RA ĐÒN QUYẾT ĐỊNH
Chiếc BMW của Jerry lướt nhanh qua cánh cổng tự động trước bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Xennic.
Lewis ngồi ngay ghế bên cạnh, trên đùi là mấy xấp báo cáo và bảng tính cho Khởi nguồn.
“Chú chắc là thằng Ben đã đồng ý giúp đỡ vụ Khởi nguồn rồi chứ?”
Lewis cho hay, y cũng ngạc nhiên nhưng thực sự thì Ben đã đồng ý, tuy nhiên lão Jerry vẫn ôm trong lòng một mối nghi ngờ. Chắc chắn ngay cả khi Ben đã tìm ra giải pháp thì hắn cũng thoát sao khỏi tình trạng giãy chết của Khởi nguồn.
“Đúng thế”, Jerry tiếp, “hôm nay ta phải chơi sao cho thật chiến với Hội đồng Quản trị.”
Lewis chăm chú một cách lịch sự, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng đồng thời, y cũng thấy khoái trá vì cuối cùng cũng tiến được tới vòng cao nhất này.
“Vai trò của chú hôm nay là phải trình bày rõ ràng kế hoạch giải cứu Khởi nguồn với Hội đồng Quản trị, phải làm sao cho bọn Luton trở tay không kịp, cho chúng không thấy đường ra, dù chúng có dùng đến cả hai chân hai tay đi chăng nữa; và bảo vệ thanh danh chung của chúng ta, quá đơn giản phải không?”
Lewis và Jerry đã phải lao tâm khổ tứ cả tuần với bài thuyết trình này, hòng tránh những lời buộc tội của Surrinder, làm lu mờ sự tiến bộ của Ben và đồng thời, để lấp liếm năng lực yếu kém của mình. Jerry và Lewis có cả một câu chuyện và họ đã sẵn sàng dấn thân. Lewis cảm thấy vô cùng hồi hộp. “Nhớ này Lewis, anh sẽ hỏi chú vài câu khó, chỉ để làm màu làm mè tí chút thôi, rồi chú sẽ tỏa sáng, hiểu chứ?”
“Nhưng nhỡ đâu những người khác cũng xoay em thì biết làm thế nào ạ?”
“Thoải mái đi, mụ Surrinder đã ra chỗ khác, còn thằng Ben tuy có ngon ăn thật đấy nhưng nó lại quá khờ, nên không việc gì phải lo đâu. Anh có thể sẽ hỏi khó chú vài câu, nhưng ta đã tập dượt trả lời cả ngàn lần rồi còn gì. Anh luôn ở đây để hỗ trợ chú kia mà.”
Lewis vẫn cảm thấy phân tâm, Jerry phải cố viện đến cái lão gọi là “động viên tinh thần” ra, “Nào Lewis, phòng sẽ họp lúc 10 giờ 30 phút và tiếp theo là Florida.”
Rời khỏi thang máy, Jerry và Lewis tách ra, đi theo hai lối khác nhau, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Lewis tới góc làm việc của y, còn Jerry đến văn phòng của lão.
“Chào Ann”, Jerry nháy mắt với nàng thư ký nuột nà khi đi ngang qua chỗ cô ả.
“Ồ, anh Jerry, may quá, gặp ngay được anh”, Ann trông có vẻ rất lo lắng. “Giám đốc điều hành đang ở trong văn phòng đấy ạ. Ông ấy đã ở đó từ lúc em đến sau 8 giờ một tí. Em chỉ muốn nhắc anh thôi.”
Nếu Ben và Surrinder có dịp chứng kiến, có khi họ sẽ phì cười khi thấy lão yêu quái thường ngày lúc này trông thật bối rối.
“Cảm ơn Ann”. Jerry đành phải đón nhận cuộc gặp gỡ ngoài dự kiến này.
Giám đốc điều hành đang ngồi trên ghế của Jerry, xung quanh là đủ loại giấy tờ. Jerry quyết định sẽ tay bắt mặt mừng với giám đốc điều hành như giữa những người bạn lâu năm – chiến lược đầu tiên của lão.
“Ôi, JB! Gặp anh ở đây tôi mừng quá! Thế nào? Hôm chơi golf vui chứ hả? Anh lại để chúng tôi ngửi khói dù đã được chấp trước.”
Giám đốc điều hành cau mày. “Jerry, anh có thể nhắc lại là tôi đã không chơi hết ván.” Jerry cười méo xệch và ngó đi chỗ khác. Lúc đó, trông lão cứ như đứa con nít bị bắt quả tang khi đang cố dùng cái miệng dẻo quẹo nịnh nọt lấy lòng cô giáo vậy. JB mỉm cười.
“Tôi nghĩ là anh nên đóng cửa lại thì hơn, Jerry ạ”
“Nhưng tôi đang thực hiện chính sách mở cửa, để dễ tiếp xúc nhân viên hơn. Cái đó là dựa trên những phản hồi…”
Jerry muốn tận dụng cơ hội nhỏ nhoi này để gây ấn tượng với giám đốc rằng chính lão là người đề ra ý tưởng tiếp nhận phản hồi từ quy trình 360 họ đang thực hiện. Thành thật mà nói, bản thân Jerry cũng thấy phản hồi 360 là trò vớ vẩn tốn thời gian; nhưng lão sẽ không thay đổi do một số kẻ “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng” bên bộ phận Nhân lực và Quy trình phản hồi của họ.
“Tốt lắm, Jerry, nhưng tôi vẫn nghĩ tốt hơn hết là anh nên đóng cửa lại.”
Jerry đành khép cửa và ngồi lên chiếc ghế mà lão dành riêng cho khách. Lão nhận ra, chiếc ghế này vừa thấp vừa bé hơn chiếc ghế tựa tự động, được bọc da láng bóng của lão bao nhiêu! JB tiếp tục.
“Trước hết, anh biết tại sao Surrinder vắng mặt hôm chơi golf chứ?”
Jerry hơi lúng túng, chỉ một chút thôi. “Chuyện này tệ quá. Ở một thời điểm nào đó, Ann, Surrinder, Lewis và tôi có chút hiểu lầm. Nào, ai cũng biết là Surrinder không thể biết gì về golf hơn mấy cái hàng ăn vặt đâu.” Jerry nhận thấy JB chẳng có vẻ gì là buồn cười với câu đùa của lão cả. Jerry cố thử một chút hối lỗi.
“Điều quan trọng là, bà ấy đã bị sót tên trong danh sách. Đấy là một chuyện hiểu lầm thôi.”
JB nhướn người. ”Tôi hy vọng chuyện đó thật sự chỉ là một hiểu lầm. Surrinder đang khiếu nại chuyện quấy rối ở công ty đó Jerry, và anh bị nêu đích danh trong đấy.”
Jerry giãy nảy lên. “Quấy rối? Chỉ vì mụ không được mời tới cái ngày chơi golf chết tiệt ấy thôi á? Anh có đùa không đấy?”
Nhìn JB, lão biết là không có chuyện đùa cợt ở đây.
“Bà ấy đã đưa ra khá nhiều vụ cụ thể hơn nữa đấy, vậy anh thấy có điều gì tôi cần phải biết nữa không?
Jerry thực sự kinh ngạc; lão lại trở nên lúng túng và lắp ba lắp bắp điều gì đó về việc tư vấn pháp luật. Giám đốc điều hành nhắc lại một lần nữa, công ty hiện đang thực hiện một cuộc điều tra nội bộ và Jerry chưa cần phải gọi luật sư đâu. Ông kết thúc câu chuyện bằng một việc khác.
“Tôi vừa tán gẫu với Bill tối qua. Ông ta nghĩ rằng Luton và London đang đổ lỗi cho nhau về vụ Khởi nguồn đấy. Anh thấy sao hả Jerry?”
Jerry lập tức cảnh giác. Lão hy vọng Lewis nhanh chóng làm kẻ giơ đầu chịu báng ở cuộc họp và thay lão đối mặt với chuyện này.
“Khởi nguồn đã đầy rẫy những vấn đề ngay từ đầu, anh biết mà.”
“Tôi đang nghe đây.”
“Tôi đã bị chắn đường ở mọi bước đi với Khởi nguồn. Chuyển giao quá nhiều quyền lực cho Luton cũng đồng nghĩa với việc tôi phải lèo lái dự án đó với một tay bị bẻ quặt ra đằng sau.”
“Anh đang kết tội Luton là kẻ khơi mào phải không?”
“Đúng! Và tôi chắc chắn Surrinder cũng sẽ nói y như thế về London cho mà xem. Tôi không trách cứ gì cái đám Luton hết, chỉ là tôi luôn có quá ít quyền hành để xử lý thôi!”
“Surrinder đã đề xuất với tôi việc hỏi anh về những hoạt động nổi cộm cho London từ cuộc họp chiến lược trước.”
“Tôi đã phân loại rồi. Tí nữa họp, Lewis sẽ trình bày những phần cập nhật đó.”
Giám đốc điều hành có vẻ quan tâm. Jerry muốn lấy lại lợi thế và nhắc khéo JB rằng, lão đã cho Ben về Luton để giúp cứu vãn tình hình, nhưng lão phải im hòng đợi cơ hội thay đổi tình thế, lão cũng không chắc cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu.
“Jerry, mối quan tâm trước mắt của tôi bây giờ là cuộc họp Hội đồng Quản trị chút nữa. Nếu Bill nghi ngờ anh và Surrinder đang tốn thời gian để đấu đá nhau chứ không lo lắng gì cho việc Khởi nguồn lội dòng nước ngược, lúc đó sẽ có chuyện đấy.”
Đến lúc này thì Jerry thực sự nóng ruột. Là một tay cáo già chính trị thương trường, lão đã linh cảm có điều không thuận cho lão và Lewis ở cuộc họp này, và mặt khác, một thế lực giấu mặt nào đó đang đâm sau lưng lão. Lão cần phải chắc chắn lão không bị phục kích bất ngờ ở cuộc họp. Trì hoãn là cần thiết.
“Tôi đồng ý, do vậy tôi xin mạnh dạn khuyên rằng, chúng ta nên đưa Khởi nguồn ra khỏi buổi họp hôm nay và triệu tập một dự án đặc biệt khác để kiểm tra sau vậy.”
“Không đâu, Jerry, ông lớn nghĩ rằng ta đã đủ lãng phí với Khởi nguồn rồi, đây là thời điểm khủng hoảng của tất cả mọi người”
“Nhưng nếu ta chỉ hoãn lại một chút xíu thôi, để chắc chắn tất cả chúng ta đều trên cùng một con thuyền…”
“Xin lỗi, Jerry, Bill đã khăng khăng rằng ta phải tiến hành ngay hôm nay. Tôi cũng muốn giúp lắm nhưng tôi không thể trì hoãn thêm được nữa.” Jerry nhận thấy nỗi sợ hãi đang dâng cao trong lão, nhưng lão quá cao tay để không để lộ cảm xúc. Giám đốc điều hành càng cương quyết bao nhiêu, lời nói của ông càng thuyết phục bấy nhiêu. JB tiếp tục.
“Và hơn nữa, lịch họp đã được lên cẩn thận và ai cũng tập trung sẵn sàng làm việc. Anh biết là kế hoạch cho một cuộc họp phải được ngâm cứu ít nhất từ một tuần trước đó cơ mà? Không đâu Jerry, ta phải theo kế hoạch!”
“Dạo này cậu Ben có giá lắm nhỉ, nhất là khi tôi nhờ cậu ta làm thêm mấy việc cho Cumbernauld. Trì hoãn tí chút hình như đang là mối quan tâm lớn của mọi người trong việc ra quyết định đúng hay sao ấy.” Jerry lại lắp ba lắp bắp, liều mạng tung xúc xắc lần cuối cùng, nhưng khi nhìn vào giám đốc điều hành, lão biết, ghế của ông ta sẽ không bị ảnh hưởng gì hết. Jerry bằng lòng, và cố tỏ ra sốt sắng.
“Tất nhiên, anh cần gì ở tôi?”
“Tôi cần anh phải tuân theo đường lối cơ quan và phải hỗ trợ cho Ben hết mình hôm nay. Cậu ta có vài ý tưởng hay ho để tiến hành Khởi nguồn và tôi muốn chống lưng cho cậu ta trong việc này.” “Được rồi.”
“Tôi rất ấn tượng với cậu ta. Cậu ta trông vậy mà cứng cỏi và tâm huyết với nghề lắm. Chính điều đó mang lại sự thay đổi. Đôi khi, tôi tự hỏi, liệu tôi có sai lầm khi đã để anh thuyết phục vụ chuyển Mark tới Florida không. Được rồi, gặp anh ở buổi họp nhé.”
JB để Jerry lại một mình trong văn phòng, lão thắc mắc không biết phải làm cái quỷ gì trong cuộc họp đây. Lão muốn dự trù những gì sẽ xảy đến với Lewis, nhưng lão không thể tập trung vào việc đó, lão lại nghĩ về bản thân lão thôi… Cuối cùng, lão quyết định sẽ không làm gì cả.
Khi bước vào phòng họp với tâm trạng rối bời, Lewis chặn lão lại. “Anh Jerry, anh có biết Bill cũng ở đây không? Ta không tính tới trường hợp này.”
Jerry cố nặn ra một nụ cười. “Bình tĩnh, Lewis, anh quen Bill mà, và nhớ rằng anh luôn luôn đứng sau hỗ trợ cho chú.”
Jerry đẩy cửa, hai người họ sải bước vào chỗ của mình.
JB làm chủ tọa cuộc họp, ông trực tiếp nói thẳng đến những cập nhật về Khởi nguồn. Theo chương trình, Khởi nguồn ở mục bốn, nhưng ông đề cập ngay đến nó. Trớ trêu thay Jerry đã hy vọng tràn trề là giám đốc điều hành sẽ rất linh hoạt với chương trình nghị sự. Với một chút bối rối, Ben bước lên, bắt đầu trình bày về đề xuất của hắn – đề xuất mà Surrinder đã phản bác gay gắt – và hắn tập trung vào vấn đề vì sao Khởi nguồn lâm vào tình trạng này và đưa ra kế hoạch giới hạn thiệt hại trước mắt. Hắn cẩn thận tránh việc đổ lỗi quanh co, thay vào đó là đưa ra những phương án hữu hiệu cho tất cả mọi người. Hắn kết thúc bằng cách nêu hẳn tên Ngài Bill, trình bày cho ngài thấy, ngay cả khi Khởi nguồn có một khởi đầu không may mắn, vẫn có thể gặt hái được thành công nếu những đề xuất của hắn được Hội đồng chấp nhận.
Ngài Bill trông rất ghê nhưng không nói gì cả. Giám đốc điều hành xen vào, nói lời cảm ơn vì sự trung thực của Ben, nhưng trước khi quay sang chất vấn Jerry. Jerry nháy Lewis lên trình bày.
Lewis thận trọng từng bước một thông qua một phiên bản sáng tạo của rất nhiều sự kiện mà hắn đã bày ra với Jerry. Y đưa ra những cam kết lớn lao, nhấn mạnh sự thiếu hợp tác “từ một số thành phần trong Xennic”, hứa vài câu mơ hồ rồi về chỗ. Những câu hỏi khó được các đại biểu đặt ra tới tấp, Lewis phải vùng vẫy để tìm ra câu trả lời. Y đưa mắt nhìn Jerry cầu cứu, nhưng hình như Jerry đã tìm được điều gì thú vị lắm dưới đôi giày của mình. Lão tránh ánh nhìn của Lewis và chẳng làm gì để tập trung vào vấn đề đề cập trong kế hoạch. Trong lòng Jerry đang rất hãi. Có một thay đổi quyền hành đang ngầm diễn ra và lão chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho Lewis cả.
Cuối cùng, JB quay sang Jerry, hỏi lão về những nhận xét cá nhân.
“Lewis đã đại diện tôi chuẩn bị bài thuyết trình này khá kỹ. Tôi đã nhắc cho anh ta về những cơ hội phát triển và vận may được tỏa sáng trước Hội đồng, vì vậy tôi rất ngạc nhiên về sự mơ hồ trong kế hoạch của anh, và tôi cũng rất thất vọng khi anh đã hứa hẹn thái quá.” Lewis á khẩu. Y đang bị đẩy vào tình thế nguy nan. Quá choáng, Lewis thề sẽ xử lão, nhưng trong một giây khắc tỉnh táo, y quyết rằng giờ không phải lúc, thay vào đó, y tự an ủi bản thân bằng cách vuốt ngược mái tóc đen bóng ra sau đầu để cố tỏ ra thờ ơ.
Phần còn lại của cuộc họp diễn ra mờ ảo như trong mơ với Jerry. Lão quay lại đúng giờ để nghe giám đốc điều hành tóm tắt lại nội dung cuộc họp và đồng ý đưa kế hoạch giải cứu của Ben vào thực tiễn. Hơn nữa, cái gật đầu của Ngài Bill cũng đồng nghĩa với việc Ben nhận được những nguồn lực và thời gian cần thiết để vực Khởi nguồn dậy. Ngài chúc mừng Ben vì những nỗ lực đã được đền đáp và vì đã hành động thẳng thắn. Sau khi bàn luận nhanh chóng về một số vấn đề kinh doanh khác, cuộc họp kết thúc.
JB ngăn Jerry lại. “Anh có thể ở lại một chút không, Bill và tôi có vài lời cho anh.”
Khi cửa phòng họp đã khép, Jerry bối rối ngồi lại. Xem ra ngày tồi tệ nhất của lão đang trở nên càng lúc càng tồi tệ hơn.
“Jerry này, Bill và tôi nghĩ rằng ta cần một vài thay đổi ở đây.”
“Thay đổi kiểu gì cơ?” Hệ thống báo động nội tâm của Jerry bắt đầu quá tải.
“Bill và tôi tin rằng chúng ta cần tái thiết công ty, một sự cải tổ. Thay máu một số bộ phận của công ty.”
Ngài Bill tiếp lời JB. “Đúng thế, và tôi rất lấy là tiếc khi phải nói, sau tất cả mọi chuyện, việc đưa
Mark đến Florida không phải là một ý hay. Gia đình là một chuyện nhưng công việc lại là chuyện khác. Làm ăn là làm ăn! Chúng tôi đã phạm sai lầm do nghe theo lời đề xuất của anh, và chúng tôi đang tính sẽ gọi cậu ta về.”
Jerry thở dốc. “Nhưng Mark sẽ không muốn về lại London đâu.”
JB và Ngài Bill đưa mắt nhìn nhau trước khi đưa ánh nhìn của họ trở lại với Jerry.
“Tôi nghĩ Luton là nơi tốt nhất cho cậu Mark non nớt ở lại, cậu ta còn phải chứng minh nhiều điều.”
Tay bảo vệ xuất hiện ngay sau tiếng gõ cửa vang lên. JB cười với Ngài Bill trong khi ngài vẫn đang tiếp tục nói.
“Và còn nữa Jerry, tái thiết cũng có nghĩa là đến lúc anh về vườn được rồi đấy.”
Vô cùng hoảng loạn, Jerry như đang rơi tự do. “Tôi sẽ kiện. Khởi nguồn đâu phải lỗi của tôi. Nhìn Lewis kìa, mấy ông không thấy nó là một thằng đần sao? Và cái con mụ Surrinder kia nữa, nó luôn tìm cách hạ bệ tôi. Tôi sẽ kiện tất cả những việc con mụ chó má ấy đã làm.”
Tất nhiên, những lời của Jerry chẳng hăm dọa được ai cả.
“Kiện là quyền của anh nhưng tôi chắc anh sẽ thấy, việc hợp tác với nhau trong những ngày khó khăn này không phải sẽ dễ dàng hơn cho mọi người sao.” Gật đầu với tay bảo vệ hộ pháp vừa vào phòng lúc nãy, giám đốc điều hành kết thúc cuộc họp. “Dixon đã gọi taxi, họ đang chờ anh dưới sảnh. Chúng tôi sẽ gửi đồ dùng cá nhân cho anh sau. Tạm biệt nhé, Jerry.”
XỬ TRÍ KHÔN NGOAN
Vậy là trận chiến cuối cùng ở Xennic cũng đã được giải quyết. Ben đã học được hàng tá cách để sinh tồn và phát triển trong chiến trường chính trị nơi công sở, và Jerry cuối cùng cũng đã phải nhận sự trừng trị thích đáng. Nhưng bạn sẽ làm gì khi những mưu hèn kế bẩn được tung ra? Có thể bạn nghĩ những gì được viết ra trong cuốn sách đều thẳng thắn nhưng chỉ xảy ra ở những công ty lớn. Một lần nữa, trước khi chúng tôi vạch mặt các kế bẩn ở chương này, hãy dùng những câu hỏi sau để kiểm tra mức độ hiểu biết chính trị thương trường của bạn.
– Ben đã đi nước cờ khôn ngoan nào?
– Kế hoạch của Jerry bắt đầu sai ở chỗ nào?
– Jerry nên làm gì khác hơn trong cuộc gặp buổi sáng với giám đốc điều hành?
– Lewis nên làm gì để bảo vệ vị trí của mình?
– Tại sao những dự án to lớn đó đều có những tên ngốc như vậy?
– Jerry có thể làm gì để bảo vệ bản thân?
– Bạn nghĩ cuối cùng Ben sẽ nhận được những gì?
Đây là tất cả những gì chúng tôi muốn trình bày trong chương cuối và mô tả cho bạn đường đi nước bước của ba kế bẩn cuối cùng.
Kế bẩn # 19: Vị “anh hùng” bị xiềng xích
Giả vờ không giúp được người khác do bị ảnh hưởng từ cấp trên hay từ quy trình, nhưng cũng trường hợp này, nếu xảy ra với người của họ thì mọi chuyện sẽ khác.
Kế bẩn # 20: Chúng tôi chống lưng cho anh!
Thủ đoạn dựng ai đó làm người phát ngôn, cổ động họ chấp nhận rủi ro, và ngon ngọt rằng mình luôn ngầm hỗ trợ và giúp đỡ họ. Nhưng kẻ chống lưng ngó lơ ngay khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên xuất hiện.
Kế bẩn # 21: Tái thiết
Thủ đoạn “thay máu” nhân sự cả đội hay phòng ban nào đó nhằm mục đích đá kẻ mình không ưa ra ngoài.