Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 42: Hàng nhái

Chỉ nghe Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: "Thật ra thì, con biết Thiên Thành đối với con rất tốt. . . . . . con. . . . . . con cũng cảm thấy hắn rất tốt." Nói xong, gương mặt của nàng ửng hồng như vừa đánh phấn.

Tống Tiềm nghe được câu này, chân tay không chỗ nào cảm thấy không thoải mái, cả người như bay lên: "Nàng. . . . . . Nàng nói ta tốt, vậy cũng tức là có ý với ta?"

Tiểu Ngọc còn nói: "Nhị lão xin yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Thiên Thành!" Câu này là nàng thật lòng, bản thân từ lúc quen biết Tống Tiềm tới nay, đều là nàng chăm sóc bệnh tình và sinh hoạt hằng ngày của hắn. Mỗi người phụ nữ dù ít hay nhiều cũng có thiên tính làm mẹ, Tống Tiềm đã làm bộc phát mẫu tính của nàng, có lẽ nàng có hảo cảm với hắn, chính là đã manh nha từ đây?

Tống Tiềm và Tiểu Ngọc hướng về phía mộ phần xá ba lạy. Tống Tiềm đứng dậy, mới vừa phủi phủi đầu gối hơi tê tê, nghe thấy Tiểu Ngọc “ui da” một tiếng. Tống Tiềm vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Ngọc dùng tay chống, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước lên nói: "Quỳ quá lâu, chân tê rồi, không đứng nổi. . . . . ."

Tống Tiềm nói: "Vậy. . . . . . Ta kéo nàng đứng lên nha?"

Rặng mây hồng trên mặt Tiểu Ngọc không thể hồng hơn được nữa, "Ừ" một tiếng nhỏ tới không thể nghe.

Tống Tiềm đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Ngọc, hơi dùng sức kéo nàng lên. Tiểu Ngọc cảm thấy tay Tống Tiềm ấm áp, khô ráo, một luồng nhiệt xuyên thấu qua lòng bàn tay của hắn truyền tới người nàng, thân thể Tiểu Ngọc có chút mơ màng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngọc bị con trai nắm tay. Nàng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Tống Tiềm cũng là vừa vui vừa thẹn, đáy lòng không khỏi vui mừng. Nam tử ôn nhuận như ngọc này. . . . . . Sẽ là phu quân của nàng sao?

Tiểu Ngọc khẽ lại gần Tống Tiềm: "Thiên Thành, ta đứng không vững, chàng để ta dựa vào một chút."

"A, được mà."

". . . . . . Thiên Thành chàng làm sao vẫn nắm tay ta không buông?"

"Ta sợ chân nàng lại không có sức, nếu bị té thì không tốt. Hay là cứ để ta nắm tay đi."

"Vậy. . . . . . Lần sau không được làm vậy nữa nha!"

Hai người cứ như vậy ấm áp rúc vào nhau. Khóe miệng Tiểu Ngọc mỉm cười, ừ, cảm giác yêu đương đúng là có khác!

"Nha! Đó không phải là Tiểu. . . . . . Tiểu thư sao?"

Chợt, một “tảng đá” bự chảng sau lưng hai người kêu một tiếng. Hai người bị quấy rầy không hẹn mà cùng nhíu mày nhìn hướng phụ nhân kia, người nào lại sát phong cảnh như vậy chứ?

Chỉ thấy phụ nhân kia mặc áo màu lam, da mặt vàng vàng, không phải là vú già Chu tẩu của Mai phủ thì còn ai?


"Tiểu thư nha! Người chuyển nhà đến nơi nào? Cũng không báo trong nhà một tiếng, lão gia phu nhân nhớ thương người." Chu tẩu khoa trương nói.

Tin tức Tống Tiềm bán nhà tổ rời quê, tựa như một hòn đá nhỏ quăng vào giếng nước trong, vang lên một tiếng rồi mất hút. Mai lão gia Mai phu nhân đối với vị cô gia mất tích trên danh nghĩa này rất vui mừng, như vậy có thể tính là đã giải quyết xong hôn sự này rồi!

Chu tẩu hôm nay là vội tới viếng mộ trượng phu đã chết của mụ, không nghĩ tới lại gặp phải Tiểu Ngọc. Ngày đó mụ đưa Tiểu Ngọc gả đi, đã nhìn thấy bệnh tình của Tống Tiềm thê thảm không nỡ nhìn cỡ nào, vậy mà mới mấy tháng thôi, những mụn mủ trên mặt hắn đã khỏi hẳn sao?

Tiểu Ngọc vẫn kiên trì để Tống Tiềm thoa bột bạch chỉ, trên mặt Tống Tiềm cũng chỉ còn những vết sẹo nhạt, so với mụn mủ chảy máu hôi tanh lúc đầu không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cũng khó trách Chu tẩu giật mình.

Tiểu Ngọc nhìn Chu tẩu một cái, không muốn nói chuyện với bà tám này. Ngược lại Tống Tiềm thản nhiên trả lời: "Chúng ta dời nhà vào thành sống."

"Đến trong thành? Ai nha, vậy cũng tốt. . . . . ." Chu tẩu còn muốn hỏi nữa, Tống Tiềm đã nắm tay Tiểu Ngọc nói: "Ngày khác chúng ta sẽ đến nhà nhạc phụ thăm hỏi, tạm biệt!" Không nói lời nào thu dọn đồ cúng với Tiểu Ngọc rồi lên kiệu đi mất, bỏ lại Chu tẩu một mình đứng ngó nghiên.

"Tên ăn mày Tống gia trở lại rồi?"

Mai phủ mở tiệc đón tết Trung Nguyên rất phong phú, thịt nướng, canh thịt dê lá chè tươi, cá chép chưng tương gì gì đó bày đầy bàn, còn đặc biệt có món ngọc bản cao Minh Châu tiểu thư thích ăn. Nhưng vừa nghe đến tin tức Chu tẩu mang về, Minh Châu tiểu thư nhất thời mất khẩu vị, mặt mày biến sắc.

"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mai phu nhân thúc giục Chu tẩu mau nói cho xong.

Nghe được Tống Tiềm khỏi hẳn, Mai gia ba người ai cũngkhông tin. Hơn nữa Mai lão gia đã tận mắt thấy bệnh tình của Tống Tiềm, làm sao dễ dàng tin lời Chu tẩu? Ngay cả bản thân Chu tẩu, nếu không phải tự mình nhìn thấy, cũng sẽ không tin tưởng. Mụ liên tục vỗ ngực cam đoan lời mình chẳng ngoa, cặn kẽ miêu tả bộ dạng của Tống Tiềm bây giờ, Mai lão gia vẫn nửa tin nửa ngờ.

Mai phu nhân quan tâm một chuyện khác: "Bọn họ dời đến trong thành ở?"

"Đúng vậy, tôi vốn muốn hỏi bọn họ đang làm gì trên đường, ai ngờ bọn đi nhanh như một làn khói."

Mai Minh Châu "Hừ" một tiếng, lạnh lùng nói: "Hỏi hắn xem vì sao lại kiêu ngạo vậy? Chẳng lẽ muốn chúng ta tới thăm hắn sao?"

Chu tẩu nói: "Cái này, nô tỳ cũng sẽ không đi, có điều họ Tống kia nói hôm khác sẽ tới thăm hỏi nhạc phụ. . . . . ."

"Nhạc phụ, ai là nhạc phụ của hắn!" Mai Minh Châu quăng đũa, nổi giận với phụ thân: "Đều là phụ thân tìm hôn sự tốt! Tuy nói bây giờ Tiểu Ngọc gả đi rồi, nhưng còn trên danh nghĩa của con, người người đều nói con gả cho tên ăn mày, ta về sau con làm sao sống!" Mai Minh Châu vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước mắt.

Mai phu nhân vội tới kéo tay nữ nhi, "Tâm can bảo bối" của bà, cũng đi theo nữ nhi mắng trượng phu: "Tên ăn mày kia nếu tìm tới cửa, tự mình ông đi mà gặp, dù sao ta cũng không muốn gặp hắn!"

Trong nhà này có hai người phụ nữ một lớn một nhỏ cứ nháo loạn lên, Mai lão gia mặt mày lúng túng, cũng không tiện nói gì. Lão giả ho khan vài tiếng, nói: "Nữ nhi ngoan, đừng khóc, cha chuẩn bị cho con thật nhiều đồ cưới, đầu xuân sang năm nhất định chọn cho con vị hôn phu như ý, có được hay không?"

Mai Minh Châu vẫn còn sụt sùi thút thích khóc, cuối cùng không hờn trách phụ thân nữa. Nàng từ nhỏ đã được cưng chiều, ai cũng nịnh nọt nàng xinh đẹp lại thông mình, là một tài nữ hiếm thấy. Cho nên Mai Minh Châu tâm cao khí ngạo, hết lần này tới lần khác kén chọn trượng phu phải là người xứng đáng không làm nàng hổ thẹn, đây là cái gai trong lòng nàng, sao có thể không đau lòng đây?


Mai phu nhân an ủi nữ nhi, lại hỏi Chu tẩu: "Tiểu Ngọc đi theo tên ăn mày kia cùng đi viếng mộ?"

"Đúng vậy, nha đầu này bây giờ nhìn lại có bộ dáng một phu nhân, hai người còn nắm tay nắm chân trên đường, thật không biết xấu hổ!"

Chu tẩu nhớ tới thái độ nhã nhặn Tiểu Ngọc đối với mình, không khỏi trề môi.

"A?" Mai phu nhân nói: "Vậy ngươi nói, tên ăn mày đó có biết Tiểu Ngọc là tân nương giả không?"

"Mẫu thân, chuyện này không thể nào!" Mai Minh Châu ngừng khóc, khinh thường nói: "Nếu hắn biết Tiểu Ngọc là một nha đầu, sớm đã làm ẫm ĩ lên rồi. Lại nói làm gì có chuyện đem nha đầu lên làm chủ mẫu bao giờ (chủ mẫu: bà chủ gia đình)?Tiện tỳ Tiểu Ngọc này còn không phải nhờ vào thân phận của con, mới có thể lên làm phu nhân!" Nàng cũng đã quên mất chính mình ép Tiểu Ngọc gả thay, nói cứ như Tiểu Ngọc là người cướp nhân duyên của nàng. Không biết sao, nghe được Tiểu Ngọc sống sung sướng, trong lòng Mai Minh Châu lại không vui. Một nha đầu lại làm phu nhân, hừ!

Mọi người vừa nghe, cũng cảm thấy có lý. Mai lão gia nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, vội vàng dụ dỗ đôi câu, một nhà lớn nhỏ tiếp tục ngồi dùng cơm.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Qua Trung Nguyên không bao lâu, Thích Thăng phát hiện buôn bán của Thanh Tâm đường có chút không đúng lắm. So với sự rầm rộ lúc mới chào hàng Mỹ Ngọc dược cao, bây giờ lượng tiêu thụ mỗi ngày giảm xuống không ít. Phiền toái hơn chính là, trên thị trường xuất hiện loại dược cao tương tự!

Điền Tiểu Bảo thở hỗn hển chạy vào, báo lại với Thích Thăng: "Thích đại phu, bây giờ ở Tế Thế đường cũng bán bột lá sen và bột bạch chỉ rồi!"

Thích Thăng trầm mặc, kéo Điền Tiểu Bảo đến hậu viện hỏi rõ ngọn ngành. Điền Tiểu Bảo từ trong ngực móc ra hai túi bột thuốc, nói với Thích Thăng đây là bột thuốc Tế Thế đường đang bán, hơn nữa mỗi túi chỉ cần một trăm văn, còn nói thuốc này với Băng Tuyết phấn, Tịnh Bạch sương của Thanh Tâm đường công hiệu giống nhau. Bây giờ không ít cô nương gia đình không quá dư giả chạy đến Tế Thế đường.

Thích Thăng nói với Tiểu Ngọc chuyện này, Tiểu Ngọc bất đắc dĩ cười khổ nói: "Chuyện này, ta cũng sớm đoán được. Tuy nói chúng ta cấm công nhân đem phương thuốc truyền ra ngoài, nhưng chỉ cần đồng nghiệp mua về một lọ bột thuốc, hắn tất nhiên có thể biết thành phần bên trong là gì. Loại hàng nhái này, căn bản là rất khó phòng bị!"

Thích Thăng nói: "Vậy chúng ta phải đối phó thế nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người ta giành mối làm ăn? Hơn nữa đó còn là Tế Thế đường. . . . . ." Vẻ mặt Thích Thăng trước giờ tươi cười hiện tại rất u ám, Tế Thế đường Bàng Nhất Hưng năm đó cùng phụ thân y Thích Phong có chút xích mích, nhưng tình hình, phụ thân lại không chịu nói.

Trong lòng Tiểu Ngọc sớm có ý tưởng, nhưng quyết định đợi rồi hãy nói. Nàng nói với Thích Thăng: "Quan sát hai ngày đi, chớ nóng vội."

Thích Thăng nghe Tiểu Ngọc nói như thế, cũng chỉ có thể đem chuyện bỏ qua một bên.

Nhưng những ngày kế tiếp, lại có thêm nhiều y quán bán bột thuốc này, thậm chí có y quán bắt đầu bán Thanh Lương cao, hơn nữa giá tiền cũng thấp hơn so với Thanh Tâm đường. Bột thuốc bọn họ bán phần lớn đựng trong túi giấy, dược cao giả cũng đựng trong bình sứ loại thường, tiền vốn so với Mỹ Ngọc dược cao của Thanh Tâm đường tất nhiên ít hơn, cho nên giá tiền cũng thấp hơn.

Bị những thứ hàng nhái này tấn công, lượng tiêu thụ Mỹ ngọc dược cao của Thanh Tâm đường trượt dốc thê thảm, Thích Thăng tuy không phải người hám lợi, nhưng nhìn thấy tình hình hôm nay, trong lòng cũng thấy khó chịu. Y nói với Tiểu Ngọc: "Nếu không. . . . . . Chúng ta cũng giảm giá tiền xuống?"

Tiểu Ngọc đang ngồi ở nhà sau Thanh Tâm đường, thưởng thức trà thơm quý giá của Thích Thăng, bộ dạng thong dong nhàn nhã.

"Thích Chi Vấn à, không nên gấp. . . . . . Giá tiền, tuyệt đối không thể giảm. Ép giá tiền xuống, là một cách làm hạ sách! Chúng ta không cần giảm giá, cũng có thể giành lại thế chủ động, yên tâm."

Thái độ trấn tĩnh của Tiểu Ngọc lây cho Thích Thăng. Thích Thăng cầm quyển y thư ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngọc, cũng cầm ly trà thơm uống một ngụm, hỏi: "Xem ra nàng đã sớm có kế sách ứng phó? Xin lắng tai nghe!"

Tiểu Ngọc để chung trà xuống, liếc mắt nhìn Thích Thăng, đột nhiên mỉm cười vô cùng ngọt.

Thích Thăng nhìn nụ cười của Tiểu Ngọc, không biết sao lại có một cảm giác không hay. Thời gian quen biết Tiểu Ngọc không phải ngắn, Thích Thăng biết, mỗi khi Tiểu Ngọc đang tính toán gì đó, sẽ cười đặc biệt ngọt. Nàng lại đang có chủ ý quái lạ nào đây?

Tiểu Ngọc xòe bàn tay về phía Thích Thăng, vừa huơ vừa nói: "Thích Chi Vấn, đem tiền kiếm được giao cho ta, có được hay không?"

Thích Thăng ngây ngẩn cả người: "Nàng nói cái gì?"