Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 137: Âm thầm lo lắng

Tống Tiềm nghe được mình là Tân Khoa Trạng Nguyên năm nay, hiện giữ chức Thông Phán Nghiêm Châu, làm ra chấn động quá lớn, ngược lại là biểu hiện của thợ săn này còn khoa trương hơn hắn nhiều, miệng nói “Đại nhân” rồi bái lạy.

Lúc ấy chế độ phong kiến đã phát triển cực kỳ hoàn thiện, tư tưởng quan viên đã đi sâu vào lòng người, ranh giới giữa “Dân” và “Quan” vô cùng rõ ràng, quyết không thể vi phạm. Nghĩ đến mình lại còn được lợi làm cha vị Tống đại nhân này mấy ngày, sao thợ săn có thể không khiếp sợ chứ?

Tống Tiềm vội an ủi thợ săn một chút, Thích Thăng dứt khoát hỏi Tống Tiềm: “Thiên Thành, rốt cuộc ngươi có trở vềvới ta không? Bao nhiêu người đang chờ tin tức của ngươi!”

Tống Tiềm không suy nghĩ lâu, gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi!”

Từ cách nói của hắn, Thích Thăng lại thấy được bóng dáng trầm ổn nội liễm của Tống Thiên Thành. Không có trí nhớ, người vẫn không thay đổi!

Như vậy đi! Thích Thăng an ủi chính mình, chỉ cần hắn còn sống, dù sao mình vẫn có thể nghĩ ra phương pháp chữa khỏi cho hắn!

Lần này Thích Thăng cũng do dự. “Chứng mất trí nhớ” này, thang thuốc bình thường hoàn toàn không trị hết, nghe nói chỉ có sử dụng châm cứu kết hợp với nội công để kích thích huyệt vị, mới có thể làm trí nhớ trong đầu hắn hoạt động lại lần nữa.

Theo hắn biếtvề thuật châm cứu, đương thời tinh thông thuật này nhất chỉ có Tần gia.

Đúng lúc Tần Xuân Nhạn ở bên cạnh Tiểu Ngọc, như thế thuận tiện rồi......

Vào sáng sớm một ngày nào đó tổ mẫu Tần gia bị hù dọa nên ngừng thở.

Tần Xuân Nhạn đau đến không muốn sống, liên tiếp mấy ngày không uống nước, dọa hạ nhân trong nhà đều sợ hãi. Tiểu Ngọc và Thanh Tranh chết khuyên sống khuyên, cuối cùng cũng khuyên được Tần Xuân Nhạn uống hai ngụm nước cơm. Nhưng nàng vẫn kiên cường chống đỡ lo liệu tang sự cho tổ mẫu, vì phụ thân và các huynh đệ đều ở vùng khác, nhất thời không thể tổ chức tang lễ, chỉ có thể cúng bái làm lễ đưa quan tài đặt trong chùa, chờ đám nam nhân trở về.

”Xuân Nhạn, muội ăn chút mì đi!” Tiểu Ngọc bưng một bát mì nóng đặt trước mặt Tần Xuân Nhạn, dỗ nàng ăn.

Tần Xuân Nhạn vừa từ chùa trở về, ngồi đờ đẫn bất động ở một góc trong sảnh. Nghe Tiểu Ngọc kêu nàng, mới nở một nụ cười tươi tắn, lắc đầu một cái bày tỏ mình không đói bụng.

Lúc này Tiểu Ngọc thật sự nổi giận. Cô muội muội này, một châm làm mình bất tỉnh trực tiếp kéo về cũng làm ra được, sao đến chính nàng lại cứ suy sụp chán chường như vậy?

”Xuân Nhạn, muội nhất định phải ăn hết bát mì sợi này cho tỷ! Nếu muội không ăn, tỷ sẽ không đi!”

Tiểu Ngọc tức giận nói: “Ngày đó muội khuyên tỷ thế nào hả? Lần này đã quên rồi sao? Tổ mẫu muội trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy hình dạng bây giờ của muội!”

Tần Xuân Nhạn thấy Tiểu Ngọc tức giận, biết là lo lắng cho mình, không từ chối nữa, cầm bát mì sợi lên ăn.

”Lúc này mới ngoan......” Tiểu Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tần Xuân Nhạn, vuốt y phục có chút xốc xếch của nàng, dịu dàng nói: “Trong lúc ngủ lão nhân gia mơ về bản thân mình, chính là chuyện vui, người bình thường đâu có loại phúc khí này chứ? Cũng chỉ có tổ mẫu muội thiện tâm đoan chính mới có thể bị Phật tổ triệu đi thôi.”

Tần Xuân Nhạn nghe Tiểu Ngọc khuyên giải, tâm tình tốt lên một chút.

Mấy ngày qua Tiểu Ngọc luôn ở cùng Tần Xuân Nhạn, lại sợ gặp tên thủ lĩnh hải tặc Liệt Diễm kia lần nữa, một lần cũng không dám đến thành Minh Châu. Thanh Tranh lại đồng ý với lời mời của Hải Đường ở lại cửa hàng tơ lụa trong thành, tới nay là vì nhuộm vải, thứ hai là Hải Đường cũng muốn có một người bạn.

Nàng là một tân quả phụ xinh đẹp, không biết bên ngoài có bao nhiêu cặp mắt ác langđang ngó chừng. Trong nhà có thể có thêm một người, ban đêm sẽ không sợ hãi như thế.


Thanh Tranh có một loại năng lực kỳ lạ làm cho người ta an tâm, có lẽ là liên quan tới tính tình bình tĩnh lạnh nhạt của nàng? Luôn là bộ dáng núi băng Thái Sơn, mặt không đổi sắc, dáng vẻ trấn tĩnh, khiến người khác đến gần nàng thì trong lòng cảm thấy rất ổn định.

Nghe Huệ Nương nói, Thanh Tranh nhuộm vải ra ngày nào thì ngày đó đã bán ra được hơn phân nửa, bây giờ cửa hàng tơ lụa của Hải Đường quả thực là cung không đủ cầu. Hải Đường vội vàng để người làm đến nông thôn thu thập nhiều vải hơn, rất nhiều nhà còn trữ loại vải đường vân phẳng, họ nghe nói có người thu mua giá cao, dĩ nhiên là vui lòng lấy ra bán rồi.

Chỉ là Tiểu Ngọc nghe Huệ Nương vui sướng báo cáo, trong lòng có một chút lo lắng mơ hồ.

Nguyên nhân chính là vì vị Chu phu nhân kia luôn muốn chèn ép Hải Đường, bà ta sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ sao?

Tiểu Ngọc cũng là bị người ta chèn ép đi tới giờ, dĩ nhiên biết người lão luyện trong nghề chèn ép sẽ có những ảnh hưởng gì. Nhớ ngày đó, đại phu đứng đầu Lâm An ghen tỵ với việc thuốc thoa ngoài da xinh đẹp của nàng được lưu hành rộng rãi, lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ cướp hết một thuyền dược liệu của nàng. Nếu không phải là biết Thời Quý Phong, tổn thất lần đó đã rất nghiêm trọng rồi!

Mà tình hình của Hải Đường bây giờ rất giống mình, cũng là nữ tử từ bên ngoài đến không hề có nền tảng, cũng là Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi(*)! Lúc ấy nàng còn có thể dựa vào địa đầu xà Thích Thăng, mà Hải Đường hoàn toàn không có ai giúp đỡ.

(*)Tú: Xuất chúng, xông ra; Tồi: Tàn phá. Cao hơn đại thụ trong rừng rậm nhưng luôn bị gió to thổi ngã trước.

Nàng nên giúp Hải Đường như thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này đây......

Hải Đường có lẽ nhu nhược hơn Tiểu Ngọc, nhưng tài trí của nàng sẽ không thuaTiểu Ngọc. Nếu không tại sao nàng có thể áp quần phương, ngồi trên đỉnh cao nhất ở phố Lâm An?

Tiểu Ngọc nghĩ đến vấn đề này thì nàng cũng đã nghĩ tới.

Bây giờ nàng cầnchính là một địa đầu xà nhanh chóng giúp đỡ nàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hải Đường không khỏi cảm thấy hơi chua sót. Đương nhiên nàng biết một nữ tử vừa có kỹ thuật vừa có nhan sắc, muốn phụ thuộc vào quan gia hoặc phú hộ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lúc ở Lâm An, cho tới bây giờ nàng không thiếu người theo đuổi, rất nhiều người chỉ cầu nàng hát một khúc lập tức nguyện ý bỏ tiền ra.

Cuối cùng nàng lựa chọn xuất giá, gia thế của người có tài chưa chắc đã xuất sắc bằng Trần Kế Hán, một người đã có thê có thiếp và có con cái là thương gia buôn bán ở vùng khác.

Bao nhiêu tỷ muội đáng tiếc cho nàng? Còn có người lấy nàng ra so sánh với Tú Tâm vào nhà quan, cho rằng nàng ít nhất cũng nên gả cho Dương Vạn Lý làm thiếp nhà quan, mới tính là uy phong.

Lúc trước nàng nhìn trúng Trần Kế Hán, là vì hắn thật tâm với nàng. Sự thật chứng minh, Trần Kế Hánlà thật tâm đối đãi với nàng, nàng còn tưởng rằng từ đó về sau có thể trải qua những ngày an nhàn vui vẻ -—— ai ngờ lại có sóng gió chứ?

Chẳng lẽ mình nhất định là một đóa lục bình trên nước, không thể có một cuộc sống gia đình yên bình sao......

”Hải Đường, ngươi đang nghĩ gì mà xuất thần như thế?” Thanh Tranh từ phòng đi ra, thấy Hải Đường ngây người nhìn từng xấp tơ lụa trong sân, đi tới hỏi.

”Không có gì, ta đang nghĩ vị đại phu nhân kia sẽ có phản ứng thế nào đây.” Hải Đường nói, “Mấy ngày qua chúng ta buôn bán thuận lợi như vậy, bà ta không thể không nghe nói gì cả. Nếu bà ta độc ác không làm phường nhuộm của ta tới mức không còn đường lui, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.”

Thanh Tranh đồng ý với cách nói của Hải Đường.

”Mặc dù ta chưa gặp nữ nhân này, nhưng suy đoán từ tác phong làm việc của bà ta, bà ta hẳn là người đanh đá chua ngoa...... Hải Đường,bây giờ chúng ta dựa hết vào việc bán tơ lụa, tất cả đều lấy hàng từ các nhà ở nông thôn, vẫn rất nguy hiểm.”

”Ừ, đúng. Nếu bà ta muốn can thiệp vào việc thu mua nguyên liệu của chúng ta, cũng không phải là không có biện pháp......” Hải Đường rất rõ ràng sức ảnh hưởng của Chu gia trên phương diện buôn bán ở thành Minh Châu.


Thanh Tranh cũng không nghĩ ra cách gì, nói: “Sáng mai để Tiểu Ngọc đi tới đây một chuyến, chúng ta hỏi ý kiến của nàng!”

Ở trong lòng Thanh Tranh, Tiểu Ngọc tràn đầy một bụng mưu mô.

Vào thành Nghiêm Châu, Thích Thăng lại đang do dự có thể đưa Tống Tiềm đi đến nha môn hay không.

”Thiên Thành, ngươi hãy nói thật, ngươi có ấn tượng gì với nơi này không?”

Thích Thăng chỉ vào đường cái trong thành Nghiêm Châu, nói với Tống Tiềm.

”Không có.” Tống Tiềm lắc đầu một cái, “Ta không nhớ nơi này.”

Thích Thăng cảm thấy thật thất bại, vì đối mặt với một bệnh nhân, hắn vậy mà lại không nghĩ ra được cách nào để trị liệu. Nếu Tần Xuân Nhạn ở đây thì tốt rồi!

Ngược lại Tống Tiềm an ủi Thích Thăng: “Không sao đâu. Mặc dù ta không nhớ thành Nghiêm Châu, nhưng ta lại có thể bắt đầu từ từ ghi nhớ. Coi như ta tới đây lần đầu là được rồi!” Mấy ngày ở chung, Tống Tiềm đã rất quen thuộc với bằng hữu tốt tìm được mình là Thích Thăng này.

Nội tâm lạc quan và bền bỉ của Tống Tiềm cũng không mất theo trí nhớ, Thích Thăng nhớ tới trước kia Tống Tiềm đã từng nói với mình, lúc hắn trở thành ăn mày cũng chưa từng buông tha hi vọng, có thể thấy được tâm trí kiên cường của hắn, không phải người bình thường có thể có được.

”Được, Thiên Thành, để tất cả bắt đầu lại từ đầu đi!”

Trong khoảnh khắc lúc Tri huyện Nghiêm Châu nhìn thấy Tống Tiềm, gần như cho là mình hoa mắt.

Tống Tiềm vậy mà lại sống sờ sờ quay về!

”Tốt, Thiên Thành, tốt......” Thời gian Tri châu đại nhân và Tống Tiềm ở chung không dài, nhưng rất coi trọng vị thuộc hạ tài hoa xuất chúng này. Bây giờ thấy hắn có thể sống sót trở về, sao có thể mất hứng chứ?

Ngay cả nha dịch trong phủ nha cũng vậy. Đám binh sĩ cũng vọt tới nhìn Tống Tiềm, trong lòng bọn họ tràn đầy ngưỡng mộ với vị Tống đại nhân này, vào thời điểm mấu chốt xuất lực phá vỡ vòng vây Nghiêm Châu.

”Tri châu đại nhân, xin kiếm một chỗ nói chuyện.” Tống Tiềm chỉ mỉm cười, một câu cũng không nói, ngược lại Thích Thăng lặng lẽ ghé vào tai Tri châu đại nhân nói một câu.

Chu đại nhân hơi sững sờ, lập tức gật đầu dẫn hai người vào hậu đường nói chuyện.

Thích Thăng có thể giúp là nói raviệc Tống Tiềm mất trí nhớ, chỉ có một mình Tri châu Nghiêm Châu biết sự tình.

Đây cũng là một nỗi khổ tâm của Thích Thăng. Thử nghĩ xem sau này Tống Tiềm vẫn còn phải làm quan, nếu chuyện hắn mất trí nhớ truyền ra ngoài, những người hiểu chuyện còn tạm, chỉ sợ người có dụng tâm khác nói hắn bị “đần độn”, không trọng dụng được nữa, đường làm quan của Tống Tiềm cũng sẽ kết thúc!

Vì tương lai của Tống Tiềm, chuyện hắn mất trí nhớ không thể tùy tiện truyền ra ngoài.

Tri châu đại nhân biết tình huống chính xác xong, cực kỳ kinh ngạc. Nhưng hắn thấy cách nói năng của Tống Tiềm vẫn vậy, nói: “Ta thấy...... Tống Thông Phán sẽ khá hơn đúng không?”

Thích Thăng vốn không có lòng tin, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bất chấp nói: “Đó là đương nhiên!”

Tri châu đại nhân cảm thán nói: “Aiz…. nếu vị Tống phu nhân si tình kia biết bây giờ Tống Thông Phán bệnh thành như vậy, cũng không biết có bao nhiêu khổ sở đây....”

Tống Tiềm vẫn đứng bên cạnh không nói một lời, lúc này bất giác ngây dại.

Tống phu nhân si tình......

Là nói thê tử của hắn sao?

Thê tử của hắn, rốt cuộc là nữ tử thế nào......

Trong đầu Tống Tiềm thoáng hiện ra một vài đoạn ngắn, nhưng lập tức đầu đau như muốn nứt ra, cái gì cũng không nghĩ ra được.