Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 128: Tự chiến đấu

Trương lão ở đầu thôn mở sạp trà đã hơn mười năm.

Bình thường thì những người đi ngang qua thôn này không nhiều lắm, phần lớn là thương nhân vân du bốn phương và tăng lữ du phương. Đôi khi, cả ngày cũng không thấy một người.

Thế nhưng sạp trà của Trương lão vẫn mở đều mỗi ngày. Dựa vào người qua đường mà làm ăn, ông là một ông già ngay cả sức làm ruộng cũng không có, miễn cưỡng lắm mới có thể kiếm được miếng ăn, cho nên Trương lão rất để ý đến mối làm ăn này, mỗi ngày đều pha trà nồng đậm.

Hôm nay vận khí của ông không tệ, mới bày quán không bao lâu, đã có khách nhân trẻ tuổi đi tới.

Vị khách nhân này mặc trường sam dài chấm đất, trên đỉnh đầu mang nón lá che nắng, ngay cả tay nải cũng không mang theo, cứ như vậy hai tay trống không đi tới trước sạp trà Trương lão ngồi xuống, muốn một ly trà lớn giải khát.

Trương lão bán hàng nhiều năm nhưng chưa từng thấy nam tử nào dáng dấp đẹp mắt như vậy, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, một đôi mắt rất có thần thái, giống như đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát trên bức họa.

”Cụ ơi, xin hỏi một chút, qua nơi này chính là địa phận Nghiêm Châu sao?” Nam tử nho nhã lễ độ hỏi.

Trương lão vội trả lời nói: “A, a, ngài muốn đi Nghiêm Châu sao? Kỳ thật nơi này của chúng ta chính là huyện Thuần An, đã thuộc sự cai quản của Nghiêm Châu. Ngài muốn đi thành Nghiêm Châu sao?”

”Đúng, mà cũng không đúng. Cụ ơi, xin hỏi cụ biết chuyện vài ngày trước đó Nghiêm Châu tiêu diệt cường bạo không?” Nam tử này uống trà xong, lại hỏi một câu.

”Biết, làm sao mà có thể không biết! Dọa chết người..., rất nhiều thổ phỉ vây quanh thành Nghiêm Châu, nghe nói muốn đánh bại Châu Thành. May nhờ có một vị đại nhân khắp nơi chiêu mộ binh lính các huyện, đấu tranh vì chính nghĩa cùng với binh lính mấy huyện mới có thể ngăn trở bọn thổ phỉ đó!”

Trương lão nói đến chuyện vài ngày trước thổ phỉ vây thành, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ai không sợ thổ phỉ? Những tên thổ phỉ này đều là cướp đoạt xong rồi đi. Đoạt người và tài vật thì không tính, thường thường còn phóng hỏa đốt thôn. Lần này hầu như thổ phỉ đều bị tiêu diệt, dân chúng có thể trải qua một đoạn thời gian sống tốt.

Nam tử kia hình như đối với đề tài này cảm thấy cực hứng thú, lại hỏi tới: “Vậy nơi cuối cùng tiêu diệt những thổ phỉ này ở đâu? Là ở thôn xóm gần đây sao?”

Trương lão lắc đầu một cái, nói: “Ta đây cũng không biết. Không phải ở Thuần An chúng ta, đánh ở bên Thọ Xương nên ta không rõ ràng lắm.”

Nam tử kia có chút thất vọng, trả tiền trà rồi vội vã lên đường.

”Nghiêm Châu có nhiều thị trấn thôn xóm như vậy, Thiên Thành, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?”

Người thư sinh đi đường này, đương nhiên chính là Thích Thăng bỏ lại tất cả việc làm ăn trong thành Lâm An đi ra ngoài tìm Tống Tiềm.

Tiểu Ngọc vẫn chưa cầu xin hắn đi tìm Thiên Thành, nhưng Thích Thăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định chính mình ra ngoài tìm Tống Tiềm. Hắn nghĩ, hai đội quan binh cũng không tìm được Tống Tiềm, nhưng lại không phát hiện thi thể của y, như vậy khả năng lớn nhất là bị bọn thổ phỉ cưỡng ép đi. Tiểu Ngọc muốn tìm phu quân, hắn không ngăn được, nhưng mà sâu trong nội tâm Thích Thăng lại không tin một người phụ nữ có thai như Tiểu Ngọc có thể tìm được Tống Tiềm đang mất tích.

Để chính mình đến giúp nàng đi!

Thích Thăng cũng không hy vọng xa vời có được trái tim Tiểu Ngọc. Rất kỳ quái, hắn thậm chí chưa từng nghĩ muốn tách Tiểu Ngọc và Tống Tiềm ra. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bỏ tâm tư và sức lực trả giá vì Tiểu Ngọc —— có lẽ bởi vì Tiểu Ngọc là nữ tử có thể để cho mình động lòng!

Trước khi Thích Thăng rời đi, đã an bài thoả đáng mọi chuyện trong thành Lâm An. Hắn ngừng việc buôn bán ở phường Mỹ Ngọc, để cho Văn Quyên mang theo nữ nhân viên phục vụ Thủy Thanh Vân hồi hương tị nạn trước, dù sao nhà Văn Quyên ở nông thôn có rất nhiều Hoa Điền, trước tiên họ có thể ở nơi đó tránh thảm hoạ chiến tranh một đoạn thời gian.


Thanh Tâm đường của hắn có tổ phụ trông coi sẽ không có vấn đề gì. Bàng Nhất Hưng bị Thích Thăng áp chế một đoạn thời gian, thanh thế ở giới y bị rớt xuống, tạm thời cũng không dấy lên được sóng gió gì.

Tiểu Ngọc không đi đường bộ, là bởi vì cả đám nữ quyến bọn họ xuất môn, nhất định phải ngồi xe ngựa, hành tung quá mức dễ thấy, dễ dàng rước lấy chú ý của đạo tặc cùng quân Kim. Mà Thích Thăng có võ công trong người, một thân một mình ra cửa, ngay cả hành lý đều không mang, vượt núi băng đèo cũng sẽ không đưa tới sự chú ý, thuận tiện rất nhiều.

Hắn nhìn phương hướng thành Nghiêm Châu, thở dài một cái, tiếp tục gấp rút lên đường.

Đêm đó thuyền của mấy người Tiểu Ngọc cập bến ở cửa Tam Giang. Khi thuyền dạt vào bến tàu, toàn bộ người trên thuyền thở phào nhẹ nhõm —— tạm thời an toàn rồi!

Tần Xuân Nhạn từ trong bao quần áo tùy thân cầm hai gói thuốc ra ngoài, để đầu bếp trên thuyền sắc cho Tiểu Ngọc uống vào.

”Bây giờ tỷ cần nhất chính là an thai, đừng để xảy ra chuyện nữa. Biết bụng lớn ra cửa cực khổ mà còn đi?”

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn uống thuốc, cũng không dám oán trách thuốc đắng. Huệ Nương té xỉu sau một lát đã tỉnh lại, cũng không lo ngại. Các hành khách suýt chết nhưng vẫn còn sống, biết tất cả công lao đều là dựa vào Tần Xuân Nhạn, đối với các nàng hết sức khách khí. Tất cả hành khách đồng hành đều có chút kiến thức, nghe nói Tiểu Ngọc là phu nhân mệnh quan triều đình, thái độ liền càng thêm cung kính.

Trên thuyền hàng hóa mất hết, chủ thuyền tổn thất rất lớn, đương nhiên là không ngừng kêu khổ. Nhưng tình hình như bây giờ cũng không có khả năng làm cho bọn hải tặc chuyển từng bao hàng về, có thể nhặt về một cái mạng cũng coi như là may mắn.

”Xuân Nhạn, thì ra võ công của muội lợi hại như vậy!”

Tiểu Ngọc có thể thấy được thâm tàng bất lộ của cổ nhân rồi. Lúc nàng biết Thích Thăng, hắn cũng là bộ dạng thư sinh, sau lại mới phát hiện võ công của hắn trác tuyệt. Mà võ công của Tần Xuân Nhạn càng khiến Tiểu Ngọc ngạc nhiên, dù sao nàng ấy cũng là một cô nương thôi.

Không trách được Tần Xuân Nhạn nói muốn theo nàng xuất môn, nghĩ đến trừ bỏ là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho nàng ở bên ngoài, còn là âm thầm bảo vệ nàng.

”Thanh Tranh, tỷ cũng uống một ly trà an thần chứ?” Tần Xuân Nhạn không trả lời vấn đề Tiểu Ngọc, lại đem thuốc đưa cho Thanh Tranh.

”Được.” Thanh Tranh cười nhạt một tiếng, nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch.

Thanh Tranh uống xong, mang theo chút trách cứ đối với Tiểu Ngọc nói: “Muội cũng quá lỗ mãng, cố tình đi khiêu khích thủ lĩnh hải tặc. Nếu hắn nổi tình hung ác bổ muội một đao, chúng ta còn không đau lòng chết à?”

Thanh Tranh ít khi có tức giận như vậy, Tiểu Ngọc tự biết đuối lý, không nói tiếng nào, ha ha cười gượng hai tiếng lừa dối cho qua.

Hành trình còn tới một ngày, những hải tặc kia còn có thể tới báo thù không?

Tần Xuân Nhạn nhận thấy mọi người lo lắng, cười nói: “Yên tâm đi, tên thủ lĩnh hải tặc kia, ít nhất qua ba ngày không thể ra tay với người khác. Thuật kim châm của ta không phải dễ dàng né như vậy?”

Một châm kia Tần Xuân Nhạn bắn trúng huyệt Đàn Trung của Liệt Diễm, thẳng phá ngưng khí chân khí của hắn, hắn bị thương lại nhảy xuống biển chạy trốn, càng tăng thêm thương thế. Miệng vết thương do kim châm đâm cũng không lớn, tạo thành hậu quả vô cùng đáng sợ, cho dù võ công cao cường như Liệt Diễm, không qua ba ngày nghỉ ngơi sẽ không thể hồi phục.

”Vậy thì tốt —” Tiểu Ngọc vỗ ngực, nhớ tới vừa rồi nụ cười tràn đầy tà khí dã man của tên hải tặc kia. Nam nhân này cũng quá —— cuồng dã!

***


Liệt Diễm ngồi ở phòng ngủ của mình trong thuyền hải tặc, khoanh chân ngưng khí, chỉ cảm thấy ngực từng trận đau nhói.

Kim châm của tiểu cô nương kia thật là ác độc!

Hắn chưa từng gặp qua địch thủ sử dụng loại ám khí này, công phu của nàng âm nhu đến cực điểm, cùng hắn cương mãnh vừa vặn là hai thái cực, cho nên mới thừa dịp hắn không quan sát mà chiếm được tiện nghi.

”Lão đại, người của chúng ta nhằm vào cái thuyền kia! Bọn họ cập bến ở bến Tam Giang, chúng ta có muốn đi một chuyến nữa không?”

Thủ hạ của hắn, Hổ mập tiến đến báo cáo. Hổ mập là thủ hạ trung thành nhất của hắn, mấy năm qua bọn họ dùng loại phương pháp đánh lén bắt được bao nhiêu con mồi, nhưng Liệt Diễm lại nói: “Đêm nay quên đi.”

”Quên đi?” Hổ mập ngạc nhiên, lão đại lúc nào thì biến thành Thiện Nam Tín Nữ rồi: “Lão đại, như vậy chúng ta cũng quá uất ức!”

Liệt Diễm sắc mặt trầm xuống: “Hổ mập, ngươi gần đây càng ngày càng có chủ ý nhỉ, nơi này ngươi là lão đại hay ta là lão đại?”

Một tiếng quát mắng này của hắn cũng không lớn, lại làm cho cái trán Hổ mập toát ra mồ hôi.”Không, dĩ nhiên ngài là lão đại —ta — ta miệng tiện, ôi!” Hắn tát mình một cái.

Thủ hạ Liệt Diễm cũng biết, vị lão đại này tuổi không lớn lắm nhưng thủ đoạn lại vô cùng ác độc, nếu như bị hắn hận, khẳng định không thấy được mặt trời trong hai ngày tới!

Nhưng làm sao hắn lại nổi lên nhân từ đối với chiếc thuyền kia?

Liệt Diễm nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nhiều, Hổ mập chỉ có thể lui xuống.

Liệt Diễm tự có chủ ý của hắn.

Lại không nói bây giờ trên người hắn bị thương nặng, không nên cùng người động thủ, người trên thuyền kia cũng không phải là dễ khi dễ. Dù sao có một đội lính ở đó, lại có nữ cao thủ công phu không kém, đánh giết, mà hắn không thể lại bị thương.

Về phần đục thủng chiếc thuyền này, lại không có chút vấn đề gì. Lấy công phu bơi lội của hắn, muốn nhấn chìm chiếc thuyền này là một chuyện rất dễ dàng.

Nhưng thuyền chìm xuống, nữ nhân trên thuyền kia ——

Liệt Diễm lộ ra một nụ cười lớn. Nữ nhân kia thật sự rất thú vị rồi, chẳng những dám cùng hắn tranh cãi, còn dám nhổ nước bọt trước mặt hắn. Có can đảm!

Nữ nhân hiếm thấy như vậy, không đem nàng thu vào tay, cũng quá đáng tiếc.

Về phần Tiểu Ngọc là thê tử của người ta, thậm chí mang thai, những lý do này đối với Liệt Diễm xem ra đều không đáng nhắc tới. Mẹ của hắn còn không phải lớn bụng gả cho dưỡng phụ? Dưỡng phụ từng nói, cha đẻ hắn là bạn tri kỷ của dưỡng phụ, trước khi chết liền đem thê tử cùng đứa con trai chưa ra đời phó thác cho dưỡng phụ.

Ở trong thế giới hải tặc bọn hắn, cái gì luân lý, cương thường, lễ nghi, toàn bộ đều thúi lắm!

Liệt Diễm âm thầm tính toán, như thế nào mới có thể đi lên cái thuyền kia ——

Ngay tại thời điểm Thích Thăngvà Tiểu Ngọc từ hai con đường khác nhau tới Nghiêm Châu, Thời Quý Phong ngoài thành Trấn Giang, một cuộc chiến tranh thảm khốc đã khai hỏa.

Đúng như Thời Quý Phong dự đoán, Xu Mật sứ Diệp Nghĩa khiến dân chúng đào cát cống cùng nhánh cây, căn bản là vật vô dụng, ngược lại thành gánh nặng!

Thời Quý Phong mặc khôi giáp sáng như tuyết, cầm trên tay một cây thương được mài vô cùng lợi hại, hết sức chăm chú nhìn kẻ địch công thành ngay trước mắt.

Nhiệt huyết cả người hắn cháy bùng lên. Luyện võ nhiều năm, không phải bởi vì giờ khắc sinh tử quyết đấu cùng kẻ địch này sao?

Để cho hắn cảm thấy tiếc nuối, là mình thủy chung không thể thuyết phục quan trên sử dụng trận pháp của hắn để chống địch. Các quan trên cho là giữ vững không ra chính là phương thức chống đỡ tốt nhất, thật ra thì, cũng chỉ là —yếu đuối!

Ngoài thành, quân Kim còn lâu mới để cho đại quan được như ý nguyện.

Quân tiên phong của Hoàn Nhan Lượng từng đánh Trường Giang, ở dưới Trấn Giang thành bắt thang lên, chuẩn bị máy ném đá. Bắt đầu công thành!