ, chỉ thấy một nam nhân trung niên toàn thân bụi bặm ăn vận như gia đinh, đang khom người đứng bên ngoài chờ đợi.

Nhìn thấy Tống Tiềm ra ngoài, gia đinh này vội vàng tiến lên bái kiến, nói rõ mình là gia đinh trong nhà Tần thái y ở Minh Châu. Hắn nói cho Tống Tiềm biết Tống phu nhân cùng với đại tiểu thư Tần gia tìm Tống Tiềm ở khắp Nghiêm Châu nhưng không có kết quả, sau đó bị động thai, giờ phút này đang ở Minh Châu dưỡng thai.

Tống Tiềm nghe thân thể phu nhân mình không tốt, mặc dù hắn không có ấn tượng đối với vị thê tử này nhưng cũng không nhịn được hỏi: “Nàng bị động thai ư? Hiện giờ sao rồi?”

Gia đinh kia vội trả lời: “Xin Tống đại nhân yên tâm, hiện tại Tống phu nhân đã khỏe hơn nhiều rồi. Nhưng mà dù sao bây giờ thân thể đang suy yếu, không thể lặn lội đường xa, cho nên tiểu thư nhà tiểu nhân phái tiểu nhân tới đưa tin.” Dứt lời, hắn lấy một phong thơ từ trong bọc quần áo sau lưng ra cùng với một cái hộp nhỏ.

Tống Tiềm nhận lấy hai món đồ này, nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?”


Gia đinh kia nói: “Tiểu nhân cũng không rõ, Tống phu nhân bảo tiểu nhân nhất định phải tự tay giao cho Tống đại nhân.”

Tống Tiềm gật đầu một cái, gia đinh kia còn nói: “Tống phu nhân dặn dò tiểu nhân, sau khi Tống đại nhân đọc thư tốt xấu gì cũng phải hồi âm đôi lời.”

”Vậy ngươi ngơi trước ở nhà bên trước đi. Tiểu Lương, giúp ta tiếp đón vị đại thúc này được không?” Tống Tiềm sẽ không vì đối phương là gia đinh, địa vị thấp kém mà tự cao tự đại. Nha dịch được gọi là tiểu Lương mời người gia đinh kia qua nhà bên cạnh nghỉ ngơi, Tống Tiềm tính toán cầm thư cùng với cái hộp trở về phòng xem một chút.

”A, Thiên Thành, thế nào rồi?” Vừa đúng lúc Tri châu đại nhân xuống kiệu, đi vào nha môn.

”Có thư của thê tử, nói là đang ở trong nhà Tần thái y ở Minh Châu.” Tống Tiềm hết sức tôn kính đối với người lãnh đạo trực tiếp này, ngay thẳng nói cho hắn biết.

Tri châu đại nhân còn nhớ rõ vị Tống phu nhân nâng cao bụng bự ngàn dặm tìm chồng kia, hắn cười ha ha nói: “Lần này thì tốt rồi! Thiên Thành, có muốn ta phái người đi đón phu nhân ngươi tới đây để đoàn tụ với ngươi hay không?”

”Không cần, không cần, gia đinh Tần gia tới đưa tin nói thân thể nàng không khỏe, không thể ra cửa. Đa tạ đại nhân quan tâm.”

Tống Tiềm vội vàng từ chối. Thật ra thì đối với việc Tiểu Ngọc tạm thời không tới được Nghiêm Châu, Tống Tiềm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại hắn đã quen thuộc các đồng liêu, thuộc hạ, thế nhưng thê tử thì——

Một người xa lạ đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, từ đầu đến cuối Tống Tiềm đều cảm thấy có không được tự nhiên.

Hắn nghĩ có nên nói cho “thê tử” này hắn đã hoàn toàn không còn nhớ rõ nàng hay không?

Thế nhưng việc này rất tàn nhẫn đối với nàng——

Tống Tiềm trở lại phòng công sự, đầu tiên là mở cái hộp ra thì thấy bên trong là hai tượng đất mập mạp. Hai tượng đất này rõ ràng không phải loại được bày bán ở những gian hàng bên ngoài, tay nghề có chút vụng về, nhưng vẫn nhìn ra là một nam một nữ.

Đây là ý gì? Tống Tiềm nhất thời không hiểu, lại mở phong thư lấy lá thư ra, nhìn thấy mấy hàng chữ viết nho nhỏ xinh đẹp trên tờ giấy trắng thuần.

“Thiên Thành.

Từ biệt mấy tháng, biết chàng không việc gì, vui mừng vô hạn. Ta cùng với hài nhi đều mạnh khỏe, chớ nhớ nhung. Tượng đất chàng luôn mang theo bên người đã bị vỡ nát, ta dùng mảnh vụn nắn lại thành một đôi. Thấy vật như thấy người.”

Chỉ có ít ỏi mấy lời nhưng cũng đủ để Tống Tiềm cảm thấy được tình nồng mật ý trên trang giấy. Hắn nhìn xuống dưới, là một《 Ngã nông từ 》nóng bỏng ——

*Theo bách khoa bên Trung thì đây là một bài thơ. Triệu Mạnh Phủ muốn nạp thiếp, thê tử Quản thị làm bài thơ Ngã nông từ để khuyên bảo. Sau đó Triệu Mạnh Phủ không còn có ý định muốn nạp thiếp nữa

”Nhĩ nông ngã nông, thắc sát đa tình, tình đa xử nhiệt tự hỏa. Bả nhất khối nê, niệp nhất cá nhĩ, tố nhất cá ngã. Tương cha môn lưỡng cá nhất tề đả phá, dụng thủy điều hòa, tái niết nhất cá nhĩ, tái tố nhất cá ngã, ngã nê trung hữu nhĩ, nhĩ nê trung hữu ngã, dữ nhĩ sinh đồng nhất cá ham, tử nhất cá quan!”*

*Tạm dịch là: Chàng chàng thiếp thiếp, quá mức đa tình, tình tựa như lửa. Nặn một khối bùn thành chàng thành thiếp. Đồng loạt đập vỡ hai người chúng ta, dùng nước trộn lẫn, lại nặn thành chàng thành thiếp, trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, cùng nhau đồng sinh cộng tử, chết chung một hòm.

Tống Tiềm chợt nhớ tới “Trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng“. Không biết sao, trong đầu lại hiện ra một hình bóng mơ hồ.